Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh

Tính Kế (5)

Đường Quả Nhĩ Hoàn

2024-11-10 02:30:10

"Gương mặt người ch.ết tái đen, hậu môn mở rộng, đại, tiểu tiện mất kiểm soát, ch.ết vì ngạt thở, không có dấu vết giao hợp, không phải cưỡng gian.” Ngô Tư Du ở trong phòng suy nghĩ non nửa canh giờ, đưa báo cáo khám nghiệm cho Lý Diệp xem: "Trong móng tay nàng có một mẩu da dính máu, trên mấy móng tay khác cũng dính vết máu, chắc là của hung thủ."

"Còn nữa, người chết đang mang thai."

"Mang thai?"

"Ừm, khoảng hai ba tháng, nên vẫn chưa lộ bụng."

"Chẳng trách nàng ta lại vội vội vàng vàng muốn thành thân như vậy." Lý Diệp mím môi suy tư một lúc, cất báo báo khám nghiệm vào trong túi: "Đi, đi Thất Dặm Thôn!"

Thất Dặm Thôn cách cửa thành bảy dặm, xe ngựa chạy một lúc đã tới nơi, Đinh Dũng nói nhà bọn họ là nhà đầu tiên ở đầu thôn, nhà xây bằng cỏ tranh rách nát cùng hàng rào tre. Cả đám còn chưa tới gần đã ngủi thấy mùi thịt hầm thơm lừng bay ra từ nhà đó.

"Đinh gia này nhìn thì không giàu có gì mà đồ ăn cũng ngon đấy chứ.” Đường Quân Mạc mở to lỗ mũi hít lấy hít để: "Gà hầm măng mùa đông."

Nhậm Hải Dao không cho là vậy: "Tiểu sinh ngửi mùi này giống gà hầm nấm rừng."

"Gà hầm bào ngư." Bạch Trạch Diễm không thích nói chuyện cũng gia nhập đội ngũ thảo luận.

"Kỳ thật, vừa nãy ta cũng tưởng là bào ngư." Gương mặt Ngô Tư Du ửng đỏ, mắt liếc Bạch Trạch Diễm một cái rồi nhanh chóng dời mắt: "Nhưng mà nhìn nhà này không giống những người có khả năng ăn được bào ngư."

Nhậm Hải Dao cười lắc đầu: "Phải là ngay cả gà cũng không ăn nổi mới đúng."

"Thật hay giả? Còn có người không ăn nổi gà sao?" Ngô Tư Du kinh ngạc thốt ra, nhìn mọi người đều quay ra nhìn mình, ngượng ngùng che miệng lại: "Xin lỗi , ta thật chưa từng thấy qua."

"Theo như lời của Đinh Dũng, thúc thẩm hắn có bốn hài tử, hai đứa nhỏ nhất thì vẫn ở nhà, hai đứa lớn đã thành thân nhưng sau đó cũng đưa cả mấy đứa con về đây, một nhà già trẻ bảy tám miệng ăn, có thể ăn no là đã tốt lắm rồi." Bạch Trạch Diễm nhẹ giọng giải thích: "Gia cảnh nhà ngươi khác với bọn họ, không biết cũng là chuyện bình thường, không cần để ý, càng không cần xin lỗi."

Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp thuần hậu, trái ngược hoàn toàn với bộ dáng thiếu niên hăng hái khí phách, nhưng cũng hài hòa kỳ lạ, gương mặt Ngô nương tử đỏ bừng, ngơ ngác gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."

"Đúng vậy, chưa thấy qua thì có sao đâu. Việc này chứng minh phụ thân ngươi bảo hộ ngươi rất tốt, nên vui vẻ mới đúng, có gì đâu mà phải xin lỗi." Đường Quân Mạc tùy tiện nói vài câu, ôm chầm vai Bạch Trạch Diễm: "Đi, đi xem Đinh gia một cái?"

"Bỏ tay ra."

"Hứ, ngươi cũng không phải là đại cô nương, ôm một cái thì làm sao?"

"Hai vị chờ tiểu sinh với." Thấy hai người đi vào cửa Đinh gia, Nhậm Hải Dao cũng chạy theo, Ngô Tư Du giật nhẹ tay áo bạn tốt: "Tiểu Diệp, vừa rồi Bạch công tử có ý gì?"

"Ừm, hẳn là dịu dàng an ủi đi." Lý Diệp cũng không biết, đời trước nàng chỉ sống đến năm 22 tuổi, đối với chuyện tình cảm nam nữ còn chưa kịp thông suốt đã ch.ết, hơn nữa đời trước nàng không quen biết Ngô Tư Du, cũng không quen Bạch Trạch Diễm, Đường Quân Mạc, Nhậm Hải Dao, nên cũng không biết tương lai những người này như thế nào, nhưng mà chắc là bọn họ sống rất tốt, tràn ngập khát khao, đồng hành cùng nhau.

"Ta cũng cảm thấy là dịu dàng an ủi." Ngô Tư Du nhẹ nhàng vỗ vào mặt mấy cái, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười ngọt ngào: "Đi thôi, đi làm chính sự."

Thúc thẩm của Đinh Dũng cùng mấy đứa nhỏ đều ở nhà, gặp người quan phủ đột nhiên đến thăm, nhất thời có chút hoảng loạn.

"Không phải chuyện gì lớn, chỉ là trên báo cáo có mấy vấn đề không rõ ràng lắm nên chúng ta tới bổ sung một chút." Lý Diệp đưa văn điệp cho bọn hắn xem qua: "Ta muốn mượn một cái bàn."

"Được, được, mời ngài vào bên trong ngồi!" Hai phu thê đuổi bọn nhỏ đi ra ngoài chơi, dẫn mấy người đi vào nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Diệp ngồi xuống trước bàn, lấy giấy bút ra: "Cho hỏi, trong hai vị ai là người tận mắt nhìn thấy Đinh Dũng ra ngoài lúc nửa đêm?"

"Ta."

"Ta."

Thúc thẩm Đinh gia trăm miệng một lời, liếc nhau một cái, sau đó vội vàng chỉ vào đối phương.

"Hắn!"

"Nàng!"

"Rốt cuộc là ai?"

"Là hắn! Là đương gia nhà chúng ta nhìn thấy!" Đinh thẩm đoạt lời.

Lý Diệp gật đầu, lại nhìn về phía Đinh thúc: "Ngươi nhìn thấy?"

Đinh thúc hung hăng trừng mắt với thê tử một lúc, gật đầu.

"Ngươi kể lại tình hình ngày hôm đó một lần nữa, càng tỉ mỉ càng tốt."

"Buổi tối ngày hôm đó, lúc ta đi tiểu đêm, ta chính mắt nhìn thấy Tiểu Dũng mặc quần áo đi ra ngoài." Ông ta nhìn tiểu nương tử ngồi đối diện đang cúi đầu ghi chép, nuốt nước miếng: "Ngươi viết cái gì vậy?"

"Ta viết lại lời nói của ngươi để nhớ kỹ chi tiết." Lý Diệp ngước mắt, biểu tình vô cùng nghiêm túc: "Đi tiểu đêm giờ nào?"

"Chắc là giờ sửu."

"Chắc chắn?"

"Hình, hình như là giờ Tý." Đinh thúc nhìn nàng lại bắt đầu viết chữ, mồ hôi trên trán chảy ra ròng ròng: "Dù sao, dù sao lúc đó ánh trăng rất sáng, ta liếc mắt một cái là nhìn thấy hắn!"

"Được, ta nhớ rồi." Nàng cẩn thận viết xong, lại hỏi: "Đêm đó các ngươi ăn gì?"

"Ăn? Ta không nhớ lắm."

"Đinh Dũng nói, khi hắn về thì trên bàn có một bát chè, bát chè đó "

Lý Diệp còn chưa nói xong, một thằng bé đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, ngựa quen đường cũ chạy đến trước tủ năm góc ở góc phòng, ôm một hộp điểm tâm ra ngoài.

Hộp điểm tâm bằng gỗ sơn đỏ, trông rất tinh xảo, đắt tiền, ở trong căn phòng đơn sơ rách nát này, hộp điểm tâm cứ như quần áo nạm minh châu, vô cùng bắt mắt. Lý Diệp ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Ngô Tư Du, hai người đều nhận ra hộp điểm tâm này là của Thụy Nam Trai trong thành.

Đinh thẩm cuống quít đứng dậy, tiến lên giật lại hộp điểm tâm, cất vào tủ, nhanh chóng đóng cửa tủ lại: "Đứa nhỏ này lại lục lọi linh tinh cái gì đấy!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nãi nãi, nãi nãi, con đói bụng!" Thằng bé kêu gào với Đinh thẩm: "Khi nào con mới được ăn đùi gà?" (Nãi nãi: bà nội)

"Đùi gà gì mà đùi gà? Đùi gà ở đâu ra? Không thấy bọn ta đang nói chuyện với các đại nhân sao, đi ra ngoài mau!" Bà ta hoảng hốt đẩy thằng bé ra bên ngoài, nó thấy nãi nãi không đáp ứng, gào một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa kêu: “Có đùi gà! Chính là có đùi gà! Ngươi nói như vậy mà!"

Nó khóc lóc tránh khỏi tay nãi nãi, chạy tới chỗ Đường Quân Mạc, tay đấm chân đá: "Nãi nãi làm gà hầm bào ngư cho ta ăn, các ngươi không được ăn của ta!"

Bạch Trạch Diễm nhướng lông mày, rất là đắc ý, nhìn xem, đã nói là gà hầm bào ngư mà.

Đường Quân Mạc khi không tự dưng bị đánh, trên quan phục sạch sẽ phẳng phiu trong nháy mắt có thêm mấy dấu giày bẩn nhàn nhạt. Hắn tức giận, một tay xách thằng bé lên, hù dọa: "Tiểu tử từ đâu tới, còn la lối khóc lóc nữa, tiểu gia ăn hết của ngươi!"

"Quan gia bớt giận, quan gia bớt giận!" Thúc, thẩm Đinh gia sợ tới mức quỳ xuống dập đầu: "Thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn lần đừng trách nó!"

"Hừ, quản đứa nhỏ nhà ngươi cẩn thận!” Đường Quân Mạc vốn dĩ cũng không thật sự so đo với thằng bé, thấy nó sợ tới mức quên cả khóc, liền buông lỏng tay: "Tiểu Diệp, ngươi hỏi tiếp đi."

Lý Diệp nhìn một tràng náo nhiệt vừa rồi, cúi đầu thu lại giấy bút: "Không còn gì muốn hỏi nữa rồi, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy nhà người ta ăn cơm trưa."

Nàng cười nói với thằng bé đang sợ hãi trốn sau lưng Đinh thẩm: "Tiểu lang quân đừng sợ, chúng ta không giành ăn gà hầm bào ngư của ngươi."

Rời khỏi Đinh gia, năm người chia thành hai đường, một đường đi tìm những người cùng đi báo án hôm đó, một đường khác đến nhà Xuân Ni. Nhà Xuân Ni chỉ có mỗi mình nàng ta ở, trong sân vẫn duy trì nguyên xi bộ dáng khi xảy ra chuyện, không ai tới, cũng không ai dám tới.

Lý Diệp cùng Ngô Tư Du tìm tòi cả trong lẫn ngoài phòng một lần, phát hiện nửa dấu chân ở cửa sổ phía sau.

"Nói không chừng đây là dấu chân của hung thủ." Lý Diệp cẩn thận lấy giấy in dấu chân xuống, ngẩng đầu phát hiện phía trên khung cửa sổ bằng gỗ có một mảnh vải dệt nhỏ màu lục đậm bị mắc vào đó: "Đây là cái gì?"

"Màu vải này rất hiếm thấy." Ngô Tư Du lấy xuống, giơ mảnh vải lên soi dưới ánh mặt trời: "Nhưng mà chất vải lại rất bình thường."

"Nói không chừng cũng là của hung thủ, cứ cầm về đi."

"Tiểu Diệp, hôm nay sao ngươi lại dậy sớm thế, còn tích cực thu thập chứng cứ nữa chứ." Ngô Tư Du đẩy nhẹ vai Lý Diệp: "Là vì án tử này, hay là vì người ủy thác án tử này? Thẩm Vệ úy hiệp nghĩa, đối xử với bằng hữu bình thường cũng tốt như vậy, dáng dấp vừa đẹp trai, vừa cao to lại có cảm giác an toàn, mạnh mẽ hơn Triệu thiếu giám không biết bao nhiêu lần."

"Suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?" Lý Diệp cất bản in cùng vải dệt vào trong túi, thấy vẻ mặt hóng hớt của bằng hữu tốt, nhịn không được véo má nàng ấy một cái: "Thẩm Vệ úy đã đưa tiền rồi, chúng ta cũng không thể tay không mà về được?"

"Nhưng ta cảm thấy Thẩm Vệ úy rõ ràng đối xử với ngươi khác hẳn với những người khác, ngươi nhớ lại xem, mỗi lần hắn nhìn ngươi, ánh mắt giống như có ý gì đó."

"Có cái gì? Giống ánh mắt ngươi nhìn Bạch công tử sao?" Nàng không để tâm, vui tươi hớn hở đi ra ngoài: "Ta là người đã có hôn ước, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

Năm người tập hợp ở cửa thôn, Đường Quân Mạc nói bọn họ đã hỏi thăm hết thôn dân ở đây, nhưng không hỏi ra ai là người báo án.

"Trên báo cáo viết người báo án tên Kim Bảo, nhưng trong thôn này không có ai tên là Kim Bảo.” Nhậm Hải Dao nói: "Thôn dân nói ngày đó người dẫn quan sai vào thôn là người lạ, không ai biết người đó hết."

"Nghe nói Xuân Ni đã về đây gần hai tháng rồi, nửa tháng trước đột nhiên thu xếp tìm nhà kết thông gia,rất gấp." Bạch Trạch Diễm nói.

Đường Quân Mạc cười khẽ một tiếng: "Vậy thì đúng rồi, trong bụng có đứa nhỏ thì đương nhiên phải tìm phụ thân cho nó chứ?"

"Cho nên vấn đề vẫn là ở Chu gia." Lý Diệp nắm bàn tay phải đập vào lòng bàn tay trái: "Chúng ta bắt đầu điều tra từ người tên là Kim Bảo này đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh

Số ký tự: 0