Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 29
Dữu Tử Đa Nhục
2024-08-18 20:43:07
Lúc này, gọi lại chắc chắn không thể gọi được.
Cô bấm vào tin nhắn và bật khóc ngay lập tức.
- Hạt Dẻ Nhỏ, gần đây sao rồi? Công việc có bận không? Cha có chút nhớ con, nhưng tiến độ ở đây hơi chậm, chắc không thể trở về ăn Tết được rồi. Vừa nãy, cha đã xem tin tức về nam thần của con trên TV, đứa con gái ngoài giá thú đó trông giống như con khi còn nhỏ.
Khi nhìn thấy câu cuối cùng, cô bật cười.
Cô trả lời bằng một tin nhắn rất dài, gửi cũng rất lâu, không biết ở chỗ của ông có nhận được hay không.
Sau khi gửi tin nhắn, cô vẫn còn thổn thức.
Thật ra, hơn mười năm nay Tư Quốc Khánh ở bên ngoài, không phải là cô không nhớ, chỉ là cô quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình, dù đã trưởng thành hay chưa thì cô đều giỏi che dấu nỗi buồn. Mỗi lần Tư Quốc Khánh gọi điện hoặc nhắn tin nói nhớ cô, cô đều không trả lời, hoặc nói thẳng là công việc của mình rất bận, không hề nhớ ông.
Lần này, cô gửi một tin nhắn mấy trăm chữ, nói những điều chưa từng nói trước đây, nhớ ông, muốn ông về nhanh một chút.
Sau đó, khi cô đang khóc thút thít thì điện thoại bỗng báo có cuộc gọi đến.
Lần này, người gọi đến là Duyệt Nhất Trầm, Tư Lật do dự nửa giây, chưa kịp vươn tay định cắt đứt thì anh đã tự động cúp máy.
Hành động này khiến cô khó hiểu.
Bên kia, bỗng nhiên gọi được điện thoại cho cô, sau khi vô cùng vui mừng, Duyệt Nhất Trầm nhanh chóng bình tĩnh lại, biết cô sẽ không trả lời cuộc gọi của mình, anh khôn ngoan cúp máy, sau đó nhanh chóng gửi một tin nhắn sang.
Anh sợ cô không chỉ cúp điện thoại mà còn tiếp tục tắt máy.
Duyệt Nhất Trầm: Tư Lật.
Ngay khi cô chuẩn bị tắt máy, tin nhắn tiếp theo của anh đã đến.
Duyệt Nhất Trầm: Đừng tắt điện thoại, chúng ta nói chuyện về việc từ chức đã.
Duyệt Nhất Trầm: Chưa làm xong thủ tục.
Tư Lật: ?
Duyệt Nhất Trầm: Đơn xin từ chức của em không có chữ ký.
Đúng là cô đã chủ quan!
Tư Lật trả lời: Tôi có thể ký lại và gửi lại được không?
Duyệt Nhất Trầm: Không được, cần tự mình đến phòng tài vụ để kết toán.
Nhưng anh biết rằng với tình hình hiện tại của cô thì không thể giải quyết được gì.
Tư Lật: Vậy tôi không cần tiền lương.
Duyệt Nhất Trầm: Không thể từ chức cho đến khi hoàn thành thủ tục.
Tư Lật chắc chắn rằng anh đang gây sự.
Tư Lật định tắt máy một lần nữa, nhưng tin nhắn của anh lần lượt hiện lên.
Duyệt Nhất Trầm: Hiện tại em đang ở chỗ Ngu Kỷ đúng không? Công việc của anh ta vô cùng bận rộn, có ai chăm sóc em không? Tôi rất lo lắng cho em.
Duyệt Nhất Trầm: Rất nhiều đồ ăn vặt và nước trái cây trong nhà không có ai ăn, những bộ xáy xinh đẹp đó em cũng không mang đi.
Trong nháy mắt Tư Lật mềm lòng.
Anh không kể cho cô nghe về những điều tồi tệ trong công việc, không giải thích những chiêu thức PR của phòng làm việc, anh chỉ quan tâm đến tình hình hiện tại của cô.
Tư Lật đột nhiên cảm thấy, anh hiểu cô, hiểu nguyên nhân cô bỏ nhà ra đi, giống như cô hiểu rõ phương thức ứng cứu khẩn cấp của phòng làm việc, hoàn toàn không cần đối phương giải thích, không cần nói xin lỗi.
Duyệt Nhất Trầm thực sự hiểu, nhưng cho dù muốn biến mất, cũng chỉ có thể do anh che dấu.
Duyệt Nhất Trầm: Sáng sớm ngày mai tôi đến đón em có được không?
Ngữ điệu và cử chỉ có chút không bình thường.
Suýt nữa Tư Lật đã bị dụ dỗ nói đồng ý thì tin nhắn của chị Cát hiện lên, nhắc nhở cô đừng quay lại trong khoảng thời gian này, xung quanh nhà cô và phòng làm việc đều là papazazi, nếu bị chụp sẽ thành tin tức lớn.
Sau đó, chị Cát giải thích với cô phương pháp PR của phòng làm việc ý kiến của riêng cô ấy, không ngờ sẽ ảnh hưởng đến cô, và cảm thấy vô cùng xin lỗi vô.
Lại phàn nàn với cô, nói rằng bây giờ Duyệt Nhất Trầm hoàn toàn bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vì một đứa bé, anh định từ giã hoàn toàn làng giải trí, thậm chí phòng làm việc cũng muốn giải tán.
Trong lòng Tư Lật là sóng to gió lớn, mãi lâu, sau khi tiêu hóa xong thông tin này cô mới quay lại giao diện trò chuyện với Duyệt Nhất Trầm, đầu ngón tay dừng lại nửa giây, sau đó chậm rãi gõ câu trả lời: Duyệt Nhất Trầm, xin lỗi, đi không chào là tôi không đúng, nhưng tôi đã quyết định thay đổi cách sống khác, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, sau này khôi phục lại tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp anh.
Cô không thể làm phiền anh thêm nữa, ít nhất là không phải lúc này.
Trước khi tắt điện thoại, cô còn đọc được tin nhắn cuối cùng của anh, là giọng điều năn nỉ khiến người ta không thể từ chối được: Quay lại đi, được không? Tôi sẽ mua cho em bộ đồ mới nhất của Chanel, sẽ cho em trang điểm và ăn khuya, có được hay không?
Lỗ mũi Tư Lật ê ẩm, cô cũng rất tủi thân.
Cô cũng rất nhớ nam thần, cô cũng muốn được ở bên nam thần, cô cũng muốn được nam thần chăm sóc, truyền thông giới giải trí chết tiệt!
Tiểu Khả Ái chết tiệt!
***
Sáng hôm sau, Ngu Kỷ bế cô ra khỏi giường và xoa mặt đánh thức cô.
"Tiểu Khả Ái, tỉnh lại đi, tôi phải đưa em về chỗ chị Tư Lật của em." Anh ta ở đèn lên nhìn cô: "Này, tối hôm qua em khóc sao? Đôi mắt sưng vù rồi."
Tư Lật ngơ ngác mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa sổ bầu trời vẫn còn xanh, cũng không biết là bốn hay năm giờ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi vừa nhận được thông báo, hôm nay phải đi quay, có thể mấy tháng mới về được, nên không đưa em đi cùng được."
Tư Lật bừng tỉnh ngay lập tức, ngồi dậy và hỏi: "Bây giờ anh đi rồi à?"
"Máy bay lúc chín giờ. Bây giờ tôi không gọi điện được cho chị Tư Lật của em, chỉ có thể đón em ở đâu thì đưa em về đó thôi."
"A, có thể không về không? Anh để em ở nhà đi, em sẽ ngoan."
Ngu Kỷ từ chối mà không cần suy nghĩ: "Không, tôi không thể chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra, nói đi thì nói lại, cha mẹ của em đâu?"
Tư Lật đáng thương cầu xin anh ta: "Cứ để em ở nhà anh đi, có được không, không phải là còn có dì sao? Đến lúc đó, em bảo chị Tư Lật thanh toán chi phí cho anh, có được không?"
Hiện tại cô không có chỗ nào để đi, chỉ có ở trong nhà anh ta mới an toàn hơn một chút.
Ngu Kỷ cười: "Em cho rằng tôi thiếu tiền à?"
Tư Lật nghẹn lời.
"Mau đứng dậy, đánh răng rửa mặt, đừng chậm trễ giờ lên máy bay của tôi."
Tư Lật bĩu môi nhìn anh ta.
Đối phương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Đừng khóc, chiêu này không có tác dụng với tôi, mười phút sau tôi quay lại, chưa thu dọn xong tôi cũng sẽ khiêng em xuống dưới."
"..."
Tư Lật rửa mặt và thu dọn hành lý của mình, đứng ở phòng khách đợi anh ta, tiện thể ăn một lát bánh mì, thấy anh ta xuống lầu thì vội bước đến đón, vẻ mặt rất nịnh nọt: "Em nướng bánh mì, anh có muốn ăn một ít trước khi đi không?"
"Ôi chà, em còn biết dùng máy nướng bánh mì à." Ngu Kỷ nhặt một miếng bánh mì cho vào miệng, nhắc nhở cô thay giày rồi bước nhanh ra khỏi cửa.
Hai năm qua, quả nhiên Ngu Kỷ đã trưởng thành hơn rất nhiều, trước đây khi chạy thông báo, dù lửa có cháy đến mông anh ta cũng đi không nhanh không chậm, hiện giờ, không cần có trợ lý anh ta cũng có thể tự mình sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Với tư cách là trợ lý cũ, một người phụ nữ đích thân dẫn anh ta trưởng thành, Tư Lật cảm thấy rất an tâm.
Xe chạy về nhà Tư Lật sẽ đi ngang qua một khu biệt thự, cô mơ hồ nhớ ra mình có một người bạn sống ở đây nên bảo Ngu Kỷ dừng lại mà không cần suy nghĩ.
"Nhà cô cô em ở đây, em xuống xe ở đây là được rồi."
Nhưng mà, Ngu Kỷ thậm chí còn không có giảm tốc độ xe, trực tiếp bỏ qua lời nói của cô, Tư Lật nôn nóng, nhào sang ôm lấy ghế ngồi, mong đợi nói: "Xuống ở đâuy là được rồi."
"Ngồi yên, đang lái xe, làm thế nguy hiểm lắm." Ngu Kỷ cau mày nói: "Tôi đã nói là đón em ở đâu sẽ đưa em về đó."
"Em không muốn đề nhà chị Tư Lật."
Ngu Kỷ tức giận cười: "Không đến nhà chị Tư Lật, vậy thì đến chỗ cha em thì sao?"
Tư Lật ngẩn ra: "Cha em?"
"Duyệt Nhất Trầm đấy."
"Anh ấy không phải là cha em!"
"Vậy, giữa Tư Lật và Duyệt Nhất Trầm, em chọn ai?"
Chọn cái nào thì kết quả cũng là Duyệt Nhất Trầm thôi.
"Anh Ngu Kỷ."
"Gọi tôi là cha cũng không có tác dụng đâu."
"..."
Không biết người đàn ông đang nghĩ gì, bỗng nhiên anh ta nở nụ cười đầy hèn hạ: "Không thì gọi một tiếng nghe thử xem nào? Gọi một tiếng thì tôi sẽ dẫn em đến phim trường."
Tư Lật suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là một giải pháp giải quyết vấn đề vô cùng tuyệt vời, cô cũng cảm thấy tiết tháo trước mặt chuyện phải về chỗ Diệp Nhất Trầm thì không quan trọng chút nào, nhưng cô không thể gọi ra từ ấy.
"Anh Ngu Kỷ, xin anh, dẫn em đến phim trường đi." Trông cô thật đáng thương: "Em đã làm phiền chú Nhất Trầm và chị Tư Lật, em đã rất áy náy, xin hãy đưa em đi cùng đi."
"Anh trai đi làm dẫn em theo cũng không tiện."
"Em hứa sẽ ngoan mà, được không?
Xin anh đấy." Cô dọn bản thân ra:
"Chắc chắn bây giờ chị Tư Lật không ở nhà, anh đưa em về nếu em lạc mất thì sao?"
Ngu Kỷ liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, do dự một lúc, sau đó nói: "Tôi phải hỏi Tư Lật đã."
Tư Lật vội vàng tranh thủ lúc anh ta đang lái xe không gọi điện thoại được, dùng chỗ ngồi làm lá chắn, lặng lẽ mở điện thoại, tiên hạ thủ vi cường gửi tin nhắn cho anh ta.
Tư Lật: Tôi không có nhà, đang trên đường rồi, phiền cậu chăm sóc đứa nhóc kia mấy ngày.
Ngu Kỷ nghe thấy tin nhắn thì liếc nhìn rồi tức đến cười, anh ta tấp xe vào lề gọi lại, chắc chắn người phụ nữa kia sẽ không nghe điện thoại.
Ngu Kỷ chỉ có thể nhắn tin: Nhưng tôi phải đi quay phim.
Tư Lật: Dẫn theo đi, bé ngoan lắm.
Anh ta cảm thấy mình bị lừa.
Ngu Kỷ: Em ấy là con của chị à? Đúng thì tôi dẫn theo.
Tư Lật: Không phải, cũng chỉ nhờ cậu trông đứa nhỏ giúp thôi mà.
Dù có phải hay không thì anh ta cũng không có cách từ chối cô.
Cuối cùng chỉ có thể ra sân bay với cái cục nợ nhỏ này.
Bọn họ ngồi một chiếc máy bay riêng, sau khi lên máy bay mới phát hiện Đạo diễn Ngô đã có mặt, cùng với một số diễn viên hạng ba và một diễn viên nhỏ.
Có vẻ như lần này Đạo diễn Ngô không định dùng tên tuổi lớn.
Sau khi Ngu Kỷ bước đến, anh ta chào hỏi Đạo diễn Ngô, sau đó mỉm cười với những người khác, rồi kéo theo Tư Lật đến, ngồi xuống đối diện với Đạo diễn Ngô.
Sau khi anh ta ngồi xuống, Đạo diễn Ngô mới nhận ra cái đuôi nhỏ đằng sau lưng anh ta, sau khi nhìn kỹ hơn, hai mắt sáng lên: "Ôi Ngu Kỷ, tại sao cậu lại mang đứa bé này cho tôi thế."
Ngu Kỷ cười đùa: "Tôi nhặt được, tặng ngài."
Tư Lật ló đầu ra, thoải mái chào hỏi hắn: "Thầy Ngô, chào thầy, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Ngô Thường có vẻ rất thích cô, nhanh chóng vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: "Tiểu Khả Ái, nhanh đến đây nào, muốn uống hay ăn gì không? Vừa rồi họ nói có bánh quy."
Tư Lật chớp chớp mắt nói: "Cảm ơn thầy, cháu muốn uống sữa chua, có không ạ?"
"Có, có."
Ngu Kỷ ngồi đối diện chế nhạo cô: "Đúng là không khách khí."
Khi máy bay cất cánh, Tư Lật cảm thấy hơi khó chịu, sau đó nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Ngu Kỷ yêu cầu lấy một chiếc chăn để đắp cho cô, sau đó giải thích tình hình cho Ngô Thường.
Ngô Thường cũng rất thất vọng: "Tôi còn nghĩ rằng cha mẹ đứa bé đã đồng ý cho bé đến quay phim với tôi."
Ngu Kỷ mỉm cười.
"Vậy được rồi, đứa nhóc này rất đáng yêu, tôi nhìn đã thấy thích, cứ để cô bé vào đoàn đi, sau đó tôi để người đổi phòng kép cho cậu."
"Cảm ơn thầy."
Cô bấm vào tin nhắn và bật khóc ngay lập tức.
- Hạt Dẻ Nhỏ, gần đây sao rồi? Công việc có bận không? Cha có chút nhớ con, nhưng tiến độ ở đây hơi chậm, chắc không thể trở về ăn Tết được rồi. Vừa nãy, cha đã xem tin tức về nam thần của con trên TV, đứa con gái ngoài giá thú đó trông giống như con khi còn nhỏ.
Khi nhìn thấy câu cuối cùng, cô bật cười.
Cô trả lời bằng một tin nhắn rất dài, gửi cũng rất lâu, không biết ở chỗ của ông có nhận được hay không.
Sau khi gửi tin nhắn, cô vẫn còn thổn thức.
Thật ra, hơn mười năm nay Tư Quốc Khánh ở bên ngoài, không phải là cô không nhớ, chỉ là cô quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình, dù đã trưởng thành hay chưa thì cô đều giỏi che dấu nỗi buồn. Mỗi lần Tư Quốc Khánh gọi điện hoặc nhắn tin nói nhớ cô, cô đều không trả lời, hoặc nói thẳng là công việc của mình rất bận, không hề nhớ ông.
Lần này, cô gửi một tin nhắn mấy trăm chữ, nói những điều chưa từng nói trước đây, nhớ ông, muốn ông về nhanh một chút.
Sau đó, khi cô đang khóc thút thít thì điện thoại bỗng báo có cuộc gọi đến.
Lần này, người gọi đến là Duyệt Nhất Trầm, Tư Lật do dự nửa giây, chưa kịp vươn tay định cắt đứt thì anh đã tự động cúp máy.
Hành động này khiến cô khó hiểu.
Bên kia, bỗng nhiên gọi được điện thoại cho cô, sau khi vô cùng vui mừng, Duyệt Nhất Trầm nhanh chóng bình tĩnh lại, biết cô sẽ không trả lời cuộc gọi của mình, anh khôn ngoan cúp máy, sau đó nhanh chóng gửi một tin nhắn sang.
Anh sợ cô không chỉ cúp điện thoại mà còn tiếp tục tắt máy.
Duyệt Nhất Trầm: Tư Lật.
Ngay khi cô chuẩn bị tắt máy, tin nhắn tiếp theo của anh đã đến.
Duyệt Nhất Trầm: Đừng tắt điện thoại, chúng ta nói chuyện về việc từ chức đã.
Duyệt Nhất Trầm: Chưa làm xong thủ tục.
Tư Lật: ?
Duyệt Nhất Trầm: Đơn xin từ chức của em không có chữ ký.
Đúng là cô đã chủ quan!
Tư Lật trả lời: Tôi có thể ký lại và gửi lại được không?
Duyệt Nhất Trầm: Không được, cần tự mình đến phòng tài vụ để kết toán.
Nhưng anh biết rằng với tình hình hiện tại của cô thì không thể giải quyết được gì.
Tư Lật: Vậy tôi không cần tiền lương.
Duyệt Nhất Trầm: Không thể từ chức cho đến khi hoàn thành thủ tục.
Tư Lật chắc chắn rằng anh đang gây sự.
Tư Lật định tắt máy một lần nữa, nhưng tin nhắn của anh lần lượt hiện lên.
Duyệt Nhất Trầm: Hiện tại em đang ở chỗ Ngu Kỷ đúng không? Công việc của anh ta vô cùng bận rộn, có ai chăm sóc em không? Tôi rất lo lắng cho em.
Duyệt Nhất Trầm: Rất nhiều đồ ăn vặt và nước trái cây trong nhà không có ai ăn, những bộ xáy xinh đẹp đó em cũng không mang đi.
Trong nháy mắt Tư Lật mềm lòng.
Anh không kể cho cô nghe về những điều tồi tệ trong công việc, không giải thích những chiêu thức PR của phòng làm việc, anh chỉ quan tâm đến tình hình hiện tại của cô.
Tư Lật đột nhiên cảm thấy, anh hiểu cô, hiểu nguyên nhân cô bỏ nhà ra đi, giống như cô hiểu rõ phương thức ứng cứu khẩn cấp của phòng làm việc, hoàn toàn không cần đối phương giải thích, không cần nói xin lỗi.
Duyệt Nhất Trầm thực sự hiểu, nhưng cho dù muốn biến mất, cũng chỉ có thể do anh che dấu.
Duyệt Nhất Trầm: Sáng sớm ngày mai tôi đến đón em có được không?
Ngữ điệu và cử chỉ có chút không bình thường.
Suýt nữa Tư Lật đã bị dụ dỗ nói đồng ý thì tin nhắn của chị Cát hiện lên, nhắc nhở cô đừng quay lại trong khoảng thời gian này, xung quanh nhà cô và phòng làm việc đều là papazazi, nếu bị chụp sẽ thành tin tức lớn.
Sau đó, chị Cát giải thích với cô phương pháp PR của phòng làm việc ý kiến của riêng cô ấy, không ngờ sẽ ảnh hưởng đến cô, và cảm thấy vô cùng xin lỗi vô.
Lại phàn nàn với cô, nói rằng bây giờ Duyệt Nhất Trầm hoàn toàn bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vì một đứa bé, anh định từ giã hoàn toàn làng giải trí, thậm chí phòng làm việc cũng muốn giải tán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Tư Lật là sóng to gió lớn, mãi lâu, sau khi tiêu hóa xong thông tin này cô mới quay lại giao diện trò chuyện với Duyệt Nhất Trầm, đầu ngón tay dừng lại nửa giây, sau đó chậm rãi gõ câu trả lời: Duyệt Nhất Trầm, xin lỗi, đi không chào là tôi không đúng, nhưng tôi đã quyết định thay đổi cách sống khác, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, sau này khôi phục lại tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp anh.
Cô không thể làm phiền anh thêm nữa, ít nhất là không phải lúc này.
Trước khi tắt điện thoại, cô còn đọc được tin nhắn cuối cùng của anh, là giọng điều năn nỉ khiến người ta không thể từ chối được: Quay lại đi, được không? Tôi sẽ mua cho em bộ đồ mới nhất của Chanel, sẽ cho em trang điểm và ăn khuya, có được hay không?
Lỗ mũi Tư Lật ê ẩm, cô cũng rất tủi thân.
Cô cũng rất nhớ nam thần, cô cũng muốn được ở bên nam thần, cô cũng muốn được nam thần chăm sóc, truyền thông giới giải trí chết tiệt!
Tiểu Khả Ái chết tiệt!
***
Sáng hôm sau, Ngu Kỷ bế cô ra khỏi giường và xoa mặt đánh thức cô.
"Tiểu Khả Ái, tỉnh lại đi, tôi phải đưa em về chỗ chị Tư Lật của em." Anh ta ở đèn lên nhìn cô: "Này, tối hôm qua em khóc sao? Đôi mắt sưng vù rồi."
Tư Lật ngơ ngác mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa sổ bầu trời vẫn còn xanh, cũng không biết là bốn hay năm giờ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi vừa nhận được thông báo, hôm nay phải đi quay, có thể mấy tháng mới về được, nên không đưa em đi cùng được."
Tư Lật bừng tỉnh ngay lập tức, ngồi dậy và hỏi: "Bây giờ anh đi rồi à?"
"Máy bay lúc chín giờ. Bây giờ tôi không gọi điện được cho chị Tư Lật của em, chỉ có thể đón em ở đâu thì đưa em về đó thôi."
"A, có thể không về không? Anh để em ở nhà đi, em sẽ ngoan."
Ngu Kỷ từ chối mà không cần suy nghĩ: "Không, tôi không thể chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra, nói đi thì nói lại, cha mẹ của em đâu?"
Tư Lật đáng thương cầu xin anh ta: "Cứ để em ở nhà anh đi, có được không, không phải là còn có dì sao? Đến lúc đó, em bảo chị Tư Lật thanh toán chi phí cho anh, có được không?"
Hiện tại cô không có chỗ nào để đi, chỉ có ở trong nhà anh ta mới an toàn hơn một chút.
Ngu Kỷ cười: "Em cho rằng tôi thiếu tiền à?"
Tư Lật nghẹn lời.
"Mau đứng dậy, đánh răng rửa mặt, đừng chậm trễ giờ lên máy bay của tôi."
Tư Lật bĩu môi nhìn anh ta.
Đối phương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Đừng khóc, chiêu này không có tác dụng với tôi, mười phút sau tôi quay lại, chưa thu dọn xong tôi cũng sẽ khiêng em xuống dưới."
"..."
Tư Lật rửa mặt và thu dọn hành lý của mình, đứng ở phòng khách đợi anh ta, tiện thể ăn một lát bánh mì, thấy anh ta xuống lầu thì vội bước đến đón, vẻ mặt rất nịnh nọt: "Em nướng bánh mì, anh có muốn ăn một ít trước khi đi không?"
"Ôi chà, em còn biết dùng máy nướng bánh mì à." Ngu Kỷ nhặt một miếng bánh mì cho vào miệng, nhắc nhở cô thay giày rồi bước nhanh ra khỏi cửa.
Hai năm qua, quả nhiên Ngu Kỷ đã trưởng thành hơn rất nhiều, trước đây khi chạy thông báo, dù lửa có cháy đến mông anh ta cũng đi không nhanh không chậm, hiện giờ, không cần có trợ lý anh ta cũng có thể tự mình sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Với tư cách là trợ lý cũ, một người phụ nữ đích thân dẫn anh ta trưởng thành, Tư Lật cảm thấy rất an tâm.
Xe chạy về nhà Tư Lật sẽ đi ngang qua một khu biệt thự, cô mơ hồ nhớ ra mình có một người bạn sống ở đây nên bảo Ngu Kỷ dừng lại mà không cần suy nghĩ.
"Nhà cô cô em ở đây, em xuống xe ở đây là được rồi."
Nhưng mà, Ngu Kỷ thậm chí còn không có giảm tốc độ xe, trực tiếp bỏ qua lời nói của cô, Tư Lật nôn nóng, nhào sang ôm lấy ghế ngồi, mong đợi nói: "Xuống ở đâuy là được rồi."
"Ngồi yên, đang lái xe, làm thế nguy hiểm lắm." Ngu Kỷ cau mày nói: "Tôi đã nói là đón em ở đâu sẽ đưa em về đó."
"Em không muốn đề nhà chị Tư Lật."
Ngu Kỷ tức giận cười: "Không đến nhà chị Tư Lật, vậy thì đến chỗ cha em thì sao?"
Tư Lật ngẩn ra: "Cha em?"
"Duyệt Nhất Trầm đấy."
"Anh ấy không phải là cha em!"
"Vậy, giữa Tư Lật và Duyệt Nhất Trầm, em chọn ai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chọn cái nào thì kết quả cũng là Duyệt Nhất Trầm thôi.
"Anh Ngu Kỷ."
"Gọi tôi là cha cũng không có tác dụng đâu."
"..."
Không biết người đàn ông đang nghĩ gì, bỗng nhiên anh ta nở nụ cười đầy hèn hạ: "Không thì gọi một tiếng nghe thử xem nào? Gọi một tiếng thì tôi sẽ dẫn em đến phim trường."
Tư Lật suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là một giải pháp giải quyết vấn đề vô cùng tuyệt vời, cô cũng cảm thấy tiết tháo trước mặt chuyện phải về chỗ Diệp Nhất Trầm thì không quan trọng chút nào, nhưng cô không thể gọi ra từ ấy.
"Anh Ngu Kỷ, xin anh, dẫn em đến phim trường đi." Trông cô thật đáng thương: "Em đã làm phiền chú Nhất Trầm và chị Tư Lật, em đã rất áy náy, xin hãy đưa em đi cùng đi."
"Anh trai đi làm dẫn em theo cũng không tiện."
"Em hứa sẽ ngoan mà, được không?
Xin anh đấy." Cô dọn bản thân ra:
"Chắc chắn bây giờ chị Tư Lật không ở nhà, anh đưa em về nếu em lạc mất thì sao?"
Ngu Kỷ liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, do dự một lúc, sau đó nói: "Tôi phải hỏi Tư Lật đã."
Tư Lật vội vàng tranh thủ lúc anh ta đang lái xe không gọi điện thoại được, dùng chỗ ngồi làm lá chắn, lặng lẽ mở điện thoại, tiên hạ thủ vi cường gửi tin nhắn cho anh ta.
Tư Lật: Tôi không có nhà, đang trên đường rồi, phiền cậu chăm sóc đứa nhóc kia mấy ngày.
Ngu Kỷ nghe thấy tin nhắn thì liếc nhìn rồi tức đến cười, anh ta tấp xe vào lề gọi lại, chắc chắn người phụ nữa kia sẽ không nghe điện thoại.
Ngu Kỷ chỉ có thể nhắn tin: Nhưng tôi phải đi quay phim.
Tư Lật: Dẫn theo đi, bé ngoan lắm.
Anh ta cảm thấy mình bị lừa.
Ngu Kỷ: Em ấy là con của chị à? Đúng thì tôi dẫn theo.
Tư Lật: Không phải, cũng chỉ nhờ cậu trông đứa nhỏ giúp thôi mà.
Dù có phải hay không thì anh ta cũng không có cách từ chối cô.
Cuối cùng chỉ có thể ra sân bay với cái cục nợ nhỏ này.
Bọn họ ngồi một chiếc máy bay riêng, sau khi lên máy bay mới phát hiện Đạo diễn Ngô đã có mặt, cùng với một số diễn viên hạng ba và một diễn viên nhỏ.
Có vẻ như lần này Đạo diễn Ngô không định dùng tên tuổi lớn.
Sau khi Ngu Kỷ bước đến, anh ta chào hỏi Đạo diễn Ngô, sau đó mỉm cười với những người khác, rồi kéo theo Tư Lật đến, ngồi xuống đối diện với Đạo diễn Ngô.
Sau khi anh ta ngồi xuống, Đạo diễn Ngô mới nhận ra cái đuôi nhỏ đằng sau lưng anh ta, sau khi nhìn kỹ hơn, hai mắt sáng lên: "Ôi Ngu Kỷ, tại sao cậu lại mang đứa bé này cho tôi thế."
Ngu Kỷ cười đùa: "Tôi nhặt được, tặng ngài."
Tư Lật ló đầu ra, thoải mái chào hỏi hắn: "Thầy Ngô, chào thầy, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Ngô Thường có vẻ rất thích cô, nhanh chóng vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: "Tiểu Khả Ái, nhanh đến đây nào, muốn uống hay ăn gì không? Vừa rồi họ nói có bánh quy."
Tư Lật chớp chớp mắt nói: "Cảm ơn thầy, cháu muốn uống sữa chua, có không ạ?"
"Có, có."
Ngu Kỷ ngồi đối diện chế nhạo cô: "Đúng là không khách khí."
Khi máy bay cất cánh, Tư Lật cảm thấy hơi khó chịu, sau đó nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Ngu Kỷ yêu cầu lấy một chiếc chăn để đắp cho cô, sau đó giải thích tình hình cho Ngô Thường.
Ngô Thường cũng rất thất vọng: "Tôi còn nghĩ rằng cha mẹ đứa bé đã đồng ý cho bé đến quay phim với tôi."
Ngu Kỷ mỉm cười.
"Vậy được rồi, đứa nhóc này rất đáng yêu, tôi nhìn đã thấy thích, cứ để cô bé vào đoàn đi, sau đó tôi để người đổi phòng kép cho cậu."
"Cảm ơn thầy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro