Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi

Chương 26

Dữu Tử Đa Nhục

2024-08-18 20:43:07

Tư Lật đứng dậy, đi đến cạnh bàn ăn rót nước cho anh, lại ở góc độ anh không thấy được mà vuốt cổ tay.

"Uống chút nước, chờ sau khi anh dễ chịu một chút thì chúng ta ra ngoài ăn chút cháo."

Lại hoàn toàn là Tư Lật bản trưởng thành.

Nhưng thẳng thắn mà nói cảm giác bị một đứa bé chăm sóc cũng rất kỳ diệu.

Anh uống nước xong lại ngồi nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên cũng có chút lười biếng, nhìn qua Tư Lật nói: "Không muốn ra ngoài ăn."

Tư Lật sững sờ: "Vậy anh muốn ăn gì? Gọi thức ăn ngoài sao?"

"Muốn ăn cháo tôm em nấu, Ngu Kỷ nói em nấu cháo tôm ăn rất ngon, tôi chưa từng được ăn."

Tư Lật cười, cảm thấy Duyệt Nhất Trầm hiếm khi tùy hứng nhưng lại rất đáng yêu, cũng cảm thấy bất đắc dĩ, "Anh quên hiện tại tôi mới lớn được bao nhiêu chứ?"

Duyệt Nhất Trầm cũng mỉm cười.

"Vậy cũng được, tôi cũng không phải không thể nấu, chỉ là muốn đi ra ngoài mua nguyên liệu."

Duyệt Nhất Trầm lập tức đứng lên, "Vậy bây giờ đi mua."

"Trước nấu cháo, anh đi vo gạo."

"Được rồi đại nhân."

Dưới sự phân phó của Tư Lật anh đi vo gạo, lại bỏ vào trong nồi cơm điện để nấu, rồi sau đó hai người mới cùng nhau ra cửa.

Gần nhà bọn họ có một siêu thị, nhưng Tư Lật nói kích thước con tôm trong siêu thị kia không lớn, nhất định phải đi chợ bán thức ăn mua.

Chợ bán thức ăn có chút xa, nhưng bình thường Tư Lật cũng thường xuyên một mình đi mua đồ ăn, cho nên tạm thời cho là rèn luyện.

Cô sợ Duyệt Nhất Trầm ngại xa nên nói chuyện với anh.

"Nhà đầu tư uống rượu với anh là nhà sản xuất « hổ hổ sinh phong »?"

Duyệt Nhất Trầm đi gặp gió lạnh thổi đầu càng đau, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời: "Ừm, ông ta nói có một phim mới muốn kéo bọn anh đầu tư."

"Dẹp đi đi, « hổ hổ sinh phong » làm hại anh thua lỗ nhiều tiền như vậy còn chưa đủ à. Người này cũng thật sự có thể là lừa dỗi, còn anh là người đầu tư ngốc bạch ngọt, loại phim rác rưởi kia bảo tôi bỏ ra một số tiền để đầu tư cũng cảm thấy lãng phí."

"Ông ta là bạn của mẹ tôi, phim là không sai nhưng mà chỉ là không đắt khách mà thôi."

Tư Lật cảnh giác, ngửa đầu nhìn anh: "Anh sẽ không lại có dự định đầu tư chứ?"

Duyệt Nhất Trầm cong môi, nhưng không có trả lời.

Tư Lật liền biết việc này không thoát được.

Ở phương diện nhân tình này các cô không khuyên nổi anh, bên này thua thiệt thì bên kia chỉ có thể cố gắng bổ sung.

Bọn họ đi tới chợ bán thức ăn, ở trong chợ người đi lại rất ít, Tư Lật kéo Duyệt Nhất Trầm trực tiếp đi đến chỗ bán đồ tươi thường đi ở trước, bảo Duyệt Nhất Trầm muốn ba mươi đồng tôm tươi.

Vẻ mặt bà chủ vừa cân tôm cho cô vừa nhìn cô chằm chằm, Tư Lật trả lời bằng cách cười một tiếng, khi bà chủ đưa cân tôm qua còn cười hỏi Duyệt Nhất Trầm: "Đây là con gái của cậu?"

Duyệt Nhất Trầm tự nhiên mà gật đầu: "Vâng."

Tư Lật nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh một chút.

"Ha ha, thật sự là rất khéo, đứa bé này giống như đúc một người khách nữ của tôi."

Tư Lật có chút dừng lại, rồi sau đó mới nhớ tới khi mình còn bé thường xuyên cùng ba đến xem nhà bà ấy, cũng coi như là bà chủ nhìn cô lớn lên.

Thế là vội vàng lôi kéo Duyệt Nhất Trầm rời đi, đi ra ngoài thật xa rồi vẫn còn cảm thấy bà chủ đang nhìn cô.

Trong nhà vẫn còn hành lá và gừng, thế là hai người mua tôm xong liền dẹp đường hồi phủ.

Đúng lúc cháo đã nấu đến sắp chín, Tư Lật dời ghế đẩu đến, vừa giúp Duyệt Nhất Trầm xắn tay áo vừa hỏi: "Biết xử lý sao?"

Anh thành thật: "Không."

Tư Lật chỉ có thể tay nắm tay dạy anh đi tôm tuyến*.

Tôm tuyến: giống như bóc vỏ, rút ruột tôm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cái này, trước cắt cái này đi, cẩn thận một chút, đúng, rồi mới dùng cây tăm chọn tôm tuyến..."

Động tác của Duyệt Nhất Trầm có hơi chậm một chút chậm, Tư Lật có chút không vừa mắt, đưa tay muốn gia nhập chiến đấu đi tôm tuyến, lại bị người đàn ông dùng cùi trỏ ngăn cản: "Đừng nhúc nhích, rất tanh."

Tư Lật bật cười, "Chờ chút nữa rửa tay nhiều lần bằng nước rửa tay là được rồi, anh muốn giày vò khốn khổ như thế này đến lúc nào."

Duyệt Nhất Trầm vẫn ngăn cản, cố chấp không cho cô chạm vào: "Tanh."

Cô đành phải thôi, chuyển tới phía sau đi làm nước sốt ướp tôm.

Chỗ anh sau khi xử lý tôm xong, cháo cũng đã biến thành sền sệt.

Tư Lật đổ tôm vào trong cháo, chờ sau khi màu sắc của tôm thay đổi thì lại rải hành băm lên, rồi sau đó bắc nồi ra.

Duyệt Nhất Trầm ăn một miếng, híp mắt khen không dứt miệng: "Ai nha, nếu có rau thơm thì càng tuyệt."

"..."

Duyệt Nhất Trầm uống liên tiếp hai bát, hơn một nửa tôm cũng là anh ăn. Tư Lật nhìn thấy anh ăn đến say sưa ngon lành, cũng không hiểu sao tâm trạng thật tốt.

Nói rõ cô vẫn hữu dụng, điều này khiến cô hết sức thỏa mãn.

Ban đêm vào lúc Tư Lật ngủ mơ mơ màng màng, chợt nghe bên ngoài có tiếng vang, cô tưởng rằng Duyệt Nhất Trầm đi lên, cho nên không hề động, nhưng rất nhanh lại nghe được tiếng lục lọi.

Cô giật nảy mình, lập tức tỉnh lại, phủ thêm áo khoác đi tới cửa lặng lẽ ló đầu ra ngoài nhìn, phát hiện người trong phòng khách là Duyệt Nhất Trầm sau đó thở dài một hơi: "Thế nào rồi?"

"A?" Người đàn ông ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mờ mịt, "Không có việc gì, em trở về ngủ đi."

Tư Lật đi qua mở một chiếc đèn nhỏ, "Tìm cái gì?"

"Có thuốc bôi sao? Trên người ngứa."

Tư Lật tiến tới nhìn thoáng qua, bị dọa đến mơ hồ: "Rất nhiều nốt đỏ!"

"Khả năng bị dị ứng."

"Thế này không được, anh tranh thủ thời gian đi đến bệnh viện với tôi."

Dị ứng có thể lớn có thể nhỏ, trước kia cô đi học bạn cùng phòng bị dị ứng cồn, bởi vì không có để ý, ban đêm suýt chút nữa ngạt thở tử vong.

Tư Lật lôi kéo anh đi thay quần áo, rồi sau đó dứt khoát đi xuống tầng chạy đến bệnh viện.

May mà hiện tại mới mười hai giờ, dưới lầu đúng lúc có một chiếc xe taxi, lái xe rất nhiệt tình, vẫn luôn đưa bọn họ đến tận cổng bệnh viện.

Duyệt Nhất Trầm không quá quen thuộc với bệnh viện này, là Tư Lật mang theo anh chạy tới chạy lui trả tiền lấy thuốc, cuối cùng lúc bình nước truyền được treo lên, Tư Lật đã toát mồ hôi.

Anh đau lòng lau mồ hôi cho cô, còn nói: "Gấp cái gì, cũng không phải vấn đề gì lớn."

"Anh không khó chịu sao?" Tư Lật tức giận nói: "Tại sao không nói bị dị ứng hải sản."

Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, "Buổi chiều uống nhiều quá, có chút không tỉnh táo."

"Tôi thấy anh rất tỉnh táo."

"Đó là giai đoạn thứ hai sau khi say rượu."

"Tôi rất muốn đánh anh đó."

Duyệt Nhất Trầm ngoan ngoãn vươn tay ra, bộ dáng ngơ ngác thoạt nhìn vẫn chưa có tỉnh rượu.

"Đây là giai đoạn thứ ba sao?"

Anh lại bị chọc cười.

Tư Lật thừa dịp lúc anh truyền nước chạy đến máy đun nước bên cạnh muốn nấu nước nóng, sau khi y tá trực ban nhìn thấy vội vàng xoay người giúp cô đón nước, vừa tỉ mỉ tìm cái đĩa cho cô.

"Bạn nhỏ rất ngoan." Chị gái y tá tủm tỉm cười nói, lại nhỏ giọng hỏi cô: "Người truyền nước bên kia là ba em sao?"

Lần đầu tiên Tư Lật bất giác nói không phải, rồi sau đó nhìn thấy hai mắt tiểu hộ sĩ phát sáng, lại bổ sung một câu: "Là bạn trai của mẹ em."

Không cho phép ngấp nghé nam thần của tôi nha.

Vẻ mặt tiểu hộ sĩ thất vọng, "Vậy mẹ em nhất định rất đẹp."

"Đúng vậy đúng vậy." Tư Lật vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra lật hình của mình cho cô ấy xem: "Đây là cha mẹ em, xinh đẹp không."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu hộ sĩ miễn cưỡng nở nụ cười: "Cũng được."

"..."

Tư Lật rầu rĩ không vui trở về, Duyệt Nhất Trầm tiếp nhận chén nước uống thuốc, rồi mới xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Mệt mỏi?"

"Không có."

"Vậy làm sao lại không vui rồi? Ai chọc tiểu công chúa của chúng ta không vui rồi?"

"Tôi vừa mới cho chị gái y tá nhìn hình của tôi, nói là mẹ tôi, cô ấy không nói xinh đẹp."

Duyệt Nhất Trầm nhịn cười không được.

Tư Lật gấp gáp: "Tôi không phải tích cực, nhưng tôi cũng từng được người săn tìm ngôi sao để ý, làm sao có thể loại này!"

Duyệt Nhất Trầm thu lại cười, nghiêm túc an ủi: "Khả năng người ta chỉ là ghen ghét 'mẹ’ em trẻ tuổi như vậy đã có em, cho nên không có khen em."

Trong nháy mắt Tư Lật được chữa khỏi, cũng không phải được anh chữa trị mà là từ một suy ra ba liên tưởng đến, tiểu hộ sĩ có thể bởi vì ghen ghét cô trên tấm anh là bạn gái Duyệt Nhất Trầm, cho nên mới phủ nhận.

Sau khi tiêm thuốc xong nốt nổi mẩn trên người Duyệt Nhất Trầm đã biến mất không ít.

Hai người đón xe trở về nhà, đã buồn ngủ không mở mắt ra được, cho nên ngả đầu liền ngủ, ngày thứ hai mười giờ hơn mới tỉnh.

Tư Lật là bị một loạt tiếng chuông điện thoại của Duyệt Nhất Trầm đánh thức, cô chạy ra cửa liền thấy Duyệt Nhất Trầm vừa súc miệng vừa nghe, vẻ mặt anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, cũng dành thời gian cười với Tư Lật.

Sau khi rửa mặt xong thì trở về phòng thay quần áo, Tư Lật đứng ở trên băng ghế nhỏ rửa mặt, chờ lúc cô đi ra thì Duyệt Nhất Trầm đã thay xong quần áo chuẩn bị ra cửa, sắc mặt khó chịu đến vội vàng.

"Duyệt tiên sinh, ngài không ăn bữa sáng mới đi sao?" Dì Lý ở trong phòng bếp hỏi.

"Không còn kịp rồi." Duyệt Nhất Trầm đi giày, sau khi mở cửa quay đầu lại dặn dò Tư Lật, "Ăn cơm thật ngon, đừng có chơi điện thoại."

Tư Lật ừ một tiếng, lại hỏi: "Là có cái gì việc gấp sao?"

Duyệt Nhất Trầm dừng một chút, rồi sau đó cười nói giọng điệu không có việc gì liền đẩy cửa đi ra.

Tư Lật cảm thấy có chút không ổn, vội vàng gửi một tin nhắn Wechat nói bóng nói gió, đối phương chưa có trả lời.

Đúng lúc này trong điện thoại di động hiện lên một tin tức mới nhất.

—— Đêm khuya oanh tạc! Bạo minh tinh điện ảnh nào đó đã có bạn gái nhiều năm!

Trong lòng Tư Lật hiện lên một chút dự cảm không ổn, vội vàng ấn vào rồi lướt, quả nhiên thấy được ảnh chụp Duyệt Nhất Trầm.

Cô kiên trì xem hết cả bản thảo thông báo, rồi cả người mềm nhũn.

Bắt nguồn của tin tức là có một người dân đăng bài.

—— Đêm khuya trong bệnh viện, có một cô bé nhỏ bồi cha đi tiêm, ấm áp khiến tôi muốn khóc, giá trị nhan sắc của hai cha con đều tiêu chuẩn.

Phối thêm là bên mặt mơ hồ của Duyệt Nhất Trầm và chính diện mặt Tư Lật, bối cảnh là truyền nước ở đại sảnh.

Rồi lại có một người bình luận: Tôi hỏi qua, đó không phải ba con, cô gái nhỏ kia nói là bạn trai của mẹ em ấy, bạn trai đẹp trai như thế con gái xinh đẹp như thế, người mẹ này đời trước nhất định là cứu vớt vũ trụ.

Trong tin tức vạch trần hai vị đều tự xưng là y tá của một bệnh viện nào đó, theo sau đó bài đăng này cũng bị một chủ blog bát quái chuyển phát, cặp mắt sắc bén vạch ra người trong hình là Duyệt Nhất Trầm, lại cẩn thận so với ảnh chân dung Duyệt Nhất Trầm và hình ảnh của Tư Lật, xác nhận cô gái nhỏ đều là cùng một người không thể nghi ngờ.

Tư Lật hoàn toàn luống cuống.

Tối hôm qua bởi vì tình huống khẩn cấp, lúc ra cửa Duyệt Nhất Trầm không có mang khẩu trang, nhưng lúc ấy mặt của anh bởi vì nổi mẩn đến không được, lại là đêm hôm khuya khoắt, cho nên Tư Lật không nghĩ tới như thế này cũng sẽ bị nhận ra.

Nói tới nói lui vẫn trách cô chủ quan, trách cô có tâm tư đố kị quá mạnh, làm càn như vậy.

Mấy năm này Duyệt Nhất Trầm và Duy Duy cũng thường thường bị người ta chụp ảnh, từng làm sáng tỏ vô số lần, nhưng Duyệt Nhất Trầm có con gái riêng vẫn truyền đi xôn xao.

Hiện tại lập tức bị bọn nhà báo tóm được tin tức lớn, bọn họ không hưng phấn mới là lạ.

Phía dưới còn có người nói chỉ tốt ở vẻ bề ngoài, nhìn thấy anh ôm một cô gái nhỏ đi sân bay đón một người phụ nữ, nhưng ảnh thả ra là ảnh chụp lén, cũng không rõ ràng, cho nên bình luận này rất nhanh bị đẩy xuống.

Qủa thật cả người Tư Lật toát mồ hôi lạnh.

Chị Cát không có thời gian điện thoại cho cô, cô thì lại càng không dám gọi điện cho Duyệt Nhất Trầm.

Dù sao vào thời điểm này phòng làm việc nhất định rối loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi

Số ký tự: 0