Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc
Chương 25
Phi Dực
2024-11-21 22:12:33
“Ta hỏi lại một lần. Ngươi thật sự nhớ rõ là như thế sao? Thật sựu do bên hồ băng sương phủ kín? Khương Hoàn, ta cuối cùng hỏi ngươi một lần, sau này không thể sửa lại.” A Dung chậm rãi nói.
Nàng bưng một bát tổ yến mà một bên nha hoàn bưng tới, dù cho Yến Ninh lộ ra bộ dáng ủy khuất và ghét bỏ, vẫn như cũ kiên nhẫn mà đút Yến Ninh ăn tổ yến.
Khương Vệ đứng ở một bên, dùng tư thái bảo vệ mà che lại hai muội muội và mẫu thân ở sau người.
Giờ phút này, trên mặt thon dài thanh tú của Khương Hoàn lộ ra vài phần tái nhợt, nhưng vẫn gật gật đầu nói, “Đúng vậy. Ta đích xác không phải cố ý.”
“Ngươi lại đây nói đi.” A Dung thật vất vả dỗ Yến Ninh ăn một chút tổ yến, thấy nàng không thoải mái bò lại đây, gối đầu lên trên đùi chính mình rầm rì, liền lấy khăn từ trong tay Khương Vệ cầm khăn xoa xoa khóe miệng Yến Ninh, cũng không ngẩng đầu mà nói với bà tử lộ ra vài phần bất mãn đứng một bên chờ đợi hồi lâu, lại nhìn về phía Khương Hoàn, giọng nói lãnh đạm, “Nói cho Khương Hoàn, ngày đó các ngươi xử lý những băng sương bên hồ như thế nào.”
Thanh âm cuả nàng chợt trở nên lạnh băng, Khương Hoàn sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nhìn về phía bà tử kia, lại thấy bà tử kia cười làm lành bước lên, hành lễ với Lý Quốc Công đang gắt gao nhíu mày, lúc này mới nói với Lý Quốc Công, “Quốc công gia, nô tỳ là người hầu trong viện của Nhị lão gia. Ngày Đại thọ của Lão thái thái, cô nương của chúng tô tỳ muốn đi ra bên hồ xem cẩm lý, người tới đều là quý nữ kinh đô, đều là tiểu thư thế gia, bởi vậy cô nương lo lắng có người ở bên hồ bị trượt chân, luôn dặn dò bọn nô tỳ sửa sang bên hồ cho sạch sẽ, tuyệt đối không có chút băng sương nào mới mang theo tiểu thư các nhà cùng nhau tới ngắm hồ. A Hoàn cô nương nói, bên hồ có băng sương khiến cô nương trượt chân, nhưng bọn nô tỳ lại không dám nhận chỉ trích như vậy, khác gì bọn nô tỳ không đem lời của chủ tử nói để ở trong lòng, không đem tánh mạng quý nữ các phủ để ở trong lòng? Hơn nữa Quốc công gia…… Bên hồ nếu còn chỗ bọn nô tỳ dọn chưa sạch sẽ, thì cũng không thể chỉ có một người A Hoàn cô nương trượt chân trùng hợp như vậy, tiểu thư nhà khác lại bình yên vô sự.”
Trên mặt bà tử này mang theo sự lấy lòng tươi cười khiêm tốn, ở trước mặt Lý Quốc Công khom lưng uốn gối, nhưng lời nói ra lại khiến người khác không thể phản bác.
Không sai.
Đều ở một bên hồ, sao chỉ có Khương Hoàn trượt chân?
Hơn nữa nếu Khương Hoàn trượt chân đẩy Yến Ninh, vậy sao người khác không trượt chân điệu nghệ như thế?
Huống chi đã có lệnh chủ tử phân phó dọn dẹp bên hồ cho sạch sẽ, thì tất nhiên hạ nhân sẽ không dám chậm trễ, bằng không chẳng phải khiến Lý Quốc Công phủ mang danh không coi trọng an nguy của quý nữ của các nhà huân quý kinh đô để vào mắt sao?
Lý Quốc Công sửng sốt, quay đầu nhìn sắc mặt Khương Hoàn đột nhiên trắng bệch, đang bối rối xin giúp đỡ mà nhìn chính mình, rơi lệ đầy mặt.
Ông ta nhìn thấy nước mắt của Khương Hoàn, ánh mắt hơi hơi co rụt lại.
“A Hoàn, trong phủ này người đứng đầu là lão thái thái, sao con có thể cùng các nàng đối chất được cơ chứ?” Sở thị thấy bà tử này rõ rõ ràng ràng nói bên hồ căn bản không có băng sương, Khương Hoàn đã bị dọa sợ, khuôn mặt kiều mỹ trắng bệch như tờ giấy, thì khóc lóc nhào qua ôm Khương Hoàn vào trong ngực rơi lệ nói, “Tất cả đều là ta sai. Là ta không tốt, không nên si tâm vọng tưởng, khiến con tới phủ Quốc công tự rước lấy nhục. Không chỉ bị người ta chà đạp, còn bị người ta bôi nhọ. Hiện giờ, người khác nói cái gì đều là sự thật. Ai sẽ tin tưởng con chứ?”
Nàng ta ôm Khương Hoàn hoảng loạn, hai mẹ con tức khắc khóc thành một đoàn.
Yến Ninh ngơ ngác mà nhìn hai mẹ con này khóc cái không ngừng, sau một lát, cũng tinh tế khụt khịt.
Chẳng lẽ chỉ có Khương Hoàn biết khóc sao?
Nếu chỉ nói về chuyện khóc lóc, Yến Ninh cảm thấy chính mình hoàn toàn không thua bất luận kẻ nào.
“Đại cữu cữu, Đại cữu cữu.” Nàng thấy trên mặt Lý Quốc Công có vài phần oán trách và phẫn nộ nhìn về phía Lý Quốc Công phu nhân, dù trong lòng có oán hận Lý Quốc Công thiên vị hai mẹ con ngoại thất, thì vẫn khóc lóc cầm vạt áo Lý Quốc Công như cũ, ngửa đầu lộ ra một khuôn mặt đã khóc thành mèo hoang, thút tha thút thít hỏi, “Đại cữu cữu, có phải con cần sự công đạo làm người khó xử hay không? Nếu người đau lòng, đau lòng A Hoàn cô nương, thì, thì……” Nàng khóc đến mức không thành tiếng, khụt khịt hai tiếng, đột nhiên nằm ở trên trường kỷ ho khan, như là muốn ngất đi.
Chỉ là ngón tay tinh tế của nàng vẫn nắm vạt áo Lý Quốc Công, gian nan suy yếu nói, “Đại cữu cữu, dù cho Đại cữu cữu luyến tiếc, thì cũng đừng bôi nhọ nhóm người hầu nhị phòng. Bằng không Nhị cữu cữu và A Lan biểu tỷ cũng bị bôi nhọ, họ thật sự rất vô tội.”
Nàng suy yếu vô lực, đáng thương mà khóc.
Tiếng khóc của Sở thị đột nhiên cứng lại.
Nàng bưng một bát tổ yến mà một bên nha hoàn bưng tới, dù cho Yến Ninh lộ ra bộ dáng ủy khuất và ghét bỏ, vẫn như cũ kiên nhẫn mà đút Yến Ninh ăn tổ yến.
Khương Vệ đứng ở một bên, dùng tư thái bảo vệ mà che lại hai muội muội và mẫu thân ở sau người.
Giờ phút này, trên mặt thon dài thanh tú của Khương Hoàn lộ ra vài phần tái nhợt, nhưng vẫn gật gật đầu nói, “Đúng vậy. Ta đích xác không phải cố ý.”
“Ngươi lại đây nói đi.” A Dung thật vất vả dỗ Yến Ninh ăn một chút tổ yến, thấy nàng không thoải mái bò lại đây, gối đầu lên trên đùi chính mình rầm rì, liền lấy khăn từ trong tay Khương Vệ cầm khăn xoa xoa khóe miệng Yến Ninh, cũng không ngẩng đầu mà nói với bà tử lộ ra vài phần bất mãn đứng một bên chờ đợi hồi lâu, lại nhìn về phía Khương Hoàn, giọng nói lãnh đạm, “Nói cho Khương Hoàn, ngày đó các ngươi xử lý những băng sương bên hồ như thế nào.”
Thanh âm cuả nàng chợt trở nên lạnh băng, Khương Hoàn sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nhìn về phía bà tử kia, lại thấy bà tử kia cười làm lành bước lên, hành lễ với Lý Quốc Công đang gắt gao nhíu mày, lúc này mới nói với Lý Quốc Công, “Quốc công gia, nô tỳ là người hầu trong viện của Nhị lão gia. Ngày Đại thọ của Lão thái thái, cô nương của chúng tô tỳ muốn đi ra bên hồ xem cẩm lý, người tới đều là quý nữ kinh đô, đều là tiểu thư thế gia, bởi vậy cô nương lo lắng có người ở bên hồ bị trượt chân, luôn dặn dò bọn nô tỳ sửa sang bên hồ cho sạch sẽ, tuyệt đối không có chút băng sương nào mới mang theo tiểu thư các nhà cùng nhau tới ngắm hồ. A Hoàn cô nương nói, bên hồ có băng sương khiến cô nương trượt chân, nhưng bọn nô tỳ lại không dám nhận chỉ trích như vậy, khác gì bọn nô tỳ không đem lời của chủ tử nói để ở trong lòng, không đem tánh mạng quý nữ các phủ để ở trong lòng? Hơn nữa Quốc công gia…… Bên hồ nếu còn chỗ bọn nô tỳ dọn chưa sạch sẽ, thì cũng không thể chỉ có một người A Hoàn cô nương trượt chân trùng hợp như vậy, tiểu thư nhà khác lại bình yên vô sự.”
Trên mặt bà tử này mang theo sự lấy lòng tươi cười khiêm tốn, ở trước mặt Lý Quốc Công khom lưng uốn gối, nhưng lời nói ra lại khiến người khác không thể phản bác.
Không sai.
Đều ở một bên hồ, sao chỉ có Khương Hoàn trượt chân?
Hơn nữa nếu Khương Hoàn trượt chân đẩy Yến Ninh, vậy sao người khác không trượt chân điệu nghệ như thế?
Huống chi đã có lệnh chủ tử phân phó dọn dẹp bên hồ cho sạch sẽ, thì tất nhiên hạ nhân sẽ không dám chậm trễ, bằng không chẳng phải khiến Lý Quốc Công phủ mang danh không coi trọng an nguy của quý nữ của các nhà huân quý kinh đô để vào mắt sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Quốc Công sửng sốt, quay đầu nhìn sắc mặt Khương Hoàn đột nhiên trắng bệch, đang bối rối xin giúp đỡ mà nhìn chính mình, rơi lệ đầy mặt.
Ông ta nhìn thấy nước mắt của Khương Hoàn, ánh mắt hơi hơi co rụt lại.
“A Hoàn, trong phủ này người đứng đầu là lão thái thái, sao con có thể cùng các nàng đối chất được cơ chứ?” Sở thị thấy bà tử này rõ rõ ràng ràng nói bên hồ căn bản không có băng sương, Khương Hoàn đã bị dọa sợ, khuôn mặt kiều mỹ trắng bệch như tờ giấy, thì khóc lóc nhào qua ôm Khương Hoàn vào trong ngực rơi lệ nói, “Tất cả đều là ta sai. Là ta không tốt, không nên si tâm vọng tưởng, khiến con tới phủ Quốc công tự rước lấy nhục. Không chỉ bị người ta chà đạp, còn bị người ta bôi nhọ. Hiện giờ, người khác nói cái gì đều là sự thật. Ai sẽ tin tưởng con chứ?”
Nàng ta ôm Khương Hoàn hoảng loạn, hai mẹ con tức khắc khóc thành một đoàn.
Yến Ninh ngơ ngác mà nhìn hai mẹ con này khóc cái không ngừng, sau một lát, cũng tinh tế khụt khịt.
Chẳng lẽ chỉ có Khương Hoàn biết khóc sao?
Nếu chỉ nói về chuyện khóc lóc, Yến Ninh cảm thấy chính mình hoàn toàn không thua bất luận kẻ nào.
“Đại cữu cữu, Đại cữu cữu.” Nàng thấy trên mặt Lý Quốc Công có vài phần oán trách và phẫn nộ nhìn về phía Lý Quốc Công phu nhân, dù trong lòng có oán hận Lý Quốc Công thiên vị hai mẹ con ngoại thất, thì vẫn khóc lóc cầm vạt áo Lý Quốc Công như cũ, ngửa đầu lộ ra một khuôn mặt đã khóc thành mèo hoang, thút tha thút thít hỏi, “Đại cữu cữu, có phải con cần sự công đạo làm người khó xử hay không? Nếu người đau lòng, đau lòng A Hoàn cô nương, thì, thì……” Nàng khóc đến mức không thành tiếng, khụt khịt hai tiếng, đột nhiên nằm ở trên trường kỷ ho khan, như là muốn ngất đi.
Chỉ là ngón tay tinh tế của nàng vẫn nắm vạt áo Lý Quốc Công, gian nan suy yếu nói, “Đại cữu cữu, dù cho Đại cữu cữu luyến tiếc, thì cũng đừng bôi nhọ nhóm người hầu nhị phòng. Bằng không Nhị cữu cữu và A Lan biểu tỷ cũng bị bôi nhọ, họ thật sự rất vô tội.”
Nàng suy yếu vô lực, đáng thương mà khóc.
Tiếng khóc của Sở thị đột nhiên cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro