Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc
Chương 30
Phi Dực
2024-11-21 22:12:33
Không phải làm cho Sở Vương cảm thấy Yến Ninh là một nữ tử hùng hổ, dù là trưởng bối cũng ức hiếp hay sao?
Nếu như Sở Vương là một nam tử sơ ý, thậm chí hiện tại cũng không cần biết chuyện tranh chấp giữa Yến Ninh và Khương Hoàn, sẽ chỉ cảm thấy nữ hài tử Yến Ninh này phẩm hạnh không tốt. Nếu như là nữ hài tử mỹ đức, sao khiến mộtvị trưởng bối bị bức ép đến mức dập đầu nhận lỗi cơ chứ?
A Dung đã tức giận đến mức toàn thân phát run, nếu như không phải trong ngực còn ôm Yến Ninh, nàng đã đứng dậy tự mình lôi Sở Thị ra ngoài.
"Đại cô nương, ta biết thân phận của ta làm chướng mắt thái thái và các người. Nhưng A Hoàn vô tội, nàng là hài tử đáng thương. Cầu xin đại cô nương nhớ tình A Hoàn muội muội ruột của ngài, mà tha thứ cho nàng đi."
Sở Thị biết bản tính A Dung thông minh, cũng là người có thể làm chủ trong phủ, liền khóc năn nỉ.
Khương Hoàn sững sờ, cúi đầu rủ xuống, loạng chà loạng choạng ngã trên mặt đất khóc lên.
"Đại cô nương, các người đã khiến A Hoàn quỳ gối mấy ngày, chẳng lẽ còn không thể hả giận sao?" Sở Thị vừa khóc vừa nói, lại thấy Yến Ninh co quắp, tinh tế khóc lên. Giờ phút này, bên người Sở Thị dường như truyền đến khsi lạnh băng hàn, sau đó, một nam nhân anh tuấn cao lớn đã chậm rãi đi qua bên cạnh nàng ta, ngồi ở một bên ghế giường êm. Nàng ta sững sờ, thấy vị Sở Vương có hung danh trong kinh đô này vậy mà trực tiếp ngồi ở một bên, một đôi mắt tràn đầy nước lóe lên, càng khóc lóc dập đầu về phía Yến Ninh.
Yến Ninh chưa từng gặp người vô sỉ như vậy.
Nàng giãy giụa đi ra từ trong ngực A Dung, trông thấy Lý Quốc Công phu nhân dường như muốn đi qua thu thập Sở Thị, vội vàng quay đầu, ngậm nước mắt nói với một bên Sở Vương, "Ta không có ỷ thế hiếp người. Các nàng là người xấu."
Thanh âm của nàng ủy khuất cực kì.
Sở Vương "Ừ" một tiếng, không nhìn người dập đầu dưới đất, cũng không để ý đến khóc bao bên người đang vội vội vàng vàng giải thích với mình.
Hắn chỉ lạnh nhạt nói, "Đã phạm sai lầm, dập đầu là đúng rồi. Tiếp tục đi."
Thanh âm hắn nghiêm nghị, hiển nhiên cảm thấy Sở Thị biết mình phạm sai lầm, hiện giờ dập đầu với Yến Ninh cũng chẳng vô tội đáng thương thế nào, mà tương phản, người phạm sai lầm dập đầu bồi tội cho người bị hại là đúng rồi.
Bởi vậy Sở Vương cũng không hề để ý A Dung vừa mới nãy nói lời lo lắng, chỉ nghe thanh âm của Khóc bao, hình như nàng vừa mới hẳn đã khóc mấy trận rồi, nếu không thì thanh âm cũng không khàn khàn như thế, hơi nhíu mày, nhìn Lý Quốc Công đang vội vội vàng vàng phân phó nha hoàn bưng trà nóng cho mình, hắn nhận lấy uống một ngụm, đột nhiên nhìn về phía Sở Thị đang quỳ gối trước mặt A Dung và Yến Ninh.
"Sao lại không dập nữa rồi?" Hắn bỗng nhiên trầm mặt hỏi.
Sở Thị không dám tin nhìn Sở Vương.
Giờ phút này nàng ta quỳ gối trước mặt A Dung và Yến Ninh, đột nhiên cảm thấy bản thân tựa như tôm tép nhãi nhép.
"Vương Gia, đây là thiếp hầu của thần." Lý Quốc Công thấy Sở Thị bị một câu của Sở Vương khiến cho lung lay sắp đổ, nhất thời đau lòng vô cùng, lại cảm thấy Yến Ninh cực kì quá phận, hiện tại khiến trưởng bối quỳ gối trước mặt, vậy mà lại không đưa tay ra ngăn đón một chút, vội vàng tiến lên nói với Sở Vương, "Một chút chuyện gia đình. Một chút chuyện gia đình."
Ông ta cố gắng hi vọng Sở Vương không nên để chuyện này ở trong lòng, nhưng mà Sở Vương đã nhíu mày, có chút không vui nhìn ông ta hỏi, "Một thị thiếp phạm sai lầm, dập đầu bồi tội mới là đúng lý. Chẳng lẽ nàng ta làm sai chuyện, ngược lại bắt các cô nương chủ tử bồi tội cho nàng sao? Vừa mới rồi nàng ta còn biết phép tắc, hiện tại sao lại không tiếp tục bồi tội?"
Lý Quốc Công đón nhận ánh mắt của Sở Vương tràn ngập uy nghi, không tự chủ được nhìn cái trán của ngoại thất đã dập đến mức đỏ lên.
Sắc mặt Lý Quốc Công phu nhân hoà hoãn lại, không lo được cái khác, lạnh lùng trừng Lý Quốc Công một chút, giải thích với Sở Vương, "Khiến Vương Gia chế giễu. Trước đó đang xử trí mẫu nữ ngoại thất làm việc không ổn của Quốc Công gia, bởi vậy mà không kịp nghênh đón Vương Gia."
"Làm việc không ổn?" Sở Vương chậm rãi cầm trà nóng trong tay, đặt lại trên bàn, trầm thấp hỏi một tiếng, khiến Lý Quốc Công vô ý thức rùng mình một cái.
"Là làm việc không ổn, hay có chủ tâm làm ác?" Sở Vương lạnh lùng hỏi.
Nếu như Sở Vương là một nam tử sơ ý, thậm chí hiện tại cũng không cần biết chuyện tranh chấp giữa Yến Ninh và Khương Hoàn, sẽ chỉ cảm thấy nữ hài tử Yến Ninh này phẩm hạnh không tốt. Nếu như là nữ hài tử mỹ đức, sao khiến mộtvị trưởng bối bị bức ép đến mức dập đầu nhận lỗi cơ chứ?
A Dung đã tức giận đến mức toàn thân phát run, nếu như không phải trong ngực còn ôm Yến Ninh, nàng đã đứng dậy tự mình lôi Sở Thị ra ngoài.
"Đại cô nương, ta biết thân phận của ta làm chướng mắt thái thái và các người. Nhưng A Hoàn vô tội, nàng là hài tử đáng thương. Cầu xin đại cô nương nhớ tình A Hoàn muội muội ruột của ngài, mà tha thứ cho nàng đi."
Sở Thị biết bản tính A Dung thông minh, cũng là người có thể làm chủ trong phủ, liền khóc năn nỉ.
Khương Hoàn sững sờ, cúi đầu rủ xuống, loạng chà loạng choạng ngã trên mặt đất khóc lên.
"Đại cô nương, các người đã khiến A Hoàn quỳ gối mấy ngày, chẳng lẽ còn không thể hả giận sao?" Sở Thị vừa khóc vừa nói, lại thấy Yến Ninh co quắp, tinh tế khóc lên. Giờ phút này, bên người Sở Thị dường như truyền đến khsi lạnh băng hàn, sau đó, một nam nhân anh tuấn cao lớn đã chậm rãi đi qua bên cạnh nàng ta, ngồi ở một bên ghế giường êm. Nàng ta sững sờ, thấy vị Sở Vương có hung danh trong kinh đô này vậy mà trực tiếp ngồi ở một bên, một đôi mắt tràn đầy nước lóe lên, càng khóc lóc dập đầu về phía Yến Ninh.
Yến Ninh chưa từng gặp người vô sỉ như vậy.
Nàng giãy giụa đi ra từ trong ngực A Dung, trông thấy Lý Quốc Công phu nhân dường như muốn đi qua thu thập Sở Thị, vội vàng quay đầu, ngậm nước mắt nói với một bên Sở Vương, "Ta không có ỷ thế hiếp người. Các nàng là người xấu."
Thanh âm của nàng ủy khuất cực kì.
Sở Vương "Ừ" một tiếng, không nhìn người dập đầu dưới đất, cũng không để ý đến khóc bao bên người đang vội vội vàng vàng giải thích với mình.
Hắn chỉ lạnh nhạt nói, "Đã phạm sai lầm, dập đầu là đúng rồi. Tiếp tục đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh âm hắn nghiêm nghị, hiển nhiên cảm thấy Sở Thị biết mình phạm sai lầm, hiện giờ dập đầu với Yến Ninh cũng chẳng vô tội đáng thương thế nào, mà tương phản, người phạm sai lầm dập đầu bồi tội cho người bị hại là đúng rồi.
Bởi vậy Sở Vương cũng không hề để ý A Dung vừa mới nãy nói lời lo lắng, chỉ nghe thanh âm của Khóc bao, hình như nàng vừa mới hẳn đã khóc mấy trận rồi, nếu không thì thanh âm cũng không khàn khàn như thế, hơi nhíu mày, nhìn Lý Quốc Công đang vội vội vàng vàng phân phó nha hoàn bưng trà nóng cho mình, hắn nhận lấy uống một ngụm, đột nhiên nhìn về phía Sở Thị đang quỳ gối trước mặt A Dung và Yến Ninh.
"Sao lại không dập nữa rồi?" Hắn bỗng nhiên trầm mặt hỏi.
Sở Thị không dám tin nhìn Sở Vương.
Giờ phút này nàng ta quỳ gối trước mặt A Dung và Yến Ninh, đột nhiên cảm thấy bản thân tựa như tôm tép nhãi nhép.
"Vương Gia, đây là thiếp hầu của thần." Lý Quốc Công thấy Sở Thị bị một câu của Sở Vương khiến cho lung lay sắp đổ, nhất thời đau lòng vô cùng, lại cảm thấy Yến Ninh cực kì quá phận, hiện tại khiến trưởng bối quỳ gối trước mặt, vậy mà lại không đưa tay ra ngăn đón một chút, vội vàng tiến lên nói với Sở Vương, "Một chút chuyện gia đình. Một chút chuyện gia đình."
Ông ta cố gắng hi vọng Sở Vương không nên để chuyện này ở trong lòng, nhưng mà Sở Vương đã nhíu mày, có chút không vui nhìn ông ta hỏi, "Một thị thiếp phạm sai lầm, dập đầu bồi tội mới là đúng lý. Chẳng lẽ nàng ta làm sai chuyện, ngược lại bắt các cô nương chủ tử bồi tội cho nàng sao? Vừa mới rồi nàng ta còn biết phép tắc, hiện tại sao lại không tiếp tục bồi tội?"
Lý Quốc Công đón nhận ánh mắt của Sở Vương tràn ngập uy nghi, không tự chủ được nhìn cái trán của ngoại thất đã dập đến mức đỏ lên.
Sắc mặt Lý Quốc Công phu nhân hoà hoãn lại, không lo được cái khác, lạnh lùng trừng Lý Quốc Công một chút, giải thích với Sở Vương, "Khiến Vương Gia chế giễu. Trước đó đang xử trí mẫu nữ ngoại thất làm việc không ổn của Quốc Công gia, bởi vậy mà không kịp nghênh đón Vương Gia."
"Làm việc không ổn?" Sở Vương chậm rãi cầm trà nóng trong tay, đặt lại trên bàn, trầm thấp hỏi một tiếng, khiến Lý Quốc Công vô ý thức rùng mình một cái.
"Là làm việc không ổn, hay có chủ tâm làm ác?" Sở Vương lạnh lùng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro