Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng
Chương 20
2024-12-03 23:08:38
Nhưng muội muội ta còn nhỏ tuổi, không thích hợp phiêu bạt bên ngoài quá lâu, xin trả lại nàng cho chúng ta, ta sẽ mang nàng trở về xin lỗi tông môn, có lẽ còn có thể kiếm được một chỗ an thân cho nàng.”
Khóe mắt Bạch Sơ Lạc giật một cái, “Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Nàng đã được sư tôn của ta nhận lấy, là đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa tông ta. Phiêu bạc cái gì, nói xin lỗi cái gì, thân truyền của Nguyệt Hoa tông ta nào có đạo lý xin lỗi các ngươi để an thân ở Ly Hỏa Tông?”
Lăng Vũ nghe Bạch Sơ Lạc nói xong thì thoáng bối rối, vẻ dịu dàng trên mặt suýt chút nữa đã phá vỡ, nàng không thể tin nổi mà nhìn Bạch Sơ Lạc, sắc mặt trắng bệch.
“Bạch sư huynh, ngươi... Ngươi nói cái gì? Lăng Miểu... Muội muội ta nàng... Nàng là thân truyền của Nguyệt Hoa tông?”
Trình Cẩm Thư ở bên cạnh cũng khinh thường mở miệng, “Bạch Sơ Lạc, ngươi chưa tỉnh ngủ à? Loại phế vật như Lăng Miểu, làm đệ tử tạp dịch còn miễn cưỡng, còn làm thân truyền? Ngươi không thể bởi vì nhìn nàng đáng thương liền thay nàng nói dối loại này. Ngươi lời này, nếu truyền đến trong tai sư tôn ngươi, tám phần mười ngươi bị nhốt vào cấm địa rồi nhỉ?”
Trình Cẩm Thư vừa dứt lời, một tấm bùa chú rơi xuống trước người hắn, ngay sau đó liền nổ tung.
Hắn giật mình vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn bị vụ nổ lan đến gần.
May mắn Phương Trục Trần phản ứng cực nhanh, kịp thời vung kiếm hóa giải phần lớn sát thương do vụ nổ sinh ra, Trình Cẩm Thư mới không bị nổ trúng, nhưng trong lúc nhất thời hắn vẫn hơi có chút chật vật.
Hắn ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Huyền Tứ vừa mới ra tay.
Phù tu am hiểu nhất chính là đánh lén vứt phù.
Huyền Tứ ra tay và thu thế chỉ trong nháy mắt.
Nhìn bộ dáng chật vật của Trình Cẩm Thư, hắn không nhanh không chậm phe phẩy cây quạt, giọng điệu thảnh thơi.
“Trình huynh à, trước khi ngươi ra cửa có phải hay không đem đầu óc để lại rồi? Sao nghe không hiểu tiếng người vậy? Thế nào, các ngươi cho rằng, ai cũng xứng để chúng ta gọi một tiếng tiểu sư muội này sao?”
“Lăng Miểu thiên chân là đệ tử thân truyền thứ năm của Nguyệt Hoa tông ta. Hôm qua sư tôn nhận nàng, đã để lại ấn ký cho nàng. Hai ngày nữa, sư huynh sư muội ta xuất quan, sư tôn sẽ cử hành lễ thu đồ đệ cho Lăng Miểu, hoan nghênh các vị đến dự lễ.”
Hắn nhìn thoáng qua Lăng Vũ đang trợn tròn mắt, “Ngươi muốn đến nhà cảm tạ, ngày ấy liền có thể, nhớ mang tạ lễ.”
Lăng Miểu nghe vậy kinh hãi: Cái gì! Đã hạ ấn!? Lúc nào? Sao không ai nói cho nàng biết! Sao chưa ai hỏi ý kiến của nàng!? Làm lễ phép như vậy sao???
Huyền Tứ nhàn nhạt liếc nàng một cái: Lúc ngươi chảy nước miếng đếm tiền. :))))
Lăng Miểu:...
Lạc ấn liền chạy không thoát a, người ta có thể đi theo ấn ký tìm nàng.
Đáng tiếc, nàng vốn là có kế hoạch sau khi cầm tiền, thấy tình thế không đúng quyết đoán chạy trốn.
Phương Trục Trần thấy ấn ký Nguyệt Hoa tông trên người Lăng Miểu, tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không nói gì nữa.
Chỉ là sắc mặt Lăng Vũ lại khó có thể khống chế, hơi hơi xanh mét, đặc biệt là lúc nghe được Huyền Tứ nói đến lễ thu đồ đệ.
Lễ thu đồ đệ có thể nói là một trong những thời khắc phong quang nhất để trở thành đệ tử thân truyền.
Đến lúc đó, bát phương đến chúc mừng, mọi người chứng kiến.
Nhưng bởi vì ngày ấy Tư Đồ Triển không vui, mặc dù cũng tuyên bố nàng trở thành vị thân truyền thứ năm của Ly Hỏa Tông, nhưng lại chậm chạp không đề cập tới chuyện lễ thu đồ đệ.
Kết quả Lăng Miểu bị đuổi ra ngoài, hai ngày sau sẽ tổ chức lễ thu đồ đệ ở Nguyệt Hoa tông sao? Điều này khiến nàng ta sao có thể không tức giận!
Muội muội trước kia nàng ta không coi trọng, sau khi nháo loạn vị trí thân truyền của nàng ta, quay đầu thế mà cũng trở thành thân truyền.
Lăng Vũ bất giác siết chặt nắm đấm.
Chưa từng suy nghĩ qua, nàng vô thức muốn ngăn cản loại chuyện này xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Vũ đổi biểu lộ lo lắng nhìn về phía Lăng Miểu.
“Muội muội, ngươi không cần tức giận với tông chủ và phụ thân nữa, nhiều ngày như vậy, cơn tức giận của bọn họ cũng đã tiêu tan gần hết, chỉ cần ngươi trở về tạ lỗi cho tốt, mọi người cứ nói thẳng ra, ngươi vẫn có thể trở về Ly Hỏa Tông.
Tông môn dưỡng dục ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại bỏ đi không nói một tiếng, tất cả mọi người rất lo lắng cho ngươi. Ta cũng ngày ngày tự trách, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ hy vọng ngươi có thể nhanh chóng trở về.”
Nói xong, hốc mắt Lăng Vũ vậy mà cũng ửng đỏ, một bộ tình chân ý thiết.
Lăng Miểu im lặng nhìn Lăng Vũ, người này muốn bày ra chính mình đơn thuần thiện lương, kéo nàng vào làm gì.
Khóe mắt Bạch Sơ Lạc giật một cái, “Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Nàng đã được sư tôn của ta nhận lấy, là đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa tông ta. Phiêu bạc cái gì, nói xin lỗi cái gì, thân truyền của Nguyệt Hoa tông ta nào có đạo lý xin lỗi các ngươi để an thân ở Ly Hỏa Tông?”
Lăng Vũ nghe Bạch Sơ Lạc nói xong thì thoáng bối rối, vẻ dịu dàng trên mặt suýt chút nữa đã phá vỡ, nàng không thể tin nổi mà nhìn Bạch Sơ Lạc, sắc mặt trắng bệch.
“Bạch sư huynh, ngươi... Ngươi nói cái gì? Lăng Miểu... Muội muội ta nàng... Nàng là thân truyền của Nguyệt Hoa tông?”
Trình Cẩm Thư ở bên cạnh cũng khinh thường mở miệng, “Bạch Sơ Lạc, ngươi chưa tỉnh ngủ à? Loại phế vật như Lăng Miểu, làm đệ tử tạp dịch còn miễn cưỡng, còn làm thân truyền? Ngươi không thể bởi vì nhìn nàng đáng thương liền thay nàng nói dối loại này. Ngươi lời này, nếu truyền đến trong tai sư tôn ngươi, tám phần mười ngươi bị nhốt vào cấm địa rồi nhỉ?”
Trình Cẩm Thư vừa dứt lời, một tấm bùa chú rơi xuống trước người hắn, ngay sau đó liền nổ tung.
Hắn giật mình vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn bị vụ nổ lan đến gần.
May mắn Phương Trục Trần phản ứng cực nhanh, kịp thời vung kiếm hóa giải phần lớn sát thương do vụ nổ sinh ra, Trình Cẩm Thư mới không bị nổ trúng, nhưng trong lúc nhất thời hắn vẫn hơi có chút chật vật.
Hắn ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Huyền Tứ vừa mới ra tay.
Phù tu am hiểu nhất chính là đánh lén vứt phù.
Huyền Tứ ra tay và thu thế chỉ trong nháy mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn bộ dáng chật vật của Trình Cẩm Thư, hắn không nhanh không chậm phe phẩy cây quạt, giọng điệu thảnh thơi.
“Trình huynh à, trước khi ngươi ra cửa có phải hay không đem đầu óc để lại rồi? Sao nghe không hiểu tiếng người vậy? Thế nào, các ngươi cho rằng, ai cũng xứng để chúng ta gọi một tiếng tiểu sư muội này sao?”
“Lăng Miểu thiên chân là đệ tử thân truyền thứ năm của Nguyệt Hoa tông ta. Hôm qua sư tôn nhận nàng, đã để lại ấn ký cho nàng. Hai ngày nữa, sư huynh sư muội ta xuất quan, sư tôn sẽ cử hành lễ thu đồ đệ cho Lăng Miểu, hoan nghênh các vị đến dự lễ.”
Hắn nhìn thoáng qua Lăng Vũ đang trợn tròn mắt, “Ngươi muốn đến nhà cảm tạ, ngày ấy liền có thể, nhớ mang tạ lễ.”
Lăng Miểu nghe vậy kinh hãi: Cái gì! Đã hạ ấn!? Lúc nào? Sao không ai nói cho nàng biết! Sao chưa ai hỏi ý kiến của nàng!? Làm lễ phép như vậy sao???
Huyền Tứ nhàn nhạt liếc nàng một cái: Lúc ngươi chảy nước miếng đếm tiền. :))))
Lăng Miểu:...
Lạc ấn liền chạy không thoát a, người ta có thể đi theo ấn ký tìm nàng.
Đáng tiếc, nàng vốn là có kế hoạch sau khi cầm tiền, thấy tình thế không đúng quyết đoán chạy trốn.
Phương Trục Trần thấy ấn ký Nguyệt Hoa tông trên người Lăng Miểu, tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không nói gì nữa.
Chỉ là sắc mặt Lăng Vũ lại khó có thể khống chế, hơi hơi xanh mét, đặc biệt là lúc nghe được Huyền Tứ nói đến lễ thu đồ đệ.
Lễ thu đồ đệ có thể nói là một trong những thời khắc phong quang nhất để trở thành đệ tử thân truyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến lúc đó, bát phương đến chúc mừng, mọi người chứng kiến.
Nhưng bởi vì ngày ấy Tư Đồ Triển không vui, mặc dù cũng tuyên bố nàng trở thành vị thân truyền thứ năm của Ly Hỏa Tông, nhưng lại chậm chạp không đề cập tới chuyện lễ thu đồ đệ.
Kết quả Lăng Miểu bị đuổi ra ngoài, hai ngày sau sẽ tổ chức lễ thu đồ đệ ở Nguyệt Hoa tông sao? Điều này khiến nàng ta sao có thể không tức giận!
Muội muội trước kia nàng ta không coi trọng, sau khi nháo loạn vị trí thân truyền của nàng ta, quay đầu thế mà cũng trở thành thân truyền.
Lăng Vũ bất giác siết chặt nắm đấm.
Chưa từng suy nghĩ qua, nàng vô thức muốn ngăn cản loại chuyện này xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Vũ đổi biểu lộ lo lắng nhìn về phía Lăng Miểu.
“Muội muội, ngươi không cần tức giận với tông chủ và phụ thân nữa, nhiều ngày như vậy, cơn tức giận của bọn họ cũng đã tiêu tan gần hết, chỉ cần ngươi trở về tạ lỗi cho tốt, mọi người cứ nói thẳng ra, ngươi vẫn có thể trở về Ly Hỏa Tông.
Tông môn dưỡng dục ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại bỏ đi không nói một tiếng, tất cả mọi người rất lo lắng cho ngươi. Ta cũng ngày ngày tự trách, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ hy vọng ngươi có thể nhanh chóng trở về.”
Nói xong, hốc mắt Lăng Vũ vậy mà cũng ửng đỏ, một bộ tình chân ý thiết.
Lăng Miểu im lặng nhìn Lăng Vũ, người này muốn bày ra chính mình đơn thuần thiện lương, kéo nàng vào làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro