Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Lao Yến (6)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Thiếu Khanh đại nhân bị bệnh.
Nghe nói là bị cảm lạnh do nhiễm phong hàn, Lý Diệp đưa thiệp thăm hỏi suốt ba ngày đều bị đóng cửa không tiếp, nàng buồn bực kéo Ngô Tư Du đến Tiểu Xuân Hạc tửu quán uống rượu.
"Haizz." Nàng uống một ngụm rượu gạo đã bị Ngô đại nương tử đổ thêm hơn nửa bát nước trắng, than ngắn thở dài: "Tư… Du..."
Ngô Tư Du chuyên tâm nặn cơm nắm rồi nướng cơm nắm, nghe vậy cười nói: "Làm sao?"
"Ta… buồn… quá!"
"Buồn gì?" Ngô Tư Du đẩy một mâm cơm nắm đã nướng xong qua: "Nếm thử tay nghề của ta đi."
"Không muốn ăn."
"Nếm thử đi, ta nặn cẩn thận lắm!" Ngô Tư Du vươn ngón trỏ chỉ từng nắm cơm một: "Đây là xương đùi, đây là xương cẳng chân, xương ngực, xương chậu, xương cánh tay. Còn có cái đầu lâu này là tốn thời gian nhất."
"Ai lại nặn cơm nắm thành xương cốt thế bao giờ!" Lý Diệp quay đầu đi: "Hừ, không ăn!"
"Ăn đi, ăn một chút thôi, đừng buồn nữa, Thượng Thiếu Khanh chỉ bị phong hàn nhẹ thôi, đã khỏe hơn rồi, hôm qua ta mới cùng Đường tiểu lang quân đến thăm, sắc mặt khỏe mạnh, không ho, không ngạt mũi, không sao đâu."
"Vấn đề không phải ở chỗ đấy, vì sao các ngươi đều có thể vào phủ thăm hỏi mà ta thì không được vào, cái tên gác cổng mới tới tên Ngưu Tiểu Ngưu kia vừa nhìn thấy ta từ xa đã đóng chặt cửa luôn rồi!" Nàng buồn bã gục trán xuống bàn: “Xong đời rồi, nghĩa huynh giận ta rồi! Trước mặt nhiều người như vậy mà ta dội nước vào người huynh ấy ướt rượt như con gà ngã vào nồi canh, nhất định là huynh ấy không muốn nhìn thấy ta nữa rồi.”
"Dội mấy thùng?"
"Tám thùng."
Ngô Tư Du không nhịn được cười: "Ngươi dội tám thùng nước làm người ta bị cảm lạnh, còn không cho phép người ta được cáu kỉnh hai ngày à?"
"Cáu kỉnh cũng không phải là không được." Lý Diệp không phục, lẩm bẩm: "Nhưng ta cũng là vì tốt cho huynh ấy mà, cho dù tức giận muốn tìm người tính sổ thì cũng phải tìm Dương Mộng Chi mới đúng."
"Yên tâm đi, lần này Dương Mộng Chi trốn không thoát đâu."
"Nhưng ta nghe ca ca nói, nghĩa huynh cũng không truy xét tới cùng."
"Thượng Thiếu Khanh không truy xét tới cùng, không có nghĩa là người khác không truy xét." Ngô Tư Du gắp nắm cơm hình đầu lâu kia cho Lý Diệp, thuận miệng thả ra một tin tức lớn: "Hôm trước, quận chúa mẫu thân của Thượng Thiếu Khanh mới vào kinh, mấy hôm nay đều tiến cung bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nói không chừng là đang đòi lại công bằng cho Thượng Thiếu Khanh đấy."
"Hả? Ngươi nghe ai nói?"
"Tư Không cung chủ nói là hắn tới đây cùng quận chúa, hôm qua bọn ta mới gặp hắn ở Thượng phủ."
Mẫu thân của Thượng Thần là nữ nhi duy nhất của Thụy lão Vương gia tên Tử Thư Linh, nghe nói từ nhỏ đã không thích cầm kỳ thư họa, chỉ thích giơ đao múa kiếm. Lão Vương gia vốn xuất thân là võ tướng, thấy nữ nhi thích tập võ tất nhiên là hết lòng ủng hộ, mời hẳn cao thủ lợi hại nhất về làm sư phụ của nàng, cứ thế học hơn mười năm, Tử Thư quận chúa 17 tuổi tay cầm song đao gia nhập giang hồ, chỉ mất nửa năm đã ngồi lên bảo tọa đệ nhất võ lâm, độc bộ thiên hạ, không có đối thủ.
Sau đó, trong lúc du sơn ngoạn thủy, nàng gặp trưởng tử Thượng gia ở Giang Nam - Thượng Chính Tắc, hai người vừa gặp đã nhất kiến chung tình (*), từ đây nàng thu lại gai góc, gả vào Thượng gia làm Thượng phu nhân, một bước rời khỏi giang hồ, chuyên tâm chăm sóc phu quân, dạy dỗ nhi tử.
Song đao đã cất nhưng truyền thuyết vẫn còn, vị Tử Thư quận chúa này chính là quận chúa có võ công cao cường nhất, mấy trăm năm mới có một người.
Mà Thượng Thần, Thượng Thiếu Khanh lại là nhi tử duy nhất của quận chúa.
Lý Diệp run rẩy, đôi đũa trên tay chia nắm cơm hình đầu lâu tinh xảo thành hai phần, nàng thấy nắm cơm này nhất định chính là đầu nàng, đôi mắt đong đầy tuyệt vọng: "Tiêu rồi, tiêu rồi, mẫu thân của nghĩa huynh giải quyết xong Dương gia, nhất định sẽ đến tìm ta tính sổ."
.
.
.
"Ta nhất định phải tìm bọn họ tính sổ."
Tử Thư Linh bưng bát thuốc đến cho nhi tử, lấy thêm một quả mơ đưa cho hắn: "Nguyên lão ba triều thanh lưu cái quái gì, dựa vào đâu mà dám dùng thủ đoạn hạ dược bỉ ổi này. Việc này nhất định phải nói cho rõ ràng!"
Thượng Thần nhìn bộ dáng tức giận bất bình của mẫu thân, hắn trấn an nói: "Sự tình đều qua rồi, mẫu thân đừng tức giận nữa kẻo tổn hại tới thân thể."
"Đứa nhỏ ngốc này, kinh thành từ trước tới nay đều là tranh đấu gay gắt, yêu ma quỷ quái lộng hành, quá rộng lượng cũng không được, sẽ bị người ta cho rằng chúng ta dễ bắt nạt."
"Con không rộng lượng, chỉ là nếu việc này truy cứu đến cùng thì quá phiền phức." Hắn kiên nhẫn giải thích cho mẫu thân: "Phụ tử Dương Quang Hách làm việc đúng là bỉ ổi thật, nhưng cuối cùng cũng chưa tạo thành bất kỳ hậu quả gì. Con còn là nam tử, cứ kéo mãi việc này không buông thì có vẻ bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa chuyện này Dương lão thượng thư có biết hay không, nếu biết thì biết nhiều hay ít, chúng ta cũng không thể nào đoán được. Nếu ông ta một mực khẳng định không biết gì thì cho dù Quan gia có tới cũng không làm gì được, nếu mẫu thân muốn mượn việc này cảnh cáo Dương gia, để cho bọn họ về sau giữ khoảng cách với chúng ta thì con hoàn toàn đồng ý , còn nếu bất chấp nháo tới trước mặt Quan gia tranh cãi đúng sai thì vẫn là thôi đi."
Tử Thư quận chúa cố gắng nghe nhi tử nói hết một đoạn dài lòng và lòng vòng, bà chớp mắt, khí thế phất tay: "Việc này con không cần quan tâm, giao hết cho nương!"
Bộ dáng này vừa thấy chính là một câu cũng không nghe vào, Thượng Thần thở dài: "Phụ thân đâu? Sao không tới đây cùng người?"
Khắp thiên hạ này người có thể làm cho Tử Thư quận chúa nghe lời chỉ có phụ thân.
"Phụ thân con đang bận nên để ta tới xem con trước." Tử Thư Linh vỗ lưng nhi tử một cái: "Không về nhà ăn Tết đáng đời bị người ta tính kế."
"Dạ, mẫu thân nói phải." Lưng Thượng Thần bị một chưởng của bà vỗ phát đau, khẽ ho hai tiếng, cụp mi rũ mắt: "Đến Thanh Minh nhi tử sẽ về."
Hắn cũng không muốn dây dưa với việc này quá nhiều, tất nhiên là bản thân hắn cũng có suy tính, ngoại trừ nguyên nhân bên ngoài hắn đã nói lúc nãy, còn có quan hệ với một số người khác nữa.
Đầu tiên là huynh đệ Thẩm thị, ngày ấy bản thân hắn trúng thuốc tuy thần chí không thanh tỉnh lắm, nhưng vẫn nhớ rõ sau khi Diệp Nhi xông vào phòng, Thẩm Vũ là người đầu tiên nói hắn nguy hiểm nàng không được tới gần, tiếp theo đó là Thẩm Phi nói ra thuốc hạ trong trà là hợp hoan tán.
Ngoài ra còn có Vân Hương quận chúa, là nàng ta gọi Dương Quang Hách tới, nói là nàng ta thay mặt làm người giải hòa, sau đấy nàng ta dẫn hai người họ đến sương phòng ở hậu viện nói chuyện, từ đó mới có chuyện hạ thuốc trong trà.
Huynh đệ Thẩm thị có liên quan tới hợp hoan tán hay không, hắn sẽ tự mình điều tra rõ ràng, đến lúc đó nên làm thế nào thì sẽ làm như thế, chỉ là Vân Hương quận chúa là hoàng thân, lại được Thái Hậu yêu thương, địa vị không tầm thường, nếu nàng ta thật sự có liên quan với việc này mà bị mẫu thân biết được thì không tránh khỏi một hồi sóng to gió lớn.
Trong lúc hai mẫu tử câu được câu không nói chuyện, Xuân Cùng từ ngoài cửa bẩm báo có Dương Mộng Chi tới muốn gặp quận chúa.
"Không gặp, đuổi nàng ta đi!" Tử Thư Linh thẳng thừng từ chối.
Xuân Cùng gãi đầu, khó xử nói: "Nhưng Dương gia nương tử quỳ gối trước cửa, nói là nếu quận chúa không gặp, nàng ta sẽ quỳ ở đấy không đứng dậy."
"Thích quỳ thì cứ quỳ đi, để nàng ta quỳ xa một chút, đừng chắn lối đi trước cửa."
"Chuyện này " Xuân Cùng nhìn trộm Thượng Thần: "Chủ nhân?"
Thượng Thần bưng bát thuốc lên, hơi suy tư, mỉm cười: "Cứ làm theo phân phó của mẫu thân."
"Dạ!" Xuân Cùng lập tức lui ra.
Thượng Thần cực kỳ phiền chán Dương Mộng Chi, nhưng thứ nhất bản thân hắn là nam tử, thứ hai là quan viên triều đình, hơn nữa nể mặt Hoàng Hậu nương nương, nên hắn vẫn không thể quá phận, nếu lần này mẫu thân có thể làm cho Dương Mộng Chi nếm mùi đau khổ từ đây né xa hắn ba thước, vậy đúng là không thể nào tốt hơn.
Hắn đang nghĩ ngợi linh tinh thì nghe thấy mẫu thân đại nhân nói: "Nghĩa muội hắt tám thùng nước lạnh vào con ấy, sao mấy ngày rồi mà chưa thấy tới thăm con?"
"Khụ khụ khụ!" Thiếu Khanh đại nhân chột dạ, bị sặc thuốc ho sặc sụa: "Có lẽ là không rảnh chăng."
Ngưu Tiểu Ngưu nói ngày nào Lý Diệp cũng tới, nhưng hắn cảm thấy ngày ấy bản thân quá chật vật khó coi, không có mặt mũi nào gặp nàng, lại sợ mẫu thân hỏi tội dọa tiểu cô nương sợ, cho nên liền nhịn đau cự tuyệt ba ngày, hắn đang nghĩ ngày mai là tết Thượng Nguyên, sau khi cung yến kết thúc sẽ lặng lẽ hẹn nàng ra ngoài ngắm hoa đăng.
"Hửm, không rảnh." Tử Thư quận chúa ý nhị gật đầu: "Ta nhìn thấy hai ngày nay trước cửa có một đứa nhỏ xinh đẹp cứ đi tới đi lui, con có biết nàng ấy không?"
"Ừm, không nhìn thấy, không biết." Hắn cúi đầu uống thuốc.
"Con thích nàng ấy à?"
"Khụ!" Hắn lại sặc một ngụm thuốc.
"Lúc trước con viết thư gửi về nhà, nói năng lấp lửng, còn muốn bọn ta chuẩn bị sính lễ, nhưng không chịu để bọn ta lộ chuyện này ra, lý do chính là nàng ấy đúng không?"
Thượng Thần uống thuốc không nổi nữa: "Mẫu thân không cần quan tâm."
"Hôn nhân đại sự, ta làm mẫu thân nếu không quan tâm thì ai quan tâm?" Tử Thư Linh tức giận vỗ lưng hắn: "Nói đi, có phải là vì nghĩa muội của con, muội muội của Lý Chi, đứa nhỏ dội tám thùng nước vào người con ở phủ quận chúa đúng không?" Bà cảm khái: “Ra tay quyết đoán thật đấy, chỉ là nhẫn tâm quá, mùa đông khắc nghiệt dội tám thùng nước lạnh, dù có là người khỏe mạnh tới đâu cũng bị dội ốm."
"Không phải con đang rất khỏe sao?"
"Đó là vì thân thể con cường tráng! Nếu đổi thành người như phụ thân con xem, kiểu gì cũng không tránh được nằm trên giường bệnh mười ngày nửa tháng!"
"Nếu phụ thân rơi vào tình cảnh như lúc ấy, mẫu thân sẽ làm như thế nào?"
"Nếu hắn ngốc đến mức để mắc mưu người khác, ta sẽ trực tiếp ném hắn vào trong nước lạnh cho tỉnh người ra!" Tử Thư Linh buột miệng thốt ra, sau đó sửng sốt phụt cười, lại vỗ lưng nhi tử một chưởng nữa: "Con chờ ta ở chỗ này đúng không? Được lắm, ta không trách nàng, con gọi người đến đây cho ta gặp mặt đi."
"Muốn gặp cũng được, nhưng mẫu thân phải tem tém lại, đừng có dọa nàng sợ. Hơn nữa cũng không thể tùy tiện gọi người tới được, phải chọn ngày đẹp trời, để người hầu vẩy nước quét nhà, đình viện cũng phải sạch sẽ, lại chuẩn bị sẵn trà thơm bánh ngọt, lò sưởi huân hương."
Thượng Thần nói một tràng dài, trong tay cầm một quả mơ, gương mặt tuấn tú tràn đầy ôn nhu, hắn ngước mắt nhìn mẫu thân đang mỉm cười, hứng thú nhìn bộ dáng ngượng ngùng như thiếu niên mới biết yêu lần đầu của hắn.
"Mẫu thân, con muốn cưới nàng."
Chú thích:
(*) nhất kiến chung tình: ý chỉ nam nữ gặp nhau một lần đã nảy sinh tình cảm, gặp một lần liền yêu mến đối phương, hay nói cách khác là yêu từ cái nhìn đầu tiên, "tình yêu sét đánh”.
Nghe nói là bị cảm lạnh do nhiễm phong hàn, Lý Diệp đưa thiệp thăm hỏi suốt ba ngày đều bị đóng cửa không tiếp, nàng buồn bực kéo Ngô Tư Du đến Tiểu Xuân Hạc tửu quán uống rượu.
"Haizz." Nàng uống một ngụm rượu gạo đã bị Ngô đại nương tử đổ thêm hơn nửa bát nước trắng, than ngắn thở dài: "Tư… Du..."
Ngô Tư Du chuyên tâm nặn cơm nắm rồi nướng cơm nắm, nghe vậy cười nói: "Làm sao?"
"Ta… buồn… quá!"
"Buồn gì?" Ngô Tư Du đẩy một mâm cơm nắm đã nướng xong qua: "Nếm thử tay nghề của ta đi."
"Không muốn ăn."
"Nếm thử đi, ta nặn cẩn thận lắm!" Ngô Tư Du vươn ngón trỏ chỉ từng nắm cơm một: "Đây là xương đùi, đây là xương cẳng chân, xương ngực, xương chậu, xương cánh tay. Còn có cái đầu lâu này là tốn thời gian nhất."
"Ai lại nặn cơm nắm thành xương cốt thế bao giờ!" Lý Diệp quay đầu đi: "Hừ, không ăn!"
"Ăn đi, ăn một chút thôi, đừng buồn nữa, Thượng Thiếu Khanh chỉ bị phong hàn nhẹ thôi, đã khỏe hơn rồi, hôm qua ta mới cùng Đường tiểu lang quân đến thăm, sắc mặt khỏe mạnh, không ho, không ngạt mũi, không sao đâu."
"Vấn đề không phải ở chỗ đấy, vì sao các ngươi đều có thể vào phủ thăm hỏi mà ta thì không được vào, cái tên gác cổng mới tới tên Ngưu Tiểu Ngưu kia vừa nhìn thấy ta từ xa đã đóng chặt cửa luôn rồi!" Nàng buồn bã gục trán xuống bàn: “Xong đời rồi, nghĩa huynh giận ta rồi! Trước mặt nhiều người như vậy mà ta dội nước vào người huynh ấy ướt rượt như con gà ngã vào nồi canh, nhất định là huynh ấy không muốn nhìn thấy ta nữa rồi.”
"Dội mấy thùng?"
"Tám thùng."
Ngô Tư Du không nhịn được cười: "Ngươi dội tám thùng nước làm người ta bị cảm lạnh, còn không cho phép người ta được cáu kỉnh hai ngày à?"
"Cáu kỉnh cũng không phải là không được." Lý Diệp không phục, lẩm bẩm: "Nhưng ta cũng là vì tốt cho huynh ấy mà, cho dù tức giận muốn tìm người tính sổ thì cũng phải tìm Dương Mộng Chi mới đúng."
"Yên tâm đi, lần này Dương Mộng Chi trốn không thoát đâu."
"Nhưng ta nghe ca ca nói, nghĩa huynh cũng không truy xét tới cùng."
"Thượng Thiếu Khanh không truy xét tới cùng, không có nghĩa là người khác không truy xét." Ngô Tư Du gắp nắm cơm hình đầu lâu kia cho Lý Diệp, thuận miệng thả ra một tin tức lớn: "Hôm trước, quận chúa mẫu thân của Thượng Thiếu Khanh mới vào kinh, mấy hôm nay đều tiến cung bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nói không chừng là đang đòi lại công bằng cho Thượng Thiếu Khanh đấy."
"Hả? Ngươi nghe ai nói?"
"Tư Không cung chủ nói là hắn tới đây cùng quận chúa, hôm qua bọn ta mới gặp hắn ở Thượng phủ."
Mẫu thân của Thượng Thần là nữ nhi duy nhất của Thụy lão Vương gia tên Tử Thư Linh, nghe nói từ nhỏ đã không thích cầm kỳ thư họa, chỉ thích giơ đao múa kiếm. Lão Vương gia vốn xuất thân là võ tướng, thấy nữ nhi thích tập võ tất nhiên là hết lòng ủng hộ, mời hẳn cao thủ lợi hại nhất về làm sư phụ của nàng, cứ thế học hơn mười năm, Tử Thư quận chúa 17 tuổi tay cầm song đao gia nhập giang hồ, chỉ mất nửa năm đã ngồi lên bảo tọa đệ nhất võ lâm, độc bộ thiên hạ, không có đối thủ.
Sau đó, trong lúc du sơn ngoạn thủy, nàng gặp trưởng tử Thượng gia ở Giang Nam - Thượng Chính Tắc, hai người vừa gặp đã nhất kiến chung tình (*), từ đây nàng thu lại gai góc, gả vào Thượng gia làm Thượng phu nhân, một bước rời khỏi giang hồ, chuyên tâm chăm sóc phu quân, dạy dỗ nhi tử.
Song đao đã cất nhưng truyền thuyết vẫn còn, vị Tử Thư quận chúa này chính là quận chúa có võ công cao cường nhất, mấy trăm năm mới có một người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Thượng Thần, Thượng Thiếu Khanh lại là nhi tử duy nhất của quận chúa.
Lý Diệp run rẩy, đôi đũa trên tay chia nắm cơm hình đầu lâu tinh xảo thành hai phần, nàng thấy nắm cơm này nhất định chính là đầu nàng, đôi mắt đong đầy tuyệt vọng: "Tiêu rồi, tiêu rồi, mẫu thân của nghĩa huynh giải quyết xong Dương gia, nhất định sẽ đến tìm ta tính sổ."
.
.
.
"Ta nhất định phải tìm bọn họ tính sổ."
Tử Thư Linh bưng bát thuốc đến cho nhi tử, lấy thêm một quả mơ đưa cho hắn: "Nguyên lão ba triều thanh lưu cái quái gì, dựa vào đâu mà dám dùng thủ đoạn hạ dược bỉ ổi này. Việc này nhất định phải nói cho rõ ràng!"
Thượng Thần nhìn bộ dáng tức giận bất bình của mẫu thân, hắn trấn an nói: "Sự tình đều qua rồi, mẫu thân đừng tức giận nữa kẻo tổn hại tới thân thể."
"Đứa nhỏ ngốc này, kinh thành từ trước tới nay đều là tranh đấu gay gắt, yêu ma quỷ quái lộng hành, quá rộng lượng cũng không được, sẽ bị người ta cho rằng chúng ta dễ bắt nạt."
"Con không rộng lượng, chỉ là nếu việc này truy cứu đến cùng thì quá phiền phức." Hắn kiên nhẫn giải thích cho mẫu thân: "Phụ tử Dương Quang Hách làm việc đúng là bỉ ổi thật, nhưng cuối cùng cũng chưa tạo thành bất kỳ hậu quả gì. Con còn là nam tử, cứ kéo mãi việc này không buông thì có vẻ bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa chuyện này Dương lão thượng thư có biết hay không, nếu biết thì biết nhiều hay ít, chúng ta cũng không thể nào đoán được. Nếu ông ta một mực khẳng định không biết gì thì cho dù Quan gia có tới cũng không làm gì được, nếu mẫu thân muốn mượn việc này cảnh cáo Dương gia, để cho bọn họ về sau giữ khoảng cách với chúng ta thì con hoàn toàn đồng ý , còn nếu bất chấp nháo tới trước mặt Quan gia tranh cãi đúng sai thì vẫn là thôi đi."
Tử Thư quận chúa cố gắng nghe nhi tử nói hết một đoạn dài lòng và lòng vòng, bà chớp mắt, khí thế phất tay: "Việc này con không cần quan tâm, giao hết cho nương!"
Bộ dáng này vừa thấy chính là một câu cũng không nghe vào, Thượng Thần thở dài: "Phụ thân đâu? Sao không tới đây cùng người?"
Khắp thiên hạ này người có thể làm cho Tử Thư quận chúa nghe lời chỉ có phụ thân.
"Phụ thân con đang bận nên để ta tới xem con trước." Tử Thư Linh vỗ lưng nhi tử một cái: "Không về nhà ăn Tết đáng đời bị người ta tính kế."
"Dạ, mẫu thân nói phải." Lưng Thượng Thần bị một chưởng của bà vỗ phát đau, khẽ ho hai tiếng, cụp mi rũ mắt: "Đến Thanh Minh nhi tử sẽ về."
Hắn cũng không muốn dây dưa với việc này quá nhiều, tất nhiên là bản thân hắn cũng có suy tính, ngoại trừ nguyên nhân bên ngoài hắn đã nói lúc nãy, còn có quan hệ với một số người khác nữa.
Đầu tiên là huynh đệ Thẩm thị, ngày ấy bản thân hắn trúng thuốc tuy thần chí không thanh tỉnh lắm, nhưng vẫn nhớ rõ sau khi Diệp Nhi xông vào phòng, Thẩm Vũ là người đầu tiên nói hắn nguy hiểm nàng không được tới gần, tiếp theo đó là Thẩm Phi nói ra thuốc hạ trong trà là hợp hoan tán.
Ngoài ra còn có Vân Hương quận chúa, là nàng ta gọi Dương Quang Hách tới, nói là nàng ta thay mặt làm người giải hòa, sau đấy nàng ta dẫn hai người họ đến sương phòng ở hậu viện nói chuyện, từ đó mới có chuyện hạ thuốc trong trà.
Huynh đệ Thẩm thị có liên quan tới hợp hoan tán hay không, hắn sẽ tự mình điều tra rõ ràng, đến lúc đó nên làm thế nào thì sẽ làm như thế, chỉ là Vân Hương quận chúa là hoàng thân, lại được Thái Hậu yêu thương, địa vị không tầm thường, nếu nàng ta thật sự có liên quan với việc này mà bị mẫu thân biết được thì không tránh khỏi một hồi sóng to gió lớn.
Trong lúc hai mẫu tử câu được câu không nói chuyện, Xuân Cùng từ ngoài cửa bẩm báo có Dương Mộng Chi tới muốn gặp quận chúa.
"Không gặp, đuổi nàng ta đi!" Tử Thư Linh thẳng thừng từ chối.
Xuân Cùng gãi đầu, khó xử nói: "Nhưng Dương gia nương tử quỳ gối trước cửa, nói là nếu quận chúa không gặp, nàng ta sẽ quỳ ở đấy không đứng dậy."
"Thích quỳ thì cứ quỳ đi, để nàng ta quỳ xa một chút, đừng chắn lối đi trước cửa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện này " Xuân Cùng nhìn trộm Thượng Thần: "Chủ nhân?"
Thượng Thần bưng bát thuốc lên, hơi suy tư, mỉm cười: "Cứ làm theo phân phó của mẫu thân."
"Dạ!" Xuân Cùng lập tức lui ra.
Thượng Thần cực kỳ phiền chán Dương Mộng Chi, nhưng thứ nhất bản thân hắn là nam tử, thứ hai là quan viên triều đình, hơn nữa nể mặt Hoàng Hậu nương nương, nên hắn vẫn không thể quá phận, nếu lần này mẫu thân có thể làm cho Dương Mộng Chi nếm mùi đau khổ từ đây né xa hắn ba thước, vậy đúng là không thể nào tốt hơn.
Hắn đang nghĩ ngợi linh tinh thì nghe thấy mẫu thân đại nhân nói: "Nghĩa muội hắt tám thùng nước lạnh vào con ấy, sao mấy ngày rồi mà chưa thấy tới thăm con?"
"Khụ khụ khụ!" Thiếu Khanh đại nhân chột dạ, bị sặc thuốc ho sặc sụa: "Có lẽ là không rảnh chăng."
Ngưu Tiểu Ngưu nói ngày nào Lý Diệp cũng tới, nhưng hắn cảm thấy ngày ấy bản thân quá chật vật khó coi, không có mặt mũi nào gặp nàng, lại sợ mẫu thân hỏi tội dọa tiểu cô nương sợ, cho nên liền nhịn đau cự tuyệt ba ngày, hắn đang nghĩ ngày mai là tết Thượng Nguyên, sau khi cung yến kết thúc sẽ lặng lẽ hẹn nàng ra ngoài ngắm hoa đăng.
"Hửm, không rảnh." Tử Thư quận chúa ý nhị gật đầu: "Ta nhìn thấy hai ngày nay trước cửa có một đứa nhỏ xinh đẹp cứ đi tới đi lui, con có biết nàng ấy không?"
"Ừm, không nhìn thấy, không biết." Hắn cúi đầu uống thuốc.
"Con thích nàng ấy à?"
"Khụ!" Hắn lại sặc một ngụm thuốc.
"Lúc trước con viết thư gửi về nhà, nói năng lấp lửng, còn muốn bọn ta chuẩn bị sính lễ, nhưng không chịu để bọn ta lộ chuyện này ra, lý do chính là nàng ấy đúng không?"
Thượng Thần uống thuốc không nổi nữa: "Mẫu thân không cần quan tâm."
"Hôn nhân đại sự, ta làm mẫu thân nếu không quan tâm thì ai quan tâm?" Tử Thư Linh tức giận vỗ lưng hắn: "Nói đi, có phải là vì nghĩa muội của con, muội muội của Lý Chi, đứa nhỏ dội tám thùng nước vào người con ở phủ quận chúa đúng không?" Bà cảm khái: “Ra tay quyết đoán thật đấy, chỉ là nhẫn tâm quá, mùa đông khắc nghiệt dội tám thùng nước lạnh, dù có là người khỏe mạnh tới đâu cũng bị dội ốm."
"Không phải con đang rất khỏe sao?"
"Đó là vì thân thể con cường tráng! Nếu đổi thành người như phụ thân con xem, kiểu gì cũng không tránh được nằm trên giường bệnh mười ngày nửa tháng!"
"Nếu phụ thân rơi vào tình cảnh như lúc ấy, mẫu thân sẽ làm như thế nào?"
"Nếu hắn ngốc đến mức để mắc mưu người khác, ta sẽ trực tiếp ném hắn vào trong nước lạnh cho tỉnh người ra!" Tử Thư Linh buột miệng thốt ra, sau đó sửng sốt phụt cười, lại vỗ lưng nhi tử một chưởng nữa: "Con chờ ta ở chỗ này đúng không? Được lắm, ta không trách nàng, con gọi người đến đây cho ta gặp mặt đi."
"Muốn gặp cũng được, nhưng mẫu thân phải tem tém lại, đừng có dọa nàng sợ. Hơn nữa cũng không thể tùy tiện gọi người tới được, phải chọn ngày đẹp trời, để người hầu vẩy nước quét nhà, đình viện cũng phải sạch sẽ, lại chuẩn bị sẵn trà thơm bánh ngọt, lò sưởi huân hương."
Thượng Thần nói một tràng dài, trong tay cầm một quả mơ, gương mặt tuấn tú tràn đầy ôn nhu, hắn ngước mắt nhìn mẫu thân đang mỉm cười, hứng thú nhìn bộ dáng ngượng ngùng như thiếu niên mới biết yêu lần đầu của hắn.
"Mẫu thân, con muốn cưới nàng."
Chú thích:
(*) nhất kiến chung tình: ý chỉ nam nữ gặp nhau một lần đã nảy sinh tình cảm, gặp một lần liền yêu mến đối phương, hay nói cách khác là yêu từ cái nhìn đầu tiên, "tình yêu sét đánh”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro