Sau Khi Trọng Sinh, Bạch Nguyệt Quang Tự Tay Xé Kịch Bản Thế Thân
Chương 1
Niệm Tứ
2024-07-15 08:51:53
Tí tách-- Tí tách--
Những giọt nước ở thành bồn tắm tụ lại và nhỏ xuống, tạo thành hình bông hoa trên nền kính mờ.
Đèn trên đỉnh phòng tắm chiếu lên người thanh niên, mơ hồ miêu tả dáng người trắng nõn, quyến rũ của anh, đồng thời chiếu ra khuôn mặt không có chút màu máu nào của anh.
"Không..."
"Không phải tôi..."
Thanh niên mơ ngủ không biết mơ thấy cái gì mà đôi môi mỏng run rẩy đầy bất an, toàn bộ thân thể trượt thẳng xuống dưới đáy bồn tắm lớn đầy nước.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng tắm.
"A! Khụ khụ!"
Giản Kim Triệu bỗng nhiên bừng tỉnh giãy dụa bò từ dưới đáy bồn tắm lớn lên, cơn ho sặc sụa sau khi bị sặc nước khiến người nghe kinh hãi.
Mu bàn tay bám lên thành bồn tắm của anh lồi lên gân xanh nhạt, kết hợp với làn da trắng bệch sau khi ngâm trong nước, không ngờ lại tạo thành một vẻ đẹp khác biệt.
Âm thanh cuộc gọi đến đã dừng lại một lúc lâu.
Giản Kim Triệu mới thoát ra khỏi trạng thái chưa tỉnh hồn, gắng gượng đi đến phòng thay quần áo, anh nhìn chằm chằm vào mình trong gương, ngơ ngác một lát mới xác nhận được hiện thực, mệt mỏi thở dài.
Đã một tuần rồi, sao anh vẫn còn chìm đắm trong "Ác mộng" khó mà tự kiềm chế vậy chứ? Chỉ là vừa thả lỏng một chút lúc đi tắm, cũng đã suýt chút nữa tự chìm chết mình luôn.
Lúc này bỗng có tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài phòng thay quần áo: "Anh Triệu, anh ở bên trong à?"
"Ừ."
Trợ lý Tiểu Triệu nhận được câu trả lời thì đẩy cửa vào, cậu ấy nhìn thấy phần lưng mỏng manh của Giản Kim Triệu đầu tiên, sau đó nhìn thấy rõ mặt của anh qua gương.
Giản Kim Triệu lúc này có vẻ bệnh tật, trắng bệch tiều tụy, đôi mắt hồ ly bẩm sinh ẩn giấu ánh nước màu xanh, đuôi mắt ửng đỏ sau khi bị sặc nước, trông lại càng có thêm chút u ám khó tả.
Tiểu Triệu âm thầm kinh hãi, có cảm giác không nói nên lời.
Từ sau khi Giản Kim Triệu bất ngờ ngất xỉu lúc đầu tuần, sau khi tỉnh lại thì giống như biến thành người khác vậy, cả ngày đều có vẻ chất chứa tâm sự nặng nề.
Người trước giờ điên cuồng làm việc như anh còn đẩy lùi tất cả lịch trình, chỉ nói là muốn nghỉ ngơi một đợt.
Tiểu Triệu hỏi cẩn thận từng li từng tí: "Anh ơi, anh vẫn còn không thoải mái sao? Thầy Đàm Dã nói đã gọi điện cho anh nhưng mà không ai nghe máy, anh ấy đã đến phòng bao rồi, đang chờ anh đấy ạ."
"..."
Cái tên hết sức quen thuộc vang lên bên tai, khiến ánh mắt Giản Kim Triệu cứng đờ lại.
Đúng vậy.
Tối nay có một chuyện rất quan trọng chờ anh đi nói rõ.
Giản Kim Triệu đẩy cặp mắt kính có dây đeo mà anh thường đeo lên, phong ấn tất cả cảm xúc thật sự dưới mắt kính hơi mỏng, đáp lại một cách lãnh đạm mà kiên quyết.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống dưới ngay đây."
"Bạc Duyệt Phủ" là khách sạn cao cấp nhất ở Hải Thị, bên trong có các loại phòng riêng khác nhau.
Giới hạn chi tiêu hàng năm trên bảy chữ số ngăn cản phần lớn người tiến vào, luôn làm rất tốt phương diện bảo đảm bí mật riêng tư, thế nên rất được tầng lớp giới thượng lưu và ngôi sao giải trí coi trọng.
Giản Kim Triệu bao riêng một phòng ở tầng 19, bình thường nếu không có lịch trình gì thì sẽ ở khách sạn, anh vừa đến tầng 8 thì đã lập tức có người phục vụ đi lên đón tiếp.
"Chào anh Giản, anh Đàm Dã đã đợi ở phòng A3 rồi, mời anh đi theo tôi."
"Ừm, phiền cô dẫn đường."
Giản Kim Triệu khẽ vuốt cằm, dù không có nhiều động tác nhưng vẫn thể hiện rõ sự ung dung, cao quý.
Trái tim người phục vụ đập cuồng loạn, chỉ dám lén liếc trộm ngôi sao lớn bên cạnh qua khóe mắt.
Giản Kim Triệu ra mắt năm hai mươi mốt tuổi, bộ phim ngắn "Hoa Nguyệt" đầu tiên do anh đóng chính đã lọt vào liên hoan phim quốc tế Anna, đạt được giải người mới xuất sắc nhất ở hạng mục phim ngắn.
Mà một góc vai diễn "Bạch Nguyệt" của anh trong bộ phim cũng như tên, trở thành ánh trăng sáng trong suy nghĩ của rất nhiều người.
Ngoại trừ giá trị nhan sắc, kỹ thuật diễn xuất của Giản Kim Triệu cũng đã rõ như ban ngày.
Từ khi ra mắt cho đến nay, mỗi một tác phẩm phim của anh đều thu hoạch được thành tích cực kỳ mỹ mãn sau khi chiếu, các giải thưởng điện ảnh lớn nhỏ trong nước đều bị anh bao trọn, là ảnh để phái thực lực danh xứng với thực!
Một nhân vật như trích tiên như này, dường như sinh ra đã nên đứng trên đỉnh, đứng ở vị trí cao.
Nhìn khắp toàn bộ ngành giải trí, người cùng thế hệ có thể cùng nhau tiến bước với anh lại chỉ có một người --
Đó chính là Thị đế* có danh tiếng nhất bây giờ, Đàm Dã.
(*) Thị đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lĩnh vực phim truyền hình, khác với ảnh đế là nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lĩnh vực phim điện ảnh.
Người phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, sau khi ánh mắt đối diện với bóng dáng thẳng tắp trước cửa sổ sát đất kia thì cố gắng nén sự kích động của mình: "Anh Đàm, anh Giản đến rồi."
Giản Kim Triệu liếc mắt ra hiệu cô ấy rời đi: "Cảm ơn."
Người phục vụ trả lời: "Không có gì, hai vị có yêu cầu gì thì có thể nhấn chuông phục vụ bất cứ lúc nào."
Những giọt nước ở thành bồn tắm tụ lại và nhỏ xuống, tạo thành hình bông hoa trên nền kính mờ.
Đèn trên đỉnh phòng tắm chiếu lên người thanh niên, mơ hồ miêu tả dáng người trắng nõn, quyến rũ của anh, đồng thời chiếu ra khuôn mặt không có chút màu máu nào của anh.
"Không..."
"Không phải tôi..."
Thanh niên mơ ngủ không biết mơ thấy cái gì mà đôi môi mỏng run rẩy đầy bất an, toàn bộ thân thể trượt thẳng xuống dưới đáy bồn tắm lớn đầy nước.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng tắm.
"A! Khụ khụ!"
Giản Kim Triệu bỗng nhiên bừng tỉnh giãy dụa bò từ dưới đáy bồn tắm lớn lên, cơn ho sặc sụa sau khi bị sặc nước khiến người nghe kinh hãi.
Mu bàn tay bám lên thành bồn tắm của anh lồi lên gân xanh nhạt, kết hợp với làn da trắng bệch sau khi ngâm trong nước, không ngờ lại tạo thành một vẻ đẹp khác biệt.
Âm thanh cuộc gọi đến đã dừng lại một lúc lâu.
Giản Kim Triệu mới thoát ra khỏi trạng thái chưa tỉnh hồn, gắng gượng đi đến phòng thay quần áo, anh nhìn chằm chằm vào mình trong gương, ngơ ngác một lát mới xác nhận được hiện thực, mệt mỏi thở dài.
Đã một tuần rồi, sao anh vẫn còn chìm đắm trong "Ác mộng" khó mà tự kiềm chế vậy chứ? Chỉ là vừa thả lỏng một chút lúc đi tắm, cũng đã suýt chút nữa tự chìm chết mình luôn.
Lúc này bỗng có tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài phòng thay quần áo: "Anh Triệu, anh ở bên trong à?"
"Ừ."
Trợ lý Tiểu Triệu nhận được câu trả lời thì đẩy cửa vào, cậu ấy nhìn thấy phần lưng mỏng manh của Giản Kim Triệu đầu tiên, sau đó nhìn thấy rõ mặt của anh qua gương.
Giản Kim Triệu lúc này có vẻ bệnh tật, trắng bệch tiều tụy, đôi mắt hồ ly bẩm sinh ẩn giấu ánh nước màu xanh, đuôi mắt ửng đỏ sau khi bị sặc nước, trông lại càng có thêm chút u ám khó tả.
Tiểu Triệu âm thầm kinh hãi, có cảm giác không nói nên lời.
Từ sau khi Giản Kim Triệu bất ngờ ngất xỉu lúc đầu tuần, sau khi tỉnh lại thì giống như biến thành người khác vậy, cả ngày đều có vẻ chất chứa tâm sự nặng nề.
Người trước giờ điên cuồng làm việc như anh còn đẩy lùi tất cả lịch trình, chỉ nói là muốn nghỉ ngơi một đợt.
Tiểu Triệu hỏi cẩn thận từng li từng tí: "Anh ơi, anh vẫn còn không thoải mái sao? Thầy Đàm Dã nói đã gọi điện cho anh nhưng mà không ai nghe máy, anh ấy đã đến phòng bao rồi, đang chờ anh đấy ạ."
"..."
Cái tên hết sức quen thuộc vang lên bên tai, khiến ánh mắt Giản Kim Triệu cứng đờ lại.
Đúng vậy.
Tối nay có một chuyện rất quan trọng chờ anh đi nói rõ.
Giản Kim Triệu đẩy cặp mắt kính có dây đeo mà anh thường đeo lên, phong ấn tất cả cảm xúc thật sự dưới mắt kính hơi mỏng, đáp lại một cách lãnh đạm mà kiên quyết.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống dưới ngay đây."
"Bạc Duyệt Phủ" là khách sạn cao cấp nhất ở Hải Thị, bên trong có các loại phòng riêng khác nhau.
Giới hạn chi tiêu hàng năm trên bảy chữ số ngăn cản phần lớn người tiến vào, luôn làm rất tốt phương diện bảo đảm bí mật riêng tư, thế nên rất được tầng lớp giới thượng lưu và ngôi sao giải trí coi trọng.
Giản Kim Triệu bao riêng một phòng ở tầng 19, bình thường nếu không có lịch trình gì thì sẽ ở khách sạn, anh vừa đến tầng 8 thì đã lập tức có người phục vụ đi lên đón tiếp.
"Chào anh Giản, anh Đàm Dã đã đợi ở phòng A3 rồi, mời anh đi theo tôi."
"Ừm, phiền cô dẫn đường."
Giản Kim Triệu khẽ vuốt cằm, dù không có nhiều động tác nhưng vẫn thể hiện rõ sự ung dung, cao quý.
Trái tim người phục vụ đập cuồng loạn, chỉ dám lén liếc trộm ngôi sao lớn bên cạnh qua khóe mắt.
Giản Kim Triệu ra mắt năm hai mươi mốt tuổi, bộ phim ngắn "Hoa Nguyệt" đầu tiên do anh đóng chính đã lọt vào liên hoan phim quốc tế Anna, đạt được giải người mới xuất sắc nhất ở hạng mục phim ngắn.
Mà một góc vai diễn "Bạch Nguyệt" của anh trong bộ phim cũng như tên, trở thành ánh trăng sáng trong suy nghĩ của rất nhiều người.
Ngoại trừ giá trị nhan sắc, kỹ thuật diễn xuất của Giản Kim Triệu cũng đã rõ như ban ngày.
Từ khi ra mắt cho đến nay, mỗi một tác phẩm phim của anh đều thu hoạch được thành tích cực kỳ mỹ mãn sau khi chiếu, các giải thưởng điện ảnh lớn nhỏ trong nước đều bị anh bao trọn, là ảnh để phái thực lực danh xứng với thực!
Một nhân vật như trích tiên như này, dường như sinh ra đã nên đứng trên đỉnh, đứng ở vị trí cao.
Nhìn khắp toàn bộ ngành giải trí, người cùng thế hệ có thể cùng nhau tiến bước với anh lại chỉ có một người --
Đó chính là Thị đế* có danh tiếng nhất bây giờ, Đàm Dã.
(*) Thị đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lĩnh vực phim truyền hình, khác với ảnh đế là nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lĩnh vực phim điện ảnh.
Người phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, sau khi ánh mắt đối diện với bóng dáng thẳng tắp trước cửa sổ sát đất kia thì cố gắng nén sự kích động của mình: "Anh Đàm, anh Giản đến rồi."
Giản Kim Triệu liếc mắt ra hiệu cô ấy rời đi: "Cảm ơn."
Người phục vụ trả lời: "Không có gì, hai vị có yêu cầu gì thì có thể nhấn chuông phục vụ bất cứ lúc nào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro