Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Tồi Hoa (Chín)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Tất cả mọi người đều đã bố trí xong xuôi mai phục ở Ngô gia, không ai ngờ tới mục tiêu của Trâu Hòe lại là Lý phủ.
Lý Diệp trúng phải mê dược, toàn thân vô lực không thể động đậy, âm thanh phát ra cũng mỏng manh vô cùng, mắt thấy hái hoa phi tặc càng lúc càng lại gần, nàng hoảng sợ liều mạng giãy giụa, cắn chặt răng, ý đồ khôi phục chút sức lực ở tay chân, lại dùng một chút lực lăn xuống giường.
Trâu Hòe ôm cánh tay cười lạnh nhìn nàng bò trên mặt đất, thân thể quyến rũ vì tư thế ngã càng trở nên mị hoặc, làm bụng nhỏ của hắn càng thêm nóng rực.
Hắn đứng nhìn nàng bò tới cửa mới chậm rãi đi tới, một chân dẫm xuống ghim cặt cổ tay tinh tế của nàng, ngồi xổm trêu đùa: "Trúng phải mê hương của ta mà còn có thể cử động, tiểu mỹ nhân ngươi là người đầu tiên đấy."
Một đầu tóc đen của mỹ nhân rũ loạn sau lưng, đôi mắt tựa thu thủy lã chã chực khóc chọc người đau lòng, Trâu Hòe nhìn đến xuất thần, thình lình bị nàng cắn vào ngón trỏ.
“A! Đáng chết!" Hắn bị đau kêu nhỏ, vội vàng rút ngón tay ra, hung hăng kéo tóc nàng đập đầu xuống đất vài cái: "Tiện nhân, lão tử giết ngươi!"
Mặt Lý Diệp chảy đầy máu, mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, nhưng vẫn quật cường đối mặt với hắn, một đôi mắt ngập tràn lửa giận, phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn ta.
Trâu Hòe tức hộc máu, rút đoản đao sau thắt lưng, giơ tay lên định vạch một đường trên cổ nàng.
Đột nhiên một bóng đen phá cửa sổ mà vào, nháy mắt đã tới gần hắn, đánh rơi thanh đao của hắn xuống đất.
Người tới có sức lực cực lớn, cánh tay của Trâu Hòe bị đánh tê dại một lúc, hắn hoảng loạn cầm đao lên chém về bóng đen, bóng người chưa chạm tới mà hắn đã cảm thấy trước mắt có ánh sáng hiện lên như sao băng lướt qua, tay trái nắm đao của hắn chợt lạnh, cả tay cả đao đều bị tước đi.
Chuyện này tưởng chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ba người trong phòng nhất thời rơi vào im lặng quỷ dị. Trâu Hòe không thể tin được, cúi đầu nhìn cánh tay trái của hắn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên la lên một tiếng, nhào tới phía bóng đen.
Ánh trăng sáng rọi, mặt đất lạnh lẽo, Thượng Thần mặc quan phục của Đại Lý Tự cầm thanh kiếm đang nhỏ máu, sắc mặt âm trầm đáng sợ, mắt thấy Trâu Hòe nhào tới, hắn lắc nhẹ, thế kiếm lượn vòng, hàn quang lướt qua lại nghe một tiếng hét thảm, tay phải của Trâu Hòe cũng theo tiếng hét rơi xuống đất.
Đảo mắt một cái, hái hoa phi tặc vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh đã trở thành một tên phế nhân không tay, Trầu Hòe nằm trên mặt đất run rẩy trừng lớn đôi mắt, phát ra từng tiếng gào rống mơ hồ. Thượng Thần ném trường kiếm trong tay, vội vàng đi về phía Lý Diệp.
Tiều cô nương vừa rồi còn quật cường không chút nào sợ hãi, lúc này sắc mặt trắng bệch, cả mặt toàn máu, thấy hắn đi tới liền khóc ra tiếng: "Nghĩa huynh."
“Diệp Nhi." Hắn kinh hoảng nhẹ gọi nhũ danh của nàng, ôm nàng về trên giường, nhìn vết thương trên trán nàng, vừa đau lòng vừa tự trách, nhưng lời an ủi đến bên miệng lại không thốt ra được, chỉ dùng tay áo lau vết máu trên mặt nàng, sau đó giơ tay buông từng lớp từng lớp màn giường xuống. Hắn làm xong mới quay về vẻ bình tĩnh xa cách: "Ngươi nghỉ ngơi đi, đã không có việc gì nữa rồi."
Ngoài cửa truyền đến từng tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với tiếng gọi sốt ruột, Thượng Thần đi qua mở cửa ra, Lý Chi là người đầu tiên vọt vào trong phòng.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, trên mặt đất là máu cùng tứ chi bị đứt lìa, sắc mặt Lý Chi trắng bệch, nhưng không quan tâm, vội vàng đạp lên vũng máu tươi đầy đất vọt tới trước giường muội muội, nhìn nàng đang yên ổn dựa vào đầu giường mới nhẹ nhàng thở ra, hốc mắt hồng rực ôm muội muội vào lòng, nửa ngày không nói được câu nào.
Tôn ma ma theo sát phía sau vừa nhìn thấy tình trạng của Lý Diệp liền khóc: "Nương tử của ta đã dính phải tội nghiệt gì chứ!"
Lý Diệp cảm nhận tác dụng của hương đang dần biến mất, nàng thử cử động ngón tay, sau đó cố hết sức giơ tay vỗ nhẹ lưng của ca ca, ý bảo hắn buông mình ra, ôn nhu an ủi: "Ca ca, Tôn ma ma, ta không sao, chưa xảy ra chuyện gì cả."
“Người đã bị thương ra nông nỗi này còn nói không có chuyện gì xảy ra?” Tôn ma ma khoác thêm áo ngoài cho nàng, lại xem xét vết thương trên trán nàng, đau lòng rơi nước mắt: "Ta đi lấy thuốc cho nương tử."
Tôn ma ma vội vã chạy đi lấy thuốc, bên này người của Đại Lý Tự được phái đến lần lượt tiến vào đem Trâu Hòe đã hôn mê trên mặt đất nâng đi, còn Tiểu Vũ thì do nha hoàn khác nâng ra ngoài.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nếu không phải vết thương trên trán thỉnh thoảng truyền tới cơn đau thì Lý Diệp vẫn cho rằng mọi chuyện vừa rồi vẫn là do nàng ngủ mơ chưa tỉnh.
Bắt đầu từ ngày mười ba tháng tám ấy, nàng đi Hàn Lâm Viện tìm ca ca, mọi chuyện xảy ra đã hoàn toàn khác với đời trước, chuyện đã xảy ra thì chưa thấy, những chuyện chưa từng có thì lại liên tiếp đến, mày đẹp của nàng hơi cau lại, trong lòng một mối nghi hoặc ngổn ngang.
Lý Chi nhìn ánh mắt mê mang của muội muội, tưởng nàng vẫn còn sợ hãi, hắn tự trách không thôi: "Đều là ca ca không tốt, ca ca không bảo vệ được Diệp Nhi!"
“Không phải, tất cả là do kẻ xấu ác tâm, không có quan hệ gì với ca ca." Nàng phục hồi tinh thần, vỗ tay ca ca: "Cũng may đã bắt được hắn, về sau sẽ không có nữ tử nào bị hắn hại nữa."
“Đúng vậy, kẻ này phải bị băm thây vạn đoạn mới giải được nỗi căm giận của ta!" Lý Chi nhớ tới mà sợ: "May mắn Đan Cảnh phát hiện không đúng lập tức dẫn người tới, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Tiện đà mắng luôn chính mình: "Ta thật ngu ngốc, cư nhiên không phát hiện ra!"
“Kẻ xấu có võ công cao cường, xuất quỷ nhập thần, ca ca đương nhiên không thể phát hiện ra hắn. Huống chi muội bị trúng mê hương, căn bản không kêu ra tiếng." Lý Diệp dựa vào vai ca ca, quét mắt nhìn vết máu và tay bị cụt trên mặt đất, sợ tới mức xoay đầu lại: "Ca ca, chúng ta ra ngoài đi."
Lý Chi nhìn theo ánh mắt của nàng cũng cảm thấy một trận choáng váng, nhanh chóng cõng nàng lên: "Diệp Nhi đến chỗ ta nghỉ ngơi, ta đến tiền viện ngủ. Ngày mai ta sẽ tìm người sửa sang lại nơi này, gạch cũng đổi cái mới đi."
“Vậy thì tốn tiền lắm, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được rồi." Lý Diệp tiếc tiền sửa nhà, sửa chữa một ít cũng tốn kha khá mà.
“Cả phòng toàn mùi máu như thế này, người làm sao mà ở được? Diệp Nhi không cần lo lắng, tiền sửa nhà thì ca ca vẫn có." Hắn cố ý nói sang chuyện khác, giả vờ chê cười muội muội: "Bà quản gia nhỏ."
“Hừ, nếu mà muội mặc kệ cái nhà này thì với mức bổng lộc đó của ca ca chỉ có thể uống cháo qua ngày thôi."
Nhìn nàng vẫn có tâm trạng phản bác, Lý Chi yên lòng: "Đúng đúng đúng, Diệp Nhi quản lý nhà này rất tốt, huynh vô cùng cảm kích."
Hai huynh muội nhẹ giọng nói chuyện đi ra khỏi phòng ngủ, Thượng Thần thấy người vội vàng đi lên trước vài bước, nghĩ thầm muốn hỏi vài câu, cuối cùng đi chậm lại không lên tiếng.
Đêm nay sau khi đưa Lý Diệp về, hắn mang theo người Đại Lý Tự mai phục tại nhà họ Ngô, đợi mãi đợi mãi mà không thấy có động tĩnh gì, tìm gia đinh tới hỏi mới biết ban ngày Trâu Hòe hỏi thăm qua chỗ ở của Lý Diệp, tức khắc sợ đến vỡ mật, không nói hai lời lập tức đuổi đến Lý phủ.
Chính hắn đến chậm một bước, nhìn tiểu cô nương mà hắn yêu thương cả mặt toàn máu đang quỳ rạp trên mặt đất, sợi dây lý trí của hắn đứt phanh, không chút nghĩ ngợi cầm kiếm chém đứt hai tay của Trâu Hòe.
Hiện giờ nhìn tiểu cô nương không rên tiếng nào ghé vào lưng ca ca, trong lòng Thượng Thần đều là hối hận. Cả người nàng kiều nộn như đóa hoa, tất nhiên không thể gặp máu, nhưng hắn lại ở trước mặt nàng chém đứt tay Trâu Hòe, máu bắn đầy phòng, là hắn thất trách.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, thổi lá thu rơi sàn sạt, Lý Diệp nằm trên lưng ca ca, trông thấy bóng người thon dài đứng lặng im dưới tàng cây.
Ánh trăng rọi xuống, bóng cây lay động, hắn bước tới một bước, ánh trăng sáng ngời soi rọi toàn thân hắn.
Phảng phất như thời gian ngừng trôi, bầu trời không một bóng mây, lại giống như tiếng thác nước thánh thót đổ xuống nhân gian lúc xa lúc gần, đem bóng hình hắn in sâu vào đôi mắt nàng.
Đó là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tâm tư kín đáo, cứu mình trong lúc nguy nan; là kiếm khách vô tình ra tay nhanh chóng, chỉ trong khoảnh khắc tước đi đôi tay tàn ác của đối thủ; là nghĩa huynh luôn quan tâm nàng, không rời không bỏ nàng ở kiếp trước; cũng là nam tử chín chắn vừa mới ôn nhu gọi nhũ danh của nàng, bế nàng lên che giấu.
Trái tim của Lý Diệp đập thình thích như nổi trống, mặt cũng nóng dần lên, nàng ở dưới cánh chim của huynh trưởng vô ưu vô lo sống muời tám năm, đối với tình yêu nam nữ vẫn là một tờ giấy trắng. Cho dù đã đính hôn, đời trước đã gả cho người, cũng chỉ là dựa theo sách viết làm tốt bổn phận của nữ tử.
Mà nay nàng cảm nhận được rõ ràng, sau khi hắn cứu nàng, cảm giác nàng đối với Thượng Thần rất khác lúc trước, nhớ lại ngày đó ở cùng hắn trước hẻm nhỏ, cùng với ngày xưa mỗi lần nhìn thấy hắn, tình cảm của nàng đối với hắn so với bất kỳ một vị nam tử nào cũng đều khác biệt, bao gồm cả Triệu Nam Tự.
Nàng không biết đối mặt với cảm giác này như nào, dứt khoát cúi đầu xuống, dùng tóc dài che khuất gương mặt đỏ ửng của mình, không lên tiếng.
Lý Diệp trúng phải mê dược, toàn thân vô lực không thể động đậy, âm thanh phát ra cũng mỏng manh vô cùng, mắt thấy hái hoa phi tặc càng lúc càng lại gần, nàng hoảng sợ liều mạng giãy giụa, cắn chặt răng, ý đồ khôi phục chút sức lực ở tay chân, lại dùng một chút lực lăn xuống giường.
Trâu Hòe ôm cánh tay cười lạnh nhìn nàng bò trên mặt đất, thân thể quyến rũ vì tư thế ngã càng trở nên mị hoặc, làm bụng nhỏ của hắn càng thêm nóng rực.
Hắn đứng nhìn nàng bò tới cửa mới chậm rãi đi tới, một chân dẫm xuống ghim cặt cổ tay tinh tế của nàng, ngồi xổm trêu đùa: "Trúng phải mê hương của ta mà còn có thể cử động, tiểu mỹ nhân ngươi là người đầu tiên đấy."
Một đầu tóc đen của mỹ nhân rũ loạn sau lưng, đôi mắt tựa thu thủy lã chã chực khóc chọc người đau lòng, Trâu Hòe nhìn đến xuất thần, thình lình bị nàng cắn vào ngón trỏ.
“A! Đáng chết!" Hắn bị đau kêu nhỏ, vội vàng rút ngón tay ra, hung hăng kéo tóc nàng đập đầu xuống đất vài cái: "Tiện nhân, lão tử giết ngươi!"
Mặt Lý Diệp chảy đầy máu, mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, nhưng vẫn quật cường đối mặt với hắn, một đôi mắt ngập tràn lửa giận, phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn ta.
Trâu Hòe tức hộc máu, rút đoản đao sau thắt lưng, giơ tay lên định vạch một đường trên cổ nàng.
Đột nhiên một bóng đen phá cửa sổ mà vào, nháy mắt đã tới gần hắn, đánh rơi thanh đao của hắn xuống đất.
Người tới có sức lực cực lớn, cánh tay của Trâu Hòe bị đánh tê dại một lúc, hắn hoảng loạn cầm đao lên chém về bóng đen, bóng người chưa chạm tới mà hắn đã cảm thấy trước mắt có ánh sáng hiện lên như sao băng lướt qua, tay trái nắm đao của hắn chợt lạnh, cả tay cả đao đều bị tước đi.
Chuyện này tưởng chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ba người trong phòng nhất thời rơi vào im lặng quỷ dị. Trâu Hòe không thể tin được, cúi đầu nhìn cánh tay trái của hắn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên la lên một tiếng, nhào tới phía bóng đen.
Ánh trăng sáng rọi, mặt đất lạnh lẽo, Thượng Thần mặc quan phục của Đại Lý Tự cầm thanh kiếm đang nhỏ máu, sắc mặt âm trầm đáng sợ, mắt thấy Trâu Hòe nhào tới, hắn lắc nhẹ, thế kiếm lượn vòng, hàn quang lướt qua lại nghe một tiếng hét thảm, tay phải của Trâu Hòe cũng theo tiếng hét rơi xuống đất.
Đảo mắt một cái, hái hoa phi tặc vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh đã trở thành một tên phế nhân không tay, Trầu Hòe nằm trên mặt đất run rẩy trừng lớn đôi mắt, phát ra từng tiếng gào rống mơ hồ. Thượng Thần ném trường kiếm trong tay, vội vàng đi về phía Lý Diệp.
Tiều cô nương vừa rồi còn quật cường không chút nào sợ hãi, lúc này sắc mặt trắng bệch, cả mặt toàn máu, thấy hắn đi tới liền khóc ra tiếng: "Nghĩa huynh."
“Diệp Nhi." Hắn kinh hoảng nhẹ gọi nhũ danh của nàng, ôm nàng về trên giường, nhìn vết thương trên trán nàng, vừa đau lòng vừa tự trách, nhưng lời an ủi đến bên miệng lại không thốt ra được, chỉ dùng tay áo lau vết máu trên mặt nàng, sau đó giơ tay buông từng lớp từng lớp màn giường xuống. Hắn làm xong mới quay về vẻ bình tĩnh xa cách: "Ngươi nghỉ ngơi đi, đã không có việc gì nữa rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài cửa truyền đến từng tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với tiếng gọi sốt ruột, Thượng Thần đi qua mở cửa ra, Lý Chi là người đầu tiên vọt vào trong phòng.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, trên mặt đất là máu cùng tứ chi bị đứt lìa, sắc mặt Lý Chi trắng bệch, nhưng không quan tâm, vội vàng đạp lên vũng máu tươi đầy đất vọt tới trước giường muội muội, nhìn nàng đang yên ổn dựa vào đầu giường mới nhẹ nhàng thở ra, hốc mắt hồng rực ôm muội muội vào lòng, nửa ngày không nói được câu nào.
Tôn ma ma theo sát phía sau vừa nhìn thấy tình trạng của Lý Diệp liền khóc: "Nương tử của ta đã dính phải tội nghiệt gì chứ!"
Lý Diệp cảm nhận tác dụng của hương đang dần biến mất, nàng thử cử động ngón tay, sau đó cố hết sức giơ tay vỗ nhẹ lưng của ca ca, ý bảo hắn buông mình ra, ôn nhu an ủi: "Ca ca, Tôn ma ma, ta không sao, chưa xảy ra chuyện gì cả."
“Người đã bị thương ra nông nỗi này còn nói không có chuyện gì xảy ra?” Tôn ma ma khoác thêm áo ngoài cho nàng, lại xem xét vết thương trên trán nàng, đau lòng rơi nước mắt: "Ta đi lấy thuốc cho nương tử."
Tôn ma ma vội vã chạy đi lấy thuốc, bên này người của Đại Lý Tự được phái đến lần lượt tiến vào đem Trâu Hòe đã hôn mê trên mặt đất nâng đi, còn Tiểu Vũ thì do nha hoàn khác nâng ra ngoài.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nếu không phải vết thương trên trán thỉnh thoảng truyền tới cơn đau thì Lý Diệp vẫn cho rằng mọi chuyện vừa rồi vẫn là do nàng ngủ mơ chưa tỉnh.
Bắt đầu từ ngày mười ba tháng tám ấy, nàng đi Hàn Lâm Viện tìm ca ca, mọi chuyện xảy ra đã hoàn toàn khác với đời trước, chuyện đã xảy ra thì chưa thấy, những chuyện chưa từng có thì lại liên tiếp đến, mày đẹp của nàng hơi cau lại, trong lòng một mối nghi hoặc ngổn ngang.
Lý Chi nhìn ánh mắt mê mang của muội muội, tưởng nàng vẫn còn sợ hãi, hắn tự trách không thôi: "Đều là ca ca không tốt, ca ca không bảo vệ được Diệp Nhi!"
“Không phải, tất cả là do kẻ xấu ác tâm, không có quan hệ gì với ca ca." Nàng phục hồi tinh thần, vỗ tay ca ca: "Cũng may đã bắt được hắn, về sau sẽ không có nữ tử nào bị hắn hại nữa."
“Đúng vậy, kẻ này phải bị băm thây vạn đoạn mới giải được nỗi căm giận của ta!" Lý Chi nhớ tới mà sợ: "May mắn Đan Cảnh phát hiện không đúng lập tức dẫn người tới, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Tiện đà mắng luôn chính mình: "Ta thật ngu ngốc, cư nhiên không phát hiện ra!"
“Kẻ xấu có võ công cao cường, xuất quỷ nhập thần, ca ca đương nhiên không thể phát hiện ra hắn. Huống chi muội bị trúng mê hương, căn bản không kêu ra tiếng." Lý Diệp dựa vào vai ca ca, quét mắt nhìn vết máu và tay bị cụt trên mặt đất, sợ tới mức xoay đầu lại: "Ca ca, chúng ta ra ngoài đi."
Lý Chi nhìn theo ánh mắt của nàng cũng cảm thấy một trận choáng váng, nhanh chóng cõng nàng lên: "Diệp Nhi đến chỗ ta nghỉ ngơi, ta đến tiền viện ngủ. Ngày mai ta sẽ tìm người sửa sang lại nơi này, gạch cũng đổi cái mới đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì tốn tiền lắm, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được rồi." Lý Diệp tiếc tiền sửa nhà, sửa chữa một ít cũng tốn kha khá mà.
“Cả phòng toàn mùi máu như thế này, người làm sao mà ở được? Diệp Nhi không cần lo lắng, tiền sửa nhà thì ca ca vẫn có." Hắn cố ý nói sang chuyện khác, giả vờ chê cười muội muội: "Bà quản gia nhỏ."
“Hừ, nếu mà muội mặc kệ cái nhà này thì với mức bổng lộc đó của ca ca chỉ có thể uống cháo qua ngày thôi."
Nhìn nàng vẫn có tâm trạng phản bác, Lý Chi yên lòng: "Đúng đúng đúng, Diệp Nhi quản lý nhà này rất tốt, huynh vô cùng cảm kích."
Hai huynh muội nhẹ giọng nói chuyện đi ra khỏi phòng ngủ, Thượng Thần thấy người vội vàng đi lên trước vài bước, nghĩ thầm muốn hỏi vài câu, cuối cùng đi chậm lại không lên tiếng.
Đêm nay sau khi đưa Lý Diệp về, hắn mang theo người Đại Lý Tự mai phục tại nhà họ Ngô, đợi mãi đợi mãi mà không thấy có động tĩnh gì, tìm gia đinh tới hỏi mới biết ban ngày Trâu Hòe hỏi thăm qua chỗ ở của Lý Diệp, tức khắc sợ đến vỡ mật, không nói hai lời lập tức đuổi đến Lý phủ.
Chính hắn đến chậm một bước, nhìn tiểu cô nương mà hắn yêu thương cả mặt toàn máu đang quỳ rạp trên mặt đất, sợi dây lý trí của hắn đứt phanh, không chút nghĩ ngợi cầm kiếm chém đứt hai tay của Trâu Hòe.
Hiện giờ nhìn tiểu cô nương không rên tiếng nào ghé vào lưng ca ca, trong lòng Thượng Thần đều là hối hận. Cả người nàng kiều nộn như đóa hoa, tất nhiên không thể gặp máu, nhưng hắn lại ở trước mặt nàng chém đứt tay Trâu Hòe, máu bắn đầy phòng, là hắn thất trách.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, thổi lá thu rơi sàn sạt, Lý Diệp nằm trên lưng ca ca, trông thấy bóng người thon dài đứng lặng im dưới tàng cây.
Ánh trăng rọi xuống, bóng cây lay động, hắn bước tới một bước, ánh trăng sáng ngời soi rọi toàn thân hắn.
Phảng phất như thời gian ngừng trôi, bầu trời không một bóng mây, lại giống như tiếng thác nước thánh thót đổ xuống nhân gian lúc xa lúc gần, đem bóng hình hắn in sâu vào đôi mắt nàng.
Đó là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tâm tư kín đáo, cứu mình trong lúc nguy nan; là kiếm khách vô tình ra tay nhanh chóng, chỉ trong khoảnh khắc tước đi đôi tay tàn ác của đối thủ; là nghĩa huynh luôn quan tâm nàng, không rời không bỏ nàng ở kiếp trước; cũng là nam tử chín chắn vừa mới ôn nhu gọi nhũ danh của nàng, bế nàng lên che giấu.
Trái tim của Lý Diệp đập thình thích như nổi trống, mặt cũng nóng dần lên, nàng ở dưới cánh chim của huynh trưởng vô ưu vô lo sống muời tám năm, đối với tình yêu nam nữ vẫn là một tờ giấy trắng. Cho dù đã đính hôn, đời trước đã gả cho người, cũng chỉ là dựa theo sách viết làm tốt bổn phận của nữ tử.
Mà nay nàng cảm nhận được rõ ràng, sau khi hắn cứu nàng, cảm giác nàng đối với Thượng Thần rất khác lúc trước, nhớ lại ngày đó ở cùng hắn trước hẻm nhỏ, cùng với ngày xưa mỗi lần nhìn thấy hắn, tình cảm của nàng đối với hắn so với bất kỳ một vị nam tử nào cũng đều khác biệt, bao gồm cả Triệu Nam Tự.
Nàng không biết đối mặt với cảm giác này như nào, dứt khoát cúi đầu xuống, dùng tóc dài che khuất gương mặt đỏ ửng của mình, không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro