Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc
Chương 31
Phi Dực
2024-11-21 22:12:33
Editor: Hannah
Lời này của Sở Vương khiến trong lòng Lý Quốc Công buồn khổ.
Thực ra thì chuyện hôm nay của Yến Ninh và Khương Hoàn hoàn toàn chỉ là chuyện nhà mình.
Sở Vương gặp được, bị Sở Vương biết chuyện xấu nhà mình, nhiều nhất chỉ là mất mặt mà thôi.
Thế nhưng bây giờ Sở Vương bày ra bộ dáng như muốn nhúng tay vào chuyện này, khiến trong lòng Lý Quốc Công phiền muộn.
Chuyện này thì có liên quan gì tới Sở Vương chứ?
Đây là việc nhà Phủ Lý Quốc Công, tay Sở Vương có phải là kéo dài quá dài rồi không?
Thế nhưng Lý Quốc Công đối mặt với Sở Vương đang ngồi ở trên ghế lại có khí thế bức người, khiến người ta cảm thấy thở không nổi, cũng không biết nên làm sao khuyên Sở Vương bớt can thiệp vào việc nhà người khác.
"Vương Gia, cái này. . ."
"Ngươi nói đi." Sở Vương nói với Khương Vệ đúng ở một bên.
Hắn hoàn toàn lờ đi A Dung và Yến Ninh, thế nhưng Yến Ninh đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có một chút an ổn.
Nàng ngơ ngác nhìn Sở Vương, cảm thấy nước mắt lại muốn chảy ra.
Nàng quả nhiên không tin lầm người, Sở Vương đích thật là một người rất chính trực, đồng thời tuyệt đối sẽ không bị những người giả vờ đáng thương mê hoặc tâm trí.
Nếu như Sở Vương là người chính trực như thế, lại còn là người thấy chuyện bất bình mở miệng hỏi thăm, vậy kiếp trước nàng để lại cho Sở Vương phong thư mà Khương Hoàn viết cho Thẩm Ngôn Khanh, còn nói chuyện Cửu Hoàng Tử nuôi dưỡng tư quân, Sở Vương nhất định sẽ giúp nàng hoàn thành phó thác.
Yến Ninh cảm thấy trong đầu mình, tảng đá nặng nề đè nén bấy lâu như bị tan mất.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, nỗi sợ hãi lo lắng chuyện Sở Vương có tin nàng hay không, rửa nỗi oan khuất cho đại biểu tỷ và đại tỷ phu hay không, tất cả đã không còn.
Yến Ninh lập tức ô ô khóc lên.
"A Ninh, A Ninh làm sao rồi?" Trông thấy một đôi tay tuyết trắng của Yến Ninh nắm chặt tua rua bên trên giường êm khóc lên, khóc cực kì nghiêm túc chuyên chú, A Dung rất lo lắng nàng khóc đến ngất đi, vội vàng thấp giọng hỏi, "Là cảm thấy ủy khuất à?"
"Không phải. Muội cảm thấy Vương Gia thật là tốt. Thật sự rất tốt." Đại biểu tỷ ở kiếp trước không lừa nàng, hóa ra Sở Vương thật sự là người tốt, khi nhìn thấy những chuyện bất bình thì sẽ đứng ra mở miệng chủ trì công đạo.
Yến Ninh lập tức bị cảm động bởi sự chính trực của Sở Vương. Nàng nhỏ giọng thì thào, thế nhưng Sở Vương cũng đã nghe rõ ràng tất cả. Nghe Khóc Bao này cảm động đến mức không nói được "Muội biết muội không sai", "Vương Gia là Vương Gia tốt nhất trên đời " như vậy, Sở Vương cảm thấy tiếng khóc khiến bản thân đau đầu, lạnh lùng nói với Khương Vệ, "Nhanh lên."
Ngữ khí của hắn rất không kiên nhẫn.
Khương Vệ không chút biến sắc nhìn thoáng qua Lý Quốc Công âm thầm cảnh cáo, lại xem như không nhìn thấy, cung kính nói với Sở Vương, "Trước mặt Vương Gia thần không dám lừa gạt. Hôm nay xảy ra chuyện này, tại vì biểu muội nhà ta thụ bị ủy khuất rất lớn, suýt nữa thì bị con gái ngoại thất chưa chồng hại chết."
Hắn nói từ đầu chí cuối chuyện Khương Hoàn ở thọ yến ngày ấy của lão thái thái đẩy Yến Ninh vào trong hồ, khiến Yến Ninh bị bệnh nặng, Khương Hoàn lại giảo biện như thế nào, hôm nay chứng cứ vô cùng xác thực, thế nhưng lại vẫn là có người hi vọng dàn xếp ổn thỏa. Sắc mặt Sở Vương bình thản nghe trong chốc lát, sau đó chậm rãi gật đầu nói, "Lý Quốc Công nói đúng. Nhà yên ổn vạn sự hưng."
Lý Quốc Công đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Trên mặt Sở Thị và Khương Hoàn đều lộ ra vẻ mặt tràn ngập hi vọng và vui sướng.
Yến Ninh ghé vào bên trên giường êm, ngơ ngác nhìn Sở Vương.
Sở Vương cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, nghiêng đầu nhìn Yến Ninh một chút, thấy nàng đã dỡ áo khoác ngoài trên người xuống, hiện tại nhìn đơn bạc đến đáng thương, nho nhỏ, yếu ớt, nhỏ yếu tựa như gió thổi qua sẽ thổi bay nàng luôn, không khỏi lạnh nhạt chuyển tầm mắt không nhìn nàng nữa.
Hắn không thích sinh mệnh quá nhỏ yếu, quá yếu ớt như thế.
"Vương Gia nói gì cũng đúng." Yến Ninh cảm thấy khi nãy Sở Vương rất chính nghĩa, vậy bây giờ nói những lời này nhất định là có đạo lý của mình.
Nàng hít mũi một cái, nhỏ giọng nói, "Vương Gia nhất định sẽ làm chủ cho ta." Bởi vì Sở Vương biết nàng mới là người bị hại, cho nên Yến Ninh tin tưởng phẩm đức của Sở Vương, sẽ không khiến nàng ủy khuất mà tha thứ Khương Hoàn.
Nàng tín nhiệm mà nhìn Sở Vương.
A Dung cảm thấy rất kỳ quặc.
Yến Ninh tựa hồ cực kì tín nhiệm Sở Vương, nhưng đây không phải là lần thứ nhất nàng nhìn thấy Sở Vương à?
Nhìn Yến Ninh nhìn Sở Vương, chờ đợi Sở Vương phán xử, A Dung lộ ra mấy phần suy tư, nhưng vẫn bảo vệ Yến Ninh vào trong ngực của mình.
Vô luận như thế nào, đây đều là muội muội của nàng.
"Đa tạ Vương Gia thông cảm." Vẻ mặt Lý Quốc Công tươi cười nói.
Lời này của Sở Vương khiến trong lòng Lý Quốc Công buồn khổ.
Thực ra thì chuyện hôm nay của Yến Ninh và Khương Hoàn hoàn toàn chỉ là chuyện nhà mình.
Sở Vương gặp được, bị Sở Vương biết chuyện xấu nhà mình, nhiều nhất chỉ là mất mặt mà thôi.
Thế nhưng bây giờ Sở Vương bày ra bộ dáng như muốn nhúng tay vào chuyện này, khiến trong lòng Lý Quốc Công phiền muộn.
Chuyện này thì có liên quan gì tới Sở Vương chứ?
Đây là việc nhà Phủ Lý Quốc Công, tay Sở Vương có phải là kéo dài quá dài rồi không?
Thế nhưng Lý Quốc Công đối mặt với Sở Vương đang ngồi ở trên ghế lại có khí thế bức người, khiến người ta cảm thấy thở không nổi, cũng không biết nên làm sao khuyên Sở Vương bớt can thiệp vào việc nhà người khác.
"Vương Gia, cái này. . ."
"Ngươi nói đi." Sở Vương nói với Khương Vệ đúng ở một bên.
Hắn hoàn toàn lờ đi A Dung và Yến Ninh, thế nhưng Yến Ninh đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có một chút an ổn.
Nàng ngơ ngác nhìn Sở Vương, cảm thấy nước mắt lại muốn chảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng quả nhiên không tin lầm người, Sở Vương đích thật là một người rất chính trực, đồng thời tuyệt đối sẽ không bị những người giả vờ đáng thương mê hoặc tâm trí.
Nếu như Sở Vương là người chính trực như thế, lại còn là người thấy chuyện bất bình mở miệng hỏi thăm, vậy kiếp trước nàng để lại cho Sở Vương phong thư mà Khương Hoàn viết cho Thẩm Ngôn Khanh, còn nói chuyện Cửu Hoàng Tử nuôi dưỡng tư quân, Sở Vương nhất định sẽ giúp nàng hoàn thành phó thác.
Yến Ninh cảm thấy trong đầu mình, tảng đá nặng nề đè nén bấy lâu như bị tan mất.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, nỗi sợ hãi lo lắng chuyện Sở Vương có tin nàng hay không, rửa nỗi oan khuất cho đại biểu tỷ và đại tỷ phu hay không, tất cả đã không còn.
Yến Ninh lập tức ô ô khóc lên.
"A Ninh, A Ninh làm sao rồi?" Trông thấy một đôi tay tuyết trắng của Yến Ninh nắm chặt tua rua bên trên giường êm khóc lên, khóc cực kì nghiêm túc chuyên chú, A Dung rất lo lắng nàng khóc đến ngất đi, vội vàng thấp giọng hỏi, "Là cảm thấy ủy khuất à?"
"Không phải. Muội cảm thấy Vương Gia thật là tốt. Thật sự rất tốt." Đại biểu tỷ ở kiếp trước không lừa nàng, hóa ra Sở Vương thật sự là người tốt, khi nhìn thấy những chuyện bất bình thì sẽ đứng ra mở miệng chủ trì công đạo.
Yến Ninh lập tức bị cảm động bởi sự chính trực của Sở Vương. Nàng nhỏ giọng thì thào, thế nhưng Sở Vương cũng đã nghe rõ ràng tất cả. Nghe Khóc Bao này cảm động đến mức không nói được "Muội biết muội không sai", "Vương Gia là Vương Gia tốt nhất trên đời " như vậy, Sở Vương cảm thấy tiếng khóc khiến bản thân đau đầu, lạnh lùng nói với Khương Vệ, "Nhanh lên."
Ngữ khí của hắn rất không kiên nhẫn.
Khương Vệ không chút biến sắc nhìn thoáng qua Lý Quốc Công âm thầm cảnh cáo, lại xem như không nhìn thấy, cung kính nói với Sở Vương, "Trước mặt Vương Gia thần không dám lừa gạt. Hôm nay xảy ra chuyện này, tại vì biểu muội nhà ta thụ bị ủy khuất rất lớn, suýt nữa thì bị con gái ngoại thất chưa chồng hại chết."
Hắn nói từ đầu chí cuối chuyện Khương Hoàn ở thọ yến ngày ấy của lão thái thái đẩy Yến Ninh vào trong hồ, khiến Yến Ninh bị bệnh nặng, Khương Hoàn lại giảo biện như thế nào, hôm nay chứng cứ vô cùng xác thực, thế nhưng lại vẫn là có người hi vọng dàn xếp ổn thỏa. Sắc mặt Sở Vương bình thản nghe trong chốc lát, sau đó chậm rãi gật đầu nói, "Lý Quốc Công nói đúng. Nhà yên ổn vạn sự hưng."
Lý Quốc Công đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt Sở Thị và Khương Hoàn đều lộ ra vẻ mặt tràn ngập hi vọng và vui sướng.
Yến Ninh ghé vào bên trên giường êm, ngơ ngác nhìn Sở Vương.
Sở Vương cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, nghiêng đầu nhìn Yến Ninh một chút, thấy nàng đã dỡ áo khoác ngoài trên người xuống, hiện tại nhìn đơn bạc đến đáng thương, nho nhỏ, yếu ớt, nhỏ yếu tựa như gió thổi qua sẽ thổi bay nàng luôn, không khỏi lạnh nhạt chuyển tầm mắt không nhìn nàng nữa.
Hắn không thích sinh mệnh quá nhỏ yếu, quá yếu ớt như thế.
"Vương Gia nói gì cũng đúng." Yến Ninh cảm thấy khi nãy Sở Vương rất chính nghĩa, vậy bây giờ nói những lời này nhất định là có đạo lý của mình.
Nàng hít mũi một cái, nhỏ giọng nói, "Vương Gia nhất định sẽ làm chủ cho ta." Bởi vì Sở Vương biết nàng mới là người bị hại, cho nên Yến Ninh tin tưởng phẩm đức của Sở Vương, sẽ không khiến nàng ủy khuất mà tha thứ Khương Hoàn.
Nàng tín nhiệm mà nhìn Sở Vương.
A Dung cảm thấy rất kỳ quặc.
Yến Ninh tựa hồ cực kì tín nhiệm Sở Vương, nhưng đây không phải là lần thứ nhất nàng nhìn thấy Sở Vương à?
Nhìn Yến Ninh nhìn Sở Vương, chờ đợi Sở Vương phán xử, A Dung lộ ra mấy phần suy tư, nhưng vẫn bảo vệ Yến Ninh vào trong ngực của mình.
Vô luận như thế nào, đây đều là muội muội của nàng.
"Đa tạ Vương Gia thông cảm." Vẻ mặt Lý Quốc Công tươi cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro