Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng
Chương 13
2024-12-03 23:08:38
“Lão... Lão đại, đồ ăn của ngươi... Ngươi có ăn được quả tim này không?”
“Ngươi...”
Quỷ tu lão đại bị thương nặng gần chết bị tức đến mức một hơi không thở ra được.
Đến chết hắn cũng không nghĩ rõ ràng hôm nay mình phạm vào cái gì, khí huyết phun trào, tắt thở.
“Hừ, ngươi thành quỷ chết đói đầu thai đi, tế phẩm này ta đều ăn.”
Huyền Tứ vừa cởi áo đỏ trên người mình xuống, vừa ghét bỏ nhìn Lăng Miểu.
Thiếu niên dùng vải đỏ xé nát đem trang điểm trên mặt mình lau đi, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt phượng hơi vểnh lên kia sinh ra ở trên khuôn mặt này là cực đẹp mắt.
“Không được vô lễ.”
Phía sau truyền đến tiếng nói ôn nhuận, Lăng Miểu quay đầu lại, thấy tân nương kia cũng đã kết thúc chiến đấu, rơi xuống mặt đất, không phát ra một chút tiếng vang.
Hắn đi về phía hai người, cúi đầu nhìn Lăng Miểu cười khẽ.
“Ha ha, lại còn là một nữ hài.”
Lăng Miểu nhìn thoáng qua cái mũ nhỏ rơi trên mặt đất khi mình trốn tránh, không nói chuyện.
Khi người nọ đến gần, Lăng Miểu thấy rõ mặt của hắn, chỉ cảm thấy con ngươi đều rụt một cái.
Nam tử thật đẹp!
Mặt mày như ngọc, mũi cao thẳng, môi mỏng kiều diễm, cằm trơn láng, rõ ràng là tướng mạo chính phái thanh lãnh, nhưng hết lần này tới lần khác hai mắt lại sinh ra một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, tăng thêm một tia yêu nghiệt cho hắn.
Nghĩ đến lúc Nữ Oa nương nương tạo hình hắn, đại khái mỗi một bút đều là cẩn thận từng li từng tí.
Lăng Miểu không khỏi tấm tắc hai tiếng trong đáy lòng.
Gương mặt này, chó nhìn cũng chảy nước miếng ah!
Lúc nam tử đi qua trước mặt hai người, nghiêng đầu nhìn Lăng Miểu một chút.
“Đợi ta giải quyết đám quỷ tu còn lại bên ngoài trước đã.”
Lăng Miểu vô thức gật gật đầu.
Ba người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Quỷ tu khác chờ ở bên ngoài nhìn thấy ba người đi ra thì đều sửng sốt một chút.
Lúc đi vào là hai nữ nhân và một tiểu nam hài, lúc đi ra dĩ nhiên liền biến thành hai nam nhân cùng một tiểu nữ hài?
Lực lượng của Quỷ Vương này vậy mà...
Kinh khủng như vậy sao?
Đúng là quá quỷ dị! Vì sao Quỷ Vương lại thay đổi giới tính cho bọn họ? Lão đại và mấy tên đầu lĩnh của bọn họ lại đi đâu rồi?
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đầu ngón tay vô danh của Thương Ngô điểm lên trán của mình, sau khi hào quang màu bạch kim thoáng hiện, giữa không trung bỗng dưng ngưng ra vô số lợi kiếm, khí thế lăng liệt, thánh khiết nhưng tràn ngập sát ý.
Không cho bọn họ cơ hội phản ứng, chỉ trong chốc lát, quỷ tu đầy một viện liền không còn người sống.
Kiếm quang tán đi, Lăng Miểu trợn mắt há hốc mồm.
Thật là lợi hại!
Nàng đột nhiên muốn ném mấy cái cống phẩm vừa mới đóng gói ở trong phòng của mình đi, làm loại chuyện này ở trước mặt đại năng như thế cũng quá xấu hổ đi!
“Cái kia, đa tạ hai vị cứu giúp! Hai vị soái ca... A không, ta nói là hai vị công tử thật là lợi hại!”
“Thật lợi hại sao?”
Thương Ngô cười nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lăng Miểu, hắn trầm ngâm một lát, mở miệng nói.
“Tiểu nữ oa.”
Thương Ngô thoáng xoay người nhìn về phía Lăng Miểu, vài sợi tóc đen từ bên vai hắn trượt xuống, thanh âm của hắn ôn hòa, đôi mắt xinh đẹp, đẹp đến mức không gì sánh được.
“Ta có lòng muốn thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?”
“Thu... Thu ta làm đồ đệ?”
Lăng Miểu kinh hãi. Nếu không phải vừa mới chứng kiến sự cường đại của người này, nàng nhất định sẽ hoài nghi người này là thủ lĩnh của băng đảng tội phạm nào đó, coi trọng thận của nàng.
“Tại sao phải thu ta làm đồ đệ?”
Nàng sững sờ hỏi.
Thương Ngô trước đây thu đồ đệ có lần nào không phải hắn vừa đề xuất đối phương đã nguyện ý, đối phương liền ngựa không dừng vó quỳ lạy trên mặt đất, đây là lần đầu tiên hắn đụng phải nguyên nhân hỏi hắn, hắn suy tư nửa ngày.
“Nhãn duyên.”
Lăng Miểu nghe vậy kinh hãi.
A cái này.
Đại năng tốt bao nhiêu, vừa đẹp vừa lợi hại, đáng tiếc, tuổi còn trẻ đã mù.
Nàng là một hạ phẩm tạp linh căn, lúc trước ở Ly Hỏa Tông, nếu không phải nể mặt cha nàng là Đại trưởng lão, mới có thể có được một vị trí đệ tử nội môn, thì nàng đã trở thành một tên tạp dịch rồi.
Phàm là người có chút nhãn lực, đều sẽ không coi trọng nàng làm đệ tử.
Nàng bình tĩnh đánh giá người trước mắt.
“Ta không biết ngươi.”
Nhưng người đẹp như vậy, trong nguyên tác hẳn là có xuất hiện.
Hắn nói, “Ta tên là Thương Ngô.”
“Thương Ngô...”
Đứa bé sắc mặt ngưng trọng.
Thương Ngô nhướng mày, “Thế nào?”
“Chưa từng nghe nói qua.”
“……”
Thương Ngô đứng thẳng lưng lên một chút, chậm rãi hít một hơi khí lạnh, lần đầu tiên chủ động truyền âm cho Huyền Tứ: Kỳ thật cũng không phải không thể giết nàng ngay bây giờ...
Mặc dù hắn cảm thấy rất hứng thú với nàng, nhưng tiểu nha đầu này cũng quá muốn ăn đòn!
Huyền Tứ cười tủm tỉm lắc lắc cây quạt nhỏ của hắn: Đừng mà sư tôn, đệ tử cảm thấy tiểu nha đầu này còn rất thú vị.
“Ngươi...”
Quỷ tu lão đại bị thương nặng gần chết bị tức đến mức một hơi không thở ra được.
Đến chết hắn cũng không nghĩ rõ ràng hôm nay mình phạm vào cái gì, khí huyết phun trào, tắt thở.
“Hừ, ngươi thành quỷ chết đói đầu thai đi, tế phẩm này ta đều ăn.”
Huyền Tứ vừa cởi áo đỏ trên người mình xuống, vừa ghét bỏ nhìn Lăng Miểu.
Thiếu niên dùng vải đỏ xé nát đem trang điểm trên mặt mình lau đi, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt phượng hơi vểnh lên kia sinh ra ở trên khuôn mặt này là cực đẹp mắt.
“Không được vô lễ.”
Phía sau truyền đến tiếng nói ôn nhuận, Lăng Miểu quay đầu lại, thấy tân nương kia cũng đã kết thúc chiến đấu, rơi xuống mặt đất, không phát ra một chút tiếng vang.
Hắn đi về phía hai người, cúi đầu nhìn Lăng Miểu cười khẽ.
“Ha ha, lại còn là một nữ hài.”
Lăng Miểu nhìn thoáng qua cái mũ nhỏ rơi trên mặt đất khi mình trốn tránh, không nói chuyện.
Khi người nọ đến gần, Lăng Miểu thấy rõ mặt của hắn, chỉ cảm thấy con ngươi đều rụt một cái.
Nam tử thật đẹp!
Mặt mày như ngọc, mũi cao thẳng, môi mỏng kiều diễm, cằm trơn láng, rõ ràng là tướng mạo chính phái thanh lãnh, nhưng hết lần này tới lần khác hai mắt lại sinh ra một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, tăng thêm một tia yêu nghiệt cho hắn.
Nghĩ đến lúc Nữ Oa nương nương tạo hình hắn, đại khái mỗi một bút đều là cẩn thận từng li từng tí.
Lăng Miểu không khỏi tấm tắc hai tiếng trong đáy lòng.
Gương mặt này, chó nhìn cũng chảy nước miếng ah!
Lúc nam tử đi qua trước mặt hai người, nghiêng đầu nhìn Lăng Miểu một chút.
“Đợi ta giải quyết đám quỷ tu còn lại bên ngoài trước đã.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Miểu vô thức gật gật đầu.
Ba người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Quỷ tu khác chờ ở bên ngoài nhìn thấy ba người đi ra thì đều sửng sốt một chút.
Lúc đi vào là hai nữ nhân và một tiểu nam hài, lúc đi ra dĩ nhiên liền biến thành hai nam nhân cùng một tiểu nữ hài?
Lực lượng của Quỷ Vương này vậy mà...
Kinh khủng như vậy sao?
Đúng là quá quỷ dị! Vì sao Quỷ Vương lại thay đổi giới tính cho bọn họ? Lão đại và mấy tên đầu lĩnh của bọn họ lại đi đâu rồi?
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đầu ngón tay vô danh của Thương Ngô điểm lên trán của mình, sau khi hào quang màu bạch kim thoáng hiện, giữa không trung bỗng dưng ngưng ra vô số lợi kiếm, khí thế lăng liệt, thánh khiết nhưng tràn ngập sát ý.
Không cho bọn họ cơ hội phản ứng, chỉ trong chốc lát, quỷ tu đầy một viện liền không còn người sống.
Kiếm quang tán đi, Lăng Miểu trợn mắt há hốc mồm.
Thật là lợi hại!
Nàng đột nhiên muốn ném mấy cái cống phẩm vừa mới đóng gói ở trong phòng của mình đi, làm loại chuyện này ở trước mặt đại năng như thế cũng quá xấu hổ đi!
“Cái kia, đa tạ hai vị cứu giúp! Hai vị soái ca... A không, ta nói là hai vị công tử thật là lợi hại!”
“Thật lợi hại sao?”
Thương Ngô cười nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lăng Miểu, hắn trầm ngâm một lát, mở miệng nói.
“Tiểu nữ oa.”
Thương Ngô thoáng xoay người nhìn về phía Lăng Miểu, vài sợi tóc đen từ bên vai hắn trượt xuống, thanh âm của hắn ôn hòa, đôi mắt xinh đẹp, đẹp đến mức không gì sánh được.
“Ta có lòng muốn thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?”
“Thu... Thu ta làm đồ đệ?”
Lăng Miểu kinh hãi. Nếu không phải vừa mới chứng kiến sự cường đại của người này, nàng nhất định sẽ hoài nghi người này là thủ lĩnh của băng đảng tội phạm nào đó, coi trọng thận của nàng.
“Tại sao phải thu ta làm đồ đệ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng sững sờ hỏi.
Thương Ngô trước đây thu đồ đệ có lần nào không phải hắn vừa đề xuất đối phương đã nguyện ý, đối phương liền ngựa không dừng vó quỳ lạy trên mặt đất, đây là lần đầu tiên hắn đụng phải nguyên nhân hỏi hắn, hắn suy tư nửa ngày.
“Nhãn duyên.”
Lăng Miểu nghe vậy kinh hãi.
A cái này.
Đại năng tốt bao nhiêu, vừa đẹp vừa lợi hại, đáng tiếc, tuổi còn trẻ đã mù.
Nàng là một hạ phẩm tạp linh căn, lúc trước ở Ly Hỏa Tông, nếu không phải nể mặt cha nàng là Đại trưởng lão, mới có thể có được một vị trí đệ tử nội môn, thì nàng đã trở thành một tên tạp dịch rồi.
Phàm là người có chút nhãn lực, đều sẽ không coi trọng nàng làm đệ tử.
Nàng bình tĩnh đánh giá người trước mắt.
“Ta không biết ngươi.”
Nhưng người đẹp như vậy, trong nguyên tác hẳn là có xuất hiện.
Hắn nói, “Ta tên là Thương Ngô.”
“Thương Ngô...”
Đứa bé sắc mặt ngưng trọng.
Thương Ngô nhướng mày, “Thế nào?”
“Chưa từng nghe nói qua.”
“……”
Thương Ngô đứng thẳng lưng lên một chút, chậm rãi hít một hơi khí lạnh, lần đầu tiên chủ động truyền âm cho Huyền Tứ: Kỳ thật cũng không phải không thể giết nàng ngay bây giờ...
Mặc dù hắn cảm thấy rất hứng thú với nàng, nhưng tiểu nha đầu này cũng quá muốn ăn đòn!
Huyền Tứ cười tủm tỉm lắc lắc cây quạt nhỏ của hắn: Đừng mà sư tôn, đệ tử cảm thấy tiểu nha đầu này còn rất thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro