Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Tính Kế (6)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Mấy ngày tiếp theo, năm người tiểu đội tra án đều bận rộn lu bù, tra hồ sơ, tìm manh mối, hỏi thăm những người xung quanh, thu thập chứng cứ, theo thời gian dần trôi, chân tướng càng lúc càng sáng tỏ.
Sắc trời tối, trước cửa Khai Phong Phủ bắt đầu sáng đèn, mấy chiếc đèn lồng lung lay trước gió hắt ra từng vòng sáng nhàn nhạt.
Thời tiết cuối thu se se lạnh, Lý Diệp xoa bả vai bước chân ra khỏi cửa Khai Phong Phủ, trong đầu chỉ nghĩ nhanh chóng về nhà.
Từ xa có hai con ngựa đi lại gần, một con màu đen, một con màu mận chín, ở giữa là một con lừa con, bước chân thong thả, tinh thần phấn chấn.
"Ý, Mãn Nguyệt!" Nàng vui vẻ chạy tới, mới vừa dừng chân trước mặt 2 ngựa 1 lừa, trán nàng đã bị ăn một cái búng tay, nàng vui vẻ che trán lại, chào hỏi hai người vừa xuống ngựa: "Nghĩa huynh! Thẩm đại ca! Sao hai người lại cùng nhau tới đây?"
"Trùng hợp gặp trên đường." Thượng Thần cầm một chiếc áo choàng đưa cho nàng, tiểu ngốc tử, ta cũng ở đây mà nàng chỉ nhìn con lừa con đầu tiên, không thèm nhìn ta.
Còn nữa, từ khi nào nàng lại thay đổi xưng hô với Thẩm Vũ vậy? Thẩm đại ca? Sao lại thân mật thế.
Thẩm Vũ chắp tay, vui vẻ nói: "Nghe nói mấy ngày nay Lý nương tử tra án rất là vất vả, Thẩm mỗ muốn mời ngươi ăn một bữa cơm."
"Mời cơm thì không cần." Thượng Thiếu Khanh bày ra dáng vẻ nghĩa huynh, gạt phắt lời mời cơm, quay sang nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Về nhà sớm đi."
Lý Diệp vui vẻ: "Ca ca muội về rồi sao?"
"Vẫn chưa, hắn còn nhiều việc lắm, nên mới nhờ ta tới chăm sóc ngươi."
Thời điểm này mấy năm gần đây đều là những ngày diễn ra các lễ hội lớn, cũng là khoảng thời gian Hàn Lâm Viện bận rộn nhất, các loại vật phẩm dự trù cho các ngày lễ mừng cuối năm, tế văn cuối năm, rồi là văn khấn đầu năm, những việc này đều phải thương nghị với bên Lễ Bộ, lại nói Lễ Bộ Thượng thư Tô đại nhân là phụ thân của Tô Đinh Lan, cực kỳ coi trọng Lý Chi, rất nhiều chuyện đều chỉ tên để hắn làm, mà Lý Chi vốn là người nghiêm túc tinh tế, bận rộn đến tận nửa đêm cũng là chuyện bình thường.
"Muội biết Tô thượng thư coi trọng ca ca, nhưng cũng không thể để người bạn rộn đến kiệt sức được." Lý Diệp phồng má, đau lòng ca ca: "Mệt đến ch.ết thì làm sao bây giờ?"
"Ngươi về sớm đi, ta đến đó giúp hắn."
Có Thám Hoa lang tài năng xuất chúng hỗ trợ, công việc của ca ca nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng không nói hai lời trèo lên lưng Mãn Nguyệt: "Muội về liền đây!"
Nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Vũ: "Thẩm đại ca, không thể ăn cơm cùng huynh được, nhưng mà án tử này có chút tiến triển rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?"
Thẩm Vũ gật đầu lên ngựa, hai con ngựa một trái một phải bảo vệ con lừa con ở giữa, hai người trên lưng ngựa một người thanh lãnh đoan chính, một người mặt mày ôn nhu, đều hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nghe tiểu cô nương ngồi trên lưng lừa con nói chuyện.
"Tư Du đã nghiệm thi lại một lần, không phải là cưỡng gian gi.ết người, nhưng người chết đã có thai được hai ba tháng." Lý Diệp kể lại manh mối năm người điều tra được suốt mấy ngày nay: "Người trong thôn nói, nàng ta đã được Chu gia cho về từ hai tháng trước."
"Hai tháng trước? Nói cách khác lúc còn ở Chu gia người ch.ết đã có thai?" Thẩm Vũ nói.
"Đúng vậy, chỉ là còn ít tháng nên vẫn chưa lộ bụng, bọn ta còn tìm được mấy bao thuốc ở trong phòng nàng ta, hỏi mấy nhà bán thuốc, có thể xác định đó là thuốc dưỡng thai."
"Hơn nữa trong kẽ móng tay của người ch.ết có mẩu da dính máu, chắc chắn trước khi nàng ta ch.ết đã chống cự quyết liệt với hung thủ, vậy thì trên người hung thủ phải có thương tích mới đúng, nhưng Đinh Dũng không có."
"Nhậm thư sinh cũng nghe được một ít chuyện về Chu gia, nghe nói Xuân Ni không phải được thả ra, mà là bị phu nhân Chu gia đuổi ra ngoài, nguyên do cụ thể thì người Chu gia giữ kín như bưng, chuyện này chắc chắn cũng không phải việc sáng sủa gì."
"Trừ thuốc ra, bọn ta còn tìm được nửa dấu chân và một mảnh vải rách ở cửa sổ phía sau phòng Xuân Ni, bọn ta suy đoán đây có thể là dấu vết do hung thủ để lại. Mặt khác, thời điểm bọn ta đến Đinh gia vừa lúc nhà họ chuẩn bị ăn cơm trưa, bữa trưa là gà hầm bào ngư, trong nhà còn có cả điểm tâm của Thụy Nam Trai. Chỉ là nhà Đinh gia rất nghèo, không giống bộ dáng nhà giàu mới nổi."
"Thêm nữa, lời khai của thúc phụ Đinh Dũng khẳng định là lời nói dối. Ông ta nói nửa đêm tận mắt nhìn thất Đinh Dũng khoác áo ra cửa, ánh trăng rất sáng, nhưng ngày đó rõ ràng là ngày mùng ba tháng mười, là ngày trăng lưỡi liềm đầu tháng, trăng đã lặn từ lúc chạng vạng, lấy đâu ra ánh trăng vào lúc nửa đêm?"
"Khả nghi nhất chính là người báo án, bọn ta dựa trên các manh mối đi điều tra, tra rồi mới phát hiện tên người báo án và địa chỉ đều là giả, cũng may lúc người này tới báo án có rất nhiều người nhìn thấy, ta dùng tận mấy ngày căn cứ vào miêu tả của sai dịch và thôn dân vẽ lại gương mặt người này, có thể dùng bức tranh này tìm người."
Lý Diệp nói từng cái một, nhìn Thượng Thần: "Nghĩa huynh, những thứ này có thể làm chứng cứ để Khai Phong Phủ điều tra lại bản án không?"
"Chỉ cần mỗi việc lời khai của thúc phụ Đinh Dũng là giả, đã có thể phúc thẩm lại bản án này rồi." Thượng Thần tặng nàng một ánh mắt khen ngợi: "Không tồi, tra rất cẩn thận."
"Ngài đã dạy muội những gì muội đều nhớ hết!" Tiểu cô nương chỉ vào đầu mình, cười rất vui vẻ: "Ngày mai muội sẽ đem chứng cứ đệ trình lên Khai Phong phủ, Thẩm đại ca, chúng ta đi cùng nhau đi?"
"Được, sáng mai ta đón ngươi."
Thấy tiểu nương tử gật đầu, Thẩm Vũ cười đến quên trời quên đất, nụ cười còn chưa kịp tắt đã cứng đờ trên miệng trước câu nói của Thiếu Khanh đại nhân.
"Ca ca ngươi biết ngươi tra án chưa?"
"A, ca ca không biết!" Lý Diệp bừng tỉnh, lập tức quay đầu cự tuyệt Thẩm Vũ: "Ngài đừng tới nhà của ta, bị ca ca phát hiện ta liền xong đời!"
"Chỉ là sáng mai ta khá rảnh." Thượng Thần rung dây cương, trên mặt chợt lóe ý cười: "Ta tới đón ngươi."
.
.
.
Ba ngày sau, án tử được phá. Đầu tiên là dựa vào bức tranh xác định người báo án dùng tên giả Kim Bảo kia là đường ca của một gia đinh làm việc trong Chu gia, từ đó lôi ra một đống chuyện thâm trạch hậu viện dơ bẩn.
Thật ra việc này không có quan hệ gì mấy với Chu viên ngoại, Xuân Ni là nha hoàn hầu hạ trong thư phòng, bởi vì tâm tư bất chính, bị Chu phu nhân đề phòng khắp nơi, mà bản thân Chu viên ngoại cũng không phải chủ nhân háo sắc, nên vẫn luôn không nháo ra chuyện gì lớn.
Khi mà một mảnh dụng tâm tính kế của Xuân Ni đều dần trở nên vô vọng, thì lại vừa đúng lúc con trai thứ ba của Chu viên ngoại tới tuổi tìm thông phòng, nàng ta liền xem xét thời cơ, bày ra một lần trượt chân rơi xuống nước.
Thiếu niên mới 15 đến 16 tuổi, đúng lúc huyết khí phương cương, tình cờ gặp được một màn mỹ nhân ướt át như vậy, nơi nào chịu nổi loại dụ hoặc này, thông phòng còn chưa chịu tìm, hai người bọn họ đã thường xuyên qua lại, cặp kè với nhau trước.
Chu gia lão tam là nhi tử của di nương, di nương cúi đầu làm thiếp đã nửa đời người, chướng mắt nhất chính là loại người như Xuân Ni, sau khi biết được không nói hai lời, trực tiếp đuổi người đi.
Di nương vốn dĩ muốn bán nàng ta đi, nhưng nhi tử của bà ta như ăn phải bùa mê thuốc lú, sống ch.ết không thuận theo. Cuối cùng đất không chịu trời, thì trời phải chịu đất, bà ta đành phải cấp chút tiền bạc thả nàng ta đi.
Chu viên ngoại nhà lớn việc nhiều, trừ bỏ đại nhi tử con chính thất phu nhân đã được chỉ định tiếp nhận tổ nghiệp ra, còn lại mấy người con của thiếp thất, di nương đều nhìn chằm chằm vào mấy gian hàng nằm ngoài tổ nghiệp như hổ rình mồi. Đã vậy mà lão tam còn đắm chìm trên thân nữ nhân, bị người chê cười không nói, làm không tốt thì quyền thừa kế đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Tai họa không thể lưu lại được, cho nên di nương ngoài mặt đáp ứng, sau lưng lại phân phó thân tín tìm cơ hội diệt trừ Xuân Ni.
Thân tín tâm tư tinh tế, làm việc cũng chu đáo, sau khi tìm được Xuân Ni, việc đầu tiên là giả dạng làm người bán hàng rong ở trong thôn hỏi thăm mấy ngày, lại tìm cách mua chuộc thúc thẩm của Đinh Dũng. Ban đêm lẻn vào trong phòng Xuân Ni, trước là bóp ch.ết người, sau thì cùng đường ca nâng Đinh Dũng đã trúng mê dược tới đây.
Tiếp theo, hắn trở về Chu gia, mà sáng sớm hôm sau đường ca sẽ dùng tên giả là Kim Bảo đi báo án.
Dấu chân trên cửa sổ, mảnh vải rách trên khung cửa sổ, còn có vết cào trên cánh tay, tất cả đều là chứng cứ, bằng chứng như núi, lập tức bắt người nhốt vào lao ngục.
Ngay cả di nương Chu gia là người sai sử gi.ết người, thúc thẩm Đinh gia tham tiền mà bán rẻ cả thân nhân, cũng bị nhốt lại, chờ ngày định tội.
Thuốc dưỡng thai trong nhà Xuân Ni là do chính nàng ta tự mình đi mua, chắc chắn nàng ta đã biết mình có thai, lại lo lắng đến lúc lộ bụng sẽ bị người trong thôn đàm tiếu, mới vội vã tìm người để gả, chờ đến khi Chu Tam Lang kế thừa gia nghiệp Chu gia thì sẽ tới nhận thân.
Mà người vô tội nhất trong sự kiện này chính là Đinh Dũng, đầu tiên là bị Xuân Ni tính kế làm người đổ vỏ, sai lại bị thúc thẩm tham tài tính kế suýt nữa thành kẻ chết thay.
Hắn đi tìm Thẩm Vũ nói lời cảm tạ, quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái.
"Đại ân đại đức của Thẩm đại hiệp, Đinh Dũng suốt đời khó quên!"
Thẩm Vũ vội vàng đỡ người dậy: "Đinh huynh không cần như thế."
"Phủ doãn đại nhân còn phán trả lại cho ta số tiền ta kiếm được mấy năm nay." Đinh Dũng cúi đầu từ trong lòng ngực móc ra một túi tiền to bự, hai tay dâng qua đỉnh đầu: "Thỉnh Thẩm đại hiệp nhận cho!"
"Ta nhận rồi, ngươi sống thế nào được?"
"Đinh Dũng về sau ở bên cạnh ngài, nguyện làm trâu làm ngựa trả ơn ngài cứu giúp!"
"Ta không cần, vừa không cần tiền của ngươi, càng không cần người của ngươi." Thẩm Vũ xua tay, đôi tay dùng một chút lực nâng hắn dậy: "Đầu hẻm Lê Hoa ở phía nam đường Thịnh Vượng có một tiệm cơm nhỏ, chưởng quầy tuổi tác đã lớn muốn về quê dưỡng lão, đang tìm người thích hợp để nhượng lại tiệm cơm. Theo ý ống ấy, tất cả bàn ghế bên ngoài cùng đồ đạc trong quán đều nhượng lại hết."
Đinh Dũng sửng sốt, tiếp đó trong mắt cũng trực trào nước mắt: "Thẩm đại hiệp."
"Nào, nào, nam tử hán đại trượng phu, khóc thì khó coi."
Thẩm Vũ cười: "Ta rất nhớ khoảng thời gian ngươi mở tiện cơm nhỏ ở Quan Nam, nhất là món thịt lừa nướng thơm phức kia, nếu ngươi có thể mở lại tiệm cơm một lần nữa, ta có thể tới đó ăn mỗi ngày rồi."
Hắn vươn ba ngón tay: "Thế này đi mỗi lần ta tới đó ăn cơm, ngươi giảm giá ba phần cho ta là được, ngươi thấy sao?"
"Không không không, việc đó là lẽ đương nhiên rồi nhưng số tiền này ngài vẫn nhận lấy cho."
"Ngươi cảm thấy Thẩm mỗ giúp ngươi là vì tiền? Còn dong dài nữa thì ngay cả thịt lừa nướng ta cũng không ăn."
Vì thế Đinh Dũng lại trịnh trọng quỳ xuống, cúi đầu: "Đều nghe ngài!"
"Như vậy mới đúng." Thẩm Vũ nâng hắn dậy: "Kỳ thật án tử này ta không xuất lực gì mấy, án oan cũng ngươi nay đã được rửa sạch, thật sự nên cảm tạ một người."
"Thẩm đại hiệp nói chính là Lý nương tử thường tới ngục hỏi ta?"
"Đúng vậy, án tử này có thể làm sáng tỏ nhanh như vậy, tất cả đều là công lao của nàng."
"Không nghĩ tới Lý nương tử tuổi tác không lớn, lại thông minh hơn người." Đinh Dũng nói một câu, nhìn Thẩm Vũ vui vẻ trong nháy mắt, trong đầu chợt có một suy đoán: "Còn có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, thật sự là tài mạo song toàn, vô cùng xứng đôi với Thẩm đại hiệp."
Thẩm Vũ mừng rỡ vô cùng, mạnh mẽ vỗ vài cái vào bờ vai của Đinh Dũng: "Ngươi đi thay quần áo mới đi, ta đưa ngươi đến gặp nàng!"
.
.
.
Hoàng hôn buông xuống, trước cửa lớn Lý phủ, Đinh Dũng nhìn Thẩm đại hiệp ủ rũ cụp đuôi ngồi ở bậc thang, nỗ lực tiêu hóa lời nói vừa rồi của tiểu nha đầu mập mạp.
Đó là nha hoàn bên người Lý nương tử, nàng ấy nói, hôm nay Nương tử nhìn thời tiết không tồi lại trùng hợp đang rảnh rỗi, nên đã hẹn cô gia tương lai nhà chúng ta Triệu thiếu giám đi uống rượu rồi.
Sắc trời tối, trước cửa Khai Phong Phủ bắt đầu sáng đèn, mấy chiếc đèn lồng lung lay trước gió hắt ra từng vòng sáng nhàn nhạt.
Thời tiết cuối thu se se lạnh, Lý Diệp xoa bả vai bước chân ra khỏi cửa Khai Phong Phủ, trong đầu chỉ nghĩ nhanh chóng về nhà.
Từ xa có hai con ngựa đi lại gần, một con màu đen, một con màu mận chín, ở giữa là một con lừa con, bước chân thong thả, tinh thần phấn chấn.
"Ý, Mãn Nguyệt!" Nàng vui vẻ chạy tới, mới vừa dừng chân trước mặt 2 ngựa 1 lừa, trán nàng đã bị ăn một cái búng tay, nàng vui vẻ che trán lại, chào hỏi hai người vừa xuống ngựa: "Nghĩa huynh! Thẩm đại ca! Sao hai người lại cùng nhau tới đây?"
"Trùng hợp gặp trên đường." Thượng Thần cầm một chiếc áo choàng đưa cho nàng, tiểu ngốc tử, ta cũng ở đây mà nàng chỉ nhìn con lừa con đầu tiên, không thèm nhìn ta.
Còn nữa, từ khi nào nàng lại thay đổi xưng hô với Thẩm Vũ vậy? Thẩm đại ca? Sao lại thân mật thế.
Thẩm Vũ chắp tay, vui vẻ nói: "Nghe nói mấy ngày nay Lý nương tử tra án rất là vất vả, Thẩm mỗ muốn mời ngươi ăn một bữa cơm."
"Mời cơm thì không cần." Thượng Thiếu Khanh bày ra dáng vẻ nghĩa huynh, gạt phắt lời mời cơm, quay sang nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Về nhà sớm đi."
Lý Diệp vui vẻ: "Ca ca muội về rồi sao?"
"Vẫn chưa, hắn còn nhiều việc lắm, nên mới nhờ ta tới chăm sóc ngươi."
Thời điểm này mấy năm gần đây đều là những ngày diễn ra các lễ hội lớn, cũng là khoảng thời gian Hàn Lâm Viện bận rộn nhất, các loại vật phẩm dự trù cho các ngày lễ mừng cuối năm, tế văn cuối năm, rồi là văn khấn đầu năm, những việc này đều phải thương nghị với bên Lễ Bộ, lại nói Lễ Bộ Thượng thư Tô đại nhân là phụ thân của Tô Đinh Lan, cực kỳ coi trọng Lý Chi, rất nhiều chuyện đều chỉ tên để hắn làm, mà Lý Chi vốn là người nghiêm túc tinh tế, bận rộn đến tận nửa đêm cũng là chuyện bình thường.
"Muội biết Tô thượng thư coi trọng ca ca, nhưng cũng không thể để người bạn rộn đến kiệt sức được." Lý Diệp phồng má, đau lòng ca ca: "Mệt đến ch.ết thì làm sao bây giờ?"
"Ngươi về sớm đi, ta đến đó giúp hắn."
Có Thám Hoa lang tài năng xuất chúng hỗ trợ, công việc của ca ca nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng không nói hai lời trèo lên lưng Mãn Nguyệt: "Muội về liền đây!"
Nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Vũ: "Thẩm đại ca, không thể ăn cơm cùng huynh được, nhưng mà án tử này có chút tiến triển rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?"
Thẩm Vũ gật đầu lên ngựa, hai con ngựa một trái một phải bảo vệ con lừa con ở giữa, hai người trên lưng ngựa một người thanh lãnh đoan chính, một người mặt mày ôn nhu, đều hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nghe tiểu cô nương ngồi trên lưng lừa con nói chuyện.
"Tư Du đã nghiệm thi lại một lần, không phải là cưỡng gian gi.ết người, nhưng người chết đã có thai được hai ba tháng." Lý Diệp kể lại manh mối năm người điều tra được suốt mấy ngày nay: "Người trong thôn nói, nàng ta đã được Chu gia cho về từ hai tháng trước."
"Hai tháng trước? Nói cách khác lúc còn ở Chu gia người ch.ết đã có thai?" Thẩm Vũ nói.
"Đúng vậy, chỉ là còn ít tháng nên vẫn chưa lộ bụng, bọn ta còn tìm được mấy bao thuốc ở trong phòng nàng ta, hỏi mấy nhà bán thuốc, có thể xác định đó là thuốc dưỡng thai."
"Hơn nữa trong kẽ móng tay của người ch.ết có mẩu da dính máu, chắc chắn trước khi nàng ta ch.ết đã chống cự quyết liệt với hung thủ, vậy thì trên người hung thủ phải có thương tích mới đúng, nhưng Đinh Dũng không có."
"Nhậm thư sinh cũng nghe được một ít chuyện về Chu gia, nghe nói Xuân Ni không phải được thả ra, mà là bị phu nhân Chu gia đuổi ra ngoài, nguyên do cụ thể thì người Chu gia giữ kín như bưng, chuyện này chắc chắn cũng không phải việc sáng sủa gì."
"Trừ thuốc ra, bọn ta còn tìm được nửa dấu chân và một mảnh vải rách ở cửa sổ phía sau phòng Xuân Ni, bọn ta suy đoán đây có thể là dấu vết do hung thủ để lại. Mặt khác, thời điểm bọn ta đến Đinh gia vừa lúc nhà họ chuẩn bị ăn cơm trưa, bữa trưa là gà hầm bào ngư, trong nhà còn có cả điểm tâm của Thụy Nam Trai. Chỉ là nhà Đinh gia rất nghèo, không giống bộ dáng nhà giàu mới nổi."
"Thêm nữa, lời khai của thúc phụ Đinh Dũng khẳng định là lời nói dối. Ông ta nói nửa đêm tận mắt nhìn thất Đinh Dũng khoác áo ra cửa, ánh trăng rất sáng, nhưng ngày đó rõ ràng là ngày mùng ba tháng mười, là ngày trăng lưỡi liềm đầu tháng, trăng đã lặn từ lúc chạng vạng, lấy đâu ra ánh trăng vào lúc nửa đêm?"
"Khả nghi nhất chính là người báo án, bọn ta dựa trên các manh mối đi điều tra, tra rồi mới phát hiện tên người báo án và địa chỉ đều là giả, cũng may lúc người này tới báo án có rất nhiều người nhìn thấy, ta dùng tận mấy ngày căn cứ vào miêu tả của sai dịch và thôn dân vẽ lại gương mặt người này, có thể dùng bức tranh này tìm người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Diệp nói từng cái một, nhìn Thượng Thần: "Nghĩa huynh, những thứ này có thể làm chứng cứ để Khai Phong Phủ điều tra lại bản án không?"
"Chỉ cần mỗi việc lời khai của thúc phụ Đinh Dũng là giả, đã có thể phúc thẩm lại bản án này rồi." Thượng Thần tặng nàng một ánh mắt khen ngợi: "Không tồi, tra rất cẩn thận."
"Ngài đã dạy muội những gì muội đều nhớ hết!" Tiểu cô nương chỉ vào đầu mình, cười rất vui vẻ: "Ngày mai muội sẽ đem chứng cứ đệ trình lên Khai Phong phủ, Thẩm đại ca, chúng ta đi cùng nhau đi?"
"Được, sáng mai ta đón ngươi."
Thấy tiểu nương tử gật đầu, Thẩm Vũ cười đến quên trời quên đất, nụ cười còn chưa kịp tắt đã cứng đờ trên miệng trước câu nói của Thiếu Khanh đại nhân.
"Ca ca ngươi biết ngươi tra án chưa?"
"A, ca ca không biết!" Lý Diệp bừng tỉnh, lập tức quay đầu cự tuyệt Thẩm Vũ: "Ngài đừng tới nhà của ta, bị ca ca phát hiện ta liền xong đời!"
"Chỉ là sáng mai ta khá rảnh." Thượng Thần rung dây cương, trên mặt chợt lóe ý cười: "Ta tới đón ngươi."
.
.
.
Ba ngày sau, án tử được phá. Đầu tiên là dựa vào bức tranh xác định người báo án dùng tên giả Kim Bảo kia là đường ca của một gia đinh làm việc trong Chu gia, từ đó lôi ra một đống chuyện thâm trạch hậu viện dơ bẩn.
Thật ra việc này không có quan hệ gì mấy với Chu viên ngoại, Xuân Ni là nha hoàn hầu hạ trong thư phòng, bởi vì tâm tư bất chính, bị Chu phu nhân đề phòng khắp nơi, mà bản thân Chu viên ngoại cũng không phải chủ nhân háo sắc, nên vẫn luôn không nháo ra chuyện gì lớn.
Khi mà một mảnh dụng tâm tính kế của Xuân Ni đều dần trở nên vô vọng, thì lại vừa đúng lúc con trai thứ ba của Chu viên ngoại tới tuổi tìm thông phòng, nàng ta liền xem xét thời cơ, bày ra một lần trượt chân rơi xuống nước.
Thiếu niên mới 15 đến 16 tuổi, đúng lúc huyết khí phương cương, tình cờ gặp được một màn mỹ nhân ướt át như vậy, nơi nào chịu nổi loại dụ hoặc này, thông phòng còn chưa chịu tìm, hai người bọn họ đã thường xuyên qua lại, cặp kè với nhau trước.
Chu gia lão tam là nhi tử của di nương, di nương cúi đầu làm thiếp đã nửa đời người, chướng mắt nhất chính là loại người như Xuân Ni, sau khi biết được không nói hai lời, trực tiếp đuổi người đi.
Di nương vốn dĩ muốn bán nàng ta đi, nhưng nhi tử của bà ta như ăn phải bùa mê thuốc lú, sống ch.ết không thuận theo. Cuối cùng đất không chịu trời, thì trời phải chịu đất, bà ta đành phải cấp chút tiền bạc thả nàng ta đi.
Chu viên ngoại nhà lớn việc nhiều, trừ bỏ đại nhi tử con chính thất phu nhân đã được chỉ định tiếp nhận tổ nghiệp ra, còn lại mấy người con của thiếp thất, di nương đều nhìn chằm chằm vào mấy gian hàng nằm ngoài tổ nghiệp như hổ rình mồi. Đã vậy mà lão tam còn đắm chìm trên thân nữ nhân, bị người chê cười không nói, làm không tốt thì quyền thừa kế đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Tai họa không thể lưu lại được, cho nên di nương ngoài mặt đáp ứng, sau lưng lại phân phó thân tín tìm cơ hội diệt trừ Xuân Ni.
Thân tín tâm tư tinh tế, làm việc cũng chu đáo, sau khi tìm được Xuân Ni, việc đầu tiên là giả dạng làm người bán hàng rong ở trong thôn hỏi thăm mấy ngày, lại tìm cách mua chuộc thúc thẩm của Đinh Dũng. Ban đêm lẻn vào trong phòng Xuân Ni, trước là bóp ch.ết người, sau thì cùng đường ca nâng Đinh Dũng đã trúng mê dược tới đây.
Tiếp theo, hắn trở về Chu gia, mà sáng sớm hôm sau đường ca sẽ dùng tên giả là Kim Bảo đi báo án.
Dấu chân trên cửa sổ, mảnh vải rách trên khung cửa sổ, còn có vết cào trên cánh tay, tất cả đều là chứng cứ, bằng chứng như núi, lập tức bắt người nhốt vào lao ngục.
Ngay cả di nương Chu gia là người sai sử gi.ết người, thúc thẩm Đinh gia tham tiền mà bán rẻ cả thân nhân, cũng bị nhốt lại, chờ ngày định tội.
Thuốc dưỡng thai trong nhà Xuân Ni là do chính nàng ta tự mình đi mua, chắc chắn nàng ta đã biết mình có thai, lại lo lắng đến lúc lộ bụng sẽ bị người trong thôn đàm tiếu, mới vội vã tìm người để gả, chờ đến khi Chu Tam Lang kế thừa gia nghiệp Chu gia thì sẽ tới nhận thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà người vô tội nhất trong sự kiện này chính là Đinh Dũng, đầu tiên là bị Xuân Ni tính kế làm người đổ vỏ, sai lại bị thúc thẩm tham tài tính kế suýt nữa thành kẻ chết thay.
Hắn đi tìm Thẩm Vũ nói lời cảm tạ, quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái.
"Đại ân đại đức của Thẩm đại hiệp, Đinh Dũng suốt đời khó quên!"
Thẩm Vũ vội vàng đỡ người dậy: "Đinh huynh không cần như thế."
"Phủ doãn đại nhân còn phán trả lại cho ta số tiền ta kiếm được mấy năm nay." Đinh Dũng cúi đầu từ trong lòng ngực móc ra một túi tiền to bự, hai tay dâng qua đỉnh đầu: "Thỉnh Thẩm đại hiệp nhận cho!"
"Ta nhận rồi, ngươi sống thế nào được?"
"Đinh Dũng về sau ở bên cạnh ngài, nguyện làm trâu làm ngựa trả ơn ngài cứu giúp!"
"Ta không cần, vừa không cần tiền của ngươi, càng không cần người của ngươi." Thẩm Vũ xua tay, đôi tay dùng một chút lực nâng hắn dậy: "Đầu hẻm Lê Hoa ở phía nam đường Thịnh Vượng có một tiệm cơm nhỏ, chưởng quầy tuổi tác đã lớn muốn về quê dưỡng lão, đang tìm người thích hợp để nhượng lại tiệm cơm. Theo ý ống ấy, tất cả bàn ghế bên ngoài cùng đồ đạc trong quán đều nhượng lại hết."
Đinh Dũng sửng sốt, tiếp đó trong mắt cũng trực trào nước mắt: "Thẩm đại hiệp."
"Nào, nào, nam tử hán đại trượng phu, khóc thì khó coi."
Thẩm Vũ cười: "Ta rất nhớ khoảng thời gian ngươi mở tiện cơm nhỏ ở Quan Nam, nhất là món thịt lừa nướng thơm phức kia, nếu ngươi có thể mở lại tiệm cơm một lần nữa, ta có thể tới đó ăn mỗi ngày rồi."
Hắn vươn ba ngón tay: "Thế này đi mỗi lần ta tới đó ăn cơm, ngươi giảm giá ba phần cho ta là được, ngươi thấy sao?"
"Không không không, việc đó là lẽ đương nhiên rồi nhưng số tiền này ngài vẫn nhận lấy cho."
"Ngươi cảm thấy Thẩm mỗ giúp ngươi là vì tiền? Còn dong dài nữa thì ngay cả thịt lừa nướng ta cũng không ăn."
Vì thế Đinh Dũng lại trịnh trọng quỳ xuống, cúi đầu: "Đều nghe ngài!"
"Như vậy mới đúng." Thẩm Vũ nâng hắn dậy: "Kỳ thật án tử này ta không xuất lực gì mấy, án oan cũng ngươi nay đã được rửa sạch, thật sự nên cảm tạ một người."
"Thẩm đại hiệp nói chính là Lý nương tử thường tới ngục hỏi ta?"
"Đúng vậy, án tử này có thể làm sáng tỏ nhanh như vậy, tất cả đều là công lao của nàng."
"Không nghĩ tới Lý nương tử tuổi tác không lớn, lại thông minh hơn người." Đinh Dũng nói một câu, nhìn Thẩm Vũ vui vẻ trong nháy mắt, trong đầu chợt có một suy đoán: "Còn có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, thật sự là tài mạo song toàn, vô cùng xứng đôi với Thẩm đại hiệp."
Thẩm Vũ mừng rỡ vô cùng, mạnh mẽ vỗ vài cái vào bờ vai của Đinh Dũng: "Ngươi đi thay quần áo mới đi, ta đưa ngươi đến gặp nàng!"
.
.
.
Hoàng hôn buông xuống, trước cửa lớn Lý phủ, Đinh Dũng nhìn Thẩm đại hiệp ủ rũ cụp đuôi ngồi ở bậc thang, nỗ lực tiêu hóa lời nói vừa rồi của tiểu nha đầu mập mạp.
Đó là nha hoàn bên người Lý nương tử, nàng ấy nói, hôm nay Nương tử nhìn thời tiết không tồi lại trùng hợp đang rảnh rỗi, nên đã hẹn cô gia tương lai nhà chúng ta Triệu thiếu giám đi uống rượu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro