Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc
Chương 26
Phi Dực
2024-11-21 22:12:33
Editor: Hannah
"Sao có thể nói lời này. Làm sao bá phụ có thể bởi vì bất công, không trả công đạo lại cho con chứ."
Lý Quốc Công tất nhiên là bất công Khương Hoàn.
Khương Hoàn là nữ nhi ông ta thương yêu mười mấy năm, nhưng Yến Ninh. . . Mặc dù nuôi dưỡng ở Quốc Công Phủ, nhưng cuối cùng cũng không phải huyết mạch của Lý Quốc Công.
Song khi Yến Ninh tội nghiệp như một con thú con vô tội nhìn ông, cặp mắt rơi lệ đáng thương, lại không nói ra được lời nhẫn tâm.
Ông ta cũng lo lắng nếu mình gọn gàng dứt khoát bắt Yến Ninh nhượng bộ, tiểu nha đầu này sẽ càng khóc nhiều hơn.
Nếu như Yến Ninh khóc tới mức sinh bệnh thêm, lão thái thái truy cứu xuống, chỉ sợ ông ta cũng không có quả ngon để ăn.
Lý Quốc Công càng không muốn để người ta thấy mình bất công quá rõ ràng.
"Thật sao? Đại cữu cữu sẽ làm chủ vì con thật ư? Con biết đại cữu cữu thương con, nhất định sẽ làm chủ cho con mà." Yến Ninh suy yếu nở nụ cười, tóm ống tay áo Lý Quốc Công nhỏ giọng nói, "Đại cữu cữu, người tuyệt đối đừng miễn cưỡng."
Nàng rất lo lắng mà nhìn Lý Quốc Công, Lý Quốc Công dụi đôi mắt nói, "Bá phụ không miễn cưỡng. Chuyện này nếu không tra ra manh mối, thành danh của biểu tỷ A Hoàn cũng sẽ bị hao tổn." Lúc đầu Khương Hoàn đã là con gái ngoại thất, nếu như có lời ra tiếng vào nàng ở bên trong Quốc Công Phủ oán hận tiểu thư trong phủ nên đả thương người, vậy thành danh của Khương Hoàn sẽ càng xấu hơn.
Lý Quốc Công hiện tại chỉ hi vọng chuyện này bình yên mà trôi qua, bởi vậy, nhất định phải giúp Khương Hoàn đẩy tất cả chuyện này lên những bà tử này một lần nữa.
"Ngươi nói A Lan bảo các ngươi chỉnh lý sương băng bên hồ?" Ông ta thấy Yến Ninh dùng sắc mặt trắng bệch nhìn mình nở nụ cười, sau đó lại để đầu lên đầu gối lên đùi A Dung đang im lặng, dường như nhìn Yến Ninh đến ngây người, thì quay đầu nghiêm nghị Hỏi bà tử kia, "Chẳng lẽ không phải vì các ngươi lười biếng làm ra sơ sẩy, mới tạo ra những chuyện hôm nay sao? Làm hai vị cô nương trong phủ bởi vậy bị kinh sợ, các ngươi thật sự làm việc rất tốt đấy." Thanh âm của ông ta nghiêm khắc, Lý Quốc Công phu nhân nhếch miệng lộ ra độ cong mỉa mai, nhìn Sở thị ôm Khương Hoàn nhất thời ngây người không khóc được, lạnh lùng nói, "Quốc Công Giá, ngoại thất của ông vừa rồi cũng không phải nói như vậy đâu."
Ý tứ của Sở Thị, không phải vì bà đã căn dặn những bà tử trong phủ này thống nhất lí do, vu oan giá họa cho Khương Hoàn?
Bây giờ, Lý Quốc Công phảng phất giống như không nghe thấy, vậy chẳng lẽ Sở Thị chỉ trích như vậy là đúng rồi sao?
"Quốc Công Gia! Chúng nô tì oan uổng!" Thấy Lý Quốc Công lại muốn đem chậu nước bẩn hắt lên trên đầu của mình, ý tứ này hiển nhiên là do những hạ nhân các nàng sơ sẩy, không dọn kĩ băng sương bên hồ, mới tạo thành sự cố kia, bởi vậy nên Yến Ninh gặp tai bay vạ gió, Khương Hoàn cũng oan uổng, tất cả đều vui vẻ, tất cả đều do những người hạ nhân các nàng sai.
Nếu như những bà tử này là hạ nhân của đại phòng, cũng e ngại uy thế của Lý Quốc Công thì có lẽ sẽ phải không thể không nhận tội. Nhưng các nàng là hạ nhân trong viện nhị phòng nhị lão gia, Lý Quốc Công không trực tiếp sai khiến được các nàng, bởi vậy những bà tử này có nhiều hơn mấy phần sức lực, vội vàng quỳ xuống lớn tiếng nói với Lý Quốc Công, "Cô nương của chúng nô tỳ dặn chúng nô tì thanh lý băng sương bên hồ, chúng nô tì tất nhiên phải dọn sạch sẽ. Cô nương chúng nô tỳ còn cùng Ngụy Quốc Công Phủ Bát cô nương khoe khoang sự tài giỏi của chúng nô tỳ. Bát cô nương còn bởi vì chúng nô tì dọn dẹp băng sương sạch sẽ mà khen chúng ta rất cẩn thận. Nếu như Quốc Công Gia không tin, cũng có thể đến hỏi Ngụy Quốc Công Phủ Bát cô nương, chúng nô tì có dọn dẹp sạch sẽ băng sương hay không, tự nhiên sẽ có Bát cô nương làm chứng."
Đây chẳng phải là việc xấu trong nhà nói ra bên ngoài sao?
Trong lòng Lý Quốc Công tức giận gần chết, nhìn những bà tử không biết thời thế nãy lớn tiếng gầm thét nói, "Đều cút ra ngoài cho ta!"
Ông ta chưa bao giờ thấy qua loại nô tỳ lại dám làm trái ý của chủ tử như thế, đặc biệt là những nô tỳ này còn khiến ông ta mất hết mặt mũi, cũng khiến Lý Quốc Công phu nhân dùng ánh mắt mỉa mai nhìn ông ta. Làm ông ta chật vật đỏ tía tai
Lúc này, tiếng khóc của Khương Hoàn truyền tới, nàng ta đã phủ phục trên đất khóc rống, hiển nhiên cũng vì á khẩu không trả lời được. Lúc này Lý Quốc Công thật sự không có biện pháp, ông ta nghe tiếng khóc ủy khuất của Khương Hoàn, còn có Lý Quốc Công phu nhân lộ vẻ mỉa mai và A Dung, thấp giọng nói , "Tuổi A Hoàn còn nhỏ, nếu như chuyện này vỡ lở ra, thanh danh A Hoàn phải làm sao bây giờ?"
Ông ta đã minh bạch, chuyện này thật sự chính là do Khương Hoàn cố ý đẩy Yến Ninh xuống nước.
Bây giờ nhìn ánh mắt của Yến Ninh vô tội mà nhìn mình, Lý Quốc Công lúng ta lúng túng hồi lâu.
"Sao có thể nói lời này. Làm sao bá phụ có thể bởi vì bất công, không trả công đạo lại cho con chứ."
Lý Quốc Công tất nhiên là bất công Khương Hoàn.
Khương Hoàn là nữ nhi ông ta thương yêu mười mấy năm, nhưng Yến Ninh. . . Mặc dù nuôi dưỡng ở Quốc Công Phủ, nhưng cuối cùng cũng không phải huyết mạch của Lý Quốc Công.
Song khi Yến Ninh tội nghiệp như một con thú con vô tội nhìn ông, cặp mắt rơi lệ đáng thương, lại không nói ra được lời nhẫn tâm.
Ông ta cũng lo lắng nếu mình gọn gàng dứt khoát bắt Yến Ninh nhượng bộ, tiểu nha đầu này sẽ càng khóc nhiều hơn.
Nếu như Yến Ninh khóc tới mức sinh bệnh thêm, lão thái thái truy cứu xuống, chỉ sợ ông ta cũng không có quả ngon để ăn.
Lý Quốc Công càng không muốn để người ta thấy mình bất công quá rõ ràng.
"Thật sao? Đại cữu cữu sẽ làm chủ vì con thật ư? Con biết đại cữu cữu thương con, nhất định sẽ làm chủ cho con mà." Yến Ninh suy yếu nở nụ cười, tóm ống tay áo Lý Quốc Công nhỏ giọng nói, "Đại cữu cữu, người tuyệt đối đừng miễn cưỡng."
Nàng rất lo lắng mà nhìn Lý Quốc Công, Lý Quốc Công dụi đôi mắt nói, "Bá phụ không miễn cưỡng. Chuyện này nếu không tra ra manh mối, thành danh của biểu tỷ A Hoàn cũng sẽ bị hao tổn." Lúc đầu Khương Hoàn đã là con gái ngoại thất, nếu như có lời ra tiếng vào nàng ở bên trong Quốc Công Phủ oán hận tiểu thư trong phủ nên đả thương người, vậy thành danh của Khương Hoàn sẽ càng xấu hơn.
Lý Quốc Công hiện tại chỉ hi vọng chuyện này bình yên mà trôi qua, bởi vậy, nhất định phải giúp Khương Hoàn đẩy tất cả chuyện này lên những bà tử này một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi nói A Lan bảo các ngươi chỉnh lý sương băng bên hồ?" Ông ta thấy Yến Ninh dùng sắc mặt trắng bệch nhìn mình nở nụ cười, sau đó lại để đầu lên đầu gối lên đùi A Dung đang im lặng, dường như nhìn Yến Ninh đến ngây người, thì quay đầu nghiêm nghị Hỏi bà tử kia, "Chẳng lẽ không phải vì các ngươi lười biếng làm ra sơ sẩy, mới tạo ra những chuyện hôm nay sao? Làm hai vị cô nương trong phủ bởi vậy bị kinh sợ, các ngươi thật sự làm việc rất tốt đấy." Thanh âm của ông ta nghiêm khắc, Lý Quốc Công phu nhân nhếch miệng lộ ra độ cong mỉa mai, nhìn Sở thị ôm Khương Hoàn nhất thời ngây người không khóc được, lạnh lùng nói, "Quốc Công Giá, ngoại thất của ông vừa rồi cũng không phải nói như vậy đâu."
Ý tứ của Sở Thị, không phải vì bà đã căn dặn những bà tử trong phủ này thống nhất lí do, vu oan giá họa cho Khương Hoàn?
Bây giờ, Lý Quốc Công phảng phất giống như không nghe thấy, vậy chẳng lẽ Sở Thị chỉ trích như vậy là đúng rồi sao?
"Quốc Công Gia! Chúng nô tì oan uổng!" Thấy Lý Quốc Công lại muốn đem chậu nước bẩn hắt lên trên đầu của mình, ý tứ này hiển nhiên là do những hạ nhân các nàng sơ sẩy, không dọn kĩ băng sương bên hồ, mới tạo thành sự cố kia, bởi vậy nên Yến Ninh gặp tai bay vạ gió, Khương Hoàn cũng oan uổng, tất cả đều vui vẻ, tất cả đều do những người hạ nhân các nàng sai.
Nếu như những bà tử này là hạ nhân của đại phòng, cũng e ngại uy thế của Lý Quốc Công thì có lẽ sẽ phải không thể không nhận tội. Nhưng các nàng là hạ nhân trong viện nhị phòng nhị lão gia, Lý Quốc Công không trực tiếp sai khiến được các nàng, bởi vậy những bà tử này có nhiều hơn mấy phần sức lực, vội vàng quỳ xuống lớn tiếng nói với Lý Quốc Công, "Cô nương của chúng nô tỳ dặn chúng nô tì thanh lý băng sương bên hồ, chúng nô tì tất nhiên phải dọn sạch sẽ. Cô nương chúng nô tỳ còn cùng Ngụy Quốc Công Phủ Bát cô nương khoe khoang sự tài giỏi của chúng nô tỳ. Bát cô nương còn bởi vì chúng nô tì dọn dẹp băng sương sạch sẽ mà khen chúng ta rất cẩn thận. Nếu như Quốc Công Gia không tin, cũng có thể đến hỏi Ngụy Quốc Công Phủ Bát cô nương, chúng nô tì có dọn dẹp sạch sẽ băng sương hay không, tự nhiên sẽ có Bát cô nương làm chứng."
Đây chẳng phải là việc xấu trong nhà nói ra bên ngoài sao?
Trong lòng Lý Quốc Công tức giận gần chết, nhìn những bà tử không biết thời thế nãy lớn tiếng gầm thét nói, "Đều cút ra ngoài cho ta!"
Ông ta chưa bao giờ thấy qua loại nô tỳ lại dám làm trái ý của chủ tử như thế, đặc biệt là những nô tỳ này còn khiến ông ta mất hết mặt mũi, cũng khiến Lý Quốc Công phu nhân dùng ánh mắt mỉa mai nhìn ông ta. Làm ông ta chật vật đỏ tía tai
Lúc này, tiếng khóc của Khương Hoàn truyền tới, nàng ta đã phủ phục trên đất khóc rống, hiển nhiên cũng vì á khẩu không trả lời được. Lúc này Lý Quốc Công thật sự không có biện pháp, ông ta nghe tiếng khóc ủy khuất của Khương Hoàn, còn có Lý Quốc Công phu nhân lộ vẻ mỉa mai và A Dung, thấp giọng nói , "Tuổi A Hoàn còn nhỏ, nếu như chuyện này vỡ lở ra, thanh danh A Hoàn phải làm sao bây giờ?"
Ông ta đã minh bạch, chuyện này thật sự chính là do Khương Hoàn cố ý đẩy Yến Ninh xuống nước.
Bây giờ nhìn ánh mắt của Yến Ninh vô tội mà nhìn mình, Lý Quốc Công lúng ta lúng túng hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro