Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp
Thời Vãn Chết R...
2024-11-22 21:01:15
Đế Đô, ngoại ô thành phố.
Hàng chục thi thể đàn ông, máu thịt lẫn lộn, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Máu từ các vết thương chảy ra, nhuộm đỏ thẫm cả nền đất.
Bên trong nhà máy bỏ hoang rộng lớn, mùi máu tanh nồng nặc như địa ngục trần gian.
“Tổng giám đốc Phó,”
Dương Tập cẩn thận lên tiếng, ánh mắt dán vào người đàn ông khóe môi rỉ máu.
“Phu nhân đã qua đời rồi, ngài…”
Từ lúc nhìn thấy thi thể phu nhân, tổng giám đốc Phó đã hai lần phun máu.
Nếu tiếp tục như vậy, bệnh cũ tái phát, hậu quả khó mà tưởng tượng.
“Câm miệng!”
Phó Đình Sâm ngắt lời Dương Tập, gương mặt tuấn tú, thanh nhã của anh thoáng qua vẻ lạnh lùng khiến người khác kinh sợ.
Nhưng khi quay lại nhìn Thời Vãn, ánh mắt anh lại dịu dàng như cũ.
“Cô ấy chưa chết, cô ấy sẽ không chết.”
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng bế Thời Vãn lên, như thể đang ôm một báu vật quý giá nhất thế gian.
“Vãn Vãn, đừng sợ, anh đưa em về nhà.”
Phó Đình Sâm bước qua những thi thể sát thủ nằm la liệt, trên gương mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ u ám đáng sợ.
“Chặt xác bọn chúng ra, đem cho chó ăn.”
Dương Tập gật đầu.
Biệt thự nhà Phó.
Thiếu phu nhân đã chết?!
Nhìn thấy Phó Đình Sâm ôm thi thể Thời Vãn bước vào, tất cả mọi người đều kinh hãi đến tái mặt, đứng chết trân tại chỗ.
Họ biết rõ, thiếu phu nhân chính là mạng sống của thiếu gia.
Chuyện này, e rằng bầu trời của nhà họ Phó sắp sụp đổ.
Nghĩ đến đây, không ai dám thở mạnh.
Cả biệt thự rộng lớn chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Dương Tập không dám chậm trễ, lập tức cho người báo tin cho ông cụ Phó.
Bên trong phòng.
Thời Vãn nằm trên giường, được lau sạch sẽ, mặc một chiếc váy dài màu trắng.
Gương mặt xinh đẹp dịu dàng, mái tóc xoăn dài như thác nước lười biếng xõa trên gối.
Ngoại trừ vết bầm đáng sợ trên cổ và việc không còn hơi thở, cô trông chẳng khác gì một người đang say ngủ.
Phó Đình Sâm ngồi bên mép giường, yên lặng nhìn Thời Vãn. Trong đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm như xoáy nước của anh, chứa đựng nỗi quyến luyến gần như muốn nuốt chửng cả thế giới.
Tia sáng cuối cùng ngoài cửa sổ cũng tắt ngấm, cả thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.
“Vãn Vãn,”
Phó Đình Sâm khẽ vuốt má Thời Vãn, giọng nói khàn đặc.
“Thật ra đến phút cuối, em vẫn hận anh, đúng không?”
Anh dịu dàng vuốt ve bàn tay Thời Vãn, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy sự tự giễu và bi thương.
“Hận anh đã dùng mọi cách để giữ em bên mình.”
“Hận anh đã trói buộc tự do của em.”
“Hận sự chiếm hữu bệnh hoạn của anh.”
“Hận tất cả những gì thuộc về anh.”
Trên gương mặt anh là một nụ cười tự giễu, lạnh lẽo.
“Nhưng anh phải làm sao đây?”
Phó Đình Sâm bật cười, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại như một vũng nước chết.
“Thế giới của anh tối tăm và dơ bẩn, em là ánh sáng duy nhất chiếu vào. Một khi đã chạm vào, anh không thể buông tay.”
Anh yên lặng nhìn Thời Vãn rất lâu, rất lâu, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô.
“Em yên tâm, tất cả những kẻ tổn thương em, anh sẽ khiến chúng không còn nơi chôn thây.”
Phó Đình Sâm đứng dậy bước ra ngoài.
“Chờ anh, sẽ không lâu đâu.”
Khí chất sát phạt toát ra từ người anh khiến không khí dường như đông cứng lại.
Phó Đình Sâm không biết rằng, linh hồn của Thời Vãn đang đứng lặng lẽ phía sau anh, cách không xa.
Không rõ vì lý do gì, sau khi chết, linh hồn cô bị giam cầm trong phạm vi ba mét quanh Phó Đình Sâm.
Không đi được, cũng không thoát được.
Anh đi đâu, cô chỉ có thể theo đó.
Thời Vãn khẽ nhếch môi cười, trong mắt đầy sự bất lực.
Không ngờ ngay cả khi chết rồi, Phó Đình Sâm vẫn không chịu buông tha cô.
Nhưng điều Thời Vãn tò mò hơn lúc này chính là:
Những kẻ đã giết cô, rốt cuộc là ai sai khiến?
Suy nghĩ quay trở lại trước khi xảy ra sự việc.
Thời Vãn nhận được một cuộc gọi, nói rằng cậu của cô đột ngột phát bệnh, được đưa vào bệnh viện của cô.
Nhận được tin, cô vội lái xe đến ngay.
Ai ngờ, giữa đường, một chiếc xe tải bất ngờ lao thẳng về phía cô mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Khoảng cách quá gần, chiếc xe tải mất kiểm soát quá đột ngột, Thời Vãn hoàn toàn không tránh kịp.
Sau một cú va chạm dữ dội, cô bị kéo ra khỏi xe và đưa đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
Rồi sau đó, cô bị người ta bóp cổ đến chết.
Cho đến khi Phó Đình Sâm ôm chặt thi thể của cô vào lòng, ý thức của cô mới tỉnh lại.
Tất nhiên, lúc đó cô đã là một linh hồn.
Đúng lúc này.
“Két——”
Tiếng cửa mở vang lên, cắt ngang dòng ký ức của Thời Vãn.
Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử của cô co rút lại.
Hàng chục thi thể đàn ông, máu thịt lẫn lộn, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Máu từ các vết thương chảy ra, nhuộm đỏ thẫm cả nền đất.
Bên trong nhà máy bỏ hoang rộng lớn, mùi máu tanh nồng nặc như địa ngục trần gian.
“Tổng giám đốc Phó,”
Dương Tập cẩn thận lên tiếng, ánh mắt dán vào người đàn ông khóe môi rỉ máu.
“Phu nhân đã qua đời rồi, ngài…”
Từ lúc nhìn thấy thi thể phu nhân, tổng giám đốc Phó đã hai lần phun máu.
Nếu tiếp tục như vậy, bệnh cũ tái phát, hậu quả khó mà tưởng tượng.
“Câm miệng!”
Phó Đình Sâm ngắt lời Dương Tập, gương mặt tuấn tú, thanh nhã của anh thoáng qua vẻ lạnh lùng khiến người khác kinh sợ.
Nhưng khi quay lại nhìn Thời Vãn, ánh mắt anh lại dịu dàng như cũ.
“Cô ấy chưa chết, cô ấy sẽ không chết.”
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng bế Thời Vãn lên, như thể đang ôm một báu vật quý giá nhất thế gian.
“Vãn Vãn, đừng sợ, anh đưa em về nhà.”
Phó Đình Sâm bước qua những thi thể sát thủ nằm la liệt, trên gương mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ u ám đáng sợ.
“Chặt xác bọn chúng ra, đem cho chó ăn.”
Dương Tập gật đầu.
Biệt thự nhà Phó.
Thiếu phu nhân đã chết?!
Nhìn thấy Phó Đình Sâm ôm thi thể Thời Vãn bước vào, tất cả mọi người đều kinh hãi đến tái mặt, đứng chết trân tại chỗ.
Họ biết rõ, thiếu phu nhân chính là mạng sống của thiếu gia.
Chuyện này, e rằng bầu trời của nhà họ Phó sắp sụp đổ.
Nghĩ đến đây, không ai dám thở mạnh.
Cả biệt thự rộng lớn chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Dương Tập không dám chậm trễ, lập tức cho người báo tin cho ông cụ Phó.
Bên trong phòng.
Thời Vãn nằm trên giường, được lau sạch sẽ, mặc một chiếc váy dài màu trắng.
Gương mặt xinh đẹp dịu dàng, mái tóc xoăn dài như thác nước lười biếng xõa trên gối.
Ngoại trừ vết bầm đáng sợ trên cổ và việc không còn hơi thở, cô trông chẳng khác gì một người đang say ngủ.
Phó Đình Sâm ngồi bên mép giường, yên lặng nhìn Thời Vãn. Trong đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm như xoáy nước của anh, chứa đựng nỗi quyến luyến gần như muốn nuốt chửng cả thế giới.
Tia sáng cuối cùng ngoài cửa sổ cũng tắt ngấm, cả thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.
“Vãn Vãn,”
Phó Đình Sâm khẽ vuốt má Thời Vãn, giọng nói khàn đặc.
“Thật ra đến phút cuối, em vẫn hận anh, đúng không?”
Anh dịu dàng vuốt ve bàn tay Thời Vãn, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy sự tự giễu và bi thương.
“Hận anh đã dùng mọi cách để giữ em bên mình.”
“Hận anh đã trói buộc tự do của em.”
“Hận sự chiếm hữu bệnh hoạn của anh.”
“Hận tất cả những gì thuộc về anh.”
Trên gương mặt anh là một nụ cười tự giễu, lạnh lẽo.
“Nhưng anh phải làm sao đây?”
Phó Đình Sâm bật cười, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại như một vũng nước chết.
“Thế giới của anh tối tăm và dơ bẩn, em là ánh sáng duy nhất chiếu vào. Một khi đã chạm vào, anh không thể buông tay.”
Anh yên lặng nhìn Thời Vãn rất lâu, rất lâu, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô.
“Em yên tâm, tất cả những kẻ tổn thương em, anh sẽ khiến chúng không còn nơi chôn thây.”
Phó Đình Sâm đứng dậy bước ra ngoài.
“Chờ anh, sẽ không lâu đâu.”
Khí chất sát phạt toát ra từ người anh khiến không khí dường như đông cứng lại.
Phó Đình Sâm không biết rằng, linh hồn của Thời Vãn đang đứng lặng lẽ phía sau anh, cách không xa.
Không rõ vì lý do gì, sau khi chết, linh hồn cô bị giam cầm trong phạm vi ba mét quanh Phó Đình Sâm.
Không đi được, cũng không thoát được.
Anh đi đâu, cô chỉ có thể theo đó.
Thời Vãn khẽ nhếch môi cười, trong mắt đầy sự bất lực.
Không ngờ ngay cả khi chết rồi, Phó Đình Sâm vẫn không chịu buông tha cô.
Nhưng điều Thời Vãn tò mò hơn lúc này chính là:
Những kẻ đã giết cô, rốt cuộc là ai sai khiến?
Suy nghĩ quay trở lại trước khi xảy ra sự việc.
Thời Vãn nhận được một cuộc gọi, nói rằng cậu của cô đột ngột phát bệnh, được đưa vào bệnh viện của cô.
Nhận được tin, cô vội lái xe đến ngay.
Ai ngờ, giữa đường, một chiếc xe tải bất ngờ lao thẳng về phía cô mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Khoảng cách quá gần, chiếc xe tải mất kiểm soát quá đột ngột, Thời Vãn hoàn toàn không tránh kịp.
Sau một cú va chạm dữ dội, cô bị kéo ra khỏi xe và đưa đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
Rồi sau đó, cô bị người ta bóp cổ đến chết.
Cho đến khi Phó Đình Sâm ôm chặt thi thể của cô vào lòng, ý thức của cô mới tỉnh lại.
Tất nhiên, lúc đó cô đã là một linh hồn.
Đúng lúc này.
“Két——”
Tiếng cửa mở vang lên, cắt ngang dòng ký ức của Thời Vãn.
Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử của cô co rút lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro