Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Mị Hồ (7)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Vụ án hồ tiên giết người cuối cùng đã được làm sáng tỏ, hung thủ chính là người bị Nhan phu nhân đuổi ra khỏi phủ vào mười năm trước - Thanh Mộng, thân phận hiện giờ là Thanh bà bà bán than ở thành Tây.
Thanh Mộng mưu tính nhiều năm, lấy thuốc trị sẹo trên mặt có chứa trùng mạt sát nghiền thành bột phấn, chờ thời cơ hạ độc.
Trong lúc vô tình nghe được tiểu thiếp của An chưởng quầy Như Ý Lâu cầu nguyện ở miếu Hồ Tiên, lại nhớ tới nỗi khổ của mình, nàng ta thừa dịp đưa than đến nhà họ An, hạ độc vào trà của An phu nhân, kể từ đó không thể quay đầu, tiếp tục ra tay giết mấy mạng người, gieo rắc nỗi sợ cho bá tánh toàn thành.
"Thanh Mộng đã thú nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình, nàng ta dựa vào việc đưa than nhân cơ hội lẻn vào phòng bếp hạ độc, trước khi độc ch.ết phu nhân An viên ngoại Trương thị, phu nhân Phó Tư nghiệp Viên thị, Nhiếp hầu phu nhân Vương thị còn có bảy người nữa, tội ác ngập trời, đã phán hình phạt treo cổ."
Trên tầng hai ở Trúc Trà Lâu, Thượng Thiếu Khanh ung dung ăn xong một bát mì Dương Xuân, buông đôi đũa xuống, âm thầm thở dài một hơi, hắn đã không ngủ không nghỉ liên tiếp ba ngày trời, cuối cùng trước ngày hôm nay đã thuận lợi kết án, mà hôm nay cũng chính là ngày Hộ Bộ đưa giấy giải trừ hôn ước.
Sáng nay Lý Diệp dậy rất sớm, vừa khẩn trường vừa hưng phấn, Hộ Bộ vẫn chưa đến giờ mở cửa, dù sao ở nhà cũng chỉ miên man suy nghĩ, nàng dứt khoát chạy ra ngoài tìm đồng bọn đi uống trà: "Thanh bà bà đổ oán hận nhiều năm lên những người vô tội, đúng là không nên, phán quyết như thế cũng là trừng phạt đúng tội."
Nàng cầm một miếng bánh hạt dẻ lên, hỏi tiếp: “Còn nhà Nhan Bách kia thì tính thế nào?"
"Việc tư thì Nhan gia không để Đại Lý Tự hỏi đến, nhưng mà món nợ năm đó của Nhan phu nhân trước sau gì cũng phải trả." Thượng Thần thản nhiên nói: "Thanh Mộng mang thai, là hài tử của Nhan Quý Minh."
"Thật sao?"
"Việc này sao có thể làm giả được?" Đường Quân Mạc ngồi cùng, nói tiếp: "Theo luật pháp triều ta, nếu nữ tử tù là thai phụ thì chờ một trăm ngày sau khi sinh xong mới có thể chấp hành án tử hình, hơn nữa hài tử sẽ đưa về Nhan gia nuôi dưỡng."
"Nhan phu nhân còn không điên sao được, nữ nhân nàng ta hận nhất là người sinh ra tôn tử của nàng ta, Nhan trang chủ khẳng định cũng không tốt hơn được, nhi tử của nữ nhân hắn yêu nhất đời này lại là tôn tử của hắn.” Ngô Tư Du đếm từng ngón tay một tính vai vế từng người hà họ Nhan: "Còn cả Nhan Quý Minh nữa, hiện tại ta chỉ đồng tình mỗi hắn, nhất định là hắn không hề muốn đứa nhỏ này! Hơn nữa còn chưa biết liệu sau này đứa nhỏ trưởng thành có thay mẫu thân ruột báo thù hay không?"
"Thanh bà bà nói muốn trở thành cơn ác mộng cả đời của Nhan phu nhân, thật đúng là làm được. Nhưng mà nói đến cùng cũng là nghiệt năm đó bọn họ tạo ra, chỉ thương thay cho Nhan Quý Minh, lần này chắc chắn đã chịu cú sốc rất lớn." Lý Diệp thở dài: "Haizz, ta cũng đáng thương, mất công lo lắng tra xét nửa ngày, kết quả vòng long phượng đã vỡ tan tành, ba ngàn lượng cũng chắp cánh bay đi, còn mất trắng ngày công quét vườn cho trà trang."
Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ ngồi đối diện: "500 lượng của Thẩm đại ca cũng bay sạch rồi."
Thẩm Vũ thấy nàng ăn bánh hạt dẻ ăn đến ngon mắt, hắn cũng cầm một miếng lên, lắc đầu cười: "Ta vốn đã nói là tự nguyện hỗ trợ, không cần thù lao, cho nên Lý nương tử không cần giữ chuyện này trong lòng."
"Nếu Thẩm đại ca đã nói không cần thù lao thì chẳng phải ta đã tổn thất một ngàn lượng rồi hay sao?" Lý Diệp khoa trương dùng một tay che mặt lại: "Càng đau lòng hơn!"
"Ngươi đau lòng cái gì? Rõ ràng hôm qua ngươi còn ra chủ ý để Lăng Trần đạo trưởng thịt Nhan trang chủ 5000 lượng. Khụ khụ." Ngô Tư Du nghĩ sao nói vậy liền bị Lý Diệp cầm một miếng bánh hạt dẻ chặn họng, nàng lập tức mắc nghẹn, Bạch Trạch Diễm ngồi bên cạnh đưa một ly trà tới, thuận tay vỗ mấy cái lên lưng nàng.
Ngô đại nương tử được người mình thầm thương vỗ đến toàn thân thoải mái, gương mặt đỏ bừng, trong lòng suy xét tha thứ cho hành vi dã man của bạn tốt: "Khụ khụ, Tiểu Diệp có thể giúp Nhan gia phân ưu giải nạn, là một cô nương tốt bụng thích giúp đỡ mọi người."
Thượng Thần nhíu mày lắng nghe, chưa kịp hỏi phân ưu giải nạn là như thế nào, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận ồn ào, mọi người đều bò đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy trên đường cái xuất hiện một pháp đàn nổi bật, dân chúng nhốn nháo quây thành một vòng tròn, nghị luận sôi nổi.
"Hôm nay ngày mấy? Không ngày không lễ thì bày pháp đàn làm gì?"
"Ngươi không biết sao? Đây là pháp đàn do Nhan gia mời tới để trừ tà cho Nhan tiểu lang quân đó."
"Nhan tiểu lang quân nào?"
"Chính là thiếu trang chủ của Thanh Mộng Trà Trang ấy, à không, hiện giờ đã sửa thành Hi Nhạc Trà Trang rồi, là Thiếu trang chủ Hi Nhạc Trà Trang Nhan Quý Minh."
"À, người này ta biết, không phải là chỉ làm “chuyện tốt” với tiểu nương thôi sao?"
"Nghe nói người đó không phải tiểu nương, mà là hồ yêu, lần trước không phải có lời đồn bạch hồ gây rối ở trà trang đấy thôi, chắc chắn là Nhan tiểu lang quân này đã bị hồ yêu mê hoặc, Lăng Trần đạo trưởng - quán chủ của Ngọc Tiên Khán hôm qua đi ngang qua trà trang, thấy bên trong xuất hiện yêu khí ngút trời, sau khi hỏi rõ nguyên do mới chọn ngày hoàng đạo là hôm nay bày pháp đàn thu phục yêu quái!"
Ở giữa đám người là một bàn bát tiên hình vuông, bên trên bày đầy cống phẩm, Nhan Quý Minh sắc mặt tái nhợt châm hương, cúi đầu quỳ gối trước bàn. Lăng Trần đạo trưởng dán ba nhúm râu dài, tay phải cầm kiếm kiếm gỗ đào, tay trái giữ túi Càn Khôn, dưới chân đạp bước theo trận pháp thất tinh, trong miệng lẩm bẩm: "Thiên lôi giáng thế, địa hỏa giúp sức, diệt trừ gian tà thế gian. Cấp tốc nghe lệnh! Thu!"
Chữ “Thu” vừa bật ra khỏi miệng, Lăng Trần đạo trưởng lật kiếm gỗ đào đâm thẳng vào ngực Nhan Quý Minh, ngay sau đó tay trái giữ túi Càn Khôn cũng phất qua một cái, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt một cái, đến lúc nhìn lên lần nữa, bên trong túi Càn Khôn không ngờ lại đang không ngừng đong đưa giãy giụa, rõ ràng là có vật còn sống trong đó.
Đạo trưởng khua kiếm gỗ đào vẽ thành mấy ấn phù trong không trung, hô một tiếng: "Trấn!", rồi duỗi tay móc vật còn sống trong túi ra, đúng là một con hồ ly trắng như tuyết.
"Con yêu nghiệt này từ đâu tới, cớ sao lại gây tội ác ở nơi đây?"
Hồ ly giãy giụa mấy cái, thế mà trong miệng lại nói tiếng người: "Đạo sĩ thúi! Đừng có xen vào việc của người khác!"
Thấy hồ ly có thể nói chuyện, cả đám người phát ra một trận kinh hô, người vây xem trong nháy mắt đã lùi về phía sau mấy bước, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, cuối cùng vẫn túm tụm lại gần.
Lăng Trần đạo trưởng khua vài đường kiếm, thổi râu trợn mắt: "Ch.ết đến nơi rồi mà còn không chịu hối cải, hừ, xem Trảm Yêu Kiếm của ta tiễn ngươi một đoạn đường!"
"Đạo trưởng chậm đã, ta nói được chưa!" Bạch hồ xin tha: "Thanh Mộng Trà Trang kia quá rộng, chiếm mất sào huyệt của ta, quấy nhiễu ta thanh tu nên ta tới đây trả thù."
"Lòng dạ của hồ yêu nhà ngươi quá mức hẹp hòi, nếu ở lại nhân gian sẽ tiếp tục làm điều ác, niệm tình ngươi chưa làm hại tới tính mạng của người khác ta tạm thời đưa ngươi về Ngọc Tiên Khán loại bỏ ma tính, sau này sẽ tính toán tiếp."
Lăng Trần đạo trưởng nói xong, nhét hồ ly vào túi Càn Khôn, quay về hướng Nhan Bách và Nhan phu nhân đang đứng, niệm đạo chú: "Hồ yêu đã thu phục, lệnh lang chỉ là thiếu hụt một chút tinh khí, không có gì đáng ngại, về nhà chịu khó ăn đồ bổ, nghỉ ngơi cho tốt là được."
Nhan Bách liên tục nói lời cảm tạ, lại gọi người lấy ngân lượng tạ ơn tới, Lăng Trần đạo trưởng cũng không chối từ, để tiểu đạo sĩ đi theo bên người thu tiền, vết thương trên mặt Nhan phu nhân chưa lành nên nàng ta đeo khăn lụa che mặt, thấy bạch hồ đã bị thu phục, liền nhào tới ôm Nhan Quý Minh khóc lóc: "Nhi tử của ta! Ngươi nghe nương khuyên một câu, tất cả đều đã qua rồi, chúng ta hãy quên hết đi!"
Nàng ta khóc lóc thảm thiết, đám người vây xem cũng đều thấy cảm động, bàn tán sôi nổi phụ mẫu không dễ làm, lại cảm khái tiểu lang quân này cũng thật xui xẻo, không duyên không cớ bị hồ yêu mê hoặc hãm hại, hồ yêu này cũng thật hẹp hòi.
Sau đó lại khen Lăng Trần đạo trưởng ở Ngọc Tiên Khán đạo hạnh cao thâm, hôm nào phải đến đó tế bái, cầu bùa bình an mới được.
Lý Diệp ghé vào bên cửa sổ nhìn xuống, cảm thấy mỹ mãn, bên tai thình lình truyền đến một câu: "Đây là Lăng Trần đạo trưởng đoán mệnh cho muội ở Tiểu Xuân Hạc?"
"Nghĩa nghĩa nghĩa nghĩa huynh!" Nàng hoảng sợ, lắp bắp quay đầu lại đối diện với đôi con ngươi đen bóng của nghĩa huynh đại nhân, không khỏi chột dạ: "Ha ha, muội không quen hắn."
"Biết dùng ảo thuật, còn biết cả phúc ngữ, cũng có chút bản lĩnh." Ánh mắt của Thượng Thần lướt qua nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Năm ngàn lượng?"
"Cái đó, Nhan Quý Minh cũng quá đáng thương, sau chuyện xảy ra ở Mai Viên, thần chí vẫn luôn miên man không rõ, vốn là nghiệt do phụ mẫu tạo ra, hắn có tội tình gì đâu. Vì thế muội mới mới bày cho phu thê Nhan trang chủ một chủ ý, dù sao về sau Nhan gia vẫn phải sinh sống ở Đông Kinh Thành, thà rằng bị hồ yêu mê hoặc vẫn dễ nghe hơn chân tướng."
Tiểu cô nương cợt nhả: "Chúng ta còn xử lý luôn cả tiểu bạch hồ, về sau nó sẽ ở lại Ngọc Tiên Khán."
"Ừ, Nhan Bách bỏ ra năm ngàn lượng mua thể diện, không đắt." Thượng Thần cong khóe miệng, nhìn về phía tiểu cô nương: "Canh giờ không còn sớm, ta đưa muội đến Hộ Bộ."
"Không cần, không cần." Lý Diệp lắc đầu cự tuyệt, thấy hắn khó hiểu, lại nhẹ giọng giải thích: "Hôm nay muội phải đi lấy giấy giải hôn thư, nếu bị người ngoài nhìn thấy muội đi cùng nghĩa huynh, khó tránh khỏi sẽ có người bàn tán lung tung, mà hôm qua nhóm Thẩm đại ca đã đến đó xem qua rồi, giải hôn thư đã đóng dấu xong, chỉ chờ hôm nay đến lấy, sẽ không có vấn đề gì.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng kiên định, má lúm đồng tiền ngọt ngào nở rộ: "Còn có ca ca đi cùng muội nữa mà, hôm nay huynh hưu mộc(*) thì cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Được, đều nghe muội." Hắn hiền hòa dị thường, gật đầu không nói thêm lời nào nữa, đến tận khi xe ngựa của Hàn Lâm Viện dừng lại dưới lầu, Lý Chi từ trên xe bước xuống, hắn mới giống như vô tình nói một câu: "Hôm nay ta chỉ ở trong nhà thôi, khụ, không đi đâu hết."
Lý Diệp thấy ca ca tới, đang chuẩn bị xuống lầu nghênh đón, giọng nói mát lạnh của nghĩa huynh truyền tới tựa như bát đá bào trộn sữa đặc của Thúy bà bà, vừa mát lạnh vừa ngọt ngào, nàng dừng bước chân, không dám quay đầu lại: "Chờ muội cầm được giấy giải hôn thư, sẽ tìm huynh uống rượu."
.
.
.
Thẩm Vũ uyển chuyển từ chối lời mời của mấy người bạn tốt, rời đi trước. Lý Diệp lên xe ngựa cùng ca ca, Lý Chi đưa bình nước nóng cho nàng làm ấm tay, mi mắt cong cong vẫn luôn mỉm cười.
"Ca ca cười gì thế? Trên mặt muội bị bẩn chỗ nào sao?" Lý Diệp bị hắn cười đến xù lông, giơ tay sờ mặt mình.
"Không có, chỉ là cảm thấy Diệp Nhi trước kia đã trở về rồi, ta rất vui."
"Trước kia gì chứ, muội vẫn là muội mà."
"Không! Không giống nhau." Lý Chi lắc đầu: "Từ lúc vào kinh thành, ngày nào ta cũng bận rộn công vụ, chỉ nhìn thấy Diệp Nhi càng ngày càng hiểu chuyện, càng lúc càng dịu ngoan, lại quên mất muội từng là tiểu cô nương hoạt bát đến mức nào, muội đã từng có rất nhiều bằng hữu, có nhiều câu chuyện vui vẻ kể mãi không hết, cả đầu chứa một đống “ý xấu”, suốt ngày nghịch ngợm không ngừng."
Hắn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay của muội muội, ôn nhu nói: "Là ca ca không tốt, là ca ca không chăm sóc Diệp Nhi, hôm nay nhìn thấy muội có nhiều bằng hữu như vậy, đều quan tâm muội, yêu quý muội, trong lòng ta rất vui vẻ, cuối cùng Diệp Nhi cũng thoải mái nói cười giống như trước đây,."
"Sao ca ca lại ngốc nghếch thế?" Lý Diệp chê cười hắn: "Các huynh là người đọc sách nên mới suốt ngày bi xuân thương thu, miên man suy nghĩ, lo lắng lung tung như vậy sao."
"Đúng vậy, là ta lo lắng lung tung, về sau sẽ không hối thúc muội nữa, muội thích làm gì cứ làm đi."
"Thật sao? Vậy muội có thể nữ phẫn nam trang đi du sơn ngoạn thủy cùng Tư Du không?"
"Quá nguy hiểm, không thể."
"Hừ, muội đoán kiểu gì huynh cũng không cho."
Xe ngựa rất nhanh đã tới Hộ Bộ, Triệu Nam Tự cô đơn đứng trước cửa, thấy Lý Diệp đã tới, đôi mắt hắn liền dính chặt trên người nàng, mang theo đau thương khó nén nhìn nàng.
Hắn gầy đi nhiều, vết thương trên bả vai còn chưa khỏi hẳn, bộ dáng lung lay sắp đổ tiến lên hai bước đón hai huynh muội, lúng ta lúng túng mở miệng, giọng nói ngắc ngứ khó nghe: "Tiểu Diệp."
Lý Diệp thở dài, vỗ lưng ca ca đang đứng phía trước bảo vệ nàng: "Ca ca đi trước chờ muội, muội muốn nói mấy câu với Triệu thiếu giám."
Nhân duyên của hai người đời này cứ thế mà kết thúc, nàng muốn tự mình vẽ một dấu chấm hết hoàn chỉnh cho kiếp này.
Lý Chi quay đầu lại nhìn muội muội, thấy ánh mắt nàng kiên định, khó khăn gật đầu: "Có việc gì thì gọi ta."
"Được."
"Tiểu Diệp." Thấy Lý Chi rời đi, Triệu Nam Tự lại tiến về phía trước một bước, muốn nắm tay nàng nhưng lại bị nàng né tránh, hắn đành tham lam nhìn nàng, hắn đã từng nghĩ đời này nhất sinh nhất thế nhất song nhân(**) cùng Tiểu Diệp, sao bây giờ mọi chuyện lại biến thành như thế nào?
"Gần đây nàng có khỏe không?"
"Đa tạ Triệu thiếu giám quan tâm, ta rất khỏe."
"Ta không khỏe, ta rất nhớ nàng, mỗi thời mỗi khác đều nghĩ đến nàng." Đôi mắt hắn phiếm hồng, cầu xin: "Ta hối hận rồi, Tiểu Diệp, chúng ta làm lại từ đầu được không, ta không cần gì hết, nàng không thích nương ta, ta sẽ mua một căn nhà khác rồi chúng ta sẽ dọn tới đó ở, nàng không cho ta cưới Ôn Nhược Nhụy, ta sẽ để nàng ta về quê vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt nàng nữa, đời này chỉ có hai người chúng ta, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, muốn chơi gì thì chơi cái đó, ta đều nghe theo nàng hết, ta còn nhớ nàng thích leo lên cây hái quả, mùa hè thích câu cá dưới sông, thích thổi sáo cỏ, thích nuôi rùa đen, thích"
"Triệu thiếu giám!" Lý Diệp đánh gãy lời hắn: "Đều đã qua hết rồi."
"Tiểu Diệp?"
"Thời gian đã trôi qua thì không thể trở lại được, đã là chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi." Nàng thoáng lui về phía sau nửa bước, kéo dài khoảng cách, một đám mây đen lớn che khuất mặt trời, thời tiết trở nên âm u, giống như đang ấp ủ một trận tuyết lớn. "Ngươi cũng nên gánh vác trách nhiệm của mình, dù sao thì đứa nhỏ vô tội."
"Sao nàng lại biết chuyện đứa nhỏ." Biểu tình Triệu Nam Tự hoảng hốt, đột nhiên trừng lớn đôi mắt, nói: "Tiểu Diệp không thích đứa bé kia đúng không? Ta lập tức xóa sạch đứa bé đó! Bây giờ đi luôn! Nàng đi với ta, nàng nhìn ta được không?"
"Đủ rồi, ngươi tỉnh lại đi!" Lý Diệp không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, ánh mắt khinh thường: "Ta khuyên Triệu thiếu giám nên suy nghĩ cẩn thận, đừng quên Tử Ngọc đã ch.ết như thế nào."
Lời nàng vừa ra khỏi miệng, Triệu Nam Tự hé miệng sửng sốt hồi lâu, mạnh mẽ gục đầu xuống: "Xin lỗi, ta sẽ đi giải hôn thư."
Ký tên, ấn dấu tay, giấy giải hôn thư nằm trên tay, Lý Diệp đứng yên trong viện, nhìn lên không trung, bóng lưng cao ngất.
Hôm nay, trận đầu tuyết đầu mùa cuối cùng đã chịu rơi xuống, bông tuyết bay lả tả khắp trời, những ngày mưa gió đã qua, một khởi đầu mới tràn đầy hy vọng đã bắt đầu.
Cuối cùng nàng cũng không cần phải sống dưới bóng ma ở kiếp trước nữa, từ đây hoàn toàn tạm biệt Triệu Nam Tự, cả đời này hai người chính thức trở thành hai người xa lạ.
Chú thích:
(*) Hưu mộc: Nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật”.
(**) Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp một đôi người (Editor: câu này khá hay nên mình giữ lại nhé)
Thanh Mộng mưu tính nhiều năm, lấy thuốc trị sẹo trên mặt có chứa trùng mạt sát nghiền thành bột phấn, chờ thời cơ hạ độc.
Trong lúc vô tình nghe được tiểu thiếp của An chưởng quầy Như Ý Lâu cầu nguyện ở miếu Hồ Tiên, lại nhớ tới nỗi khổ của mình, nàng ta thừa dịp đưa than đến nhà họ An, hạ độc vào trà của An phu nhân, kể từ đó không thể quay đầu, tiếp tục ra tay giết mấy mạng người, gieo rắc nỗi sợ cho bá tánh toàn thành.
"Thanh Mộng đã thú nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình, nàng ta dựa vào việc đưa than nhân cơ hội lẻn vào phòng bếp hạ độc, trước khi độc ch.ết phu nhân An viên ngoại Trương thị, phu nhân Phó Tư nghiệp Viên thị, Nhiếp hầu phu nhân Vương thị còn có bảy người nữa, tội ác ngập trời, đã phán hình phạt treo cổ."
Trên tầng hai ở Trúc Trà Lâu, Thượng Thiếu Khanh ung dung ăn xong một bát mì Dương Xuân, buông đôi đũa xuống, âm thầm thở dài một hơi, hắn đã không ngủ không nghỉ liên tiếp ba ngày trời, cuối cùng trước ngày hôm nay đã thuận lợi kết án, mà hôm nay cũng chính là ngày Hộ Bộ đưa giấy giải trừ hôn ước.
Sáng nay Lý Diệp dậy rất sớm, vừa khẩn trường vừa hưng phấn, Hộ Bộ vẫn chưa đến giờ mở cửa, dù sao ở nhà cũng chỉ miên man suy nghĩ, nàng dứt khoát chạy ra ngoài tìm đồng bọn đi uống trà: "Thanh bà bà đổ oán hận nhiều năm lên những người vô tội, đúng là không nên, phán quyết như thế cũng là trừng phạt đúng tội."
Nàng cầm một miếng bánh hạt dẻ lên, hỏi tiếp: “Còn nhà Nhan Bách kia thì tính thế nào?"
"Việc tư thì Nhan gia không để Đại Lý Tự hỏi đến, nhưng mà món nợ năm đó của Nhan phu nhân trước sau gì cũng phải trả." Thượng Thần thản nhiên nói: "Thanh Mộng mang thai, là hài tử của Nhan Quý Minh."
"Thật sao?"
"Việc này sao có thể làm giả được?" Đường Quân Mạc ngồi cùng, nói tiếp: "Theo luật pháp triều ta, nếu nữ tử tù là thai phụ thì chờ một trăm ngày sau khi sinh xong mới có thể chấp hành án tử hình, hơn nữa hài tử sẽ đưa về Nhan gia nuôi dưỡng."
"Nhan phu nhân còn không điên sao được, nữ nhân nàng ta hận nhất là người sinh ra tôn tử của nàng ta, Nhan trang chủ khẳng định cũng không tốt hơn được, nhi tử của nữ nhân hắn yêu nhất đời này lại là tôn tử của hắn.” Ngô Tư Du đếm từng ngón tay một tính vai vế từng người hà họ Nhan: "Còn cả Nhan Quý Minh nữa, hiện tại ta chỉ đồng tình mỗi hắn, nhất định là hắn không hề muốn đứa nhỏ này! Hơn nữa còn chưa biết liệu sau này đứa nhỏ trưởng thành có thay mẫu thân ruột báo thù hay không?"
"Thanh bà bà nói muốn trở thành cơn ác mộng cả đời của Nhan phu nhân, thật đúng là làm được. Nhưng mà nói đến cùng cũng là nghiệt năm đó bọn họ tạo ra, chỉ thương thay cho Nhan Quý Minh, lần này chắc chắn đã chịu cú sốc rất lớn." Lý Diệp thở dài: "Haizz, ta cũng đáng thương, mất công lo lắng tra xét nửa ngày, kết quả vòng long phượng đã vỡ tan tành, ba ngàn lượng cũng chắp cánh bay đi, còn mất trắng ngày công quét vườn cho trà trang."
Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ ngồi đối diện: "500 lượng của Thẩm đại ca cũng bay sạch rồi."
Thẩm Vũ thấy nàng ăn bánh hạt dẻ ăn đến ngon mắt, hắn cũng cầm một miếng lên, lắc đầu cười: "Ta vốn đã nói là tự nguyện hỗ trợ, không cần thù lao, cho nên Lý nương tử không cần giữ chuyện này trong lòng."
"Nếu Thẩm đại ca đã nói không cần thù lao thì chẳng phải ta đã tổn thất một ngàn lượng rồi hay sao?" Lý Diệp khoa trương dùng một tay che mặt lại: "Càng đau lòng hơn!"
"Ngươi đau lòng cái gì? Rõ ràng hôm qua ngươi còn ra chủ ý để Lăng Trần đạo trưởng thịt Nhan trang chủ 5000 lượng. Khụ khụ." Ngô Tư Du nghĩ sao nói vậy liền bị Lý Diệp cầm một miếng bánh hạt dẻ chặn họng, nàng lập tức mắc nghẹn, Bạch Trạch Diễm ngồi bên cạnh đưa một ly trà tới, thuận tay vỗ mấy cái lên lưng nàng.
Ngô đại nương tử được người mình thầm thương vỗ đến toàn thân thoải mái, gương mặt đỏ bừng, trong lòng suy xét tha thứ cho hành vi dã man của bạn tốt: "Khụ khụ, Tiểu Diệp có thể giúp Nhan gia phân ưu giải nạn, là một cô nương tốt bụng thích giúp đỡ mọi người."
Thượng Thần nhíu mày lắng nghe, chưa kịp hỏi phân ưu giải nạn là như thế nào, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận ồn ào, mọi người đều bò đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy trên đường cái xuất hiện một pháp đàn nổi bật, dân chúng nhốn nháo quây thành một vòng tròn, nghị luận sôi nổi.
"Hôm nay ngày mấy? Không ngày không lễ thì bày pháp đàn làm gì?"
"Ngươi không biết sao? Đây là pháp đàn do Nhan gia mời tới để trừ tà cho Nhan tiểu lang quân đó."
"Nhan tiểu lang quân nào?"
"Chính là thiếu trang chủ của Thanh Mộng Trà Trang ấy, à không, hiện giờ đã sửa thành Hi Nhạc Trà Trang rồi, là Thiếu trang chủ Hi Nhạc Trà Trang Nhan Quý Minh."
"À, người này ta biết, không phải là chỉ làm “chuyện tốt” với tiểu nương thôi sao?"
"Nghe nói người đó không phải tiểu nương, mà là hồ yêu, lần trước không phải có lời đồn bạch hồ gây rối ở trà trang đấy thôi, chắc chắn là Nhan tiểu lang quân này đã bị hồ yêu mê hoặc, Lăng Trần đạo trưởng - quán chủ của Ngọc Tiên Khán hôm qua đi ngang qua trà trang, thấy bên trong xuất hiện yêu khí ngút trời, sau khi hỏi rõ nguyên do mới chọn ngày hoàng đạo là hôm nay bày pháp đàn thu phục yêu quái!"
Ở giữa đám người là một bàn bát tiên hình vuông, bên trên bày đầy cống phẩm, Nhan Quý Minh sắc mặt tái nhợt châm hương, cúi đầu quỳ gối trước bàn. Lăng Trần đạo trưởng dán ba nhúm râu dài, tay phải cầm kiếm kiếm gỗ đào, tay trái giữ túi Càn Khôn, dưới chân đạp bước theo trận pháp thất tinh, trong miệng lẩm bẩm: "Thiên lôi giáng thế, địa hỏa giúp sức, diệt trừ gian tà thế gian. Cấp tốc nghe lệnh! Thu!"
Chữ “Thu” vừa bật ra khỏi miệng, Lăng Trần đạo trưởng lật kiếm gỗ đào đâm thẳng vào ngực Nhan Quý Minh, ngay sau đó tay trái giữ túi Càn Khôn cũng phất qua một cái, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt một cái, đến lúc nhìn lên lần nữa, bên trong túi Càn Khôn không ngờ lại đang không ngừng đong đưa giãy giụa, rõ ràng là có vật còn sống trong đó.
Đạo trưởng khua kiếm gỗ đào vẽ thành mấy ấn phù trong không trung, hô một tiếng: "Trấn!", rồi duỗi tay móc vật còn sống trong túi ra, đúng là một con hồ ly trắng như tuyết.
"Con yêu nghiệt này từ đâu tới, cớ sao lại gây tội ác ở nơi đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ ly giãy giụa mấy cái, thế mà trong miệng lại nói tiếng người: "Đạo sĩ thúi! Đừng có xen vào việc của người khác!"
Thấy hồ ly có thể nói chuyện, cả đám người phát ra một trận kinh hô, người vây xem trong nháy mắt đã lùi về phía sau mấy bước, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, cuối cùng vẫn túm tụm lại gần.
Lăng Trần đạo trưởng khua vài đường kiếm, thổi râu trợn mắt: "Ch.ết đến nơi rồi mà còn không chịu hối cải, hừ, xem Trảm Yêu Kiếm của ta tiễn ngươi một đoạn đường!"
"Đạo trưởng chậm đã, ta nói được chưa!" Bạch hồ xin tha: "Thanh Mộng Trà Trang kia quá rộng, chiếm mất sào huyệt của ta, quấy nhiễu ta thanh tu nên ta tới đây trả thù."
"Lòng dạ của hồ yêu nhà ngươi quá mức hẹp hòi, nếu ở lại nhân gian sẽ tiếp tục làm điều ác, niệm tình ngươi chưa làm hại tới tính mạng của người khác ta tạm thời đưa ngươi về Ngọc Tiên Khán loại bỏ ma tính, sau này sẽ tính toán tiếp."
Lăng Trần đạo trưởng nói xong, nhét hồ ly vào túi Càn Khôn, quay về hướng Nhan Bách và Nhan phu nhân đang đứng, niệm đạo chú: "Hồ yêu đã thu phục, lệnh lang chỉ là thiếu hụt một chút tinh khí, không có gì đáng ngại, về nhà chịu khó ăn đồ bổ, nghỉ ngơi cho tốt là được."
Nhan Bách liên tục nói lời cảm tạ, lại gọi người lấy ngân lượng tạ ơn tới, Lăng Trần đạo trưởng cũng không chối từ, để tiểu đạo sĩ đi theo bên người thu tiền, vết thương trên mặt Nhan phu nhân chưa lành nên nàng ta đeo khăn lụa che mặt, thấy bạch hồ đã bị thu phục, liền nhào tới ôm Nhan Quý Minh khóc lóc: "Nhi tử của ta! Ngươi nghe nương khuyên một câu, tất cả đều đã qua rồi, chúng ta hãy quên hết đi!"
Nàng ta khóc lóc thảm thiết, đám người vây xem cũng đều thấy cảm động, bàn tán sôi nổi phụ mẫu không dễ làm, lại cảm khái tiểu lang quân này cũng thật xui xẻo, không duyên không cớ bị hồ yêu mê hoặc hãm hại, hồ yêu này cũng thật hẹp hòi.
Sau đó lại khen Lăng Trần đạo trưởng ở Ngọc Tiên Khán đạo hạnh cao thâm, hôm nào phải đến đó tế bái, cầu bùa bình an mới được.
Lý Diệp ghé vào bên cửa sổ nhìn xuống, cảm thấy mỹ mãn, bên tai thình lình truyền đến một câu: "Đây là Lăng Trần đạo trưởng đoán mệnh cho muội ở Tiểu Xuân Hạc?"
"Nghĩa nghĩa nghĩa nghĩa huynh!" Nàng hoảng sợ, lắp bắp quay đầu lại đối diện với đôi con ngươi đen bóng của nghĩa huynh đại nhân, không khỏi chột dạ: "Ha ha, muội không quen hắn."
"Biết dùng ảo thuật, còn biết cả phúc ngữ, cũng có chút bản lĩnh." Ánh mắt của Thượng Thần lướt qua nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Năm ngàn lượng?"
"Cái đó, Nhan Quý Minh cũng quá đáng thương, sau chuyện xảy ra ở Mai Viên, thần chí vẫn luôn miên man không rõ, vốn là nghiệt do phụ mẫu tạo ra, hắn có tội tình gì đâu. Vì thế muội mới mới bày cho phu thê Nhan trang chủ một chủ ý, dù sao về sau Nhan gia vẫn phải sinh sống ở Đông Kinh Thành, thà rằng bị hồ yêu mê hoặc vẫn dễ nghe hơn chân tướng."
Tiểu cô nương cợt nhả: "Chúng ta còn xử lý luôn cả tiểu bạch hồ, về sau nó sẽ ở lại Ngọc Tiên Khán."
"Ừ, Nhan Bách bỏ ra năm ngàn lượng mua thể diện, không đắt." Thượng Thần cong khóe miệng, nhìn về phía tiểu cô nương: "Canh giờ không còn sớm, ta đưa muội đến Hộ Bộ."
"Không cần, không cần." Lý Diệp lắc đầu cự tuyệt, thấy hắn khó hiểu, lại nhẹ giọng giải thích: "Hôm nay muội phải đi lấy giấy giải hôn thư, nếu bị người ngoài nhìn thấy muội đi cùng nghĩa huynh, khó tránh khỏi sẽ có người bàn tán lung tung, mà hôm qua nhóm Thẩm đại ca đã đến đó xem qua rồi, giải hôn thư đã đóng dấu xong, chỉ chờ hôm nay đến lấy, sẽ không có vấn đề gì.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng kiên định, má lúm đồng tiền ngọt ngào nở rộ: "Còn có ca ca đi cùng muội nữa mà, hôm nay huynh hưu mộc(*) thì cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Được, đều nghe muội." Hắn hiền hòa dị thường, gật đầu không nói thêm lời nào nữa, đến tận khi xe ngựa của Hàn Lâm Viện dừng lại dưới lầu, Lý Chi từ trên xe bước xuống, hắn mới giống như vô tình nói một câu: "Hôm nay ta chỉ ở trong nhà thôi, khụ, không đi đâu hết."
Lý Diệp thấy ca ca tới, đang chuẩn bị xuống lầu nghênh đón, giọng nói mát lạnh của nghĩa huynh truyền tới tựa như bát đá bào trộn sữa đặc của Thúy bà bà, vừa mát lạnh vừa ngọt ngào, nàng dừng bước chân, không dám quay đầu lại: "Chờ muội cầm được giấy giải hôn thư, sẽ tìm huynh uống rượu."
.
.
.
Thẩm Vũ uyển chuyển từ chối lời mời của mấy người bạn tốt, rời đi trước. Lý Diệp lên xe ngựa cùng ca ca, Lý Chi đưa bình nước nóng cho nàng làm ấm tay, mi mắt cong cong vẫn luôn mỉm cười.
"Ca ca cười gì thế? Trên mặt muội bị bẩn chỗ nào sao?" Lý Diệp bị hắn cười đến xù lông, giơ tay sờ mặt mình.
"Không có, chỉ là cảm thấy Diệp Nhi trước kia đã trở về rồi, ta rất vui."
"Trước kia gì chứ, muội vẫn là muội mà."
"Không! Không giống nhau." Lý Chi lắc đầu: "Từ lúc vào kinh thành, ngày nào ta cũng bận rộn công vụ, chỉ nhìn thấy Diệp Nhi càng ngày càng hiểu chuyện, càng lúc càng dịu ngoan, lại quên mất muội từng là tiểu cô nương hoạt bát đến mức nào, muội đã từng có rất nhiều bằng hữu, có nhiều câu chuyện vui vẻ kể mãi không hết, cả đầu chứa một đống “ý xấu”, suốt ngày nghịch ngợm không ngừng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay của muội muội, ôn nhu nói: "Là ca ca không tốt, là ca ca không chăm sóc Diệp Nhi, hôm nay nhìn thấy muội có nhiều bằng hữu như vậy, đều quan tâm muội, yêu quý muội, trong lòng ta rất vui vẻ, cuối cùng Diệp Nhi cũng thoải mái nói cười giống như trước đây,."
"Sao ca ca lại ngốc nghếch thế?" Lý Diệp chê cười hắn: "Các huynh là người đọc sách nên mới suốt ngày bi xuân thương thu, miên man suy nghĩ, lo lắng lung tung như vậy sao."
"Đúng vậy, là ta lo lắng lung tung, về sau sẽ không hối thúc muội nữa, muội thích làm gì cứ làm đi."
"Thật sao? Vậy muội có thể nữ phẫn nam trang đi du sơn ngoạn thủy cùng Tư Du không?"
"Quá nguy hiểm, không thể."
"Hừ, muội đoán kiểu gì huynh cũng không cho."
Xe ngựa rất nhanh đã tới Hộ Bộ, Triệu Nam Tự cô đơn đứng trước cửa, thấy Lý Diệp đã tới, đôi mắt hắn liền dính chặt trên người nàng, mang theo đau thương khó nén nhìn nàng.
Hắn gầy đi nhiều, vết thương trên bả vai còn chưa khỏi hẳn, bộ dáng lung lay sắp đổ tiến lên hai bước đón hai huynh muội, lúng ta lúng túng mở miệng, giọng nói ngắc ngứ khó nghe: "Tiểu Diệp."
Lý Diệp thở dài, vỗ lưng ca ca đang đứng phía trước bảo vệ nàng: "Ca ca đi trước chờ muội, muội muốn nói mấy câu với Triệu thiếu giám."
Nhân duyên của hai người đời này cứ thế mà kết thúc, nàng muốn tự mình vẽ một dấu chấm hết hoàn chỉnh cho kiếp này.
Lý Chi quay đầu lại nhìn muội muội, thấy ánh mắt nàng kiên định, khó khăn gật đầu: "Có việc gì thì gọi ta."
"Được."
"Tiểu Diệp." Thấy Lý Chi rời đi, Triệu Nam Tự lại tiến về phía trước một bước, muốn nắm tay nàng nhưng lại bị nàng né tránh, hắn đành tham lam nhìn nàng, hắn đã từng nghĩ đời này nhất sinh nhất thế nhất song nhân(**) cùng Tiểu Diệp, sao bây giờ mọi chuyện lại biến thành như thế nào?
"Gần đây nàng có khỏe không?"
"Đa tạ Triệu thiếu giám quan tâm, ta rất khỏe."
"Ta không khỏe, ta rất nhớ nàng, mỗi thời mỗi khác đều nghĩ đến nàng." Đôi mắt hắn phiếm hồng, cầu xin: "Ta hối hận rồi, Tiểu Diệp, chúng ta làm lại từ đầu được không, ta không cần gì hết, nàng không thích nương ta, ta sẽ mua một căn nhà khác rồi chúng ta sẽ dọn tới đó ở, nàng không cho ta cưới Ôn Nhược Nhụy, ta sẽ để nàng ta về quê vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt nàng nữa, đời này chỉ có hai người chúng ta, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, muốn chơi gì thì chơi cái đó, ta đều nghe theo nàng hết, ta còn nhớ nàng thích leo lên cây hái quả, mùa hè thích câu cá dưới sông, thích thổi sáo cỏ, thích nuôi rùa đen, thích"
"Triệu thiếu giám!" Lý Diệp đánh gãy lời hắn: "Đều đã qua hết rồi."
"Tiểu Diệp?"
"Thời gian đã trôi qua thì không thể trở lại được, đã là chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi." Nàng thoáng lui về phía sau nửa bước, kéo dài khoảng cách, một đám mây đen lớn che khuất mặt trời, thời tiết trở nên âm u, giống như đang ấp ủ một trận tuyết lớn. "Ngươi cũng nên gánh vác trách nhiệm của mình, dù sao thì đứa nhỏ vô tội."
"Sao nàng lại biết chuyện đứa nhỏ." Biểu tình Triệu Nam Tự hoảng hốt, đột nhiên trừng lớn đôi mắt, nói: "Tiểu Diệp không thích đứa bé kia đúng không? Ta lập tức xóa sạch đứa bé đó! Bây giờ đi luôn! Nàng đi với ta, nàng nhìn ta được không?"
"Đủ rồi, ngươi tỉnh lại đi!" Lý Diệp không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, ánh mắt khinh thường: "Ta khuyên Triệu thiếu giám nên suy nghĩ cẩn thận, đừng quên Tử Ngọc đã ch.ết như thế nào."
Lời nàng vừa ra khỏi miệng, Triệu Nam Tự hé miệng sửng sốt hồi lâu, mạnh mẽ gục đầu xuống: "Xin lỗi, ta sẽ đi giải hôn thư."
Ký tên, ấn dấu tay, giấy giải hôn thư nằm trên tay, Lý Diệp đứng yên trong viện, nhìn lên không trung, bóng lưng cao ngất.
Hôm nay, trận đầu tuyết đầu mùa cuối cùng đã chịu rơi xuống, bông tuyết bay lả tả khắp trời, những ngày mưa gió đã qua, một khởi đầu mới tràn đầy hy vọng đã bắt đầu.
Cuối cùng nàng cũng không cần phải sống dưới bóng ma ở kiếp trước nữa, từ đây hoàn toàn tạm biệt Triệu Nam Tự, cả đời này hai người chính thức trở thành hai người xa lạ.
Chú thích:
(*) Hưu mộc: Nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật”.
(**) Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp một đôi người (Editor: câu này khá hay nên mình giữ lại nhé)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro