Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Tồi Hoa (Mười)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Tin tức Đại Lý Tự bắt được hái hoa phi tặc trong một đêm truyền khắp Đông Kinh Thành, dân chúng đều vỗ tay vui mừng, Thánh Thượng mặt rồng đại duyệt, không chỉ luận công ban thưởng cho Thượng Thần cùng với mọi người của Đại Lý Tự, còn phá lệ cho Đường Quân Mạc gia nhập Đại Lý Tự, nhậm chức tự chính.
Ngoài cái này ra, Thánh Thượng lại đặc lệnh cho Nội Thị Tỉnh phái thợ thủ công tu sửa lại tú lâu của Lý Diệp, trấn an nàng đã phải chịu kinh hách lần này, chỉ là suy xét đến thanh danh nữ tử nên sau khi tan triều thì gọi Lý Chi vào Ngự Thư Phòng tuyên chỉ, không để lộ ra ngoài.
(Nội Thị Tỉnh: Tại các triều nhà Tùy, nhà Đường, nhà Tống đặt ra cơ cấu Nội Thị Tỉnh do hoạn quan đảm nhiệm, trông coi các việc nội bộ ở trong cung đình.)
“Thần tạ ân bệ hạ." Lý Chi hành xong đại lễ, ngay thẳng nói: "Muội muội vi thần tuy bị kinh hách nhưng tính tình nàng rộng lượng, đã sớm khôi phục. Thứ cho vi thần nói thẳng, đạo ý chỉ này của bệ hạ tựa hồ không hợp lý."
Đương kim Thánh Thượng Triệu Tông ngồi ngay ngắn sau ngự án, nghe hắn nói thế, cười lắc đầu: "Lại nữa rồi, Lý khanh tuy tốt nhưng lại quá chính trực."
“Bệ hạ giáo huấn phải, nhưng lần tu sửa phủ đệ này xác thực hao tài tốn của, thần vẫn còn chút tiền tích được, sơn lại phòng ốc vẫn đủ chi trả, cổ nhân đã từng nói…”
“Tay ta nắm giữ cả một quốc gia, còn không thể gánh nổi bốn chữ hao tài tốn của hay sao? Huống chi Lý khanh thân là mệnh quan triều đình, để cho Nội Thị Tỉnh tu sửa phủ đệ cũng là đúng lý hợp tình." Triệu Tông giơ tay ngăn cản hắn thao thao bất tuyệt: "Yên tâm, tiền lấy từ kho riêng của trẫm, sẽ không dùng tới quốc khố. Ngươi một mình nuôi ấu muội vốn không dễ dàng gì, bổng lộc Hàn Lâm Viện cũng hữu hạn, lần này ban thưởng ý ở trong vẫn là để ngươi vì triều đình cống hiến sức lực, không bị chuyện phàm tục quấy nhiễu tâm trí. Trẫm nói vậy, Lý khanh đã hiểu chưa?”
Triệu Tông nói liền mạch hết lời, nếu Lý Chi vẫn cự tuyệt thì thật sự là quá cương trực, lập tức dập đầu hành lễ lần nữa: "Thần Lý Chi tạ bệ hạ ân điển."
~~~
Lý Chi lãnh ý chỉ, gấp không chờ nổi chạy về nhà đem chuyện vui lớn này kể cho muội muội, Lý Diệp nghe xong cũng vô cùng vui mừng, la hét muốn uống rượu chúc mừng.
“Không được, ba tháng cấm uống rượu của muội còn chưa hết." Lý Chi còn nhớ rõ hồi Tết Trung Thu nàng mượn rượu làm càng, lắc đầu: "Không được uống."
“Ca ca đi mà, chúng ta chỉ uống một chút thôi! Đây chính là ban thưởng của quan gia đấy."
“Quan gia ban thưởng là tu sửa phủ đệ, không phải ban thưởng rượu cho muội uống, chớ có nói chuyện lung tung."
Thấy nói mãi hắn cũng không cho, Lý Diệp phồng miệng, cầm quả thạch lựu lên lột vỏ: "Hừ!"
“Diệp Nhi ngoan, chỉ ba tháng thôi, sau ba tháng chỉ cần muội không mất quy củ là được." Lý Chi dứt khoát sai người cất hết rượu trong phủ: "Ca ca cũng không uống giống muội."
Hắn rót hai ly trà, nói sang chuyện khác: "Hôm nay Đan Cảnh cố ý ở ngoài cung đợi ta, nhờ ta hỏi muội một chuyện."
“Chuyện gì vậy?”
“Hái hoa phi tặc tuy đã quy án, nhưng hắn âm ngoan xảo trá. Mỗi lần hành sự đều đeo khăn che mặt, những nữ tử bị hại đều chưa nhìn thấy mặt hắn nên không có cách nào làm chứng, ngày thẩm án cũng càng lúc càng gần."
Lý Diệp bóc được một đĩa nhỏ thạch lựu, ăn thử mấy hạt cảm nhận vị ngọt lành thanh mát, vì thế đẩy đĩa này cho ca ca, còn mình cầm một cái đĩa không tới bóc quả khác.
“Thượng Thiếu Khanh muốn muội đứng ra làm chứng chỉ tội kẻ kia?”
“Đúng vậy." Lý Chi gật đầu: "Chuyện này đều để Diệp Nhi tự mình quyết định."
Rốt cuộc chuyện này vẫn ảnh hưởng tới thanh danh của nữ tử, trong thâm tâm hắn không muốn muội muội xuất đầu lộ diện trên công đường, nhưng nếu không có người chỉ ra và xác nhận tên hái hoa tặc kia, lúc đem đi thẩm tra thì trình tự rườm rà không nói, chỉ sợ cái mạng chó kia lại trốn được phán quyết xử trảm sau thu, lại để hắn sống thêm một năm.
“Vậy đến ngày công đường thẩm án? Muội đến đó là được." Lý Diệp đem hạt thạch lựu cuối cùng ném vào miệng, nước lựu nháy mắt bắn ra, cả miệng đều là vị ngọt thanh.
Chỉ cần có thể chứng thực tội danh của Trâu Hòe, nàng cũng không sợ người khác nghĩ thế nào.
Lý Chi thấy muội muội sảng khoái đáp ứng, trong lòng hổ thẹn không bằng, chung quy chính hắn không suy nghĩ rộng lượng, chính nghĩa bằng một tiểu cô nương: "Muội có muốn hỏi Thần Bắc trước không?”
“Khụ khụ khụ!" Nàng bị sặc nước thạch lựu, ho khan liên tục xua tay, vừa định nói Triệu Nam Tự không quản được nàng, nhưng nghĩ lại đây có thể là một cơ hội tốt để từ hôn. Vì thế uống hai ngụm nước trà, đợi cơn ho khan bớt lại, lấy tay vỗ ngực, rũ mắt thở dài, làm bộ tâm trạng rối rắm.
“Muội là vị hôn thê của Triệu thiếu giám, việc này tất nhiên phải thông báo với hắn một tiếng nhưng nếu hắn không cho muội làm chứng thì phải làm sao?
Lý Chi sửng sốt: "Vậy hẳn là vẫn còn người khác nhận ra tên hái hoa phi tặc này."
“Nếu không có thì sao? Những nữ tự bị hại đã đủ đáng thương rồi, như vị Liễu gia nương tử kia, sau khi gặp nạn liền bị lui hôn, nhất thời nghĩ quẩn treo cổ tự sát, phu thê Liễu viên ngoại về già mãi mới có một nữ nhi lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hai phu thê họ cực kỳ bi thương, chấp niệm duy nhất đó là nhìn kẻ ác phải chịu trừng phạt."
“Nếu vậy, ca ca thay muội đi khuyên bảo hắn, Triệu gia vốn là dòng dõi thư hương, tất nhiên hiểu rõ lý lẽ, sẽ không vì việc này khó xử muội."
“Nếu Triệu gia không đồng ý, muội vẫn muốn đi." Lý Diệp cúi đầu, ngón tay tinh tế từng chút một cọ nhẹ mặt bàn, biểu hiện mười hai phần nhỏ yếu bất lực: "Đến lúc đó Triệu thiếu giám có trách tội, ca ca nhất định phải che chở Diệp Nhi nhé!"
Tiểu cô nương nơm nớp lo sợ, ai nhìn vào cũng thấy nàng tuy là một tiểu cô nương chưa trải sự đời nhưng vẫn bất chấp sự sợ hãi trong lòng, cố gắng lấy mười phần dũng khí đi đối chất với kẻ ác vì những nữ tử bị hại, đây mới chính là nữ nhi của Lý gia.
Lý Chi vỗ tay muội muội, đem thạch lựu còn chưa bóc xong nhét vào tay nàng, mang theo vẻ kiêu ngạo: "Diệp Nhi yên tâm đi, nếu Triệu gia thật sự không đồng ý, ca ca sẽ cùng họ giảng đạo lý thế nhân."
“Thật sao?”
“Tất nhiên là thật, ta vĩnh viễn đứng về phía Diệp Nhi."
Lý Diệp không nói nữa, chỉ nhặt mấy hạt thạch lựu đút cho Lý Chi, thấy hắn gật đầu khen ngọt, trong mắt nổi lên nước mắt, cười cười đem tia lo lắng lặng lẽ rút lui.
Sống lại một đời này thật tốt, hai huynh muội phơi mình dưới nắng thu ấm áp, ăn thạch lựu ngọt ngào, nàng mới không ngu ngốc lại gả tới Triệu phủ sống một cuộc sống không thấy ánh mặt trời.
Chuyện làm chứng này nàng nhất định phải làm, lời nói vừa rồi của ca ca cũng đúng nhưng cũng không đúng, Triệu gia xác thực là dòng dõi thư hương nhưng chỉ có thể tính là một nửa, bởi vì tuy Triệu Nam Tự đọc đủ thứ thi thư mà lại có một mẫu thân dốt đặc cán mai còn kiêu ngạo ngang ngược.
~~~
Triệu phủ.
Triệu Nam Tự cung kính đứng nghe Triệu mẫu lải nhải răn dạy.
Đêm trước hái hoa tặc xông vào tú lâu Lý phủ, đến hừng đông hắn đã nhận được tin tức, lòng nóng như lửa đốt, lúc ấy liền muốn đi thăm, lại bị mẫu thân ngăn lại, phái tâm phúc đi theo hắn, không cho hắn tới gần Lý phủ một bước.
Hiện giờ đã qua hai ngày, hắn vẫn không thấy mặt Lý Diệp, nhịn không được trốn khỏi phủ đi nhìn trộm, không ngờ lại bị phát hiện.
Tuổi tác của Triệu mẫu đã hơn bốn mươi, thân hình cao lớn chắc nịch, lại thích mặc cẩm y hoa phục sặc sỡ, ngồi trên chủ vị cũng mang theo khí thế của đương gia chủ mẫu, chỉ là đôi mắt thon dài, lông mày dựng ngược như cây chổi, trên mặt mang theo cỗ lệ khí, nhìn là biết hạng người không dễ chọc.
“Ngươi đúng là không có tiền đồ? Bị một tiểu nữ tử câu hết hồn phách!" Nàng liếc mắt nhìn nhi tử đứng thẳng không nói lời nào, thong thả ung dung uống một ngụm trà, thấp giọng nói: "Nhà bọn họ xảy ra chuyện đã qua hai ngày còn không thấy người tới cửa thỉnh tội, ngươi lại vội vàng muốn tới gặp nàng?”
“Mẫu thân suy xét, chuyện này là kẻ xấu lợi dụng đêm khuya xông vào Lý phủ làm chuyện bậy bạ, không phải Lý Diệp làm sai."
“Không phải nàng sai? Nàng nếu không xuất đầu lộ diện khắp nơi thì có thể đưa kẻ xấu tới sao?”
Triệu mẫu không thích Lý Diệp, nữ tử này lớn lên quá xinh đẹp lại vô cùng thông minh, đặc biệt một đôi mắt có thần kia, là người có chính kiến.
Trong nhà mọi việc đã có bà là đương gia chủ mẫu lo liệu cũng đủ rồi, nhi tức chỉ cần sinh dưỡng tôn tử là được, người quá thông minh ngược lại phiền toái, nhi tử lại một hai coi trọng nữa, có việc cần quyết định bà chỉ có thể nghe theo nàng ta, thật không tốt.
Lý Diệp nếu thành tức phụ Triệu gia, mặc kệ nàng là muội muội Trạng Nguyên, hay là tiên nữ trên trời thì cũng phải nghe theo quy củ của bà.
Phải để cho nàng biết, trên dưới Triệu gia ai mới là người định đoạt, Triệu Nam Tự phải nghe theo ai.
Triệu Nam Tự không dám chống đối mẫu thân, nhưng lại không thích nghe người khác nói hôn thê của hắn không tốt, giải thích nói: "Tiểu Diệp còn nhỏ, lại hoạt bát hiếu động, ham vui những thứ mới lạ đều là chuyện bình thường. Lần sau hài nhi sẽ dặn dò nàng để tâm một chút, huống chi…”
Hắn nghĩ, lại nói: "Huống chi ta nghe nói tên phi tặc này mới vừa tiến vào Lý phủ đã bị bắt lại, Tiểu Diệp không sao, cũng, cũng chưa mất trong sạch."
Phịch một tiếng, Triệu mẫu nện mạnh chén trà xuống bàn.
Bả vai Triệu Nam Tự run lên, cúi đầu không dám nói thêm.
“Người khác nói gì ngươi liền tin cái đó, sách ngươi đọc được đều là cho chó gặm hết rồi hay sao!" Triệu mẫu trừng hắn: "Chính ta nghe nói màn đêm buông xuống, Đại Lý Tự Thiếu Khanh một mình chạy tới tú lâu, những người đi sau chạy tới nơi thì màn giường đã sớm buông, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì nào có ai biết! Nàng không sao? Nếu nàng ta thật sự không bị sao thì vì sao lại trốn sau màn giường không dám gặp người?”
Triệu Nam Tự á khẩu không trả lời được, kỳ thật chuyện này hắn cũng nghe được mang máng, đêm đó là Đại Lý Tự Thượng Thiếu Khanh phá cửa sổ vào trước, Lý Chi mang theo những người khác theo sau đi vào từ cửa chính, thời gian ở giữa cách nhau nửa khắc, hắn vừa rồi nói như thế là để trấn an mẫu thân, nhưng không nghĩ tới mẫu thân còn biết rõ hơn cả hắn.
Triệu mẫu: "Nếu nàng phải trốn thì tất nhiên là quần áo đã rách nát, thân mình đã bị tặc nhân nhìn thấy, nói không chừng cũng bị cái gì Thiếu Khanh nhìn qua!"
“Mẫu thân!" Triệu Nam Tự quát bảo bà ngừng lại: "Không được nói Tiểu Diệp như vậy!"
“Ngươi, tên nghịch tử này, chỉ vì một nữ nhân mà chống đối ta!" Triệu mẫu tức giận đến giơ chén trà lên muốn ném hắn, nhưng lại không nỡ, chỉ nắm quả khô trên bàn ném hắn, vừa ném vừa kêu khóc: "Ngươi thì lợi hại rồi, có bản lĩnh thì đem thân nương này bắt đến trước mặt huynh muội Lý gia phân xử đi! Bọn họ nói gì ngươi cũng nghe, ngu ngốc như vậy, trách không được năm đó thi cử cũng không bằng Lý Chi!"
Bà lớn tiếng khóc, hạ nhân trong nhà ngoài nhà đều cúi thấp đầu yên lặng làm việc, không ai dám hỏi.
Triệu Nam Tự tức giận nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hắn bước lên một bước, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cúi đầu than nhẹ một tiếng, vén áo bào quỳ xuống: "Mẫu thân bớt giận, là hài nhi bất hiếu."
“Trên đời này nào có mẫu thân hãm hại nhi tử của mình?” Triệu mẫu dừng khóc, lấy khăn lau nước mắt, nói: "Ngươi nghe nương, để y nữ tới nơi đó kiểm tra thân thể của nàng."
“Chuyện này sao hài nhi mở miệng được!"
“Có cái gì mà không nói được, Triệu gia ta là dòng dõi thư hương, chính phòng phu nhân nhất định phải là nữ tử liêm khiết, nếu kiểm tra ra thân thể nàng hoàn bích, ta sẽ tự mình gặp nàng dập đầu bồi tội!"
Ngoài cái này ra, Thánh Thượng lại đặc lệnh cho Nội Thị Tỉnh phái thợ thủ công tu sửa lại tú lâu của Lý Diệp, trấn an nàng đã phải chịu kinh hách lần này, chỉ là suy xét đến thanh danh nữ tử nên sau khi tan triều thì gọi Lý Chi vào Ngự Thư Phòng tuyên chỉ, không để lộ ra ngoài.
(Nội Thị Tỉnh: Tại các triều nhà Tùy, nhà Đường, nhà Tống đặt ra cơ cấu Nội Thị Tỉnh do hoạn quan đảm nhiệm, trông coi các việc nội bộ ở trong cung đình.)
“Thần tạ ân bệ hạ." Lý Chi hành xong đại lễ, ngay thẳng nói: "Muội muội vi thần tuy bị kinh hách nhưng tính tình nàng rộng lượng, đã sớm khôi phục. Thứ cho vi thần nói thẳng, đạo ý chỉ này của bệ hạ tựa hồ không hợp lý."
Đương kim Thánh Thượng Triệu Tông ngồi ngay ngắn sau ngự án, nghe hắn nói thế, cười lắc đầu: "Lại nữa rồi, Lý khanh tuy tốt nhưng lại quá chính trực."
“Bệ hạ giáo huấn phải, nhưng lần tu sửa phủ đệ này xác thực hao tài tốn của, thần vẫn còn chút tiền tích được, sơn lại phòng ốc vẫn đủ chi trả, cổ nhân đã từng nói…”
“Tay ta nắm giữ cả một quốc gia, còn không thể gánh nổi bốn chữ hao tài tốn của hay sao? Huống chi Lý khanh thân là mệnh quan triều đình, để cho Nội Thị Tỉnh tu sửa phủ đệ cũng là đúng lý hợp tình." Triệu Tông giơ tay ngăn cản hắn thao thao bất tuyệt: "Yên tâm, tiền lấy từ kho riêng của trẫm, sẽ không dùng tới quốc khố. Ngươi một mình nuôi ấu muội vốn không dễ dàng gì, bổng lộc Hàn Lâm Viện cũng hữu hạn, lần này ban thưởng ý ở trong vẫn là để ngươi vì triều đình cống hiến sức lực, không bị chuyện phàm tục quấy nhiễu tâm trí. Trẫm nói vậy, Lý khanh đã hiểu chưa?”
Triệu Tông nói liền mạch hết lời, nếu Lý Chi vẫn cự tuyệt thì thật sự là quá cương trực, lập tức dập đầu hành lễ lần nữa: "Thần Lý Chi tạ bệ hạ ân điển."
~~~
Lý Chi lãnh ý chỉ, gấp không chờ nổi chạy về nhà đem chuyện vui lớn này kể cho muội muội, Lý Diệp nghe xong cũng vô cùng vui mừng, la hét muốn uống rượu chúc mừng.
“Không được, ba tháng cấm uống rượu của muội còn chưa hết." Lý Chi còn nhớ rõ hồi Tết Trung Thu nàng mượn rượu làm càng, lắc đầu: "Không được uống."
“Ca ca đi mà, chúng ta chỉ uống một chút thôi! Đây chính là ban thưởng của quan gia đấy."
“Quan gia ban thưởng là tu sửa phủ đệ, không phải ban thưởng rượu cho muội uống, chớ có nói chuyện lung tung."
Thấy nói mãi hắn cũng không cho, Lý Diệp phồng miệng, cầm quả thạch lựu lên lột vỏ: "Hừ!"
“Diệp Nhi ngoan, chỉ ba tháng thôi, sau ba tháng chỉ cần muội không mất quy củ là được." Lý Chi dứt khoát sai người cất hết rượu trong phủ: "Ca ca cũng không uống giống muội."
Hắn rót hai ly trà, nói sang chuyện khác: "Hôm nay Đan Cảnh cố ý ở ngoài cung đợi ta, nhờ ta hỏi muội một chuyện."
“Chuyện gì vậy?”
“Hái hoa phi tặc tuy đã quy án, nhưng hắn âm ngoan xảo trá. Mỗi lần hành sự đều đeo khăn che mặt, những nữ tử bị hại đều chưa nhìn thấy mặt hắn nên không có cách nào làm chứng, ngày thẩm án cũng càng lúc càng gần."
Lý Diệp bóc được một đĩa nhỏ thạch lựu, ăn thử mấy hạt cảm nhận vị ngọt lành thanh mát, vì thế đẩy đĩa này cho ca ca, còn mình cầm một cái đĩa không tới bóc quả khác.
“Thượng Thiếu Khanh muốn muội đứng ra làm chứng chỉ tội kẻ kia?”
“Đúng vậy." Lý Chi gật đầu: "Chuyện này đều để Diệp Nhi tự mình quyết định."
Rốt cuộc chuyện này vẫn ảnh hưởng tới thanh danh của nữ tử, trong thâm tâm hắn không muốn muội muội xuất đầu lộ diện trên công đường, nhưng nếu không có người chỉ ra và xác nhận tên hái hoa tặc kia, lúc đem đi thẩm tra thì trình tự rườm rà không nói, chỉ sợ cái mạng chó kia lại trốn được phán quyết xử trảm sau thu, lại để hắn sống thêm một năm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy đến ngày công đường thẩm án? Muội đến đó là được." Lý Diệp đem hạt thạch lựu cuối cùng ném vào miệng, nước lựu nháy mắt bắn ra, cả miệng đều là vị ngọt thanh.
Chỉ cần có thể chứng thực tội danh của Trâu Hòe, nàng cũng không sợ người khác nghĩ thế nào.
Lý Chi thấy muội muội sảng khoái đáp ứng, trong lòng hổ thẹn không bằng, chung quy chính hắn không suy nghĩ rộng lượng, chính nghĩa bằng một tiểu cô nương: "Muội có muốn hỏi Thần Bắc trước không?”
“Khụ khụ khụ!" Nàng bị sặc nước thạch lựu, ho khan liên tục xua tay, vừa định nói Triệu Nam Tự không quản được nàng, nhưng nghĩ lại đây có thể là một cơ hội tốt để từ hôn. Vì thế uống hai ngụm nước trà, đợi cơn ho khan bớt lại, lấy tay vỗ ngực, rũ mắt thở dài, làm bộ tâm trạng rối rắm.
“Muội là vị hôn thê của Triệu thiếu giám, việc này tất nhiên phải thông báo với hắn một tiếng nhưng nếu hắn không cho muội làm chứng thì phải làm sao?
Lý Chi sửng sốt: "Vậy hẳn là vẫn còn người khác nhận ra tên hái hoa phi tặc này."
“Nếu không có thì sao? Những nữ tự bị hại đã đủ đáng thương rồi, như vị Liễu gia nương tử kia, sau khi gặp nạn liền bị lui hôn, nhất thời nghĩ quẩn treo cổ tự sát, phu thê Liễu viên ngoại về già mãi mới có một nữ nhi lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hai phu thê họ cực kỳ bi thương, chấp niệm duy nhất đó là nhìn kẻ ác phải chịu trừng phạt."
“Nếu vậy, ca ca thay muội đi khuyên bảo hắn, Triệu gia vốn là dòng dõi thư hương, tất nhiên hiểu rõ lý lẽ, sẽ không vì việc này khó xử muội."
“Nếu Triệu gia không đồng ý, muội vẫn muốn đi." Lý Diệp cúi đầu, ngón tay tinh tế từng chút một cọ nhẹ mặt bàn, biểu hiện mười hai phần nhỏ yếu bất lực: "Đến lúc đó Triệu thiếu giám có trách tội, ca ca nhất định phải che chở Diệp Nhi nhé!"
Tiểu cô nương nơm nớp lo sợ, ai nhìn vào cũng thấy nàng tuy là một tiểu cô nương chưa trải sự đời nhưng vẫn bất chấp sự sợ hãi trong lòng, cố gắng lấy mười phần dũng khí đi đối chất với kẻ ác vì những nữ tử bị hại, đây mới chính là nữ nhi của Lý gia.
Lý Chi vỗ tay muội muội, đem thạch lựu còn chưa bóc xong nhét vào tay nàng, mang theo vẻ kiêu ngạo: "Diệp Nhi yên tâm đi, nếu Triệu gia thật sự không đồng ý, ca ca sẽ cùng họ giảng đạo lý thế nhân."
“Thật sao?”
“Tất nhiên là thật, ta vĩnh viễn đứng về phía Diệp Nhi."
Lý Diệp không nói nữa, chỉ nhặt mấy hạt thạch lựu đút cho Lý Chi, thấy hắn gật đầu khen ngọt, trong mắt nổi lên nước mắt, cười cười đem tia lo lắng lặng lẽ rút lui.
Sống lại một đời này thật tốt, hai huynh muội phơi mình dưới nắng thu ấm áp, ăn thạch lựu ngọt ngào, nàng mới không ngu ngốc lại gả tới Triệu phủ sống một cuộc sống không thấy ánh mặt trời.
Chuyện làm chứng này nàng nhất định phải làm, lời nói vừa rồi của ca ca cũng đúng nhưng cũng không đúng, Triệu gia xác thực là dòng dõi thư hương nhưng chỉ có thể tính là một nửa, bởi vì tuy Triệu Nam Tự đọc đủ thứ thi thư mà lại có một mẫu thân dốt đặc cán mai còn kiêu ngạo ngang ngược.
~~~
Triệu phủ.
Triệu Nam Tự cung kính đứng nghe Triệu mẫu lải nhải răn dạy.
Đêm trước hái hoa tặc xông vào tú lâu Lý phủ, đến hừng đông hắn đã nhận được tin tức, lòng nóng như lửa đốt, lúc ấy liền muốn đi thăm, lại bị mẫu thân ngăn lại, phái tâm phúc đi theo hắn, không cho hắn tới gần Lý phủ một bước.
Hiện giờ đã qua hai ngày, hắn vẫn không thấy mặt Lý Diệp, nhịn không được trốn khỏi phủ đi nhìn trộm, không ngờ lại bị phát hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuổi tác của Triệu mẫu đã hơn bốn mươi, thân hình cao lớn chắc nịch, lại thích mặc cẩm y hoa phục sặc sỡ, ngồi trên chủ vị cũng mang theo khí thế của đương gia chủ mẫu, chỉ là đôi mắt thon dài, lông mày dựng ngược như cây chổi, trên mặt mang theo cỗ lệ khí, nhìn là biết hạng người không dễ chọc.
“Ngươi đúng là không có tiền đồ? Bị một tiểu nữ tử câu hết hồn phách!" Nàng liếc mắt nhìn nhi tử đứng thẳng không nói lời nào, thong thả ung dung uống một ngụm trà, thấp giọng nói: "Nhà bọn họ xảy ra chuyện đã qua hai ngày còn không thấy người tới cửa thỉnh tội, ngươi lại vội vàng muốn tới gặp nàng?”
“Mẫu thân suy xét, chuyện này là kẻ xấu lợi dụng đêm khuya xông vào Lý phủ làm chuyện bậy bạ, không phải Lý Diệp làm sai."
“Không phải nàng sai? Nàng nếu không xuất đầu lộ diện khắp nơi thì có thể đưa kẻ xấu tới sao?”
Triệu mẫu không thích Lý Diệp, nữ tử này lớn lên quá xinh đẹp lại vô cùng thông minh, đặc biệt một đôi mắt có thần kia, là người có chính kiến.
Trong nhà mọi việc đã có bà là đương gia chủ mẫu lo liệu cũng đủ rồi, nhi tức chỉ cần sinh dưỡng tôn tử là được, người quá thông minh ngược lại phiền toái, nhi tử lại một hai coi trọng nữa, có việc cần quyết định bà chỉ có thể nghe theo nàng ta, thật không tốt.
Lý Diệp nếu thành tức phụ Triệu gia, mặc kệ nàng là muội muội Trạng Nguyên, hay là tiên nữ trên trời thì cũng phải nghe theo quy củ của bà.
Phải để cho nàng biết, trên dưới Triệu gia ai mới là người định đoạt, Triệu Nam Tự phải nghe theo ai.
Triệu Nam Tự không dám chống đối mẫu thân, nhưng lại không thích nghe người khác nói hôn thê của hắn không tốt, giải thích nói: "Tiểu Diệp còn nhỏ, lại hoạt bát hiếu động, ham vui những thứ mới lạ đều là chuyện bình thường. Lần sau hài nhi sẽ dặn dò nàng để tâm một chút, huống chi…”
Hắn nghĩ, lại nói: "Huống chi ta nghe nói tên phi tặc này mới vừa tiến vào Lý phủ đã bị bắt lại, Tiểu Diệp không sao, cũng, cũng chưa mất trong sạch."
Phịch một tiếng, Triệu mẫu nện mạnh chén trà xuống bàn.
Bả vai Triệu Nam Tự run lên, cúi đầu không dám nói thêm.
“Người khác nói gì ngươi liền tin cái đó, sách ngươi đọc được đều là cho chó gặm hết rồi hay sao!" Triệu mẫu trừng hắn: "Chính ta nghe nói màn đêm buông xuống, Đại Lý Tự Thiếu Khanh một mình chạy tới tú lâu, những người đi sau chạy tới nơi thì màn giường đã sớm buông, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì nào có ai biết! Nàng không sao? Nếu nàng ta thật sự không bị sao thì vì sao lại trốn sau màn giường không dám gặp người?”
Triệu Nam Tự á khẩu không trả lời được, kỳ thật chuyện này hắn cũng nghe được mang máng, đêm đó là Đại Lý Tự Thượng Thiếu Khanh phá cửa sổ vào trước, Lý Chi mang theo những người khác theo sau đi vào từ cửa chính, thời gian ở giữa cách nhau nửa khắc, hắn vừa rồi nói như thế là để trấn an mẫu thân, nhưng không nghĩ tới mẫu thân còn biết rõ hơn cả hắn.
Triệu mẫu: "Nếu nàng phải trốn thì tất nhiên là quần áo đã rách nát, thân mình đã bị tặc nhân nhìn thấy, nói không chừng cũng bị cái gì Thiếu Khanh nhìn qua!"
“Mẫu thân!" Triệu Nam Tự quát bảo bà ngừng lại: "Không được nói Tiểu Diệp như vậy!"
“Ngươi, tên nghịch tử này, chỉ vì một nữ nhân mà chống đối ta!" Triệu mẫu tức giận đến giơ chén trà lên muốn ném hắn, nhưng lại không nỡ, chỉ nắm quả khô trên bàn ném hắn, vừa ném vừa kêu khóc: "Ngươi thì lợi hại rồi, có bản lĩnh thì đem thân nương này bắt đến trước mặt huynh muội Lý gia phân xử đi! Bọn họ nói gì ngươi cũng nghe, ngu ngốc như vậy, trách không được năm đó thi cử cũng không bằng Lý Chi!"
Bà lớn tiếng khóc, hạ nhân trong nhà ngoài nhà đều cúi thấp đầu yên lặng làm việc, không ai dám hỏi.
Triệu Nam Tự tức giận nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hắn bước lên một bước, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cúi đầu than nhẹ một tiếng, vén áo bào quỳ xuống: "Mẫu thân bớt giận, là hài nhi bất hiếu."
“Trên đời này nào có mẫu thân hãm hại nhi tử của mình?” Triệu mẫu dừng khóc, lấy khăn lau nước mắt, nói: "Ngươi nghe nương, để y nữ tới nơi đó kiểm tra thân thể của nàng."
“Chuyện này sao hài nhi mở miệng được!"
“Có cái gì mà không nói được, Triệu gia ta là dòng dõi thư hương, chính phòng phu nhân nhất định phải là nữ tử liêm khiết, nếu kiểm tra ra thân thể nàng hoàn bích, ta sẽ tự mình gặp nàng dập đầu bồi tội!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro