Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng
Chương 28
2024-12-03 23:08:38
Cái vành tai vểnh lên kia có hình dạng giống cánh, lỗ tai và cái đuôi đều hiện ra màu phấn hồng nhàn nhạt, cái mũi có chút dài, bởi vì là thú con, nhìn có chút giống chó, lại có chút giống hồ ly.
Con ngươi Lăng Miểu nhẹ nhàng co lại, sau một lát, liền kết luận đây là một con hồ ly.
Bởi vì trong nguyên tác, Lăng Vũ thật đúng là từng đưa cho Lăng Miểu một con hồ ly.
Một con hồ yêu.
Con Yêu Hồ này về sau còn trở thành chứng cứ tư thông của Lăng Miểu cùng Yêu Tộc, cho Lăng Vũ một cái cớ danh chính ngôn thuận giết nàng.
Chỉ là, thời gian Lăng Vũ đưa nàng hồ yêu là sau khi nàng bị báo yêu gây thương tích, Lăng Vũ đến thăm nàng mang đến cho nàng để an ủi, nói là ngẫu nhiên tìm được ở phía sau núi Ly Hỏa Tông.
Nàng cũng sắp quên mất chuyện này.
Không nghĩ tới, hồ yêu này bây giờ thế mà lại xuất hiện, còn biến thành hạ lễ cho nàng.
Đáy mắt Lăng Miểu hiện lên một tia hồ nghi. Rốt cuộc đây là cốt truyện thiết lập, hay là cố ý làm?
Biết đây là một tai hoạ ngầm, Lăng Miểu vốn định mở miệng cự tuyệt.
Nhưng tiểu hồ ly trong giỏ đột nhiên mở to mắt, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt trong suốt đến kỳ cục.
Nàng đột nhiên lại nghĩ tới trong nguyên tác, sau khi Lăng Miểu chết, yêu hồ này cũng không có chạy trốn, mà là trông coi thi thể của nàng không cho người tới gần.
Sau này, người ái mộ Lăng Vũ một mồi lửa đem Lăng Miểu cùng hồ ly này đốt thành tro bụi.
Cuối cùng là có chút không đành lòng, xoắn xuýt một lát, Lăng Miểu mở miệng nói, “Cho ta đi.”
Lăng Vũ thấy thế, cười mỉm đưa giỏ cho Lăng Miểu. “Lễ bái sư của ngươi sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Lăng Miểu nhìn thoáng qua tiểu hồ ly trong giỏ xách.
“Ngươi đi trước đi, ta đem cái này thả về phòng rồi lại đi qua.”
“Được.”
Lăng Vũ cười nhạt một tiếng. “Vậy ngươi chú ý một chút thời gian, yến hội đêm nay ngươi chính là nhân vật chính.”
Dứt lời, nàng không dừng lại nữa, liền quay người rời đi.
Lăng Miểu nhìn bóng lưng Lăng Vũ, rơi vào trầm tư.
Lần trước là báo yêu, lần này lại là hồ yêu, không biết Lăng Vũ này cố ý hay vô tình, làm ra những chuyện nguy hại đến tính mạng của nàng.
Ngày đầu tiên nàng đã nhận thấy được, Lăng Vũ cũng không phải là loại Bạch Liên Hoa nhỏ bé thánh mẫu hiền lành đơn thuần như trong nguyên tác miêu tả.
Nhưng nàng không có ý đi so đo cái này.
Sống lại một đời, nàng chỉ muốn sống vui vẻ, cho nên không ở lại đối chọi gay gắt với Lăng Vũ, mà lựa chọn rời khỏi Ly Hỏa Tông.
Nhưng, theo tình hình hiện tại thì sự việc không đơn giản như vậy.
Lăng Miểu xách giỏ xoay người, theo đường cũ quay về chỗ ở của mình.
Đầu tiên, nàng cần phải biết rõ ràng, Lăng Vũ này đến cùng có phải cố ý nhằm vào nàng hay không.
Nếu như đúng là như vậy, tuy rằng không biết nàng cái linh căn hạ phẩm phế bỏ từ nhỏ đến lớn này, đến cùng có cái gì tốt đáng giá để một thiên kiêu như Lăng Vũ nhằm vào như vậy, nhưng nàng vẫn là vì cái mạng nhỏ của mình, sớm lên kế hoạch.
Nàng chỉ muốn sống, không muốn chết.
Lăng Miểu xách giỏ trở lại trong viện của mình, đẩy cửa vào nhà, xách cổ tiểu hồ ly từ trong giỏ ra.
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn bị xách, tuyệt không giãy dụa, bộ dáng không sợ chút nào.
Nàng ném tiểu hồ ly lên giường, tiểu gia hỏa lăn một vòng rồi bò dậy, đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm nàng, giống như là đang hỏi nàng có phải là không cần mình hay không.
Lăng Miểu: “Ngươi trốn đi, ta đi một chút sẽ trở lại, nhớ không thể tự mình chạy ra ngoài.”
Nếu đã biết đây chỉ là yêu hồ, vẫn là ít lộ diện thì tốt hơn, đặc biệt là ở trước mặt những đại năng kia.
Về phần sau này phải như thế nào, chờ sau này lại nghĩ biện pháp đi.
Tiểu hồ ly tựa hồ rất hiểu nhân tính, Lăng Miểu nói xong, nó liền cong mông nhỏ lên, chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ ở bên ngoài.
Đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm Lăng Miểu, giống như đang hỏi nàng, là giấu như vậy sao?
Lăng Miểu bị dáng vẻ ngốc manh đáng yêu của nó mà thích không chịu được.
Nhìn giống như có nhân tính còn rất hiểu ý.
“Chờ ta tiệc tối hôm nay trộm ít đồ về cho ngươi ăn.”
Lăng Miểu an trí tiểu hồ ly xong đi ra khỏi sân.
Nàng nhìn về phía chủ phong, có chút đau đầu.
Vừa rồi thật vất vả mới leo đến đỉnh núi, giờ lại phải leo lại một lần.
Mặc dù viện tử của đệ tử thân truyền cách chủ phong quả thật rất gần, lộ trình không dài, nhưng có thể ngồi, ai lại nguyện ý leo núi chứ.
Lăng Miểu lần nữa ai oán bước lên bậc thang tiến về chủ phong.
Nhưng lần này, nàng còn chưa đi được hai bước, đã bị Bạch Sơ Lạc ngự kiếm đến túm lấy cổ sau nhấc lên.
Bạch Sơ Lạc: “Tiểu sư muội, sao muội lại ra ngoài, đã đến lúc nào rồi!”
Con ngươi Lăng Miểu nhẹ nhàng co lại, sau một lát, liền kết luận đây là một con hồ ly.
Bởi vì trong nguyên tác, Lăng Vũ thật đúng là từng đưa cho Lăng Miểu một con hồ ly.
Một con hồ yêu.
Con Yêu Hồ này về sau còn trở thành chứng cứ tư thông của Lăng Miểu cùng Yêu Tộc, cho Lăng Vũ một cái cớ danh chính ngôn thuận giết nàng.
Chỉ là, thời gian Lăng Vũ đưa nàng hồ yêu là sau khi nàng bị báo yêu gây thương tích, Lăng Vũ đến thăm nàng mang đến cho nàng để an ủi, nói là ngẫu nhiên tìm được ở phía sau núi Ly Hỏa Tông.
Nàng cũng sắp quên mất chuyện này.
Không nghĩ tới, hồ yêu này bây giờ thế mà lại xuất hiện, còn biến thành hạ lễ cho nàng.
Đáy mắt Lăng Miểu hiện lên một tia hồ nghi. Rốt cuộc đây là cốt truyện thiết lập, hay là cố ý làm?
Biết đây là một tai hoạ ngầm, Lăng Miểu vốn định mở miệng cự tuyệt.
Nhưng tiểu hồ ly trong giỏ đột nhiên mở to mắt, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt trong suốt đến kỳ cục.
Nàng đột nhiên lại nghĩ tới trong nguyên tác, sau khi Lăng Miểu chết, yêu hồ này cũng không có chạy trốn, mà là trông coi thi thể của nàng không cho người tới gần.
Sau này, người ái mộ Lăng Vũ một mồi lửa đem Lăng Miểu cùng hồ ly này đốt thành tro bụi.
Cuối cùng là có chút không đành lòng, xoắn xuýt một lát, Lăng Miểu mở miệng nói, “Cho ta đi.”
Lăng Vũ thấy thế, cười mỉm đưa giỏ cho Lăng Miểu. “Lễ bái sư của ngươi sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Lăng Miểu nhìn thoáng qua tiểu hồ ly trong giỏ xách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi đi trước đi, ta đem cái này thả về phòng rồi lại đi qua.”
“Được.”
Lăng Vũ cười nhạt một tiếng. “Vậy ngươi chú ý một chút thời gian, yến hội đêm nay ngươi chính là nhân vật chính.”
Dứt lời, nàng không dừng lại nữa, liền quay người rời đi.
Lăng Miểu nhìn bóng lưng Lăng Vũ, rơi vào trầm tư.
Lần trước là báo yêu, lần này lại là hồ yêu, không biết Lăng Vũ này cố ý hay vô tình, làm ra những chuyện nguy hại đến tính mạng của nàng.
Ngày đầu tiên nàng đã nhận thấy được, Lăng Vũ cũng không phải là loại Bạch Liên Hoa nhỏ bé thánh mẫu hiền lành đơn thuần như trong nguyên tác miêu tả.
Nhưng nàng không có ý đi so đo cái này.
Sống lại một đời, nàng chỉ muốn sống vui vẻ, cho nên không ở lại đối chọi gay gắt với Lăng Vũ, mà lựa chọn rời khỏi Ly Hỏa Tông.
Nhưng, theo tình hình hiện tại thì sự việc không đơn giản như vậy.
Lăng Miểu xách giỏ xoay người, theo đường cũ quay về chỗ ở của mình.
Đầu tiên, nàng cần phải biết rõ ràng, Lăng Vũ này đến cùng có phải cố ý nhằm vào nàng hay không.
Nếu như đúng là như vậy, tuy rằng không biết nàng cái linh căn hạ phẩm phế bỏ từ nhỏ đến lớn này, đến cùng có cái gì tốt đáng giá để một thiên kiêu như Lăng Vũ nhằm vào như vậy, nhưng nàng vẫn là vì cái mạng nhỏ của mình, sớm lên kế hoạch.
Nàng chỉ muốn sống, không muốn chết.
Lăng Miểu xách giỏ trở lại trong viện của mình, đẩy cửa vào nhà, xách cổ tiểu hồ ly từ trong giỏ ra.
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn bị xách, tuyệt không giãy dụa, bộ dáng không sợ chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ném tiểu hồ ly lên giường, tiểu gia hỏa lăn một vòng rồi bò dậy, đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm nàng, giống như là đang hỏi nàng có phải là không cần mình hay không.
Lăng Miểu: “Ngươi trốn đi, ta đi một chút sẽ trở lại, nhớ không thể tự mình chạy ra ngoài.”
Nếu đã biết đây chỉ là yêu hồ, vẫn là ít lộ diện thì tốt hơn, đặc biệt là ở trước mặt những đại năng kia.
Về phần sau này phải như thế nào, chờ sau này lại nghĩ biện pháp đi.
Tiểu hồ ly tựa hồ rất hiểu nhân tính, Lăng Miểu nói xong, nó liền cong mông nhỏ lên, chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ ở bên ngoài.
Đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm Lăng Miểu, giống như đang hỏi nàng, là giấu như vậy sao?
Lăng Miểu bị dáng vẻ ngốc manh đáng yêu của nó mà thích không chịu được.
Nhìn giống như có nhân tính còn rất hiểu ý.
“Chờ ta tiệc tối hôm nay trộm ít đồ về cho ngươi ăn.”
Lăng Miểu an trí tiểu hồ ly xong đi ra khỏi sân.
Nàng nhìn về phía chủ phong, có chút đau đầu.
Vừa rồi thật vất vả mới leo đến đỉnh núi, giờ lại phải leo lại một lần.
Mặc dù viện tử của đệ tử thân truyền cách chủ phong quả thật rất gần, lộ trình không dài, nhưng có thể ngồi, ai lại nguyện ý leo núi chứ.
Lăng Miểu lần nữa ai oán bước lên bậc thang tiến về chủ phong.
Nhưng lần này, nàng còn chưa đi được hai bước, đã bị Bạch Sơ Lạc ngự kiếm đến túm lấy cổ sau nhấc lên.
Bạch Sơ Lạc: “Tiểu sư muội, sao muội lại ra ngoài, đã đến lúc nào rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro