Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Mị Hồ (Kết Thúc...
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Đây là trận tuyết đầu mùa, tới gần chính ngọ mới dừng lại, tuyết trắng tinh tế ôn nhu bao trùm toàn bộ Đông Kinh Thành, ánh mặt trời ló dạng, nơi nơi đều lấp lánh như khảm nạm lưu ly ngọc quý.
Đường nhỏ trước cửa Thượng phủ đã sớm quét tước sạch sẽ, một đường thẳng tắp nối tới phương xa, Thượng Thần lẳng lặng đứng ở cửa, chóp mũi và gương mặt đã bị đông lạnh đến phiếm hồng, hắn cũng không để ý chút nào, đôi con ngươi đen bóng như hắc diệu thạch nhìn chăm chú thân ảnh yểu điệu màu đỏ đang nhảy nhót từ xa chạy về phía hắn, cũng chạy thẳng vào tim hắn.
"Nghĩa huynh!!!" Lý Diệp cầm giải hôn thư chạy tới gần, đôi tay chống đầu gối thở hổn hển, thở ra từng đợt khí trắng giống như những đám mây: "Muội lấy được giấy giải hôn thư rồi!"
Nàng vừa nói vừa giơ lên cho hắn xem, đôi mắt to tràn đầy ý cười, giọng nói vui sướng: "Huynh xem!"
Đúng là giấy giải hôn thư, giấy trắng mực đen, đã ký tên đóng dấu, Thượng Thần nhìn kỹ một lát, cúi đầu che đi khóe miệng ngậm cười, duỗi tay làm một tư thế mời: "Rượu đã chuẩn bị xong, mời Lý Diệp nương tử."
.
.
.
Trong đình hóng gió ở hậu viện Thượng phủ, mấy lò than đang đốt kêu lách tách, tuyết rơi từ trên trời xuống, gió thổi bông tuyết tới gần đều bị luồng nhiệt ấm áp hòa tan, chẳng mấy chốc đã bốc hơi biến mất hoàn toàn.
"Trời lạnh như vậy, nấu một bầu rượu đất nóng là thích hợp nhất, rượu thì dùng rượu vàng này, cho thêm thanh mai, quả vải, quất hồng bì, còn có sơn tra, nấu sôi khoảng non nửa canh giờ, chờ đến khi rượu bay ra mùi thơm của quả là được, hương rượu hoa quả thấm nhuần, một chén xuống bụng ấm áp dễ chịu. Chúng ta lại nướng thêm mấy quả hồng, bánh gạo, bánh táo, hạt dẻ gì đó, vừa ăn vừa uống, vừa nói chuyện chém gió nữa, vui vẻ phải biết."
Thiếu Khanh đại nhân bắt chước lời tiểu cô nương nói lúc trước, thuận tay thêm một muỗng than xuống dưới ấm đất.
"Nghĩa! Huynh!" Lý Diệp uống mấy chén rượu trái cây xuống bụng, trên gương mặt có vẻ say rượu hiện ra ba phần ngây thơ, dậm chân làm nũng: "Không được bắt chước muội nói chuyện!"
"Ta chỉ nhắc ta từng đồng ý cùng tiểu cô nương làm gì đó thôi." Thượng Thần mỉm cười giơ lấy định chén rượu trong tay nàng đi: "Tửu lượng không tốt thì ngoan ngoãn ngồi nấu rượu, không được uống nữa."
"Một chén nữa, một chén cuối cùng, được không nghĩa huynh ~~~" Nàng chơi xấu không chịu đưa cho hắn, thấy hắn muốn cướp chén đi, nàng dứt khoát ngửa cổ uống hết, thoải mái nói: "Uống ngon thật!"
"Muội!" Thượng Thần bị nàng làm cho tức giận đến không nói nên lời, không thèm nấu rượu nữa, kéo người ngồi lên ghế nhỏ, khẩn trương nhìn nàng cẩn thận: "Không thoải mái ở đâu sao?"
Tiểu cô nương lắc đầu lung tung, ngây ngốc mỉm cười: "Muội rất vui vẻ!"
"Đồ ngốc, vui vẻ cũng không thể quá chén."
"Mấy chén rượu trái cây thôi mà, sao quá chén được?" Nàng còn giảo biện: "Huynh cũng uống mấy chén đấy thôi!"
"Nhưng ta không say."
“Huynh lừa muội, huynh không say mà sao mặt lại hồng như vậy?"
Ngón tay trắng nõn của Lý Diệp chọc lên chọc xuống trên mặt hắn: "Chỗ này, còn có chỗ này nữa, đều đỏ này!"
"Muội nhìn nhầm rồi."
Đầu ngón tay chạm đến nguồn nhiệt nóng rực, Lý Diệp nghi hoặc chớp mắt, dứt khoát nâng mặt hắn lên kề sát vào mặt nàng, quan tâm nói: "Nghĩa huynh bị bệnh sao?"
"Đừng quậy." Thượng Thần nhìn mặt mình sắp chạm tới chóp mũi của tiểu cô nương, ngay cả cổ của hắn cũng hồng rực rồi: "Muội say rồi."
"Không có, nghĩa huynh mới say, mặt đỏ như đít khỉ ấy." Đáy mắt nàng nổi lên men say, má lúm đồng tiền nho nhỏ nở rộ, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
"Muội nhớ ra rồi, lúc muội còn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy huynh, mặt huynh cũng hồng như vậy, nhưng khi đó huynh cũng không uống rượu mà."
Tiểu cô nương nhăn mày cố gắng nhớ lại chuyện cũ: "Lúc ấy nghĩa huynh còn chưa phải nghĩa huynh, khuôn mặt tròn trịa, nói chuyện dịu dàng, hái quả hải đường cho muội ăn, còn cười tủm tỉm nữa."
Nàng đột nhiên nghiêng người về phía trước, bò vào trong ngực hắn, đôi tay choàng lên cổ hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ ngọt ngào cười rộ lên: "Là Thần ca ca tốt bụng!"
Nàng vừa nói xong câu đó liền dựa lên bả vai hắn, trong mùi hương tùng trúc quen thuộc, nàng an tâm nhắm mắt lại, mà Thượng Thần trước sau vẫn luôn trầm mặc không nhúc nhích, đến tận lúc nghe tiếng hô hấp đều đặn của tiểu cô nương trong lòng ngực.
"Đứa nhỏ ngốc nghếch, vẫn chưa nhớ ra vì sao ta lại đỏ mặt sao?" Hắn nghiêng đầu nhìn người trong lòng đang ngủ say trên đầu vai hắn, nhịn không được đặt giữa trán nàng một nụ hôn mềm nhẹ tựa lông hồng: "Bởi vì lúc ấy muội chỉ có 6 tuổi mà kéo tay ta nói nhất định phải gả cho ta năm đó mới mười ba tuổi."
Lý Diệp uống say, sau khi tỉnh lại thì nhảy nhót hót ca, làm ầm ĩ hơn một canh giờ, Thượng Thần đút canh giải rượu cho nàng, nửa mắng nửa khuyên nàng ngồi lên xe ngựa về nhà, xe ngựa dừng trước cửa Lý phủ, tiểu cô nương lại bắt đầu gây rối, bò lên lưng hắn bắt hắn cõng nàng vào.
"Tôn ma ma, Tiểu Vũ, Trương quản gia, Vương đầu bếp, Cửu Quan, ta đã về rồi!" Nàng nằm trên lưng hắn tràn đầy năng lượng chào hỏi từng người, bộ dáng vô cùng ngốc nghếch, ngón tay nhỏ chỉ đường, kêu gào bên tai hắn: "Thần ca ca, phòng muội ở bên kia!"
Thượng Thần: "Ừ"
Hai người đi vào Thiển Vân Trúc, dừng lại trước cửa tú lâu, lần này Lý Diệp không gây rối nữa, ngoan ngoãn trượt từ trên lưng hắn xuống, an tĩnh đứng ở cửa tú lâu nhìn hắn cười.
Thiếu Khanh đại nhân tuấn mỹ vô song, khí độ bất phàm, mặt mày như họa, hầu kết nhấp nhô phía trên cổ áo tuyết trắng, khí chất thanh lãnh tự phụ như trăng sáng trên bầu trời cao.
Nàng nghiêng đầu, nghịch ngợm ngoắc ngoắc ngón tay, ánh trăng sáng liền rũ mi cười nhạt, cúi người lại gần: "Chuyện gì?"
"Cảm ơn Thần ca ca đưa muội về nhà." Nàng nhón chân, hôn bẹp một cái lên khuôn mặt tuấn tú mà nàng mơ ước đã lâu, xoay người chạy vào phòng, vùi đầu vào trong chăn ngủ say sưa.
Thật tốt, nàng cảm thấy quá mỹ mãn.
.
.
.
Ban ngày tuyết rơi, ban đêm cũng trở nên lạnh hơn, ngay cả mặt trăng cũng bị lạnh cóng đến mức lười biếng tưới xuống chút ánh sáng nhẹ nhàng, chiếu lên bóng người cao cao gầy gầy.
"Ngươi nói xem, hôm nay khanh khanh bắt ta cõng nàng là có ý gì?"
"Khanh khanh cầm được giải hôn thư lập tức chạy tới tìm ta, không đi tìm kẻ nào khác, có phải chứng tỏ ta rất quan trọng đúng không?"
"Còn có, nàng gọi ta là Thần ca ca, có phải nàng đã nhớ lại chuyện lúc nhỏ rồi không?"
"Khanh khanh còn nói không phải ta không thú vị, nói thích nghe ta giảng giải điều luật, à còn ăn quả vải ta đút, ăn kẹo ta đút, còn có khanh khanh, nàng ấy "
"Ngươi có để ta ngủ không?" Tư Không Thiên Ngạo rốt cuộc chịu không nổi nữa, ném gối đầu đến chỗ cửa sổ: "Phiền muốn ch.ết! Câm miệng!"
Ngoài cửa sổ yên tĩnh lại, thời gian ước chừng qua một chén trà nhỏ, giọng nói mát lạnh lại vang lên: "Đúng rồi, trước kia khanh khanh từng mua điểm tâm cho ta, là hải đường tô cùng bánh hạt dẻ thủy tinh của Thụy Nam Trai, ăn khá ngon, bọn ta còn cùng nhau ăn hoành thánh nhân thịt heo củ sen, quán hoành thánh kia đối diện với Yến Hỉ Lâu."
"Ngừng ngừng ngừng! Thiếu Khanh đại nhân, ta sai rồi, ta không ngủ nữa!" Tư Không ngồi dậy, bực bội gãi đầu, mở cửa sổ ra, quát tên bạn thân đang khoanh tay dựa lưng vào tường bên ngoài cửa sổ: "Ngài lải nhải suốt đêm rồi đấy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Thượng Thần thấy Tư Không đã mở cửa sổ, hắn có hơi thẹn thùng: "Ngươi nói xem ngày mai ta tới Lý phủ cầu hôn được không, khanh khanh có cự tuyệt ta không?".
"Cầu hôn?" Tư Không lập tức tỉnh táo lại, ngồi lên bệ cửa sổ: "Chuyện này nên sớm không nên muộn, sáng sớm ngày mai ngươi đi luôn đi."
Gió đêm đông gào thét, quét đi toàn bộ hơi ấm trong phòng, hai người ở bên cửa sổ nói chuyện không ngừng, bạch hồ nằm dưới chân giường kêu lên hai tiếng, bực bội dùng móng vuốt che kín lỗ tai.
Ngày 30 tháng mười, là một ngày thời tiết sáng sủa tốt đẹp, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu lên lớp tuyết đọng, trên mặt đất, trên phòng, trên cây, đưa mắt đều là ánh sáng trắng lấp lánh.
Hôm nay là ngày thứ hai nương tử Lý gia tài mạo song toàn, vượng phu ích tử chính thức từ hôn, trước cửa Lý phủ vô cùng náo nhiệt, đông đảo con cháu thế gia kinh thành mang theo sính lễ vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, Thẩm Vũ may mắn xếp ngay đằng trước, trên người mặc bộ áo gấm mới tinh, cùng đám người nghi hoặc nhìn Thượng Thần canh giữ trước cửa y như môn thần.
Trên người Thượng Thiếu Khanh cũng mặc một thân đồ mới giống bọn họ, mang tâm thế một người trấn giữ quan ải, nghiêm túc chào hỏi: "Chư vị đều là tới cầu thân?"
Mọi người gật đầu.
"Muốn cầu thân, phải bước qua cửa Thượng mỗ trước."
Mọi người âm thầm chấp nhận, dù sao thì Thượng Thiếu Khanh cũng là nghĩa huynh của Lý nương tử, hôm nay người tới cầu thân lại nhiều, cửa ải đầu tiên phải vượt qua là hắn cũng rất bình thường, vì thế cả đám lui về sau mấy bước nhường ra một khoảng trống, chờ xem vị nghĩa huynh này sẽ ra đề mục gì.
Ai ngờ nghĩa huynh đại nhân thấy mọi người lùi lại, xoay người quay mặt đối diện của lớn: "Trưởng tôn Thượng gia ở Giang Nam Thượng Thần, khuynh mộ (*) Lý gia nương tử đã lâu, nguyện lấy toàn bộ gia sản làm sính lễ, cầu thú làm thê, từ đây làm bạn cả đời, răng long đầu bạc, mong Lý học sĩ thành toàn."
Mọi người đứng hình.
Thẩm Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, sải hai bước lớn bước lên bậc thang, trừng mắt liếc nhìn Thượng Thần không theo quy tắc, đồng dạng vái chào: "Thứ tử Thẩm gia Đông Kinh Thẩm Vũ, khuynh tâm(**) Lý gia nương tử đã lâu, nay chuẩn bị tam thư lục lễ, tới đây cầu thân, tấm lòng chân thành có nhật nguyệt chứng giám, hy vọng Lý học sĩ thành toàn!"
Có hắn dẫn đầu, đám con cháu thế gia còn lại cũng không cam lòng yếu thế, nhất thời những lời cầu thân vang lên hết đợt này đến đợt khác, đương lúc náo nhiệt, cửa lớn kẽo kẹt mở ra, lão quản gia Trương Trung cất bước từ bên trong cánh cửa ra ngoài, nhìn một đám người mênh mông phía dưới, chắp tay cao giọng nói: "Chủ nhân nhà ta truyền lời! Xá muội vẫn còn nhỏ, lúc này đề thân không khỏi quá qua loa, mời chư vị lang quân về đi!"
"Này " Mọi người nháy mắt an tĩnh lại, Trương quản gia mỉm cười hành lễ: "Thượng Thiếu Khanh, Thẩm Vệ Úy, các vị quan nhân, lang quân, mời trở về đi."
Một trận gió lạnh cuốn qua lớp tuyết đọng trên mặt đất, xoẹt qua hai vị nam tử đang đứng ngây ngốc trước cửa, lướt qua tường viện, thổi vào hậu viện, bên trong từ đường ở hậu viện bày mấy hàng bài vị, Lý Diệp thút tha thút thít nức nở quỳ gối, tiếng thước gỗ thanh thúy thỉnh thoảng vang lên.
"Đến Ngưng Hương Các uống rượu ta còn chưa truy cứu, không ngờ hôm qua lại dám uống say, muội thấy tính tình ca ca quá tốt nên không thèm nghe theo quy củ nữa đúng không?" Lý Chi tức giận mắng to, dùng thước gỗ đánh vào lòng bàn tay muội muội một cái: "Quỳ cẩn thận! Hôm nay ta phải chấn chỉnh lại gia pháp, không thì sớm muộn gì muội cũng lại gây chuyện tiếp!"
"Hu hu, Diệp Nhi biết sai rồi, ca ca đừng đánh nữa." Lý Diệp nước mắt lưng tròng: "Muội không bao giờ uống rượu nữa đâu!"
"Hôm nay phạt hai mươi thước, một cái cũng không thể thiếu! Muội phải lấy đó làm gương, không được tái phạm!"
Lý gia nương tử được mọi người khuynh mộ, mắt thấy không thể xin tha, lòng bàn tay trắng nõn sưng to như bánh màn thầu, cuối cùng cũng nhịn không được bật khóc thành tiếng.
Chú thích:
(*) khuynh tâm: ngưỡng mộ, hâm mộ, tôn thờ, sùng bái
(**) khuynh mộ: say mê, khâm phục, bội phục trong lòng
Đường nhỏ trước cửa Thượng phủ đã sớm quét tước sạch sẽ, một đường thẳng tắp nối tới phương xa, Thượng Thần lẳng lặng đứng ở cửa, chóp mũi và gương mặt đã bị đông lạnh đến phiếm hồng, hắn cũng không để ý chút nào, đôi con ngươi đen bóng như hắc diệu thạch nhìn chăm chú thân ảnh yểu điệu màu đỏ đang nhảy nhót từ xa chạy về phía hắn, cũng chạy thẳng vào tim hắn.
"Nghĩa huynh!!!" Lý Diệp cầm giải hôn thư chạy tới gần, đôi tay chống đầu gối thở hổn hển, thở ra từng đợt khí trắng giống như những đám mây: "Muội lấy được giấy giải hôn thư rồi!"
Nàng vừa nói vừa giơ lên cho hắn xem, đôi mắt to tràn đầy ý cười, giọng nói vui sướng: "Huynh xem!"
Đúng là giấy giải hôn thư, giấy trắng mực đen, đã ký tên đóng dấu, Thượng Thần nhìn kỹ một lát, cúi đầu che đi khóe miệng ngậm cười, duỗi tay làm một tư thế mời: "Rượu đã chuẩn bị xong, mời Lý Diệp nương tử."
.
.
.
Trong đình hóng gió ở hậu viện Thượng phủ, mấy lò than đang đốt kêu lách tách, tuyết rơi từ trên trời xuống, gió thổi bông tuyết tới gần đều bị luồng nhiệt ấm áp hòa tan, chẳng mấy chốc đã bốc hơi biến mất hoàn toàn.
"Trời lạnh như vậy, nấu một bầu rượu đất nóng là thích hợp nhất, rượu thì dùng rượu vàng này, cho thêm thanh mai, quả vải, quất hồng bì, còn có sơn tra, nấu sôi khoảng non nửa canh giờ, chờ đến khi rượu bay ra mùi thơm của quả là được, hương rượu hoa quả thấm nhuần, một chén xuống bụng ấm áp dễ chịu. Chúng ta lại nướng thêm mấy quả hồng, bánh gạo, bánh táo, hạt dẻ gì đó, vừa ăn vừa uống, vừa nói chuyện chém gió nữa, vui vẻ phải biết."
Thiếu Khanh đại nhân bắt chước lời tiểu cô nương nói lúc trước, thuận tay thêm một muỗng than xuống dưới ấm đất.
"Nghĩa! Huynh!" Lý Diệp uống mấy chén rượu trái cây xuống bụng, trên gương mặt có vẻ say rượu hiện ra ba phần ngây thơ, dậm chân làm nũng: "Không được bắt chước muội nói chuyện!"
"Ta chỉ nhắc ta từng đồng ý cùng tiểu cô nương làm gì đó thôi." Thượng Thần mỉm cười giơ lấy định chén rượu trong tay nàng đi: "Tửu lượng không tốt thì ngoan ngoãn ngồi nấu rượu, không được uống nữa."
"Một chén nữa, một chén cuối cùng, được không nghĩa huynh ~~~" Nàng chơi xấu không chịu đưa cho hắn, thấy hắn muốn cướp chén đi, nàng dứt khoát ngửa cổ uống hết, thoải mái nói: "Uống ngon thật!"
"Muội!" Thượng Thần bị nàng làm cho tức giận đến không nói nên lời, không thèm nấu rượu nữa, kéo người ngồi lên ghế nhỏ, khẩn trương nhìn nàng cẩn thận: "Không thoải mái ở đâu sao?"
Tiểu cô nương lắc đầu lung tung, ngây ngốc mỉm cười: "Muội rất vui vẻ!"
"Đồ ngốc, vui vẻ cũng không thể quá chén."
"Mấy chén rượu trái cây thôi mà, sao quá chén được?" Nàng còn giảo biện: "Huynh cũng uống mấy chén đấy thôi!"
"Nhưng ta không say."
“Huynh lừa muội, huynh không say mà sao mặt lại hồng như vậy?"
Ngón tay trắng nõn của Lý Diệp chọc lên chọc xuống trên mặt hắn: "Chỗ này, còn có chỗ này nữa, đều đỏ này!"
"Muội nhìn nhầm rồi."
Đầu ngón tay chạm đến nguồn nhiệt nóng rực, Lý Diệp nghi hoặc chớp mắt, dứt khoát nâng mặt hắn lên kề sát vào mặt nàng, quan tâm nói: "Nghĩa huynh bị bệnh sao?"
"Đừng quậy." Thượng Thần nhìn mặt mình sắp chạm tới chóp mũi của tiểu cô nương, ngay cả cổ của hắn cũng hồng rực rồi: "Muội say rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có, nghĩa huynh mới say, mặt đỏ như đít khỉ ấy." Đáy mắt nàng nổi lên men say, má lúm đồng tiền nho nhỏ nở rộ, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
"Muội nhớ ra rồi, lúc muội còn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy huynh, mặt huynh cũng hồng như vậy, nhưng khi đó huynh cũng không uống rượu mà."
Tiểu cô nương nhăn mày cố gắng nhớ lại chuyện cũ: "Lúc ấy nghĩa huynh còn chưa phải nghĩa huynh, khuôn mặt tròn trịa, nói chuyện dịu dàng, hái quả hải đường cho muội ăn, còn cười tủm tỉm nữa."
Nàng đột nhiên nghiêng người về phía trước, bò vào trong ngực hắn, đôi tay choàng lên cổ hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ ngọt ngào cười rộ lên: "Là Thần ca ca tốt bụng!"
Nàng vừa nói xong câu đó liền dựa lên bả vai hắn, trong mùi hương tùng trúc quen thuộc, nàng an tâm nhắm mắt lại, mà Thượng Thần trước sau vẫn luôn trầm mặc không nhúc nhích, đến tận lúc nghe tiếng hô hấp đều đặn của tiểu cô nương trong lòng ngực.
"Đứa nhỏ ngốc nghếch, vẫn chưa nhớ ra vì sao ta lại đỏ mặt sao?" Hắn nghiêng đầu nhìn người trong lòng đang ngủ say trên đầu vai hắn, nhịn không được đặt giữa trán nàng một nụ hôn mềm nhẹ tựa lông hồng: "Bởi vì lúc ấy muội chỉ có 6 tuổi mà kéo tay ta nói nhất định phải gả cho ta năm đó mới mười ba tuổi."
Lý Diệp uống say, sau khi tỉnh lại thì nhảy nhót hót ca, làm ầm ĩ hơn một canh giờ, Thượng Thần đút canh giải rượu cho nàng, nửa mắng nửa khuyên nàng ngồi lên xe ngựa về nhà, xe ngựa dừng trước cửa Lý phủ, tiểu cô nương lại bắt đầu gây rối, bò lên lưng hắn bắt hắn cõng nàng vào.
"Tôn ma ma, Tiểu Vũ, Trương quản gia, Vương đầu bếp, Cửu Quan, ta đã về rồi!" Nàng nằm trên lưng hắn tràn đầy năng lượng chào hỏi từng người, bộ dáng vô cùng ngốc nghếch, ngón tay nhỏ chỉ đường, kêu gào bên tai hắn: "Thần ca ca, phòng muội ở bên kia!"
Thượng Thần: "Ừ"
Hai người đi vào Thiển Vân Trúc, dừng lại trước cửa tú lâu, lần này Lý Diệp không gây rối nữa, ngoan ngoãn trượt từ trên lưng hắn xuống, an tĩnh đứng ở cửa tú lâu nhìn hắn cười.
Thiếu Khanh đại nhân tuấn mỹ vô song, khí độ bất phàm, mặt mày như họa, hầu kết nhấp nhô phía trên cổ áo tuyết trắng, khí chất thanh lãnh tự phụ như trăng sáng trên bầu trời cao.
Nàng nghiêng đầu, nghịch ngợm ngoắc ngoắc ngón tay, ánh trăng sáng liền rũ mi cười nhạt, cúi người lại gần: "Chuyện gì?"
"Cảm ơn Thần ca ca đưa muội về nhà." Nàng nhón chân, hôn bẹp một cái lên khuôn mặt tuấn tú mà nàng mơ ước đã lâu, xoay người chạy vào phòng, vùi đầu vào trong chăn ngủ say sưa.
Thật tốt, nàng cảm thấy quá mỹ mãn.
.
.
.
Ban ngày tuyết rơi, ban đêm cũng trở nên lạnh hơn, ngay cả mặt trăng cũng bị lạnh cóng đến mức lười biếng tưới xuống chút ánh sáng nhẹ nhàng, chiếu lên bóng người cao cao gầy gầy.
"Ngươi nói xem, hôm nay khanh khanh bắt ta cõng nàng là có ý gì?"
"Khanh khanh cầm được giải hôn thư lập tức chạy tới tìm ta, không đi tìm kẻ nào khác, có phải chứng tỏ ta rất quan trọng đúng không?"
"Còn có, nàng gọi ta là Thần ca ca, có phải nàng đã nhớ lại chuyện lúc nhỏ rồi không?"
"Khanh khanh còn nói không phải ta không thú vị, nói thích nghe ta giảng giải điều luật, à còn ăn quả vải ta đút, ăn kẹo ta đút, còn có khanh khanh, nàng ấy "
"Ngươi có để ta ngủ không?" Tư Không Thiên Ngạo rốt cuộc chịu không nổi nữa, ném gối đầu đến chỗ cửa sổ: "Phiền muốn ch.ết! Câm miệng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài cửa sổ yên tĩnh lại, thời gian ước chừng qua một chén trà nhỏ, giọng nói mát lạnh lại vang lên: "Đúng rồi, trước kia khanh khanh từng mua điểm tâm cho ta, là hải đường tô cùng bánh hạt dẻ thủy tinh của Thụy Nam Trai, ăn khá ngon, bọn ta còn cùng nhau ăn hoành thánh nhân thịt heo củ sen, quán hoành thánh kia đối diện với Yến Hỉ Lâu."
"Ngừng ngừng ngừng! Thiếu Khanh đại nhân, ta sai rồi, ta không ngủ nữa!" Tư Không ngồi dậy, bực bội gãi đầu, mở cửa sổ ra, quát tên bạn thân đang khoanh tay dựa lưng vào tường bên ngoài cửa sổ: "Ngài lải nhải suốt đêm rồi đấy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Thượng Thần thấy Tư Không đã mở cửa sổ, hắn có hơi thẹn thùng: "Ngươi nói xem ngày mai ta tới Lý phủ cầu hôn được không, khanh khanh có cự tuyệt ta không?".
"Cầu hôn?" Tư Không lập tức tỉnh táo lại, ngồi lên bệ cửa sổ: "Chuyện này nên sớm không nên muộn, sáng sớm ngày mai ngươi đi luôn đi."
Gió đêm đông gào thét, quét đi toàn bộ hơi ấm trong phòng, hai người ở bên cửa sổ nói chuyện không ngừng, bạch hồ nằm dưới chân giường kêu lên hai tiếng, bực bội dùng móng vuốt che kín lỗ tai.
Ngày 30 tháng mười, là một ngày thời tiết sáng sủa tốt đẹp, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu lên lớp tuyết đọng, trên mặt đất, trên phòng, trên cây, đưa mắt đều là ánh sáng trắng lấp lánh.
Hôm nay là ngày thứ hai nương tử Lý gia tài mạo song toàn, vượng phu ích tử chính thức từ hôn, trước cửa Lý phủ vô cùng náo nhiệt, đông đảo con cháu thế gia kinh thành mang theo sính lễ vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, Thẩm Vũ may mắn xếp ngay đằng trước, trên người mặc bộ áo gấm mới tinh, cùng đám người nghi hoặc nhìn Thượng Thần canh giữ trước cửa y như môn thần.
Trên người Thượng Thiếu Khanh cũng mặc một thân đồ mới giống bọn họ, mang tâm thế một người trấn giữ quan ải, nghiêm túc chào hỏi: "Chư vị đều là tới cầu thân?"
Mọi người gật đầu.
"Muốn cầu thân, phải bước qua cửa Thượng mỗ trước."
Mọi người âm thầm chấp nhận, dù sao thì Thượng Thiếu Khanh cũng là nghĩa huynh của Lý nương tử, hôm nay người tới cầu thân lại nhiều, cửa ải đầu tiên phải vượt qua là hắn cũng rất bình thường, vì thế cả đám lui về sau mấy bước nhường ra một khoảng trống, chờ xem vị nghĩa huynh này sẽ ra đề mục gì.
Ai ngờ nghĩa huynh đại nhân thấy mọi người lùi lại, xoay người quay mặt đối diện của lớn: "Trưởng tôn Thượng gia ở Giang Nam Thượng Thần, khuynh mộ (*) Lý gia nương tử đã lâu, nguyện lấy toàn bộ gia sản làm sính lễ, cầu thú làm thê, từ đây làm bạn cả đời, răng long đầu bạc, mong Lý học sĩ thành toàn."
Mọi người đứng hình.
Thẩm Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, sải hai bước lớn bước lên bậc thang, trừng mắt liếc nhìn Thượng Thần không theo quy tắc, đồng dạng vái chào: "Thứ tử Thẩm gia Đông Kinh Thẩm Vũ, khuynh tâm(**) Lý gia nương tử đã lâu, nay chuẩn bị tam thư lục lễ, tới đây cầu thân, tấm lòng chân thành có nhật nguyệt chứng giám, hy vọng Lý học sĩ thành toàn!"
Có hắn dẫn đầu, đám con cháu thế gia còn lại cũng không cam lòng yếu thế, nhất thời những lời cầu thân vang lên hết đợt này đến đợt khác, đương lúc náo nhiệt, cửa lớn kẽo kẹt mở ra, lão quản gia Trương Trung cất bước từ bên trong cánh cửa ra ngoài, nhìn một đám người mênh mông phía dưới, chắp tay cao giọng nói: "Chủ nhân nhà ta truyền lời! Xá muội vẫn còn nhỏ, lúc này đề thân không khỏi quá qua loa, mời chư vị lang quân về đi!"
"Này " Mọi người nháy mắt an tĩnh lại, Trương quản gia mỉm cười hành lễ: "Thượng Thiếu Khanh, Thẩm Vệ Úy, các vị quan nhân, lang quân, mời trở về đi."
Một trận gió lạnh cuốn qua lớp tuyết đọng trên mặt đất, xoẹt qua hai vị nam tử đang đứng ngây ngốc trước cửa, lướt qua tường viện, thổi vào hậu viện, bên trong từ đường ở hậu viện bày mấy hàng bài vị, Lý Diệp thút tha thút thít nức nở quỳ gối, tiếng thước gỗ thanh thúy thỉnh thoảng vang lên.
"Đến Ngưng Hương Các uống rượu ta còn chưa truy cứu, không ngờ hôm qua lại dám uống say, muội thấy tính tình ca ca quá tốt nên không thèm nghe theo quy củ nữa đúng không?" Lý Chi tức giận mắng to, dùng thước gỗ đánh vào lòng bàn tay muội muội một cái: "Quỳ cẩn thận! Hôm nay ta phải chấn chỉnh lại gia pháp, không thì sớm muộn gì muội cũng lại gây chuyện tiếp!"
"Hu hu, Diệp Nhi biết sai rồi, ca ca đừng đánh nữa." Lý Diệp nước mắt lưng tròng: "Muội không bao giờ uống rượu nữa đâu!"
"Hôm nay phạt hai mươi thước, một cái cũng không thể thiếu! Muội phải lấy đó làm gương, không được tái phạm!"
Lý gia nương tử được mọi người khuynh mộ, mắt thấy không thể xin tha, lòng bàn tay trắng nõn sưng to như bánh màn thầu, cuối cùng cũng nhịn không được bật khóc thành tiếng.
Chú thích:
(*) khuynh tâm: ngưỡng mộ, hâm mộ, tôn thờ, sùng bái
(**) khuynh mộ: say mê, khâm phục, bội phục trong lòng
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro