Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 30
Dữu Tử Đa Nhục
2024-08-18 20:43:07
Cô ngủ xong một giấc thì tới nơi, khi xuống máy bay thì đã tới thành phố T rồi.
Đây là lần đầu tiên cô xuất hành cùng Ngu Kỷ mà thoải mái như vậy.
Lúc trước khi cô vẫn còn là trợ lý của Ngu Kỷ, mỗi lần có dịp như vậy, cô đều phải đi theo với khuôn mặt tươi cười, cùng với đạo diễn và các diễn viên khác giao lưu tình cảm, bàn luận công việc.
Hiện tại cô không cần làm vậy nữa rồi, không hiểu có phải do cô chỉ là đứa trẻ con hay là giá trị của bản thân Ngu Kỷ đã cao hơn rất nhiều, nhiều lúc toàn là người khác cúi đầu cúi người với anh ta.
Thế giới này chính là như vậy, chỉ leo cao thì mới ngồi vững được
Khi máy bay hạ cánh, đích thân đạo diễn Ngô Thường gọi cô dậy, sau đó ôm cô chưa hoàn toàn tỉnh giấc xuống máy bay.
Thành phố T là thành phố biên giới lớn nhất của Trung Quốc, được mang danh xưng tiểu Moscow, và sở hữu một thành phố điện ảnh hoàn chỉnh. Chỉ là vĩ độ hơi cao.
Máy bay vừa hạ cánh là cái lạnh giáng xuống, Tư Lật lạnh tới mức run rẩy, càng ngơ ngác hơn.
Ngô Thường vừa đi xuống vừa mắng Ngu Kỷ, “Biết tới đây lạnh cũng không mặc cho con thêm vài bộ quần áo.”
Ngu Kỷ không lên tiếng, chỉ một bên đi một bên tháo khăn quàng cổ xuống quàng lên người Tư Lật.
Tư Lật vòng tay ôm cổ đạo diễn Ngô Thường, ở thành phố xa lạ đột nhiên cảm thấy an tâm. Có lẽ vì trong rất nhiều người từng ôm cô bé, thì dáng người và số tuổi của đạo diễn Ngô gần với tuổi của cha cô bé nhất.
Bởi vì thời tiết xấu, cả đoàn vừa xuống máy bay liền về khách sạn, đụng mặt với đội người bên đoàn làm phim.
Sau khi tới khách sạn, Ngu Kỷ đơn giản chào hỏi với đội người bên đoàn làm phim, sau đó nói một tiếng với đạo diễn Thường rồi về phòng.
Ngu Kỷ vừa vào phòng liền bật máy sưởi, sau đó tìm máy sấy tóc, cắm điện rồi sấy cho cô một lúc. Sấy tới khi khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng mới buông cô ra.
“OK rồi, như vậy sẽ không bị cảm lạnh nữa!” Ngu Kỷ vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô, cười tủm tỉm nói “Đây là phương pháp mà chị của Tư Lật dạy anh đó.”
Trước đây khi cô làm trợ lý cho anh ta, từng vì anh ta mà dốc hết tâm can, đúng là ăn miếng trả miếng.
“Để tôi xem xem em mang những loại quần áo chống lạnh nào!”
Anh ta cúi xuống mở túi của Tư Lật, lật rồi lại lật sau đó ngẩng đầu nhìn cô, “Chỉ những thứ này thôi sao? ”
Tư Lật gật đầu lia lịa.
“……”
“Bởi vì lúc đi rất vội.” Cô cũng không nghĩ tới ở đây lại lạnh như vậy.
Ngu Kỷ lấy túi mỹ phẩm ra, “Em còn biết trang điểm cơ à? ”
Tư Lật mím môi cười, “Anh chưa xem video trang điểm của em à? ”
Anh ta lấy ra một bộ váy, nhìn một cái, “Còn là của hãng L cơ à. ”
“Đây là của chú Trầm tặng cho em đấy. ”
“Ai dô, nói anh ấy không phải cha em ai tin chứ. ”
“Anh ấy thực sự không phải mà! ”
Ngu Kỷ đưa tay sờ sờ cái mũi nhỏ của cô, cười nói: “Nói đùa với em thôi, gấp cái gì chứ. ”
Tư Lật sờ sờ mũi.
“Em nên đi tắm thì hơn, nhìn người em lạnh cứng này. ”
Tay và chân Tư Lật vẫn có chút lạnh, cho nên ngoan ngoãn ôm quần áo vào nhà tắm ngâm nước.
Khi cô đi ra thì Ngô Kỷ đang nghe điện thoại, sau khi cô nghe được vài câu thì tới thở cũng không dám thở mạnh.
“Điện thoại quốc tế hả anh trai!”
“Tôi không biết gì hết, anh hỏi Tư Lật đi, là cô ấy sắp xếp tôi làm vậy.”
“Bắt cóc cái quỷ gì thế, do cô ấy tự nguyện muốn đi cùng. Không không không, Tư Lật đồng ý rồi, nếu anh muốn cô ấy quay về thì cho người tới đón cô ấy đi, tôi không có thời gian đưa về đâu.”
Đang nói chuyện quay đầu lại nhìn thấy Tư Lật ướt nhèm nhẹp đứng trước cửa nhà tắm, nhanh chóng nói: “Mau lau tóc đi.”
Sau đó không rõ đầu dây bên kia nói gì, Ngu Kỷ cười nói: “Yên tâm. Mặc dù tôi không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng tôi hứa không để cô ấy cụt tay cụt chân. Thôi được rồi không nói nữa, tín hiệu kém quá. ”
Anh ta cúp điện thoại cầm máy sấy tóc đi qua chỗ cô, vừa sấy tóc cho cô vừa lẩm bẩm: “Sau khi xuống máy bay tôi quên mở máy, nam thần sắp gọi hỏng điện thoại của tôi rồi.”
Tư Lật không nói gì.
Sau khi Ngu Kỷ sấy khô tóc cho cô, cũng cầm một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Tư Lật rảnh quá cũng thấy chán, liền ôm túi của mình lên, đẩy cái va li cao bằng bản thân của Ngu Kỷ vào phòng tủ quần áo, vốn còn muốn giúp Ngu Kỷ treo quần áo lên, nhưng giá treo quần áo lại quá cao cô không với tới.
Khi Ngu Kỷ lau tóc đi ra thì nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đang bận rộn ở phòng tủ quần áo.
Hình như cô muốn nhét vali của anh ta vào trong tủ treo quần áo, nhưng cái vali lại nặng quá, cô không tài nào nhấc lên được.
Ngu Kỷ đi tới vò đầu cô, “Lại đây, đừng làm vỡ vali của tôi.”
Tư Lật: “…”
Cô đứng bên cạnh nhìn anh ta lấy quần áo ra treo lên kệ, nháy mắt đầy hơn nửa tủ quần áo.
Sau đó người đàn ông cầm lấy túi của cô nhét vào một góc, xong việc đóng cửa tủ.
Tư Lật aida một tiếng, “Nước thần SK-II của em!”
Ngu Kỷ vừa ôm cô lên, vừa đi ra ngoài cười nói: “Vỡ thì đền cho em.”
Anh ta ôm cô tới phòng ăn, phòng ăn vô cùng ấm áp, nhưng anh ta vẫn quấn khăn quàng cho cô, “Khi quay về mà em cảm lạnh, Duyệt Nhất Trầm chém chết tôi mất.”
Trong phòng ăn thưa thớt người, Tư Lật nhìn một vòng, có chút thất vọng, “Thầy Ngô Thường không tới.”
“Tôi sắp ghen tị rồi nha.” Ngu Kỷ vừa lật thực đơn vừa nói, “Đồ vô lương tâm, là ai đang chăm sóc em.”
Anh ta gọi món bằng tiếng anh, lúc người phục vụ tóc vàng mắt xanh dùng tiếng anh hỏi cô muốn dùng nước ấm hay nước nóng, cô suýt chút nữa vô thức dùng tiếng anh trả lời.
Tư Lật đói tới mức đồ ăn trên bàn hầu như đều ăn hết, Ngu Kỷ phía đối diện líu cả lưỡi, “Khẩu vị của em được đó.”
“Súp mì này ngon quá.”
“Cái đó gọi là súp kem nấm, em uống từ từ, bên này vẫn còn.” Ngu Kỷ đã đặt dao nĩa xuống rồi, “Lát nữa dẫn em ra ngoài mua quần áo.”
Tư Lật cười tủm tỉm, “Cảm ơn anh Ngu Kỷ.”
“Cảm ơn gì chứ, ghi nợ vào tài khoản của chị Tư Lật.”
“Chị ấy không có tiền đâu.” Tư Lật nhanh chóng trả lời.
“Vậy ghi nợ vào tài khoản của chú Nhất Trầm.”
“Vậy cũng được.”
Ngu Kỷ bị chọc phì cười. Bởi vì Tư Lật mặc quần áo khá mỏng, Ngu Kỷ không dám dẫn cô đi xa, định mua vài bộ quần áo gần đó rồi rời đi, kết quả cô lại tỏ ra không vui rồi.
“Quần áo ở đây nhìn xấu quá, tại sao không đi trung tâm thương mại mua?”
Ngu Kỷ không nhịn được véo mặt cô, “Nhỏ tuổi như vậy, không nhìn ra em còn rất kén chọn đó!”
“Em muốn mặc một chiếc váy xinh đẹp nha, không thích áo lông đâu.”
“Mặc váy lạnh đó.”
“Váy!”
Ngu Kỷ vốn không phải Duyệt Nhất Trầm, sẽ không chiều cô, cũng lười chiều cô, trực tiếp kẹp cô tiến vào một siêu thị, chọn một chiếc áo lông rẻ tiền nhất, xấu xí nhất cho cô.
Cô sống chết không mặc, sau đó bị Ngu Kỷ dọa cho một trận: “Đừng gây chuyện, tôi nói cho em biết, em gây chuyện tôi sẽ cho người đưa em về.”
Tư Lật nước mắt rưng rưng, “Từ trước tới giờ em chưa từng mặc bộ quần áo nào xấu như vậy.”
“Thích mặc thì mặc, tùy em.”
Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, bọc mình trong áo khoác nhung màu xanh lá cây giống như cây rong biển trở về cùng với anh ta.
Lúc đi vào sảnh khách sạn, nhìn thấy bóng mình đổ ngược trên cửa kính, suýt chút nữa bị bộ dáng xấu xí của mình dọa khóc.
Không lâu sau khi bọn họ trở về phòng, điều phối viên đã gọi tới phòng bọn họ, thông báo đoàn làm phim chuẩn bị xuất phát tới phim trường thử cảnh.
Ngu Kỷ kêu Tư Lật ngoan ngoãn đợi trong phòng, có việc gì thì gọi cho anh ta.
Thực ra cô rất muốn ra ngoài đi dạo, cô chưa từng tới thành phố T, nhưng lại sợ chạy ra ngoài rồi xảy ra chuyện, chỉ có thể ở trong phòng làm tổ.
Kết quả Ngu Kỷ ra ngoài chưa đầy năm phút đã quay lại, mà đằng sau lưng anh ta là đạo diễn Ngô Thường đang nhăn mặt.
“Để một đứa bé ở khách sạn có phải ý hay hay không! Cậu lớn như vậy rồi mà làm việc mà một chút chừng mực cũng không có!”
Ngu Kỷ cúi đầu nghe giáo huấn.
Tư Lật nhìn hai người họ một cách khó hiểu, “Thầy Ngô Thường, hai người không phải chuẩn bị ra ngoài rồi sao?”
“Thầy không nỡ bỏ một cô bé dễ thương ở đây một mình.” Ngô Thường nhìn cô lại đổi sang khuôn mặt cười tủm tỉm, “Đi, chú dẫn cháu đi studio chơi.”
Tư Lật lập tức nhảy xuống ghế sofa, trông rất hưng phấn, “Cháu có thể đi cùng sao?”
“Đương nhiên là được rồi!” Ngô Thường cúi người bế cô lên, “Đi, chú dạy cháu làm phim.”
Ngu Kỷ đứng đằng sau, anh ta không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Anh ta không thể hiểu được lolicon nữa rồi.
Thành phố T gần Matxcova, nên mùa đông rất ngắn, bốn giờ trời đã nhá nhem tối, xe cộ chạy trên đường, khắp nơi đều là kiến trúc châu Âu và kiến trúc cổ xưa.
Thành phố này rất nhiều người giàu, người nghèo cũng rất nhiều, là một nơi rất tương phản.
Câu chuyện xưa đó diễn ra ở chính thành phố này.
Sát thủ Hoa Kiều Jane nhận một vụ làm ăn lớn, đến thành phố này để ẩn náu vài tuần, chỉ để giết một tên trùm băng đảng người Nga.
Một gia đình hỗn loạn sống trong một căn hộ lụp xụp, nhân vật chính sinh ra trong gia đình như vậy thường thông minh trưởng thành sớm, có mấy lần trò chuyện cùng với Jane lạnh lùng.
Một ngày nọ gia đình của nhân vật chính bị tàn sát, cô đi chơi lúc này mới về nhà, vừa khóc vừa chạy tới cửa nhà Jane xin giúp đỡ.
Jane thu nhận cô.
Cốt truyện về cơ bản giống với "This Killer Is Not Too Cold" phiên bản Mỹ, chỉ khác là tuổi của hai nhân vật chính khác với phiên bản gốc.
Điều này khiến việc quay phim trở nên khó khăn hơn nhiều.
Lần này, đoàn làm phim đã bố trí tổng cộng hai diễn viên nhí tham gia, chắc là đạo diễn Ngô Thường lo lắng rằng sẽ có sai sót trong quá trình quay.
Trong hai diễn viên nhí có một cô bé là con gái của một minh tinh lớn, đóng phim từ nhỏ, đã có cơ hội hợp tác với nhiều đạo diễn có tên tuổi, kỹ năng diễn xuất khá ổn, nhưng vẫn còn là trẻ con, tính khí có chút nóng nảy, cũng có chút yếu đuối mỏng manh.
Bỏ qua những điều này không nói tới, tuổi của cô bé cũng lớn hơn trong kịch bản mấy tuổi, vóc dáng cũng không thể che giấu được.
Đứa bé còn lại là một hot girl nhỏ tuổi mà đạo diễn Ngô Thường nhờ cư dân mạng tiến cử, bởi vì cha mẹ đều là người mẫu, cho nên cô bé vừa xinh đẹp vừa có khí chất, mà tuổi tác thì phù hợp, chỉ tiếc là chưa từng quay phim, cho nên diễn xuất vẫn cần rèn luyện.
Tất nhiên những lời đồn này là cô tra trên mạng, cô cũng không chắc lắm, bởi vì cô cũng chưa gặp qua hai diễn viên nhí kia.
Ngu Kỷ đứng một bên xem lời thoại, vẻ mặt rất nghiêm túc, Tư Lật không dám làm phiền anh ta.
Vừa tới phim trường, Ngu Kỷ gọi trợ lý đến, nhờ cô ấy chăm sóc Tư Lật, đạo diễn Ngô Thường ở bên cạnh dựng râu trừng mắt, “Bé dễ thương đi với tôi là được rồi, mấy người cứ bận việc của mấy người đi.”
Đây là lần đầu tiên cô xuất hành cùng Ngu Kỷ mà thoải mái như vậy.
Lúc trước khi cô vẫn còn là trợ lý của Ngu Kỷ, mỗi lần có dịp như vậy, cô đều phải đi theo với khuôn mặt tươi cười, cùng với đạo diễn và các diễn viên khác giao lưu tình cảm, bàn luận công việc.
Hiện tại cô không cần làm vậy nữa rồi, không hiểu có phải do cô chỉ là đứa trẻ con hay là giá trị của bản thân Ngu Kỷ đã cao hơn rất nhiều, nhiều lúc toàn là người khác cúi đầu cúi người với anh ta.
Thế giới này chính là như vậy, chỉ leo cao thì mới ngồi vững được
Khi máy bay hạ cánh, đích thân đạo diễn Ngô Thường gọi cô dậy, sau đó ôm cô chưa hoàn toàn tỉnh giấc xuống máy bay.
Thành phố T là thành phố biên giới lớn nhất của Trung Quốc, được mang danh xưng tiểu Moscow, và sở hữu một thành phố điện ảnh hoàn chỉnh. Chỉ là vĩ độ hơi cao.
Máy bay vừa hạ cánh là cái lạnh giáng xuống, Tư Lật lạnh tới mức run rẩy, càng ngơ ngác hơn.
Ngô Thường vừa đi xuống vừa mắng Ngu Kỷ, “Biết tới đây lạnh cũng không mặc cho con thêm vài bộ quần áo.”
Ngu Kỷ không lên tiếng, chỉ một bên đi một bên tháo khăn quàng cổ xuống quàng lên người Tư Lật.
Tư Lật vòng tay ôm cổ đạo diễn Ngô Thường, ở thành phố xa lạ đột nhiên cảm thấy an tâm. Có lẽ vì trong rất nhiều người từng ôm cô bé, thì dáng người và số tuổi của đạo diễn Ngô gần với tuổi của cha cô bé nhất.
Bởi vì thời tiết xấu, cả đoàn vừa xuống máy bay liền về khách sạn, đụng mặt với đội người bên đoàn làm phim.
Sau khi tới khách sạn, Ngu Kỷ đơn giản chào hỏi với đội người bên đoàn làm phim, sau đó nói một tiếng với đạo diễn Thường rồi về phòng.
Ngu Kỷ vừa vào phòng liền bật máy sưởi, sau đó tìm máy sấy tóc, cắm điện rồi sấy cho cô một lúc. Sấy tới khi khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng mới buông cô ra.
“OK rồi, như vậy sẽ không bị cảm lạnh nữa!” Ngu Kỷ vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô, cười tủm tỉm nói “Đây là phương pháp mà chị của Tư Lật dạy anh đó.”
Trước đây khi cô làm trợ lý cho anh ta, từng vì anh ta mà dốc hết tâm can, đúng là ăn miếng trả miếng.
“Để tôi xem xem em mang những loại quần áo chống lạnh nào!”
Anh ta cúi xuống mở túi của Tư Lật, lật rồi lại lật sau đó ngẩng đầu nhìn cô, “Chỉ những thứ này thôi sao? ”
Tư Lật gật đầu lia lịa.
“……”
“Bởi vì lúc đi rất vội.” Cô cũng không nghĩ tới ở đây lại lạnh như vậy.
Ngu Kỷ lấy túi mỹ phẩm ra, “Em còn biết trang điểm cơ à? ”
Tư Lật mím môi cười, “Anh chưa xem video trang điểm của em à? ”
Anh ta lấy ra một bộ váy, nhìn một cái, “Còn là của hãng L cơ à. ”
“Đây là của chú Trầm tặng cho em đấy. ”
“Ai dô, nói anh ấy không phải cha em ai tin chứ. ”
“Anh ấy thực sự không phải mà! ”
Ngu Kỷ đưa tay sờ sờ cái mũi nhỏ của cô, cười nói: “Nói đùa với em thôi, gấp cái gì chứ. ”
Tư Lật sờ sờ mũi.
“Em nên đi tắm thì hơn, nhìn người em lạnh cứng này. ”
Tay và chân Tư Lật vẫn có chút lạnh, cho nên ngoan ngoãn ôm quần áo vào nhà tắm ngâm nước.
Khi cô đi ra thì Ngô Kỷ đang nghe điện thoại, sau khi cô nghe được vài câu thì tới thở cũng không dám thở mạnh.
“Điện thoại quốc tế hả anh trai!”
“Tôi không biết gì hết, anh hỏi Tư Lật đi, là cô ấy sắp xếp tôi làm vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bắt cóc cái quỷ gì thế, do cô ấy tự nguyện muốn đi cùng. Không không không, Tư Lật đồng ý rồi, nếu anh muốn cô ấy quay về thì cho người tới đón cô ấy đi, tôi không có thời gian đưa về đâu.”
Đang nói chuyện quay đầu lại nhìn thấy Tư Lật ướt nhèm nhẹp đứng trước cửa nhà tắm, nhanh chóng nói: “Mau lau tóc đi.”
Sau đó không rõ đầu dây bên kia nói gì, Ngu Kỷ cười nói: “Yên tâm. Mặc dù tôi không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng tôi hứa không để cô ấy cụt tay cụt chân. Thôi được rồi không nói nữa, tín hiệu kém quá. ”
Anh ta cúp điện thoại cầm máy sấy tóc đi qua chỗ cô, vừa sấy tóc cho cô vừa lẩm bẩm: “Sau khi xuống máy bay tôi quên mở máy, nam thần sắp gọi hỏng điện thoại của tôi rồi.”
Tư Lật không nói gì.
Sau khi Ngu Kỷ sấy khô tóc cho cô, cũng cầm một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Tư Lật rảnh quá cũng thấy chán, liền ôm túi của mình lên, đẩy cái va li cao bằng bản thân của Ngu Kỷ vào phòng tủ quần áo, vốn còn muốn giúp Ngu Kỷ treo quần áo lên, nhưng giá treo quần áo lại quá cao cô không với tới.
Khi Ngu Kỷ lau tóc đi ra thì nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đang bận rộn ở phòng tủ quần áo.
Hình như cô muốn nhét vali của anh ta vào trong tủ treo quần áo, nhưng cái vali lại nặng quá, cô không tài nào nhấc lên được.
Ngu Kỷ đi tới vò đầu cô, “Lại đây, đừng làm vỡ vali của tôi.”
Tư Lật: “…”
Cô đứng bên cạnh nhìn anh ta lấy quần áo ra treo lên kệ, nháy mắt đầy hơn nửa tủ quần áo.
Sau đó người đàn ông cầm lấy túi của cô nhét vào một góc, xong việc đóng cửa tủ.
Tư Lật aida một tiếng, “Nước thần SK-II của em!”
Ngu Kỷ vừa ôm cô lên, vừa đi ra ngoài cười nói: “Vỡ thì đền cho em.”
Anh ta ôm cô tới phòng ăn, phòng ăn vô cùng ấm áp, nhưng anh ta vẫn quấn khăn quàng cho cô, “Khi quay về mà em cảm lạnh, Duyệt Nhất Trầm chém chết tôi mất.”
Trong phòng ăn thưa thớt người, Tư Lật nhìn một vòng, có chút thất vọng, “Thầy Ngô Thường không tới.”
“Tôi sắp ghen tị rồi nha.” Ngu Kỷ vừa lật thực đơn vừa nói, “Đồ vô lương tâm, là ai đang chăm sóc em.”
Anh ta gọi món bằng tiếng anh, lúc người phục vụ tóc vàng mắt xanh dùng tiếng anh hỏi cô muốn dùng nước ấm hay nước nóng, cô suýt chút nữa vô thức dùng tiếng anh trả lời.
Tư Lật đói tới mức đồ ăn trên bàn hầu như đều ăn hết, Ngu Kỷ phía đối diện líu cả lưỡi, “Khẩu vị của em được đó.”
“Súp mì này ngon quá.”
“Cái đó gọi là súp kem nấm, em uống từ từ, bên này vẫn còn.” Ngu Kỷ đã đặt dao nĩa xuống rồi, “Lát nữa dẫn em ra ngoài mua quần áo.”
Tư Lật cười tủm tỉm, “Cảm ơn anh Ngu Kỷ.”
“Cảm ơn gì chứ, ghi nợ vào tài khoản của chị Tư Lật.”
“Chị ấy không có tiền đâu.” Tư Lật nhanh chóng trả lời.
“Vậy ghi nợ vào tài khoản của chú Nhất Trầm.”
“Vậy cũng được.”
Ngu Kỷ bị chọc phì cười. Bởi vì Tư Lật mặc quần áo khá mỏng, Ngu Kỷ không dám dẫn cô đi xa, định mua vài bộ quần áo gần đó rồi rời đi, kết quả cô lại tỏ ra không vui rồi.
“Quần áo ở đây nhìn xấu quá, tại sao không đi trung tâm thương mại mua?”
Ngu Kỷ không nhịn được véo mặt cô, “Nhỏ tuổi như vậy, không nhìn ra em còn rất kén chọn đó!”
“Em muốn mặc một chiếc váy xinh đẹp nha, không thích áo lông đâu.”
“Mặc váy lạnh đó.”
“Váy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Kỷ vốn không phải Duyệt Nhất Trầm, sẽ không chiều cô, cũng lười chiều cô, trực tiếp kẹp cô tiến vào một siêu thị, chọn một chiếc áo lông rẻ tiền nhất, xấu xí nhất cho cô.
Cô sống chết không mặc, sau đó bị Ngu Kỷ dọa cho một trận: “Đừng gây chuyện, tôi nói cho em biết, em gây chuyện tôi sẽ cho người đưa em về.”
Tư Lật nước mắt rưng rưng, “Từ trước tới giờ em chưa từng mặc bộ quần áo nào xấu như vậy.”
“Thích mặc thì mặc, tùy em.”
Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, bọc mình trong áo khoác nhung màu xanh lá cây giống như cây rong biển trở về cùng với anh ta.
Lúc đi vào sảnh khách sạn, nhìn thấy bóng mình đổ ngược trên cửa kính, suýt chút nữa bị bộ dáng xấu xí của mình dọa khóc.
Không lâu sau khi bọn họ trở về phòng, điều phối viên đã gọi tới phòng bọn họ, thông báo đoàn làm phim chuẩn bị xuất phát tới phim trường thử cảnh.
Ngu Kỷ kêu Tư Lật ngoan ngoãn đợi trong phòng, có việc gì thì gọi cho anh ta.
Thực ra cô rất muốn ra ngoài đi dạo, cô chưa từng tới thành phố T, nhưng lại sợ chạy ra ngoài rồi xảy ra chuyện, chỉ có thể ở trong phòng làm tổ.
Kết quả Ngu Kỷ ra ngoài chưa đầy năm phút đã quay lại, mà đằng sau lưng anh ta là đạo diễn Ngô Thường đang nhăn mặt.
“Để một đứa bé ở khách sạn có phải ý hay hay không! Cậu lớn như vậy rồi mà làm việc mà một chút chừng mực cũng không có!”
Ngu Kỷ cúi đầu nghe giáo huấn.
Tư Lật nhìn hai người họ một cách khó hiểu, “Thầy Ngô Thường, hai người không phải chuẩn bị ra ngoài rồi sao?”
“Thầy không nỡ bỏ một cô bé dễ thương ở đây một mình.” Ngô Thường nhìn cô lại đổi sang khuôn mặt cười tủm tỉm, “Đi, chú dẫn cháu đi studio chơi.”
Tư Lật lập tức nhảy xuống ghế sofa, trông rất hưng phấn, “Cháu có thể đi cùng sao?”
“Đương nhiên là được rồi!” Ngô Thường cúi người bế cô lên, “Đi, chú dạy cháu làm phim.”
Ngu Kỷ đứng đằng sau, anh ta không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Anh ta không thể hiểu được lolicon nữa rồi.
Thành phố T gần Matxcova, nên mùa đông rất ngắn, bốn giờ trời đã nhá nhem tối, xe cộ chạy trên đường, khắp nơi đều là kiến trúc châu Âu và kiến trúc cổ xưa.
Thành phố này rất nhiều người giàu, người nghèo cũng rất nhiều, là một nơi rất tương phản.
Câu chuyện xưa đó diễn ra ở chính thành phố này.
Sát thủ Hoa Kiều Jane nhận một vụ làm ăn lớn, đến thành phố này để ẩn náu vài tuần, chỉ để giết một tên trùm băng đảng người Nga.
Một gia đình hỗn loạn sống trong một căn hộ lụp xụp, nhân vật chính sinh ra trong gia đình như vậy thường thông minh trưởng thành sớm, có mấy lần trò chuyện cùng với Jane lạnh lùng.
Một ngày nọ gia đình của nhân vật chính bị tàn sát, cô đi chơi lúc này mới về nhà, vừa khóc vừa chạy tới cửa nhà Jane xin giúp đỡ.
Jane thu nhận cô.
Cốt truyện về cơ bản giống với "This Killer Is Not Too Cold" phiên bản Mỹ, chỉ khác là tuổi của hai nhân vật chính khác với phiên bản gốc.
Điều này khiến việc quay phim trở nên khó khăn hơn nhiều.
Lần này, đoàn làm phim đã bố trí tổng cộng hai diễn viên nhí tham gia, chắc là đạo diễn Ngô Thường lo lắng rằng sẽ có sai sót trong quá trình quay.
Trong hai diễn viên nhí có một cô bé là con gái của một minh tinh lớn, đóng phim từ nhỏ, đã có cơ hội hợp tác với nhiều đạo diễn có tên tuổi, kỹ năng diễn xuất khá ổn, nhưng vẫn còn là trẻ con, tính khí có chút nóng nảy, cũng có chút yếu đuối mỏng manh.
Bỏ qua những điều này không nói tới, tuổi của cô bé cũng lớn hơn trong kịch bản mấy tuổi, vóc dáng cũng không thể che giấu được.
Đứa bé còn lại là một hot girl nhỏ tuổi mà đạo diễn Ngô Thường nhờ cư dân mạng tiến cử, bởi vì cha mẹ đều là người mẫu, cho nên cô bé vừa xinh đẹp vừa có khí chất, mà tuổi tác thì phù hợp, chỉ tiếc là chưa từng quay phim, cho nên diễn xuất vẫn cần rèn luyện.
Tất nhiên những lời đồn này là cô tra trên mạng, cô cũng không chắc lắm, bởi vì cô cũng chưa gặp qua hai diễn viên nhí kia.
Ngu Kỷ đứng một bên xem lời thoại, vẻ mặt rất nghiêm túc, Tư Lật không dám làm phiền anh ta.
Vừa tới phim trường, Ngu Kỷ gọi trợ lý đến, nhờ cô ấy chăm sóc Tư Lật, đạo diễn Ngô Thường ở bên cạnh dựng râu trừng mắt, “Bé dễ thương đi với tôi là được rồi, mấy người cứ bận việc của mấy người đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro