Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Lao Yến (7)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Lúc Lý Diệp về nhà đã là buổi chiều, nàng cố ý đi vòng đến mấy con phố để mua hoa đăng.
Ngày mai là tết Thượng Nguyên, cũng là ngày hội đèn lồng phồn hoa, mọi người đi dạo phố đều sẽ cầm theo một cái hoa đăng, hoa đăng của nàng từ trước tới nay đều do một tay ca ca làm cho, năm nay ca ca chắc chắn đã làm xong rồi, chỉ là mấy ngày trước Tiểu Vũ có nhắc tới nàng ấy có hẹn với nha hoàn Hương Tuyết của Tư Du đi thả hoa đăng, nên nàng muốn mua một cái hoa đăng thật đẹp cho nàng ấy.
Trên đường, những sạp hàng bày đầy hoa đăng màu sắc rực rỡ, những lá cờ nhỏ giăng từ đầu đường đến cuối phố, trên những cánh cửa của cửa hàng hai bên đường dán bùa đào mới tinh, bên ngoài cửa bày giá trúc treo hoa đăng, khắp nơi tràn ngập không khí ngày hội náo nhiệt.
Trước cảnh tượng vui vẻ này, tâm tình của Lý Diệp cũng phấn khởi hẳn lên, nàng vừa đi vừa ngâm nga, cười tủm tỉm dừng chân trước mỗi một sạp bán hoa đăng, nàng muốn chọn một cái đẹp nhất.
Hoa đăng rực rỡ muôn màu, đủ loại kiểu dáng, nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định mua đèn hình hoa mai, Tiểu Vũ thích hoa mai, ngay cả trên khăn tay cũng thêu hoa mai mùa xuân nở rộ, nếu nàng ấy thấy nàng mua đèn hoa đăng này về nhất định sẽ rất vui vẻ.
Chủ quán thấy nàng đã chọn xong, liền gỡ đèn hoa mai xuống đưa cho nàng, lại lấy một cái đèn dù giấy từ trong rương ra treo lên chỗ đèn hoa mai vừa gỡ xuống, Lý Diệp nhìn thấy cái đèn hình dù giấy này khá mới lạ, thuận miệng nói: "Đèn hoa này nhìn thật thú vị, nhìn qua không giống mấy loại đèn thường thấy."
"Ánh mắt của tiểu nương tử thật tốt." Chủ quán treo được một nửa, nghe nàng hỏi lại gỡ xuống, bày ra cho nàng xem, nói: "Đúng là không giống đèn của chúng ra, đây cũng là đèn nhưng mà là đèn dù của Vân Lĩnh Quốc."
"Đèn dù?"
"Lúc ta nhập hàng thấy đèn này hiếm lạ nên tiện tay mua hai cái, nghĩ là nếu không bán được thì đem về cho mấy đứa nhỏ ở nhà chơi cũng khá tốt." Chủ quán căng dù ra mới thấy bên trong còn có cái hay khác, trên tay cầm dù có một đoạn trúc khoét rỗng, trong đó đặt một hộp sáp, cho dù cái dù giấy này có đong đưa cỡ nào thì hộp sáp cũng lung lay theo nhưng vẫn ở chính giữa đoạn trúc.
"Vân Lĩnh Quốc nổi tiếng là nơi sinh ra nhiều người có tay nghề làm thủ công giỏi, đèn dù này làm cũng tinh tế, hộp sáp bên trong đặc biệt thú vị, dù có đảo qua đảo lại thế nào cũng không đổ, là cơ quan nhỏ gọi là " Chú quán suy nghĩ nửa ngày, gấp đến độ vỗ đùi bùm bụp: "Ấy, hôm qua ta còn nhớ rõ mà!"
Lý Diệp xuất thần nhìn hộp sáp nhỏ kia, buột miệng thốt ra: "Là vòng tròn đồng tâm liên hoàn liên kết hai trục song song, khi đồ vật đong đưa thì bên trong cũng sẽ không nghiêng không đổ."
"Đúng đúng đúng, đúng là cái này, vòng tròn đồng tâm liên hoàn." Chủ quán gật đầu liên tục, không khỏi nhìn nàng thêm mấy lần: "Tiểu nương tử có kiến thức thật rộng rãi!"
"Phụ thân ta từng dạy qua, bây giờ nhìn thấy liền nhớ tới." Nàng nhẹ giọng trả lời.
Vân Lĩnh Quốc nhiều mây, rất ít khi có nắng, ngay cả tết Thượng Nguyên cũng đều là mưa phùn lất phất, bá tánh nơi đó vì có thể thoải mái ra ngoài ngắm hoa đăng trong thời tiết như vậy liền phát minh ra loại dù có thể châm đèn này.
Khi đó nàng còn quá nhỏ, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhớ rõ nàng được mẫu thân ôm trong ngực, phụ thân cầm chiếc dù giấy to to, che cho nàng, che cho mẫu thân cùng ca ca, trên đường vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là dù hoa sáng lấp lánh, từng giọt mưa rơi trên dù bắn ra những bọt nước sáng lấp lánh như ánh sao trời rơi xuống nhân gian.
Nàng ôm cổ mẫu thân, nhìn phụ thân giải thích cho ca ca vì sao cán dù có đong đưa thì ngọn nến bên trong cũng không đổ, ca ca sẽ vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng còn quay ra làm mặt quỷ với nàng, nàng nhìn mặt ca ca cười khanh khách, sau đó mẫu thân cũng cười, phụ thân không rõ vì sao nhưng thấy các nàng cười cũng cười theo, người một nhà chụm lại dưới cây đèn dù cười hi hi ha ha.
Nàng còn nhớ người đi theo đằng sau gia đình nàng cũng cười, là Tôn ma ma hay là Trương quản gia? Dù sao thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, lúc đó nàng còn quá nhỏ, đã hoàn toàn không nhớ rõ nữa.
Lý Diệp nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, lắc đầu cười, móc túi tiền ra: "Cái đèn dù này bao nhiêu tiền, ta mua."
.
.
.
Sau khi thanh toán xong nàng tiếp tục đi ngắm nghía, cách đó không xa có khá đông thợ thủ công đang làm việc trước một cái giá trúc, nhìn có vẻ như là đèn lồng hộp dùng cho ngày mai, nàng thả chậm bước chân nhìn thêm mấy lần, đột nhiên phát hiện trong đó có một thợ thủ công nhìn rất quen mắt.
Là Khâu Thành Tế? Lý Diệp nhăn mi lại, có hơi khó hiểu, mùng Sáu hôm ấy, lúc nàng uống trà ở Thính Trúc Trà Lâu thì trùng hợp nhìn thấy xe hoa dạo phố của Ngưng Hương Các, trong đó có cả chính thê Huệ Hoa của hắn, hơn nữa nàng ấy còn đột nhiên biến thành Bách Hoa tiên tử, người khiến hơn phân nửa nam nhân ở Đông Kinh Thành này khuynh đảo.
Nàng còn tưởng rằng sau vụ tàng kiều kia làm cho tình cảm phu thê rạn nứt, nên Khâu Thành Tế mới bán Huệ Hoa đi, nàng vốn định đi hỏi thăm một chút, ai ngờ lại xảy ra việc của nghĩa huynh làm nàng hỗn loạn, quên béng mất chuyện này.
Nhưng vì sao Khâu Thành Tế lại ở đây làm đèn? Không đọc sách sao? Không về nhà nữa? Nàng mải mê vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân không tự chủ được quẹo một cái, dạo tới dạo lui đến tận cửa Thượng phủ.
Ngưu Tiểu Ngưu ngồi ở trước cửa phơi nắng, lần này thấy nàng tới cũng không nhảy dựng lên đóng cửa, Lý Diệp cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, vì thế mặt dày thò lại gần: "Tiểu Ngưu này, hôm nay Thượng Thiếu Khanh có thể gặp khách không?"
"Có thể gặp, có thể gặp." Ngưu Tiểu Ngưu thấy nàng đi tới đây, vội vàng đứng dậy hành lễ, chép chép miệng nói: "Nhưng ngài tới thật không khéo, chủ nhân mới đi ra ngoài rồi."
"Đi ra ngoài? Đi đâu vậy?"
"Cái này thì ta không biết, nếu không ngài vào trong đợi một chút, quận chúa lão phu nhân bọn ta đang ở nhà đấy."
"À, thế thôi!" Lý Diệp sợ tới mức liên tục lui về phía sau, xua tay: "Ngày khác ta sẽ tới bái phỏng! Ngày khác ha! Ngày khác!"
Nàng vừa lui về phía sau hai bước, sau lưng liền đụng phải thứ gì đấy, nàng quay đầu nhìn là một mặt ngựa màu đen: "Nghĩa huynh?"
Thượng Thần nhảy xuống ngựa: "Diệp Nhi tới tìm ta?"
"Kỳ thật cũng không phải, không có gì đâu, chỉ là muội đi mua hoa đăng đúng lúc đi ngang qua đây nên muốn hỏi thăm xem bệnh tình của huynh đã tốt hơn chưa, kết quả Tiểu Ngưu nói huynh đi ra ngoài rồi, thật không đúng lúc." Nàng ôm hai cái hoa đăng, lộn xộn giải thích.
"Ta đến nhà muội tìm muội."
"Hả, hóa ra là huynh đến nhà muội." Lý Diệp chớp chớp mắt, mới phản ứng kịp: "Huynh đi tìm muội à?"
"Bọn họ nói muội không ở nhà, sáng sớm đã ra ngoài rồi." Hắn mỉm cười nhìn nàng, hỏi: "Đi đâu thế?"
"Muội đến Tiểu Xuân Hạc uống nước cùng Tư Du trước, sau đó đi dạo ngoài phố mua hoa đăng, Tiểu Vũ có hẹn với tiểu tỷ muội ngày mai đi thả hoa đăng cùng nhau nên muội muốn mua cho nàng ấy một cái đèn thật đẹp." Nàng lải nhải, đỏ mặt: "Nghĩa huynh tìm muội có việc gì sao?"
"Không có việc gì."
"Không có việc gì?" Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, nghĩa huynh hẳn là đã khỏi bệnh rồi, nhìn qua thần thái sáng láng, con ngươi trong trẻo ngoại trừ ý cười, còn có chút ý tứ gì đó không rõ ràng, nàng không hiểu đó là ý gì, nhưng vẫn bị hắn nhìn đến mức vội vàng cúi đầu xuống.
"Không, không có việc gì thì tìm muội làm gì?"
"Bởi vì muốn gặp muội."
Tim nàng đập mạnh như nai con chạy loạn, tiếp đó càng lúc càng đập loạn điên cuồng, tiếng tim đập thình thịch thình thịch đinh tai nhức óc, Lý Diệp cố gắng ôm chặt hoa đăng trong lòng ngực hy vọng che đi âm thanh xấu hổ này, nàng sợ người đối diện nghe thấy.
"Huynh, huynh nói lại lần nữa đi?"
"Ừm, mẫu thân mang theo điểm tâm từ Giang Nam tới, ta cầm mỗi loại mấy cái đi đưa cho muội nếm thử." Thiếu Khanh đại nhân nói gần nói xa, bối rối lấy một cái hộp được bọc bằng vải đen ra cho nàng xem, hai bên lỗ tai đỏ bừng: "Muốn ăn không?"
Lý Diệp đợi nửa ngày, hoài nghi có phải bản thân nghe nhầm hay không, ngây ngốc gật đầu: "Ăn."
"Vậy chúng ta tìm một chỗ ăn nhé." Hắn nhận lấy hoa đăng trong tay tiểu cô nương rồi đỡ nàng lên ngựa: "Đến Đại Lý Tự được không?"
"Được."
"Vừa rồi muội nói đến Tiểu Xuân Hạc uống nước với Ngô nương tử là uống nước gì?"
"Ừm, vốn là đi uống rượu, nhưng Tư Du sợ muội say, một bầu rượu gạo đổ tận năm bát nước trắng, muội uống đến chén thứ ba là không muốn uống nữa."
"Uống nước trắng tốt cho sức khỏe."
"Đúng nha, hiện tại muội có một bụng toàn nước trắng đây này."
"Vì sao đang yên đang lành lại muốn đi uống rượu?"
"Muội buồn rầu trong lòng."
"Buồn rầu?"
"Ha ha, vừa rồi buồn rầu, bây giờ thì hết rồi!"
Ngưu Tiểu Ngưu còn chưa tìm được cơ hội nói câu chủ nhân đã về, đã phải trơ mắt nhìn hai người mắt đi mày lại sau đó lên ngựa đi mất.
Hắn gãi đầu, trong lòng bồn chồn, nếu sau này Lý nương tử trở thành phu nhân trong nhà, không biết nàng có mang thù vụ hắn đóng cửa ba hôm vừa rồi không?
Trời đất chứng giám, tất cả đều là do chủ nhân bắt hắn làm.
.
.
.
Đại Lý Tự còn chưa khai ấn, bên trong chỉ có hai người canh gác, còn lại toàn bộ hậu viện đều không có người.
Chưa khai ấn, phòng bếp tất nhiên cũng không ai, Thượng Thần tự mình đun nước nóng, chuẩn bị pha trà cho tiểu cô nương, lại bày hộp điểm tâm ra để nàng nếm thử.
Lý Diệp bị lòng nhiệt tình ân cần xưa nay chưa từng có của nghĩa huynh đại nhân làm cho không biết phải làm sao, nàng cứ cảm thấy dường như hắn đang rất cao hứng, nhưng lại không biết lý do hắn cao hứng, chỉ đành phải ngoan ngoãn cầm một cái bánh lên cắn một miếng, sau đó mặt mày lập tức hớn hở: "Ngon thật đấy!"
"Phù dung tô, bánh hợp ý, quả cát tường, bánh in." Tiểu cô nương ăn mấy cái bánh liên tục, bụng no căng đành phải ngồi im một chỗ xoa bụng, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống điểm tâm ngon nghẻ bày đầy bàn, nàng sờ bụng cảm thấy vẫn chưa đã thèm: "Nghĩa huynh, muội nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ nếm thử củ ấu mứt hoa quả."
"Muội nghỉ mấy lần rồi đấy, ăn tiếp sẽ đau bụng mất." Thượng Thần làm lơ ánh mắt vô cùng đáng thương của nàng, cúi đầu cất gọn điểm tâm trên bàn rồi bưng một chén trà ngon đưa cho nàng: "No rồi thì thôi, không được tham ăn."
"Ồ " nàng thử mấy lần, cảm thấy thật sự không thể ăn thêm được nữa, mới tiếc nuối nhận lấy chén trà: “Củ ấu mứt hoa quả kia muội chưa từng ăn bao giờ, là điểm tâm chỉ bán ở Giang Nam thôi sao?"
"Mấy món này đều là phòng bếp của Thượng gia tự làm, lúc mẫu thân tới đây có mang theo mấy hộp, nếu muội thích ăn thì để ta gọi người tới kinh thành làm cho muội."
"Không, không cần đâu, như thế thì phiền phức quá." Lý Diệp lắc đầu cự tuyệt, suy nghĩ một lúc, nàng ngồi thẳng người lại, nói: "Quận chúa đường xa tới đây, không biết có thời gian rảnh không? Muội muốn đến thỉnh an, trực tiếp nói lời xin lỗi."
"Xin lỗi?"
"Chính là việc xảy ra vào hôm mùng Mười kia." Nàng cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, nhỏ giọng nói: "Là muội không đúng, làm hại nghĩa huynh bị cảm lạnh, khiến quận chúa lo lắng."
"Tình hình lúc ấy, Diệp Nhi chỉ có thể làm như vậy thôi không phải sao?"
"Nhưng mà."
"Diệp Nhi không cần tự trách, muội không làm gì sai cả, ta không trách muội đâu."
"Nhưng muội cảm thấy vẫn phải xin lỗi quận chúa."
"Nếu đã như vậy " Thượng Thần mỉm cười nhìn tiểu cô nương thành khẩn muốn tới nhà hắn xin lỗi, hắn biết tính quật cường của nàng lại nổi lên, vì thế hắn chỉnh lại quần áo, ngồi ngay ngắn, hắng giọng: "Khụ, ở đây không có ai cả, Diệp Nhi nói xin lỗi ta thì việc này cứ thế cho qua, được không."
"Như vậy cũng được sao?"
"Ta nói được là được."
"Vậy." Lý Diệp là nữ tử tốt, làm chuyện sai thì phải xin lỗi mới có thể an tâm, tuy rằng nghĩa huynh vẫn luôn nói là không trách nàng, nhưng do nàng dội tám thùng nước lạnh mới làm hắn bị bệnh mấy ngày.
Nàng đứng lên, đi đến trước mặt Thượng Thần đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, khom lưng: "Thật xin lỗi nghĩa huynh, ngày ấy muội không nên dội tám thùng nước lạnh vào người huynh, là muội lỗ mãng. Cho dù lúc đó thấy huynh trúng loại thuốc kia, thì muội cũng nên cẩn thận suy nghĩ biện pháp, giống như lần ở Nam Phong Quán lúc trước, muội trúng xuân hương, huynh chẳng những không dội nước vào muội còn để muội ôm huynh, còn."
Nàng còn muốn nói thêm nhưng càng nói thanh âm càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng giống như bốc cháy, nghĩa huynh cứ lẳng lặng nhìn nàng dường như đang đợi nàng nói tiếp.
"Còn " nàng không mở nổi miệng nữa, dứt khoát tiến lên trước một bước: "Nếu không muội cũng cho huynh ôm một cái!"
Ngày mai là tết Thượng Nguyên, cũng là ngày hội đèn lồng phồn hoa, mọi người đi dạo phố đều sẽ cầm theo một cái hoa đăng, hoa đăng của nàng từ trước tới nay đều do một tay ca ca làm cho, năm nay ca ca chắc chắn đã làm xong rồi, chỉ là mấy ngày trước Tiểu Vũ có nhắc tới nàng ấy có hẹn với nha hoàn Hương Tuyết của Tư Du đi thả hoa đăng, nên nàng muốn mua một cái hoa đăng thật đẹp cho nàng ấy.
Trên đường, những sạp hàng bày đầy hoa đăng màu sắc rực rỡ, những lá cờ nhỏ giăng từ đầu đường đến cuối phố, trên những cánh cửa của cửa hàng hai bên đường dán bùa đào mới tinh, bên ngoài cửa bày giá trúc treo hoa đăng, khắp nơi tràn ngập không khí ngày hội náo nhiệt.
Trước cảnh tượng vui vẻ này, tâm tình của Lý Diệp cũng phấn khởi hẳn lên, nàng vừa đi vừa ngâm nga, cười tủm tỉm dừng chân trước mỗi một sạp bán hoa đăng, nàng muốn chọn một cái đẹp nhất.
Hoa đăng rực rỡ muôn màu, đủ loại kiểu dáng, nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định mua đèn hình hoa mai, Tiểu Vũ thích hoa mai, ngay cả trên khăn tay cũng thêu hoa mai mùa xuân nở rộ, nếu nàng ấy thấy nàng mua đèn hoa đăng này về nhất định sẽ rất vui vẻ.
Chủ quán thấy nàng đã chọn xong, liền gỡ đèn hoa mai xuống đưa cho nàng, lại lấy một cái đèn dù giấy từ trong rương ra treo lên chỗ đèn hoa mai vừa gỡ xuống, Lý Diệp nhìn thấy cái đèn hình dù giấy này khá mới lạ, thuận miệng nói: "Đèn hoa này nhìn thật thú vị, nhìn qua không giống mấy loại đèn thường thấy."
"Ánh mắt của tiểu nương tử thật tốt." Chủ quán treo được một nửa, nghe nàng hỏi lại gỡ xuống, bày ra cho nàng xem, nói: "Đúng là không giống đèn của chúng ra, đây cũng là đèn nhưng mà là đèn dù của Vân Lĩnh Quốc."
"Đèn dù?"
"Lúc ta nhập hàng thấy đèn này hiếm lạ nên tiện tay mua hai cái, nghĩ là nếu không bán được thì đem về cho mấy đứa nhỏ ở nhà chơi cũng khá tốt." Chủ quán căng dù ra mới thấy bên trong còn có cái hay khác, trên tay cầm dù có một đoạn trúc khoét rỗng, trong đó đặt một hộp sáp, cho dù cái dù giấy này có đong đưa cỡ nào thì hộp sáp cũng lung lay theo nhưng vẫn ở chính giữa đoạn trúc.
"Vân Lĩnh Quốc nổi tiếng là nơi sinh ra nhiều người có tay nghề làm thủ công giỏi, đèn dù này làm cũng tinh tế, hộp sáp bên trong đặc biệt thú vị, dù có đảo qua đảo lại thế nào cũng không đổ, là cơ quan nhỏ gọi là " Chú quán suy nghĩ nửa ngày, gấp đến độ vỗ đùi bùm bụp: "Ấy, hôm qua ta còn nhớ rõ mà!"
Lý Diệp xuất thần nhìn hộp sáp nhỏ kia, buột miệng thốt ra: "Là vòng tròn đồng tâm liên hoàn liên kết hai trục song song, khi đồ vật đong đưa thì bên trong cũng sẽ không nghiêng không đổ."
"Đúng đúng đúng, đúng là cái này, vòng tròn đồng tâm liên hoàn." Chủ quán gật đầu liên tục, không khỏi nhìn nàng thêm mấy lần: "Tiểu nương tử có kiến thức thật rộng rãi!"
"Phụ thân ta từng dạy qua, bây giờ nhìn thấy liền nhớ tới." Nàng nhẹ giọng trả lời.
Vân Lĩnh Quốc nhiều mây, rất ít khi có nắng, ngay cả tết Thượng Nguyên cũng đều là mưa phùn lất phất, bá tánh nơi đó vì có thể thoải mái ra ngoài ngắm hoa đăng trong thời tiết như vậy liền phát minh ra loại dù có thể châm đèn này.
Khi đó nàng còn quá nhỏ, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhớ rõ nàng được mẫu thân ôm trong ngực, phụ thân cầm chiếc dù giấy to to, che cho nàng, che cho mẫu thân cùng ca ca, trên đường vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là dù hoa sáng lấp lánh, từng giọt mưa rơi trên dù bắn ra những bọt nước sáng lấp lánh như ánh sao trời rơi xuống nhân gian.
Nàng ôm cổ mẫu thân, nhìn phụ thân giải thích cho ca ca vì sao cán dù có đong đưa thì ngọn nến bên trong cũng không đổ, ca ca sẽ vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng còn quay ra làm mặt quỷ với nàng, nàng nhìn mặt ca ca cười khanh khách, sau đó mẫu thân cũng cười, phụ thân không rõ vì sao nhưng thấy các nàng cười cũng cười theo, người một nhà chụm lại dưới cây đèn dù cười hi hi ha ha.
Nàng còn nhớ người đi theo đằng sau gia đình nàng cũng cười, là Tôn ma ma hay là Trương quản gia? Dù sao thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, lúc đó nàng còn quá nhỏ, đã hoàn toàn không nhớ rõ nữa.
Lý Diệp nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, lắc đầu cười, móc túi tiền ra: "Cái đèn dù này bao nhiêu tiền, ta mua."
.
.
.
Sau khi thanh toán xong nàng tiếp tục đi ngắm nghía, cách đó không xa có khá đông thợ thủ công đang làm việc trước một cái giá trúc, nhìn có vẻ như là đèn lồng hộp dùng cho ngày mai, nàng thả chậm bước chân nhìn thêm mấy lần, đột nhiên phát hiện trong đó có một thợ thủ công nhìn rất quen mắt.
Là Khâu Thành Tế? Lý Diệp nhăn mi lại, có hơi khó hiểu, mùng Sáu hôm ấy, lúc nàng uống trà ở Thính Trúc Trà Lâu thì trùng hợp nhìn thấy xe hoa dạo phố của Ngưng Hương Các, trong đó có cả chính thê Huệ Hoa của hắn, hơn nữa nàng ấy còn đột nhiên biến thành Bách Hoa tiên tử, người khiến hơn phân nửa nam nhân ở Đông Kinh Thành này khuynh đảo.
Nàng còn tưởng rằng sau vụ tàng kiều kia làm cho tình cảm phu thê rạn nứt, nên Khâu Thành Tế mới bán Huệ Hoa đi, nàng vốn định đi hỏi thăm một chút, ai ngờ lại xảy ra việc của nghĩa huynh làm nàng hỗn loạn, quên béng mất chuyện này.
Nhưng vì sao Khâu Thành Tế lại ở đây làm đèn? Không đọc sách sao? Không về nhà nữa? Nàng mải mê vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân không tự chủ được quẹo một cái, dạo tới dạo lui đến tận cửa Thượng phủ.
Ngưu Tiểu Ngưu ngồi ở trước cửa phơi nắng, lần này thấy nàng tới cũng không nhảy dựng lên đóng cửa, Lý Diệp cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, vì thế mặt dày thò lại gần: "Tiểu Ngưu này, hôm nay Thượng Thiếu Khanh có thể gặp khách không?"
"Có thể gặp, có thể gặp." Ngưu Tiểu Ngưu thấy nàng đi tới đây, vội vàng đứng dậy hành lễ, chép chép miệng nói: "Nhưng ngài tới thật không khéo, chủ nhân mới đi ra ngoài rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi ra ngoài? Đi đâu vậy?"
"Cái này thì ta không biết, nếu không ngài vào trong đợi một chút, quận chúa lão phu nhân bọn ta đang ở nhà đấy."
"À, thế thôi!" Lý Diệp sợ tới mức liên tục lui về phía sau, xua tay: "Ngày khác ta sẽ tới bái phỏng! Ngày khác ha! Ngày khác!"
Nàng vừa lui về phía sau hai bước, sau lưng liền đụng phải thứ gì đấy, nàng quay đầu nhìn là một mặt ngựa màu đen: "Nghĩa huynh?"
Thượng Thần nhảy xuống ngựa: "Diệp Nhi tới tìm ta?"
"Kỳ thật cũng không phải, không có gì đâu, chỉ là muội đi mua hoa đăng đúng lúc đi ngang qua đây nên muốn hỏi thăm xem bệnh tình của huynh đã tốt hơn chưa, kết quả Tiểu Ngưu nói huynh đi ra ngoài rồi, thật không đúng lúc." Nàng ôm hai cái hoa đăng, lộn xộn giải thích.
"Ta đến nhà muội tìm muội."
"Hả, hóa ra là huynh đến nhà muội." Lý Diệp chớp chớp mắt, mới phản ứng kịp: "Huynh đi tìm muội à?"
"Bọn họ nói muội không ở nhà, sáng sớm đã ra ngoài rồi." Hắn mỉm cười nhìn nàng, hỏi: "Đi đâu thế?"
"Muội đến Tiểu Xuân Hạc uống nước cùng Tư Du trước, sau đó đi dạo ngoài phố mua hoa đăng, Tiểu Vũ có hẹn với tiểu tỷ muội ngày mai đi thả hoa đăng cùng nhau nên muội muốn mua cho nàng ấy một cái đèn thật đẹp." Nàng lải nhải, đỏ mặt: "Nghĩa huynh tìm muội có việc gì sao?"
"Không có việc gì."
"Không có việc gì?" Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, nghĩa huynh hẳn là đã khỏi bệnh rồi, nhìn qua thần thái sáng láng, con ngươi trong trẻo ngoại trừ ý cười, còn có chút ý tứ gì đó không rõ ràng, nàng không hiểu đó là ý gì, nhưng vẫn bị hắn nhìn đến mức vội vàng cúi đầu xuống.
"Không, không có việc gì thì tìm muội làm gì?"
"Bởi vì muốn gặp muội."
Tim nàng đập mạnh như nai con chạy loạn, tiếp đó càng lúc càng đập loạn điên cuồng, tiếng tim đập thình thịch thình thịch đinh tai nhức óc, Lý Diệp cố gắng ôm chặt hoa đăng trong lòng ngực hy vọng che đi âm thanh xấu hổ này, nàng sợ người đối diện nghe thấy.
"Huynh, huynh nói lại lần nữa đi?"
"Ừm, mẫu thân mang theo điểm tâm từ Giang Nam tới, ta cầm mỗi loại mấy cái đi đưa cho muội nếm thử." Thiếu Khanh đại nhân nói gần nói xa, bối rối lấy một cái hộp được bọc bằng vải đen ra cho nàng xem, hai bên lỗ tai đỏ bừng: "Muốn ăn không?"
Lý Diệp đợi nửa ngày, hoài nghi có phải bản thân nghe nhầm hay không, ngây ngốc gật đầu: "Ăn."
"Vậy chúng ta tìm một chỗ ăn nhé." Hắn nhận lấy hoa đăng trong tay tiểu cô nương rồi đỡ nàng lên ngựa: "Đến Đại Lý Tự được không?"
"Được."
"Vừa rồi muội nói đến Tiểu Xuân Hạc uống nước với Ngô nương tử là uống nước gì?"
"Ừm, vốn là đi uống rượu, nhưng Tư Du sợ muội say, một bầu rượu gạo đổ tận năm bát nước trắng, muội uống đến chén thứ ba là không muốn uống nữa."
"Uống nước trắng tốt cho sức khỏe."
"Đúng nha, hiện tại muội có một bụng toàn nước trắng đây này."
"Vì sao đang yên đang lành lại muốn đi uống rượu?"
"Muội buồn rầu trong lòng."
"Buồn rầu?"
"Ha ha, vừa rồi buồn rầu, bây giờ thì hết rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưu Tiểu Ngưu còn chưa tìm được cơ hội nói câu chủ nhân đã về, đã phải trơ mắt nhìn hai người mắt đi mày lại sau đó lên ngựa đi mất.
Hắn gãi đầu, trong lòng bồn chồn, nếu sau này Lý nương tử trở thành phu nhân trong nhà, không biết nàng có mang thù vụ hắn đóng cửa ba hôm vừa rồi không?
Trời đất chứng giám, tất cả đều là do chủ nhân bắt hắn làm.
.
.
.
Đại Lý Tự còn chưa khai ấn, bên trong chỉ có hai người canh gác, còn lại toàn bộ hậu viện đều không có người.
Chưa khai ấn, phòng bếp tất nhiên cũng không ai, Thượng Thần tự mình đun nước nóng, chuẩn bị pha trà cho tiểu cô nương, lại bày hộp điểm tâm ra để nàng nếm thử.
Lý Diệp bị lòng nhiệt tình ân cần xưa nay chưa từng có của nghĩa huynh đại nhân làm cho không biết phải làm sao, nàng cứ cảm thấy dường như hắn đang rất cao hứng, nhưng lại không biết lý do hắn cao hứng, chỉ đành phải ngoan ngoãn cầm một cái bánh lên cắn một miếng, sau đó mặt mày lập tức hớn hở: "Ngon thật đấy!"
"Phù dung tô, bánh hợp ý, quả cát tường, bánh in." Tiểu cô nương ăn mấy cái bánh liên tục, bụng no căng đành phải ngồi im một chỗ xoa bụng, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống điểm tâm ngon nghẻ bày đầy bàn, nàng sờ bụng cảm thấy vẫn chưa đã thèm: "Nghĩa huynh, muội nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ nếm thử củ ấu mứt hoa quả."
"Muội nghỉ mấy lần rồi đấy, ăn tiếp sẽ đau bụng mất." Thượng Thần làm lơ ánh mắt vô cùng đáng thương của nàng, cúi đầu cất gọn điểm tâm trên bàn rồi bưng một chén trà ngon đưa cho nàng: "No rồi thì thôi, không được tham ăn."
"Ồ " nàng thử mấy lần, cảm thấy thật sự không thể ăn thêm được nữa, mới tiếc nuối nhận lấy chén trà: “Củ ấu mứt hoa quả kia muội chưa từng ăn bao giờ, là điểm tâm chỉ bán ở Giang Nam thôi sao?"
"Mấy món này đều là phòng bếp của Thượng gia tự làm, lúc mẫu thân tới đây có mang theo mấy hộp, nếu muội thích ăn thì để ta gọi người tới kinh thành làm cho muội."
"Không, không cần đâu, như thế thì phiền phức quá." Lý Diệp lắc đầu cự tuyệt, suy nghĩ một lúc, nàng ngồi thẳng người lại, nói: "Quận chúa đường xa tới đây, không biết có thời gian rảnh không? Muội muốn đến thỉnh an, trực tiếp nói lời xin lỗi."
"Xin lỗi?"
"Chính là việc xảy ra vào hôm mùng Mười kia." Nàng cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, nhỏ giọng nói: "Là muội không đúng, làm hại nghĩa huynh bị cảm lạnh, khiến quận chúa lo lắng."
"Tình hình lúc ấy, Diệp Nhi chỉ có thể làm như vậy thôi không phải sao?"
"Nhưng mà."
"Diệp Nhi không cần tự trách, muội không làm gì sai cả, ta không trách muội đâu."
"Nhưng muội cảm thấy vẫn phải xin lỗi quận chúa."
"Nếu đã như vậy " Thượng Thần mỉm cười nhìn tiểu cô nương thành khẩn muốn tới nhà hắn xin lỗi, hắn biết tính quật cường của nàng lại nổi lên, vì thế hắn chỉnh lại quần áo, ngồi ngay ngắn, hắng giọng: "Khụ, ở đây không có ai cả, Diệp Nhi nói xin lỗi ta thì việc này cứ thế cho qua, được không."
"Như vậy cũng được sao?"
"Ta nói được là được."
"Vậy." Lý Diệp là nữ tử tốt, làm chuyện sai thì phải xin lỗi mới có thể an tâm, tuy rằng nghĩa huynh vẫn luôn nói là không trách nàng, nhưng do nàng dội tám thùng nước lạnh mới làm hắn bị bệnh mấy ngày.
Nàng đứng lên, đi đến trước mặt Thượng Thần đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, khom lưng: "Thật xin lỗi nghĩa huynh, ngày ấy muội không nên dội tám thùng nước lạnh vào người huynh, là muội lỗ mãng. Cho dù lúc đó thấy huynh trúng loại thuốc kia, thì muội cũng nên cẩn thận suy nghĩ biện pháp, giống như lần ở Nam Phong Quán lúc trước, muội trúng xuân hương, huynh chẳng những không dội nước vào muội còn để muội ôm huynh, còn."
Nàng còn muốn nói thêm nhưng càng nói thanh âm càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng giống như bốc cháy, nghĩa huynh cứ lẳng lặng nhìn nàng dường như đang đợi nàng nói tiếp.
"Còn " nàng không mở nổi miệng nữa, dứt khoát tiến lên trước một bước: "Nếu không muội cũng cho huynh ôm một cái!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro