Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh

Tìm Kiều (1)

Đường Quả Nhĩ Hoàn

2024-11-10 02:30:10

Mấy trận tuyết lớn qua đi, đã tới những ngày lạnh nhất tháng chạp, Lý Diệp bị cấm túc hơn một tháng cuối cùng cũng được thả ra ngoài đường vào đúng ngày hôm nay, ngày mùng tám tháng chạp.

Chuyện đầu tiên khi được thả ra ngoài chính hẹn Ngô Tư Du đi ăn cháo ở chùa Đại Tướng Quốc.

Ngày mùng 8 tháng chạp còn được gọi là ngày Phật thành đạo(*), chùa Đại Tướng Quốc là một trong những ngôi chùa tốt nhất Kinh Thành cũng sẽ phát cháo, trời còn chưa sáng bá tánh Đông Kinh Thành đã xếp hàng dài dằng dặc, nhìn không thấy điểm cuối.

Nhưng không phải người nào cũng phải xếp hàng, bên cạnh có một nhóm lều ấm được dựng lên chuyên dụng cho những nương tử khuê các không thích hợp xuất đầu lộ diện, bên trong lều ấm có đầy đủ nguyên liệu nấu cháo mồng 8 tháng chạp giống hệt nguyên liệu trong chùa, trên bếp lửa đặt một nồi cháo to.

Nữ tử khuê các ở Đông Kinh Thành có hàng ngàn hàng vạn người, muốn đi vào lều ấm cần phải có thiệp mời, thiệp mời này cũng có quy củ, trước ngày mồng tám tháng chạp một ngày Lễ Bộ sẽ phái người tự mình đưa thiệp mời tới tận nhà, chỉ có quan viên tứ phẩm trở lên mới có thiệp mời, mỗi nhà chỉ có duy nhất một tấm, cho nên chưa cần tới ngày mùng tám tháng chạp, những nhà có nhiều nữ nhi thì nữ nhi trong nhà đều hao hết tâm tư, tranh đấu gay gắt để giành được tấm thiệp này, cho dù là đích nữ hay là thứ nữ, chỉ cần có thể ngồi ăn cháo trong lều ấm này đều chính là người được sủng ái nhất nhà.

Làm muội muội ruột của Lý học sĩ có tiền đồ nhất Hàn Lâm Viện, Lý Diệp chưa bao giờ phải phiền não việc này, nàng tùy tiện ném ra hai tấm thiệp mời trong tay, một tấm trong đó cho Ngô Tư Du: "Ca ca ta cho đấy, đi, ăn cháo đi!"

"Hả, sao ngươi lại có hai tấm?" Ngô Tư Du lật qua lật lại tấm thiệp: "Đây là thiệp của Thượng Thiếu Khanh?"

"Đúng thế, quan viên trong lục bộ cửu khanh mỗi người một tấm, nghĩa huynh nói nhà hắn không có nữ quyến nên nhờ ca ca đưa cho ta, nói là để ta mời bằng hữu đi cùng."

"Bằng hữu của Tiểu Diệp còn không phải là ta sao? Đại ân đại đức của Thượng Thiếu Khanh, Tư Du Ngô gia nguyện khắc ghi trong lòng." Ngô đại nương tử trân trọng đưa tấm thiệp mời bằng hai tay cho thủ vệ trước cửa, sau khi kiểm tra xong thì hai người vui vẻ tiến vào lều ấm.

Bên trong lều ấm đã ngồi không ít người, bếp lò bập bùng, huân hương lượn lờ, tiếng nói cười ngâm nga không dứt.

"Hơn một tháng này không thấy ngươi đâu, bọn ta dâng bái thiếp tới đều bị Lý học sĩ cự tuyệt hết, dọa cho bọn ta sợ muốn ch.ết." Ngô Tư Du kéo tay bạn tốt, che miệng cười khẽ: "Thượng Thiếu Khanh cùng Thẩm Vệ Úy gấp như lửa cháy tới mông, thiếu điều xông thẳng vào nhà ngươi."

"Đừng, đừng nói bậy." Sắc mặt Lý Diệp ửng đỏ: "Ta say rượu bị ca ca phạt cấm túc một tháng, tất nhiên là không được phép gặp ai cả, nhưng mà ngươi đó, cả tháng trời ta không được ra ngoài không biết có vụ án mới nào không, kể ta nghe đi?"

"Dạo này thiên hạ thái bình, ngay cả phường trộm cắp cũng hiếm khi thấy bóng dáng, cái hòm nhỏ của ta cũng không cần dùng tới, dù sao sắp cuối năm rồi, công vụ cũng chuẩn bị tổng kết dâng lên trên, Đại Lý Tự cùng Khai Phong phủ đều mong kết năm tốt đẹp, cho nên trị an rất nghiêm túc."

Hai người mỗi người nhận một bát cháo, đáng chuẩn bị tìm một cái bàn ngồi xuống ăn thì một giọng nói dịu dàng ở kế bên vang lên: "Diệp Nhi?"

Lý Diệp bưng bát nhìn về phía giọng nói phát ra, sau khi nhìn thấy rõ người gọi nàng, nàng vui vẻ kêu lên: "Tô tỷ tỷ!"

Người gọi nàng chính là nữ nhi nhà Lễ Bộ thượng thư Tô Dụ - Tô Đinh Lan, nàng kéo tay Ngô Tư Du đến gần, giới thiệu đơn giản mấy câu rồi ngồi xuống bàn đó: "Hơn một tháng không gặp, Tô tỷ tỷ càng lúc càng đẹp!"

"Nghe cái miệng ngọt xớt của muội này." Tô Đinh Lan cười nói, lại mệnh cho thiếp thân nha hoàn Thúy Liễu mang hộp đồ ăn lên, mở ra: "Mấy hôm trước trong nhà mời được một đầu bếp nữ chuyên làm điểm tâm ở Giang Nam, hương vị khác hoàn toàn với chúng ta, hai người nếm thử xem."

Tô Đinh Lan lại sợ Ngô Tư Du câu nệ, tự tay gắp mỗi loại điểm tâm một miếng vào một chiếc đĩa sứ trắng: "Ngô nương tử ăn nhiều một chút, đừng khách khí."

Ngô Tư Du đứng dậy nói cảm tạ, cái miệng nhỏ nhai kỹ nuốt chậm bày ra bộ dáng thục nữ hiếm thấy, vị nữ nhi nhà Thượng thư này khác với Lý Diệp, đây chính là danh môn khuê tú chân chính, mỗi một cử chỉ đều mang theo phong phạm của gia tộc lớn, ngồi ăn cùng nàng ấy, áp lực rất lớn.

"Nghe nói muội bị cấm túc, hôm nay được bỏ lệnh cấm rồi sao?" Tô Đinh Lan ăn hết bát cháo nhỏ của mình, cầm khăn tay chấm nhẹ khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về Lý Diệp nói: "Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng này chắc hẳn cũng không bị phạt nặng lắm."

"Tô tỷ tỷ có điều không biết, lần này muội bị phạt nặng lắm đó."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Diệp dứt khoát đặt bát xuống, giơ lòng bàn tay ra cho nàng xem: "Ca ca đánh muội hai mươi thước chẳng hề nương tay, tỷ xem mấy vết đỏ này đi, đến giờ còn chưa đỡ hơn tí nào."

"Nghiêm trọng như thế sao?" Tô Đinh Lan nghe vậy vội vàng nắm tay Lý Diệp, nhìn kỹ: "Lý lang cũng thật là, sao có thể đánh nặng tay thế chứ? Giờ còn đau không?"

"Không đau." Lý Diệp lắc đầu, làm nũng:"Lúc đầu thì đau lắm, ngay cả đũa cũng không cầm được, đều là Tôn ma ma đút cơm cho muội ăn đấy."

"Đứa nhỏ đáng thương, lần này Diệp Nhi phải nhớ cho kỹ, lần sau đừng có uống rượu nữa."

Lý Diệp hít mũi, tỏ ra đáng thương, còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh liền truyền đến một giọng nói hơi khắc nghiệt.

"Nghe nói Lý nương tử uống rượu say bị phạt cấm túc, còn tưởng rằng hôm nay không thấy người nữa cơ, đây là được thả ra hay là trốn ra ngoài lêu lổng không biết?"

"Dương nương tử?" Lý Diệp nghe vậy ngẩng đầu, thấy người tới đúng là Dương Mộng Chi từng xung đột với nàng trong tiệc mừng thọ ở Thẩm gia khoảng thời gian trước, không nhịn được nhíu mày: "Tất nhiên là ca ca cho ta ra ngoài chơi rồi."

Dương Mộng Chi vốn có cảm tình với Thượng Thần tuấn lãng tự phụ, gia thế hiển hách, lại được Hoàng Hậu an bài tiếp xúc với hắn mấy lần, tình ý dần nảy mầm, trong thâm tâm đã tự nhận định nàng ta chắc chắn sẽ được gả vào Thượng gia, trong tối ngoài sáng đều đã tự cho mình là trưởng tôn tức phụ (cháu dâu trưởng) Thượng gia, nào ngờ vị Thiếu Khanh đại nhân này không chịu ra bài theo lẽ thường, mặc kệ Hoàng Hậu nương nương ở trên nửa chỉ hôn tạo áp lực, chạy tới Lý phủ cầu thân trước mắt bao người, làm nàng ta trở thành trò cười cho hậu trạch thế gia ở Đông Kinh Thành.

Lý Diệp bị cấm túc hơn một tháng, nàng chỉ ở nhà không ra ngoài, cứ nghĩ chắc mọi người đã quên hết chuyện cũ rồi, lúc này mới ra ngoài tham gia ngày hội ăn cháo mồng 8 tháng chạp mỗi năm một lần này, ai ngờ đúng là oan gia ngõ hẹp, chưa gì đã gặp phải người mà nàng không muốn gặp nhất.

Nàng ta trên cao nhìn xuống, ánh mắt đảo qua lòng bàn tay của Lý Diệp đang bị Tô Đinh Lan nắm lấy, không khỏi gợi lên khóe miệng, trên mặt mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Ai u, đây là bị đánh sao? Lý học sĩ thật sự xuống tay được."

"Có liên quan gì tới ngươi không?"

"Đúng là không có liên quan gì." Dương Mộng Chi cười nhạo mấy tiếng: "Chỉ là nghe nói Lý học sĩ luôn luôn thương yêu muội muội nhất, hiện giờ xem ra chỉ là lời đồn đại mà thôi."

"Dương gia nương tử nói năng cẩn thận." Tô Đinh Lan nhàn nhạt nói một câu, đánh gãy lời nói của nàng ta, ngược lại nói chuyện với Lý Diệp rất nhẹ nhàng: "Cái này gọi là yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Lý học sĩ chỉ là yêu thương muội quá nên mới nghiêm khắc với muội như vậy, lúc nào cũng dạy dỗ chỉ điểm là sợ muội phạm phải sai lầm, Diệp Nhi hiểu không?"

Lý Diệp mỉm cười gật đầu: "Tô tỷ tỷ yên tâm, Diệp Nhi tuy ít học, tài năng có hạn không hiểu đạo lý sâu xa nhưng vẫn hiểu được ít nhiều, sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ ca ca."

Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Dương Mộng Chi: "Chỉ là có một số người tự xưng là khuê tú có gia phong mẫu mực, thi thư đạt lễ lại không hiểu được chút đạo lý này, nói năng dọa người khác hoảng sợ."

"Ngươi đã lớn như vậy rồi, còn bị ca ca khiển trách, mới là làm người khác hoảng sợ."

Dương Mộng Chi cố ý không nói Lý Diệp bị phạt thước mà nói khiển trách ám chỉ huynh muội Lý thị không hiểu lễ nghĩa nam nữ khác biệt, lời này vừa nói ra, mấy bàn xung quanh đều nhìn về phía này.

Lý Diệp lại là bộ dáng không để bụng chút nào, thản nhiên nói: "Trưởng huynh như phụ thân, đặc biệt là huynh trưởng của, vừa như phụ thân vừa như mẫu thân, đã phải chăm chỉ đọc sách để đền đáp triều đình, còn phải chăm sóc ta, làm sao có thể rảnh rỗi tự do tự tại như huynh trưởng của Dương nương tử được?"

Lý Chi mồ côi từ sớm, một mình dẫn theo ấu muội, lại cần cù hiếu học, 21 tuổi đã là Trạng Nguyên lang, viết lên một hồi giai thoại, ngay cả Thánh Thượng cũng vì thế mà rất thưởng thức hắn, lời trong lời ngoài của Lý Diệp đều có ý ca ca ta ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy ta lại là người có trách nhiệm, tất nhiên là không bằng huynh trưởng hỗn thế ma vương tự do tự tại kia của ngươi.

Trong lều ấm có không ít người từng thấy hai người tranh chấp trong bữa tiệc mừng thọ của Thẩm gia, thấy Dương Mộng Chi lần này lại không biết sống chết nói xấu huynh trưởng người ta, lấy huynh trưởng của mình làm con dê cho người ta cắt tiết, mọi người không khỏi đều cúi đầu che miệng cười rộ lên.

Dương Mộng Chi tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, lập tức giấu mặt chạy biến, Lý Diệp cười nói tạm biệt: "Dương nương tử không ăn cháo đã đi, chẳng phải làm lãng phí tấm thiệp mời của Dương lão thượng thư hay sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đứa nhỏ này, cái miệng chẳng chịu buông tha cho ai cả." Tô Đinh Lan nhìn chung quanh một vòng, thấy tất cả mọi người không dám nghị luận nữa, lúc này mới xoay người lại, đút cho Lý Diệp một miếng điểm tâm, thở dài nói: "Dương Mộng Chi không chiếm được chỗ tốt ở chỗ Thượng Thiếu Khanh, mới phát hỏa lên người muội."

"Nàng ta còn muốn đòi chỗ tốt của nghĩa huynh muội?" Lý Diệp mất cả hứng: "Chỗ tốt gì chứ?"

"Chính là thiệp mời." Thúy Liễu hầu hạ bên cạnh nhịn không được nói xen vào: "Dương nương tử sớm đã thả ra lời bóng gió, nói là thiệp mời năm nay nhường cho muội muội nhị phòng, còn mình thì dùng phần thiệp mời của Thượng Thiếu Khanh, ai ngờ Thượng quan nhân căn bản không thèm để ý tới nàng, thiệp mời tất nhiên cũng không cho, vì thế nàng lại đổi ý đòi lại tấm thiệp mời đã đưa cho nhị phòng kia."

"Muội muội nhị phòng lại là người thành thật, vừa nhận thiệp mời đã muốn mời tỷ muội tốt năm nay cùng đi ăn cháo, chuyện vui đã tới trước mắt còn bị người đoạt mất, trong cơn tức giận phơi bày hết chuyện Dương nương tử bị cự tuyệt như thế nào, mới qua một đêm chuyện này đã truyền khắp nơi."

"Bị cự tuyệt như thế nào cơ? Sao ta không biết gì nhỉ." Lý Diệp nhéo điểm tâm gặm hai miếng, hai mắt tỏa sáng phấn khởi: "Thúy Liễu tốt, kể cho ta nghe với."

.

.

.

Ăn cháo đã xong, chuyện xưa cũng đã nghe hết, Lý Diệp cảm thấy mỹ mãn tạm biệt Tô Đinh Lan, kéo Ngô Tư Du ra ngoài lều ấm: "Hôm nay đi chơi ở đâu? Hay đến Kim Lan Cư trước đi, lâu rồi ta chưa qua đó."

"Tiểu Diệp." Ngô Tư Du kéo tay nàng, muốn nói lại thôi: "Thật xin lỗi."

"Xin lỗi chuyện gì?"

"Vừa rồi, ngươi tranh chấp với Dương gia nương tử kia, ta, ta không giúp ngươi nói chuyện." Nàng ảo não cúi đầu.

"Đó là cháu gái của Dương lão thượng thư, ngươi giúp ta nói chuyện như thế nào được?" Lý Diệp cong môi nhìn nàng: "Từ xưa dân không đấu với quan, tuy rằng triều ta coi trọng văn nhân cũng coi trọng thương nhân, nhưng Lại Bộ thượng thư vẫn cách biệt một trời một vực với đệ nhất phú thương kinh thành, đừng nói tới hôm nay ngươi không nói chuyện giúp ta, cho dù ngươi có nói, ta cũng sẽ bắt ngươi im lặng."

Nàng chọc chọc gương mặt tròn tròn của Ngô Tư Du, cười nói: "Ta đoán trước khi ngươi đi với ta hẳn là Ngô viên ngoại đã dặn dò ngươi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm rồi nhỉ? Cho nên vừa rồi mới ngoan ngoãn như vậy."

"Đúng là phụ thân đã dặn dò ta cẩn thận nhưng ta vẫn cảm thấy nên xin lỗi ngươi."

"Ngươi không nói lời nào là đúng, nghe lời phụ thân cũng không sai. Nói tới nói lui thì cái vụ cãi nhau này ta còn chưa biết sợ ai đâu, Dương Mộng Chi kia, ta có thể một mình mắng mười nàng ta ấy chứ."

"Tiểu Diệp! Ngươi thật tốt!" Ngô Tư Du đột nhiên ôm lấy nàng: "Hu hu~ Ngươi đúng là tiểu nương tử tốt bụng, hiểu chuyện nhất trên đời!"

"Được rồi ~ được rồi~, buồn nôn quá đi." Lý Diệp mỉm cười, vỗ về lưng trấn an bạn tốt.

Người đến lấy cháo nối liền không dứt như cũ, dòng người dài thượt di chuyển chậm rãi, ánh mắt nàng quét qua đám người bên kia mấy lần, đột nhiên nhìn thấy một đồ vật quen thuộc: "Hả? Kia không phải là túi tiền của ca ca sao?"

Chú thích:

(*) Ngày mùng 8 tháng Chạp: Tương truyền, Thích Ca Mâu Ni Phật - là hoàng tử con Vua Tịnh Phạn ở miền Bắc Ấn Độ xưa (nay thuộc miền Nam Nepan), đã từ bỏ cuộc sống quyền quý sa hoa trong Hoàng cung, xuất gia thành đạo vào đúng ngày mùng 8 tháng Chạp m lịch. Sau khi Phật giáo du nhập vào Trung Quốc, khắp nơi xây dựng chùa triền và phong tục nấu cháo kính Phật đã thịnh hành từ khi đó. (Nguồn: https://baotintuc.vn/the-gioi/nguoi-trung-quoc-chuan-bi-tet-tu-mung-8-thang-chap-20160117130800729.htm)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh

Số ký tự: 0