Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 28
Dữu Tử Đa Nhục
2024-08-18 20:43:07
Chiếc Jeep của Ngu Kỷ đang đậu dưới lầu, cô vừa đi đến bên cạnh xe thì cuộc gọi của đối phương đã đến, sau khi nhấc máy Tư Lật hạ giọng nói mở cửa xe, sau khi nghe thấy tiếng mở khóa, cô dùng sức kéo cửa, rồi nhanh chóng leo lên xe và đóng cửa lại.
Ngu Kỷ ngồi đằng trước quay đầu lại, vừa cười vừa hỏi: "Chị và Duyệt Nhất Trầm sao thế, sao đột nhiên lại có tin đồn rằng chị có con gái riêng? Hay chị thực sự đang ở bên anh ấy?" Giọng nói đột ngột dừng lại khi anh ta nhìn thấy bánh bao nhỏ.
Anh ta bật đèn xe lên, nhướng mày cười nói: "Nhóc lên nhầm xe rồi, tiểu bảo bối."
Tư Lật vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với anh ta như thế nào, chỉ có nói bằng giọng bi bô của trẻ con: "Không nhầm đâu, đây đúng là chiếc xe mà chị Tư Lật nói."
Ngu Kỷ vẫn không hiểu: "Có ý gì?"
"Hôm nay em lên tin tức, bọn họ đều nói em là con gái riêng của Tư Lật, còn có người bảo em là con gái riêng của Duyệt Nhất Trầm, tóm lại là đều mang đến ảnh hưởng không tốt cho Duyệt Nhất Trầm và Tư Lật."
Anh ta gật đầu: "Tôi biết điều đó, vậy thì sao?"
"Có thể vài ngày tiếp theo em không tiện ở lại cùng Tư Lật và Nhất Trầm, cho nên Tư Lật giao em cho anh."
Bây giờ cô rời xa Duyệt Nhất Trầm là có thể giảm thiểu tối đa ảnh hưởng đến anh. Truyền thông không có bằng chứng xác thực, đến tận lúc này vẫn chỉ đang suy đoán, cô biến mất một quãng thời gian, truyền thông không tìm được cô, cũng không tìm được những bằng chứng khác sẽ từ từ quên chuyện này đi. Nếu còn không đi, có thể đêm nay papazazi sẽ mò đến đây.
Ngu Kỷ hơi ngẩn ngơ: "Tôi? Tôi không biết chăm trẻ con đâu." Và rõ ràng đây không phải là một đứa trẻ, đó là một củ khoai tây nóng hổi đấy, mang về thì có thể ngày mai người bị chụp cái mũ có con riêng sẽ là anh ta.
"Em sẽ tự chăm sóc bản thân, anh yên tâm."
Ngu Kỷ suy nghĩ một phút, rồi hỏi: "Vậy Duyệt Nhất Trầm có biết không?"
Tư Lật ngây thơ nói: "Em không biết chú ấy có biết hay không, em tương đối nghe lời Tư Lật."
Người đàn ông ngồi đằng trước cũng cong môi: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Thế là anh ta gọn gàng nhấn chân ga, phóng xe đi.
Xe của Ngu Kỷ và Duyệt Nhất Trầm gần như chạy ngang qua nhau.
Tư Lật nấp trong xe nhìn chiếc xe của anh lao vào khu dân cư, dứt khoát tắt máy.
Khi Duyệt Nhất Trầm về đến nhà thì có phần ngơ ngác, dì Lý đứng ở cửa gọi điện thoại, nói với giọng nức nở: "Cậu Duyệt, Tiểu Khả Ái lạc mấy rồi, tôi đi vệ sinh ra thì bé đã biến mất, vô cùng xin lỗi."
Phải mất vài giây anh mới bình tĩnh lại được, anh không ngừng nhắc nhở bản thân rằng Tư Lật không phải là một đứa trẻ, không thể thực sự đi lạc được, nhưng anh không thể kìm nén được sự hoảng loạn trong lòng.
"Đừng hoảng sợ, hãy gọi hỏi thăm phòng an ninh, trong khu có gắn camera."
"Tôi đã hỏi và bọn họ nói đang kiểm tra."
Anh vô cùng hối hận, đáng lẽ ban nãy không nên tranh luận vơi chị Cát, mà nên vội vàng chạy về với cô, chắc cô khó chịu khi đọc những bình luận mắng mỏ đó lắm, có thể cô sẽ nghĩ rằng chính anh là người đã sắp xếp để tổ tuyên truyền làm như vậy.
Duyệt Nhất Trầm nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, giày cũng không đổi đã bước vào phòng ngủ của Tư Lật, liếc nhìn, sau đó xác nhận đây là một cuộc bỏ nhà ra đi có âm mưu từ trước.
Vì đồ trang điểm trên tủ đã trống hơn một nửa.
Nửa tiếng sau, cuộc gọi của chị Cát càng kiểm chứng điểm này.
"Tư Lập đã gửi cho tôi một email từ chức." Giọng nói của chị Cát vô cùng mệt mỏi: "Tôi thật sự không biết chuyện này lại liên quan đến cô ấy, nếu tôi biết cô ấy có quan hệ với Tiểu Khả Ái, tôi sẽ không đưa ra quyết định như vậy."
Duyệt Nhất Trầm ngắt lời cô: "Hiện tại đừng lo lắng phía Tư Lật, tôi sẽ liên hệ với Tư Lật, chị và tổ tuyên truyền cố gắng hết sức để bổ cứu, tạm ngừng giải thích với cánh truyền thông, tìm thủy quân, có thể làm càng sớm thì càng tốt."
Anh cúp máy, và một lần nữa gọi cho Tư Lật, nhưng vẫn bị nhắc là đối phương đang tắt máy. Dì Lý từ bên ngoài đi vào với vẻ mặt lo lắng: "Camera giám sát bên an ninh không quay được bé."
Duyệt Nhất Trầm xoa ấn đường: "Tôi biết rồi, dì đừng lo lắng, để tôi tìm là được."
"Cậu Duyệt, có cần phải báo cảnh sát không?"
"Không cần đâu, dì về trước đi, tạm thời hai ngày sau dì không cần đến."
Trước khi đi, dì Lý lại nói xin lỗi thêm lần nữa.
Sau khi dì Lý đi, căn nhà hoàn toàn im ắng.
Căn nhà này không có Tư Lật, anh hoàn toàn không cần ở lại đây, nhưng anh vẫn không muốn rời khỏi, như thể lát nữa cô sẽ quay về.
Nhưng anh đợi ở phòng khách đến hai giờ sáng, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì. Màn hình điện thoại tối đen rồi lại bật sáng, không có tin tức gì, không thể gọi được cho cô.
Anh mơ hồ có thể hiểu được lý do tại sao Tư Lật lại bỏ đi, nhưng anh chỉ có thể thở dài.
Duyệt Nhất Trầm đã đăng Weibo giải thích rằng anh và Tư Lật là bạn bè, và là cấp trên và cấp dưới. Họ đã biết nhau một thời gian, và anh rất thích Tư Lật, nhưng quan hệ giữa hai người không phải là người yêu, Tiểu Khả Ái cũng không phải là con gái cô, cô bé là con của một người bạn chung.
Nói chung, không ai có thể nhìn thấy những gì người ở trung tâm chủ đề muốn nói đến, và dù có nhìn thấy thì cũng sẽ bị hiểu lầm.
Vì vậy, anh đã đã dành cả đêm để trả lời từng bình luận bên dưới.
Trước đây anh chưa bao giờ tương tác với fans, nhưng lần này anh đã trả lời hàng nghìn bình luận cùng một lúc, khiến người hâm mộ vô cùng ngạc nhiên. Chị Cát mời một người nổi tiếng thân quen phân loại những bình luận này và gửi đi, rất nhanh đã nhận được sự đồng cảm của rất nhiều cư dân mạng, bọn họ sôi nổi nói thời đại này tung tin đồn quá là dễ, một Weibo có thể ép một người chết đi, phải mất hàng nghìn bình luận mới có thể bác bỏ một tin đồn.
Nơi Ngu Kỷ quay về là căn nhà trước đây bọn họ đã từng đến, vô cùng xa, khi đến nơi Tư Lật đã ngủ thiếp đi.
Ngu Kỷ nhẹ nhàng bước xuống xe, đóng cửa cũng không dám dùng sức, sợ đánh thức bạn nhỏ.
Anh ta không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng trước đây trong nhà có một em họ nhỏ tuổi, vì hay bực mình khi thức dậy nên mỗi lần thức sẽ gào khóc, và ném đồ đạc nên anh ta đặc biệt sợ.
Anh ta đi vòng ra phía sau và ôm chiếc bánh bao đang ngủ quên ra khỏi xe.
Trên xe bật máy sưởi, trời hơi khô nên đứa nhỏ kia cứ há miệng thở, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, đầu lưỡi nho nhỏ thoạt nhìn cũng rất mềm mại.
Đúng thật là Tiểu Khải Ái.
Khi bước vào sân, anh ta cố ý tránh ánh sáng để người trong tay không bị ảnh hưởng, nhưng vài giây sau, cô vẫn đạp chân một cái, mở mắt ra, vừa mở mịt vửa cảnh giác nhìn anh ta.
Ngu Kỷ buồn cười: "Tỉnh rồi à?"
Bây giờ cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cái ôm và hơi thở xa lạ khiến cô ngủ không yên, vừa tỉnh dậy cô đã rất ngạc nhiên.
Từ khi nào cái ôm và hơi thở của người đó đã trở nên quen thuộc?
Xem ra tránh xa anh là điều cần thiết.
Ngu Kỷ ôm cô đi được một đoạn thì đột nhiên đẩy cô lên, Tư Lật bị dọa, vô thức ôm chầm lấy anh ta, sau đó nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khóe miệng của người đàn ông, trong lòng không nhịn được mắng anh ta là biến thái.
Đến cả trẻ con cũng trêu.
Đến cửa nhà, thay vì bấm mật khẩu, anh ta lại ôm Tư Lật cúi người, nói với cô: "Mật khẩu là 0808."
Tư Lật ồ một tiếng, duỗi ngón út ra bấm mật khẩu.
Sau khi vào cửa, anh ta đặt cô xuống rồi tự mình đi vào bếp rót nước, uống được nửa ly, anh quay lại nhìn đứa nhóc vẫn đang đứng ở cửa, cười: "Tự nhiên đi, nếu muốn tắm hoặc ngủ thì lên lầu, đói bụng thì đến tủ lạnh kiếm gì ăn, dì ở đây từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, muốn gì nóng thì chịu, chú không biết nấu đâu."
Anh ta thực sự không biết cách chăm sóc trẻ em, và cũng không thích lolicon như Duyệt Nhất Trầm.
Sau khi nói xong, anh ta lấy một quả cam từ trong tủ lạnh ra, hỏi cô một câu: "Muốn ăn không?"
Tư Lật ngoan ngoãn lắc đầu, có chút
dè dặt.
Ngu Kỷ dừng lại, cảm thấy không ổn: "Vậy em có muốn uống sữa tươi không?"
"Không cần đâu, cảm ơn." Tư Lật cảm thấy bản thân đã làm hắn khó xử
rồi: "Em muốn đi ngủ."
"Được, tắm chưa?"
"Tắm rồi."
"Tốt rồi." Anh ta thở phào nhẹ nhõm:
"Nếu không chú cũng không biết cách tắm cho em."
Nghĩ hay nhỉ!
Tư Lật trở về phòng, trước tiên vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay đồ ngủ, sắp xếp lại đồ trang điểm rồi cầm điện thoại lên nhìn, cuối cùng quyết định nhét sâu vào ngăn kéo trên tủ đầu giường.
Cả đêm cô ngủ không ngon, buổi sáng sau khi dì bước vào thì cô tỉnh. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đi xuống dưới, Ngu Kỷ đã ngồi vào bàn ăn, anh ta đang trả lời điện thoại, trước mặt chỉ còn một bát cháo vơi, có vẻ như anh ta đã ăn xong rồi.
"Tôi thực sự không đón bé, vô duyên vô cớ tôi nhặt một đứa trẻ con về làm gì, tôi còn phải quay phim, bận lắm."
Tư Lật dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đang nháy mắt với cô.
"Không hề, được rồi, được rồi, tôi biết rồi, nhìn thấy tôi sẽ mang về cho anh."
Cúp điện thoại, sau đó gọi lại cho Tư Lật, nhưng hiển nhiên là không gọi được, cuối cùng chỉ có thể than thở với cô: "Thật quá đáng, ép tôi nói dối nam thần của mình."
Cô đoán được người gọi đến là ai, cũng biết trước anh sẽ gọi điện cho Ngu Kỷ.
Tư Lật cười với anh ta: "Chào buổi sáng, anh Ngu Kỷ."
Tin nhắn cuối cùng mà cô gửi cho Ngu Kỷ trước khi tắt máy là: Đừng nói với Duyệt Nhất Trầm rằng đứa bé đang ở chỗ cậu.
Ngu Kỷ không nghi ngờ gì.
Nhưng chắc chắn sau cuộc điện thoại này Duyệt Nhất Trầm sẽ hoài nghi, nhưng loại người quân tử như anh, cho dù anh xác nhận rằng cô đang ở đây, Ngu Kỷ không thừa nhận, trước khi cô nhận điện thoại, anh nhất định sẽ không tìm tới cửa.
Cô suy sụp ở nhà Ngu Kỷ hai ngày, quả nhiên anh không đến đây, cô hoàn toàn yên tâm.
Cách đối xử với bạn nhỏ của Ngu Kỷ hoàn toàn khác với Duyệt Nhất Trầm, vì không biết cách chăm sóc trẻ con nên hầu hết thời gian anh ta đối xử với cô như người lớn, những thời điểm còn lại, anh ta hoàn toàn coi cô như một đứa trẻ không hiểu chuyện gì.
Anh ta cho phép cô ra ngoài đi dạo, cho cô xem TV thật lâu, lương thiện cung cấp đồ ăn không giới hạn trong tủ lạnh, thậm chí còn yêu cầu dì mỗi ngày bổ sung hàng hóa. Nhưng anh ta nghiêm khắc hơn so với Duyệt Nhất Trầm, ví dụ như không thể ăn kiêng, không thể bỏ thừa cơm. Cô gần như đã đánh nhau với anh ta khi anh ta ép cô ăn cần tây vào bữa tối đầu tiên.
Ngoài những điểm này ra, Tư Lật khá thoải mái khi ở đây.
Buổi tối, Ngu Kỷ về muộn, dì không để đồ ăn cho anh ta, anh ta gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài. Khi đồ ăn được giao đến, đúng lúc Tư Lật đi xuống nhà, ngửi thấy mùi thơm kích thích vị giác của thức ăn, không nhịn được hỏi: "Anh đang ăn gì thế?"
"Thịt thỏ lạnh."
Tư Lật chạy tới, nằm sấp trên ghế, nhìn anh ta: "Sao anh có thể ăn thịt thỏ? Thịt thỏ có cay không..."
"Không cay, em có muốn nếm thử không?"
Tư Lật ngập ngừng, cuối cùng thì thào: "Vậy em thử một miếng nhỏ."
Ngu Kỷ gắp một miếng và đút cho cô, giây tiếp theo anh ta hoàn toàn thích thú trước biểu cảm bị cay của đứa nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, Duyệt Nhất Trầm vẫn luôn cho cô ăn nhạt, nên đột nhiên ăn một miếng đồ ăn cay, cô đã không chịu được.
May mắn thay, Ngu Kỷ vẫn còn lương tâm, anh ta ngay lập tức đưa cho cô một ít nước để uống.
Tư Lật trừng mắt nhìn anh ta, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt vừa to vừa tròn, thoạt nhìn không giống như đang trừng mắt, trái lại như đang làm nũng. Ngu Kỷ không chịu được nữa: "Đáng yêu quá, đến đây anh trai ôm cái nào."
Tư Lật chạy.
Người này thật đáng sợ.
Vào buổi chiều, Ngu Kỷ liên tục gọi cho Tư Lật, nhưng tất nhiên là anh ta không thể liên hệ được, sau đó anh ta quay đầu lại hỏi Tư Lật, người đang xem Tom ang Jerry: "Chị Tư Lật của em có liên hệ với em không?"
"Không, có chuyện gì sao?"
"Cha cô ấy tìm cô ấy này."
Tư Lật suýt chút nữa đã nhảy khỏi ghế sô pha.
Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc đi ngủ, Tư Lật chạy lên lầu đóng cửa lại, lập tức lấy điện thoại ra bật lên.
Trong số hàng trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, quả thực có một cuộc gọi từ Tư Quốc Khánh.
Ngu Kỷ ngồi đằng trước quay đầu lại, vừa cười vừa hỏi: "Chị và Duyệt Nhất Trầm sao thế, sao đột nhiên lại có tin đồn rằng chị có con gái riêng? Hay chị thực sự đang ở bên anh ấy?" Giọng nói đột ngột dừng lại khi anh ta nhìn thấy bánh bao nhỏ.
Anh ta bật đèn xe lên, nhướng mày cười nói: "Nhóc lên nhầm xe rồi, tiểu bảo bối."
Tư Lật vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với anh ta như thế nào, chỉ có nói bằng giọng bi bô của trẻ con: "Không nhầm đâu, đây đúng là chiếc xe mà chị Tư Lật nói."
Ngu Kỷ vẫn không hiểu: "Có ý gì?"
"Hôm nay em lên tin tức, bọn họ đều nói em là con gái riêng của Tư Lật, còn có người bảo em là con gái riêng của Duyệt Nhất Trầm, tóm lại là đều mang đến ảnh hưởng không tốt cho Duyệt Nhất Trầm và Tư Lật."
Anh ta gật đầu: "Tôi biết điều đó, vậy thì sao?"
"Có thể vài ngày tiếp theo em không tiện ở lại cùng Tư Lật và Nhất Trầm, cho nên Tư Lật giao em cho anh."
Bây giờ cô rời xa Duyệt Nhất Trầm là có thể giảm thiểu tối đa ảnh hưởng đến anh. Truyền thông không có bằng chứng xác thực, đến tận lúc này vẫn chỉ đang suy đoán, cô biến mất một quãng thời gian, truyền thông không tìm được cô, cũng không tìm được những bằng chứng khác sẽ từ từ quên chuyện này đi. Nếu còn không đi, có thể đêm nay papazazi sẽ mò đến đây.
Ngu Kỷ hơi ngẩn ngơ: "Tôi? Tôi không biết chăm trẻ con đâu." Và rõ ràng đây không phải là một đứa trẻ, đó là một củ khoai tây nóng hổi đấy, mang về thì có thể ngày mai người bị chụp cái mũ có con riêng sẽ là anh ta.
"Em sẽ tự chăm sóc bản thân, anh yên tâm."
Ngu Kỷ suy nghĩ một phút, rồi hỏi: "Vậy Duyệt Nhất Trầm có biết không?"
Tư Lật ngây thơ nói: "Em không biết chú ấy có biết hay không, em tương đối nghe lời Tư Lật."
Người đàn ông ngồi đằng trước cũng cong môi: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Thế là anh ta gọn gàng nhấn chân ga, phóng xe đi.
Xe của Ngu Kỷ và Duyệt Nhất Trầm gần như chạy ngang qua nhau.
Tư Lật nấp trong xe nhìn chiếc xe của anh lao vào khu dân cư, dứt khoát tắt máy.
Khi Duyệt Nhất Trầm về đến nhà thì có phần ngơ ngác, dì Lý đứng ở cửa gọi điện thoại, nói với giọng nức nở: "Cậu Duyệt, Tiểu Khả Ái lạc mấy rồi, tôi đi vệ sinh ra thì bé đã biến mất, vô cùng xin lỗi."
Phải mất vài giây anh mới bình tĩnh lại được, anh không ngừng nhắc nhở bản thân rằng Tư Lật không phải là một đứa trẻ, không thể thực sự đi lạc được, nhưng anh không thể kìm nén được sự hoảng loạn trong lòng.
"Đừng hoảng sợ, hãy gọi hỏi thăm phòng an ninh, trong khu có gắn camera."
"Tôi đã hỏi và bọn họ nói đang kiểm tra."
Anh vô cùng hối hận, đáng lẽ ban nãy không nên tranh luận vơi chị Cát, mà nên vội vàng chạy về với cô, chắc cô khó chịu khi đọc những bình luận mắng mỏ đó lắm, có thể cô sẽ nghĩ rằng chính anh là người đã sắp xếp để tổ tuyên truyền làm như vậy.
Duyệt Nhất Trầm nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, giày cũng không đổi đã bước vào phòng ngủ của Tư Lật, liếc nhìn, sau đó xác nhận đây là một cuộc bỏ nhà ra đi có âm mưu từ trước.
Vì đồ trang điểm trên tủ đã trống hơn một nửa.
Nửa tiếng sau, cuộc gọi của chị Cát càng kiểm chứng điểm này.
"Tư Lập đã gửi cho tôi một email từ chức." Giọng nói của chị Cát vô cùng mệt mỏi: "Tôi thật sự không biết chuyện này lại liên quan đến cô ấy, nếu tôi biết cô ấy có quan hệ với Tiểu Khả Ái, tôi sẽ không đưa ra quyết định như vậy."
Duyệt Nhất Trầm ngắt lời cô: "Hiện tại đừng lo lắng phía Tư Lật, tôi sẽ liên hệ với Tư Lật, chị và tổ tuyên truyền cố gắng hết sức để bổ cứu, tạm ngừng giải thích với cánh truyền thông, tìm thủy quân, có thể làm càng sớm thì càng tốt."
Anh cúp máy, và một lần nữa gọi cho Tư Lật, nhưng vẫn bị nhắc là đối phương đang tắt máy. Dì Lý từ bên ngoài đi vào với vẻ mặt lo lắng: "Camera giám sát bên an ninh không quay được bé."
Duyệt Nhất Trầm xoa ấn đường: "Tôi biết rồi, dì đừng lo lắng, để tôi tìm là được."
"Cậu Duyệt, có cần phải báo cảnh sát không?"
"Không cần đâu, dì về trước đi, tạm thời hai ngày sau dì không cần đến."
Trước khi đi, dì Lý lại nói xin lỗi thêm lần nữa.
Sau khi dì Lý đi, căn nhà hoàn toàn im ắng.
Căn nhà này không có Tư Lật, anh hoàn toàn không cần ở lại đây, nhưng anh vẫn không muốn rời khỏi, như thể lát nữa cô sẽ quay về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng anh đợi ở phòng khách đến hai giờ sáng, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì. Màn hình điện thoại tối đen rồi lại bật sáng, không có tin tức gì, không thể gọi được cho cô.
Anh mơ hồ có thể hiểu được lý do tại sao Tư Lật lại bỏ đi, nhưng anh chỉ có thể thở dài.
Duyệt Nhất Trầm đã đăng Weibo giải thích rằng anh và Tư Lật là bạn bè, và là cấp trên và cấp dưới. Họ đã biết nhau một thời gian, và anh rất thích Tư Lật, nhưng quan hệ giữa hai người không phải là người yêu, Tiểu Khả Ái cũng không phải là con gái cô, cô bé là con của một người bạn chung.
Nói chung, không ai có thể nhìn thấy những gì người ở trung tâm chủ đề muốn nói đến, và dù có nhìn thấy thì cũng sẽ bị hiểu lầm.
Vì vậy, anh đã đã dành cả đêm để trả lời từng bình luận bên dưới.
Trước đây anh chưa bao giờ tương tác với fans, nhưng lần này anh đã trả lời hàng nghìn bình luận cùng một lúc, khiến người hâm mộ vô cùng ngạc nhiên. Chị Cát mời một người nổi tiếng thân quen phân loại những bình luận này và gửi đi, rất nhanh đã nhận được sự đồng cảm của rất nhiều cư dân mạng, bọn họ sôi nổi nói thời đại này tung tin đồn quá là dễ, một Weibo có thể ép một người chết đi, phải mất hàng nghìn bình luận mới có thể bác bỏ một tin đồn.
Nơi Ngu Kỷ quay về là căn nhà trước đây bọn họ đã từng đến, vô cùng xa, khi đến nơi Tư Lật đã ngủ thiếp đi.
Ngu Kỷ nhẹ nhàng bước xuống xe, đóng cửa cũng không dám dùng sức, sợ đánh thức bạn nhỏ.
Anh ta không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng trước đây trong nhà có một em họ nhỏ tuổi, vì hay bực mình khi thức dậy nên mỗi lần thức sẽ gào khóc, và ném đồ đạc nên anh ta đặc biệt sợ.
Anh ta đi vòng ra phía sau và ôm chiếc bánh bao đang ngủ quên ra khỏi xe.
Trên xe bật máy sưởi, trời hơi khô nên đứa nhỏ kia cứ há miệng thở, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, đầu lưỡi nho nhỏ thoạt nhìn cũng rất mềm mại.
Đúng thật là Tiểu Khải Ái.
Khi bước vào sân, anh ta cố ý tránh ánh sáng để người trong tay không bị ảnh hưởng, nhưng vài giây sau, cô vẫn đạp chân một cái, mở mắt ra, vừa mở mịt vửa cảnh giác nhìn anh ta.
Ngu Kỷ buồn cười: "Tỉnh rồi à?"
Bây giờ cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cái ôm và hơi thở xa lạ khiến cô ngủ không yên, vừa tỉnh dậy cô đã rất ngạc nhiên.
Từ khi nào cái ôm và hơi thở của người đó đã trở nên quen thuộc?
Xem ra tránh xa anh là điều cần thiết.
Ngu Kỷ ôm cô đi được một đoạn thì đột nhiên đẩy cô lên, Tư Lật bị dọa, vô thức ôm chầm lấy anh ta, sau đó nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khóe miệng của người đàn ông, trong lòng không nhịn được mắng anh ta là biến thái.
Đến cả trẻ con cũng trêu.
Đến cửa nhà, thay vì bấm mật khẩu, anh ta lại ôm Tư Lật cúi người, nói với cô: "Mật khẩu là 0808."
Tư Lật ồ một tiếng, duỗi ngón út ra bấm mật khẩu.
Sau khi vào cửa, anh ta đặt cô xuống rồi tự mình đi vào bếp rót nước, uống được nửa ly, anh quay lại nhìn đứa nhóc vẫn đang đứng ở cửa, cười: "Tự nhiên đi, nếu muốn tắm hoặc ngủ thì lên lầu, đói bụng thì đến tủ lạnh kiếm gì ăn, dì ở đây từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, muốn gì nóng thì chịu, chú không biết nấu đâu."
Anh ta thực sự không biết cách chăm sóc trẻ em, và cũng không thích lolicon như Duyệt Nhất Trầm.
Sau khi nói xong, anh ta lấy một quả cam từ trong tủ lạnh ra, hỏi cô một câu: "Muốn ăn không?"
Tư Lật ngoan ngoãn lắc đầu, có chút
dè dặt.
Ngu Kỷ dừng lại, cảm thấy không ổn: "Vậy em có muốn uống sữa tươi không?"
"Không cần đâu, cảm ơn." Tư Lật cảm thấy bản thân đã làm hắn khó xử
rồi: "Em muốn đi ngủ."
"Được, tắm chưa?"
"Tắm rồi."
"Tốt rồi." Anh ta thở phào nhẹ nhõm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu không chú cũng không biết cách tắm cho em."
Nghĩ hay nhỉ!
Tư Lật trở về phòng, trước tiên vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay đồ ngủ, sắp xếp lại đồ trang điểm rồi cầm điện thoại lên nhìn, cuối cùng quyết định nhét sâu vào ngăn kéo trên tủ đầu giường.
Cả đêm cô ngủ không ngon, buổi sáng sau khi dì bước vào thì cô tỉnh. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đi xuống dưới, Ngu Kỷ đã ngồi vào bàn ăn, anh ta đang trả lời điện thoại, trước mặt chỉ còn một bát cháo vơi, có vẻ như anh ta đã ăn xong rồi.
"Tôi thực sự không đón bé, vô duyên vô cớ tôi nhặt một đứa trẻ con về làm gì, tôi còn phải quay phim, bận lắm."
Tư Lật dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đang nháy mắt với cô.
"Không hề, được rồi, được rồi, tôi biết rồi, nhìn thấy tôi sẽ mang về cho anh."
Cúp điện thoại, sau đó gọi lại cho Tư Lật, nhưng hiển nhiên là không gọi được, cuối cùng chỉ có thể than thở với cô: "Thật quá đáng, ép tôi nói dối nam thần của mình."
Cô đoán được người gọi đến là ai, cũng biết trước anh sẽ gọi điện cho Ngu Kỷ.
Tư Lật cười với anh ta: "Chào buổi sáng, anh Ngu Kỷ."
Tin nhắn cuối cùng mà cô gửi cho Ngu Kỷ trước khi tắt máy là: Đừng nói với Duyệt Nhất Trầm rằng đứa bé đang ở chỗ cậu.
Ngu Kỷ không nghi ngờ gì.
Nhưng chắc chắn sau cuộc điện thoại này Duyệt Nhất Trầm sẽ hoài nghi, nhưng loại người quân tử như anh, cho dù anh xác nhận rằng cô đang ở đây, Ngu Kỷ không thừa nhận, trước khi cô nhận điện thoại, anh nhất định sẽ không tìm tới cửa.
Cô suy sụp ở nhà Ngu Kỷ hai ngày, quả nhiên anh không đến đây, cô hoàn toàn yên tâm.
Cách đối xử với bạn nhỏ của Ngu Kỷ hoàn toàn khác với Duyệt Nhất Trầm, vì không biết cách chăm sóc trẻ con nên hầu hết thời gian anh ta đối xử với cô như người lớn, những thời điểm còn lại, anh ta hoàn toàn coi cô như một đứa trẻ không hiểu chuyện gì.
Anh ta cho phép cô ra ngoài đi dạo, cho cô xem TV thật lâu, lương thiện cung cấp đồ ăn không giới hạn trong tủ lạnh, thậm chí còn yêu cầu dì mỗi ngày bổ sung hàng hóa. Nhưng anh ta nghiêm khắc hơn so với Duyệt Nhất Trầm, ví dụ như không thể ăn kiêng, không thể bỏ thừa cơm. Cô gần như đã đánh nhau với anh ta khi anh ta ép cô ăn cần tây vào bữa tối đầu tiên.
Ngoài những điểm này ra, Tư Lật khá thoải mái khi ở đây.
Buổi tối, Ngu Kỷ về muộn, dì không để đồ ăn cho anh ta, anh ta gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài. Khi đồ ăn được giao đến, đúng lúc Tư Lật đi xuống nhà, ngửi thấy mùi thơm kích thích vị giác của thức ăn, không nhịn được hỏi: "Anh đang ăn gì thế?"
"Thịt thỏ lạnh."
Tư Lật chạy tới, nằm sấp trên ghế, nhìn anh ta: "Sao anh có thể ăn thịt thỏ? Thịt thỏ có cay không..."
"Không cay, em có muốn nếm thử không?"
Tư Lật ngập ngừng, cuối cùng thì thào: "Vậy em thử một miếng nhỏ."
Ngu Kỷ gắp một miếng và đút cho cô, giây tiếp theo anh ta hoàn toàn thích thú trước biểu cảm bị cay của đứa nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, Duyệt Nhất Trầm vẫn luôn cho cô ăn nhạt, nên đột nhiên ăn một miếng đồ ăn cay, cô đã không chịu được.
May mắn thay, Ngu Kỷ vẫn còn lương tâm, anh ta ngay lập tức đưa cho cô một ít nước để uống.
Tư Lật trừng mắt nhìn anh ta, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt vừa to vừa tròn, thoạt nhìn không giống như đang trừng mắt, trái lại như đang làm nũng. Ngu Kỷ không chịu được nữa: "Đáng yêu quá, đến đây anh trai ôm cái nào."
Tư Lật chạy.
Người này thật đáng sợ.
Vào buổi chiều, Ngu Kỷ liên tục gọi cho Tư Lật, nhưng tất nhiên là anh ta không thể liên hệ được, sau đó anh ta quay đầu lại hỏi Tư Lật, người đang xem Tom ang Jerry: "Chị Tư Lật của em có liên hệ với em không?"
"Không, có chuyện gì sao?"
"Cha cô ấy tìm cô ấy này."
Tư Lật suýt chút nữa đã nhảy khỏi ghế sô pha.
Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc đi ngủ, Tư Lật chạy lên lầu đóng cửa lại, lập tức lấy điện thoại ra bật lên.
Trong số hàng trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, quả thực có một cuộc gọi từ Tư Quốc Khánh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro