Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc
Chương 24
Phi Dực
2024-11-21 22:12:33
Editor: Hannah
May mà khi đó bà đã sinh ba trai một gái, bởi vậy dù không cần người trượng phu Lý Quốc Công không có lương tâm, chỉ trông nom dạy dỗ bọn nhỏ thì cũng đã đủ rồi.
Cái gì bà đều có thể chịu đựng, nhưng không thể chịu đựng có người ở trong phủ làm chuyện xấu, làm tổn thương đến con nhỏ của bà.
“Bà rốt cuộc muốn như thế nào.”
“Muốn như thế nào sao, tất nhiên phải đợi phụ thân cân nhắc quyết định.” Yến Ninh đã rất khó chịu, nhưng nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ đáng thương của Khương Hoàn, nàng lại cảm thấy mình lần này tuyệt đối không thể để Khương Hoàn rời khỏi phủ Quốc công đơn giản như thế. Tuy rằng nàng vẫn nhát gan như cũ, nhưng khi nghĩ vào lúc này, dù bất chấp tất cả nằng cũng muốn làm loạn lên khiến Khương Hoàn trả giá đại giới. Thời điểm nàng giãy giụa muốn đi kéo vạt áo của Lý Quốc Công, liền nghe thấy ngoài cửa truyền tiếng nói của A Dung.
Yến Ninh ngẩn ngơ, khi thấy ở thấy ngoài cửa, A Dung mang theo mấy bà tử hình như rất khẩn trương vafo phòng, đôi mắt nàng có chút mơ hồ, lại nhỏ giọng rầm rì hai tiếng.
Thanh âm nho nhỏ nhược nhược khiến A Dung đưa ánh mắt lại đây, thấy Yến Ninh hình như bị bệnh càng nặng hơn, nàng ấy sửng sốt, không khỏi nhíu nhíu mày.
“Trở về không?” Nàng ấy bất chấp Lý Quốc Công, váy hơi phiêu đãng bước tới bên người Yến Ninh hỏi.
“Muội muốn đòi công đạo.” Thanh âm Yến Ninh khàn khàn gian nan, nhưng lại rất rõ ràng mà nói.
Nàng trọng sinh một lần, dù vẫn nhát gan sợ phiền phức như trước, vẫn muốn dựa vào đại biểu tỷ che chở, nhưng rốt cuộc không muốn hàm hàm hồ hồ mà sinh hoạt.
Người thương tổn nàng, bắt nạt nàng, nàng không muốn tiếp tục một điều nhịn chín sự lành, để cho người xấu đắc ý.
Nàng muốn đòi công đạo, muốn người xấu chịu trừng phạt thích đáng.
“Bộ dáng hiện tại của A Ninh là đáng yêu nhất.” Thấy Yến Ninh tuy nước mắt lunwg tròng nhìn mình, nhưng lại có dũng khí nói ra hai chữ “Công đạo” hai chữ, trong lòng A Dung vui mừng, lại cảm thấy xót xa, vuốt cái trán nóng bỏng của Yến Ninh, thấy nàng sốt đến mức cực kì không thoải mái, thấp giọng nói, “Vậy biểu tỷ sẽ cho muội một cái công đạo.”
Từ trước A Dung không yên tâm nhất chính là Yến Ninh luôn nén giận.
Tiểu biểu muội này từ nhỏ tính tình đã nhút nhát, nhát gan, như vậy cũng đều không sao cả, dù sao cũng có nàng ấy che chở. Nhưng Yến Ninh luôn nén giận lại khiến A Dung cảm thấy thập phần sầu lo.
Nén giận, đại diện cho việc dù Yến Ninh có bị bắt nạt cũng chỉ yên lặng nhẫn nại.
Nhẫn nại……
Cũng không phải một từ ngữ rất tốt đẹp, bởi vì nó đại diện cho rất nhiều ủy khuất, còn có rất nhiều chua xót.
Hiện tại tiểu cô nương kiều kiều mềm mại lần đầu tiên nghiêm túc muốn công đạo như vậy, A Dung liền biết, chỉ cần mở ra lần đầu tiên này, ngày sau dù cho Yến Ninh vẫn mềm yếu, nhưng cũng sẽ hiểu được cách bảo hộ chính mình.
“Phụ thân, A Ninh không thoải mái, vậy chúng ta trực tiếp dao sắc chặt đay rối thôi.” A Dung thooilaf một cô nương rất có khả năng, thấy Lý Quốc Công nhíu mày thập phần không vui nhìn chính mình, chỉ cười cười, ánh mắt đảo qua Khương Hoàn đang nằm ở trên mặt đất khóc như bị vạn phần ủy khuất, vẻ mặt ôn hoà nói với Lý Quốc Công, “Chuyện này, vô luận như thế nào đều phải giải quyết ở trong phủ, ngài nói xem?”
Nàng quay người ngồi ở bên người Yến Ninh, vừa vuốt tóc Yến Ninh, vừa nhìn Khương Hoàn bình tĩnh nói, “Khương Hoàn, lời nói của ngươi mới rồi ta đã nghe nha hoàn bên ngoài nói. Ngươi nói ngươi không cẩn thận, bởi vì bên hồ có băng sương, khiến dưới chân ngươi bị trượt một cái, không cẩn thận đẩy A Ninh, có phải thế không?”
Nàng từ trên cao nhìn xuống, tuy rằng trên người không mặc hoa phục, cũng không mang châu ngọc đầy đầu, chỉ vô cùng đơn giản buộc mái tóc dài, lười nhác đặt trên vai, nhưng một đôi mắt có thần, lộ ra sự tự tin và sắc bén mà nữ tử bình thường không có.
Rõ ràng nàng ấy mặc xiêm y ở nhà nửa cũ nửa mới, khí thế lại áp đảo Khương Hoàn một thân hoa phục.
Khương Hoàn ngơ ngẩn nhìn Khương Dung ngồi ở trên trường kỷ, đang hơi hơi nâng nâng hàm dưới, có một vẻ như đã hiểu rõ mọi thứ.
Nàng ta chỉ cảm thấy thiếu nữ hiện tại ngồi trên trường kỷ diễm quang bắn ra bốn phítreeduf chỉ là xiêm y bình thường cũng không thể che giấu vầng hào quang của nàng ấy.
Kiêu ngạo như phượng hoàng.
Một đôi tay của Khương Hoàn gắt gao nắm chặt, móng tay thon dài đè vào lòng bàn tay, cảm nhận được đau đớn, nàng ta cắn khóe miệng thấp giọng nói, “Đúng vậy.” Nàng ta quỳ trên mặt đất, nhưng Khương Dung lại ngồi ở trên ghế, như là đang thẩm vấn nàng ta.
Vì sao trời sinh nàng ta lại thấp hơn Khương Dung một đầu.
Dựa vào cái gì?
Đều là con gái của Lý Quốc Công, mẫu tộc của nàng ta là Sở thị cũng rất hiển hách, vì sao nàng ta lại bị Khương Dung thẩm vấn như vậy?
May mà khi đó bà đã sinh ba trai một gái, bởi vậy dù không cần người trượng phu Lý Quốc Công không có lương tâm, chỉ trông nom dạy dỗ bọn nhỏ thì cũng đã đủ rồi.
Cái gì bà đều có thể chịu đựng, nhưng không thể chịu đựng có người ở trong phủ làm chuyện xấu, làm tổn thương đến con nhỏ của bà.
“Bà rốt cuộc muốn như thế nào.”
“Muốn như thế nào sao, tất nhiên phải đợi phụ thân cân nhắc quyết định.” Yến Ninh đã rất khó chịu, nhưng nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ đáng thương của Khương Hoàn, nàng lại cảm thấy mình lần này tuyệt đối không thể để Khương Hoàn rời khỏi phủ Quốc công đơn giản như thế. Tuy rằng nàng vẫn nhát gan như cũ, nhưng khi nghĩ vào lúc này, dù bất chấp tất cả nằng cũng muốn làm loạn lên khiến Khương Hoàn trả giá đại giới. Thời điểm nàng giãy giụa muốn đi kéo vạt áo của Lý Quốc Công, liền nghe thấy ngoài cửa truyền tiếng nói của A Dung.
Yến Ninh ngẩn ngơ, khi thấy ở thấy ngoài cửa, A Dung mang theo mấy bà tử hình như rất khẩn trương vafo phòng, đôi mắt nàng có chút mơ hồ, lại nhỏ giọng rầm rì hai tiếng.
Thanh âm nho nhỏ nhược nhược khiến A Dung đưa ánh mắt lại đây, thấy Yến Ninh hình như bị bệnh càng nặng hơn, nàng ấy sửng sốt, không khỏi nhíu nhíu mày.
“Trở về không?” Nàng ấy bất chấp Lý Quốc Công, váy hơi phiêu đãng bước tới bên người Yến Ninh hỏi.
“Muội muốn đòi công đạo.” Thanh âm Yến Ninh khàn khàn gian nan, nhưng lại rất rõ ràng mà nói.
Nàng trọng sinh một lần, dù vẫn nhát gan sợ phiền phức như trước, vẫn muốn dựa vào đại biểu tỷ che chở, nhưng rốt cuộc không muốn hàm hàm hồ hồ mà sinh hoạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người thương tổn nàng, bắt nạt nàng, nàng không muốn tiếp tục một điều nhịn chín sự lành, để cho người xấu đắc ý.
Nàng muốn đòi công đạo, muốn người xấu chịu trừng phạt thích đáng.
“Bộ dáng hiện tại của A Ninh là đáng yêu nhất.” Thấy Yến Ninh tuy nước mắt lunwg tròng nhìn mình, nhưng lại có dũng khí nói ra hai chữ “Công đạo” hai chữ, trong lòng A Dung vui mừng, lại cảm thấy xót xa, vuốt cái trán nóng bỏng của Yến Ninh, thấy nàng sốt đến mức cực kì không thoải mái, thấp giọng nói, “Vậy biểu tỷ sẽ cho muội một cái công đạo.”
Từ trước A Dung không yên tâm nhất chính là Yến Ninh luôn nén giận.
Tiểu biểu muội này từ nhỏ tính tình đã nhút nhát, nhát gan, như vậy cũng đều không sao cả, dù sao cũng có nàng ấy che chở. Nhưng Yến Ninh luôn nén giận lại khiến A Dung cảm thấy thập phần sầu lo.
Nén giận, đại diện cho việc dù Yến Ninh có bị bắt nạt cũng chỉ yên lặng nhẫn nại.
Nhẫn nại……
Cũng không phải một từ ngữ rất tốt đẹp, bởi vì nó đại diện cho rất nhiều ủy khuất, còn có rất nhiều chua xót.
Hiện tại tiểu cô nương kiều kiều mềm mại lần đầu tiên nghiêm túc muốn công đạo như vậy, A Dung liền biết, chỉ cần mở ra lần đầu tiên này, ngày sau dù cho Yến Ninh vẫn mềm yếu, nhưng cũng sẽ hiểu được cách bảo hộ chính mình.
“Phụ thân, A Ninh không thoải mái, vậy chúng ta trực tiếp dao sắc chặt đay rối thôi.” A Dung thooilaf một cô nương rất có khả năng, thấy Lý Quốc Công nhíu mày thập phần không vui nhìn chính mình, chỉ cười cười, ánh mắt đảo qua Khương Hoàn đang nằm ở trên mặt đất khóc như bị vạn phần ủy khuất, vẻ mặt ôn hoà nói với Lý Quốc Công, “Chuyện này, vô luận như thế nào đều phải giải quyết ở trong phủ, ngài nói xem?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng quay người ngồi ở bên người Yến Ninh, vừa vuốt tóc Yến Ninh, vừa nhìn Khương Hoàn bình tĩnh nói, “Khương Hoàn, lời nói của ngươi mới rồi ta đã nghe nha hoàn bên ngoài nói. Ngươi nói ngươi không cẩn thận, bởi vì bên hồ có băng sương, khiến dưới chân ngươi bị trượt một cái, không cẩn thận đẩy A Ninh, có phải thế không?”
Nàng từ trên cao nhìn xuống, tuy rằng trên người không mặc hoa phục, cũng không mang châu ngọc đầy đầu, chỉ vô cùng đơn giản buộc mái tóc dài, lười nhác đặt trên vai, nhưng một đôi mắt có thần, lộ ra sự tự tin và sắc bén mà nữ tử bình thường không có.
Rõ ràng nàng ấy mặc xiêm y ở nhà nửa cũ nửa mới, khí thế lại áp đảo Khương Hoàn một thân hoa phục.
Khương Hoàn ngơ ngẩn nhìn Khương Dung ngồi ở trên trường kỷ, đang hơi hơi nâng nâng hàm dưới, có một vẻ như đã hiểu rõ mọi thứ.
Nàng ta chỉ cảm thấy thiếu nữ hiện tại ngồi trên trường kỷ diễm quang bắn ra bốn phítreeduf chỉ là xiêm y bình thường cũng không thể che giấu vầng hào quang của nàng ấy.
Kiêu ngạo như phượng hoàng.
Một đôi tay của Khương Hoàn gắt gao nắm chặt, móng tay thon dài đè vào lòng bàn tay, cảm nhận được đau đớn, nàng ta cắn khóe miệng thấp giọng nói, “Đúng vậy.” Nàng ta quỳ trên mặt đất, nhưng Khương Dung lại ngồi ở trên ghế, như là đang thẩm vấn nàng ta.
Vì sao trời sinh nàng ta lại thấp hơn Khương Dung một đầu.
Dựa vào cái gì?
Đều là con gái của Lý Quốc Công, mẫu tộc của nàng ta là Sở thị cũng rất hiển hách, vì sao nàng ta lại bị Khương Dung thẩm vấn như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro