Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp

Thứ Phó Tề Minh...

2024-11-22 21:01:15

“Ngài Phó và bà ta,”

Dương Tập trầm giọng nói.

“Chiều nay đã đi tìm ông cụ.”

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa da, đôi tay thon dài và rắn chắc cầm một điếu xì gà.

“Ồ?”

Làn khói mỏng manh lượn lờ bốc lên, che khuất gương mặt điển trai, sắc sảo của anh, chỉ lộ ra một phần mơ hồ.

“Về chuyện hôn sự?”

Giọng nói trong trẻo pha chút trầm khàn, vừa lôi cuốn vừa khó đoán.

“Đúng vậy,”

Dương Tập gật đầu.

“Ngài ấy không đồng ý với hôn ước giữa ngài và cô Thời.”

Anh ta kể lại nguyên văn cuộc trò chuyện giữa hai người và ông cụ cho Phó Đình Sâm nghe.

“Người phụ nữ không ra gì?”

Phó Đình Sâm khẽ nhếch môi, đôi mắt dài sâu thẳm ánh lên vẻ giễu cợt.

“Câu này hình như phù hợp với Ôn Di hơn thì phải?”

Dương Tập cúi đầu, không dám tiếp lời.

Sau vài giây im lặng, anh ta chuyển đề tài.

“Cô Thời đã đến nhà cũ rồi, ông cụ bảo ngài quay về.”

Lời nói là vậy, nhưng Dương Tập biết, với thái độ thờ ơ của Phó Đình Sâm đối với hôn nhân, anh sẽ chẳng để tâm đến chuyện này.

“Được,”

Phó Đình Sâm dụi điếu xì gà vào gạt tàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

“Đi thôi.”

Nói xong, anh đứng dậy, sải bước dài đi về phía cửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi hiểu rồi, cứ nói ngài bận, ông cụ sẽ không… Hả?”

Dương Tập, vốn đã chuẩn bị sẵn lý do, đột nhiên ngừng lời khi nhận ra điều gì đó.

“Ngài vừa nói gì cơ?”

“Quay về,”

Phó Đình Sâm không để ý đến sự kinh ngạc của Dương Tập, tiếp tục bước đi.

“Những gì Phó Tề Minh không thích, tôi đều thích.”

Dù đang cười, đôi mắt dài sâu thẳm kia lại chẳng chứa chút ấm áp, toàn thân anh toát ra khí thế lạnh lẽo.

Ngoài ra…

Anh cũng muốn xem thử, cô bé hay trốn trong góc khóc lén năm nào, giờ đã trở thành người như thế nào.

Nhà cũ nhà họ Phó.

“Thiếu phu nhân,”

Chú Dương mỉm cười cung kính nói.

“Ông cụ đang đợi cô ở phòng khách, tôi sẽ dẫn cô qua.”

Thời Vãn gật đầu.

Khi bước theo chú Dương, đôi mắt cô cũng không quên lướt nhìn xung quanh căn biệt thự quen thuộc.

Kiếp trước, mỗi lần cảm thấy nghẹt thở vì tình yêu gần như điên cuồng và chiếm hữu của Phó Đình Sâm, cô đều đến nhà cũ này để ở bên cạnh ông cụ Phó.

Dù sao, đây là nơi duy nhất Phó Đình Sâm không thể ngăn cô đến.

Thêm nữa, ông cụ Phó luôn yêu thương, quan tâm cô thật lòng, khiến cô vô cùng kính trọng và quý mến.

Vì thế, mọi ngóc ngách trong nhà cũ này, cô đều thuộc lòng.

Sống lại một đời, khi thấy lại cảnh vật này, lòng cô không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.

Thời Vãn không biết rằng, trong khi cô quan sát biệt thự, có không ít người cũng đang quan sát cô.

“Người phụ nữ đó là thiếu phu nhân sao?”

Một người thợ làm vườn vừa cắt tỉa cành cây vừa ngẩn ngơ trước nhan sắc xinh đẹp mê hồn của Thời Vãn.

“Đúng là còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng hiện nay!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đẹp thôi thì có ích gì?”

Một nữ giúp việc đang tưới nước liếc nhìn xung quanh rồi khẽ nói.

“Nghe nói cô Thời này mồ côi cha mẹ, ông nội, người cùng lão gia nhà chúng ta định ra hôn ước cũng đã mất tích cách đây bảy năm. Cô ấy sống nhờ ở nhà họ hàng, với gia cảnh như thế…”

Cô ta hạ thấp giọng.

“Ông chủ và bà chủ hoàn toàn không đồng ý, còn thiếu gia cũng chưa có thái độ gì rõ ràng.”

“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói thế,”

Một người giúp việc khác cũng hạ giọng tiếp lời.

“Thực ra, tôi vẫn hy vọng cô Giang làm thiếu phu nhân hơn.”

“Ai mà chẳng nghĩ thế? Cô Giang vừa mới vội vàng đến đây, chắc cũng là vì chuyện này…”

Lời chưa nói hết đã bị một giọng nữ nghiêm nghị cắt ngang.

“Sao hả?”

Dì Chu bê khay trà bước ra từ phía sau họ, gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng.

“Quy tắc nhà họ Phó là để các người đứng đây bàn tán chuyện chủ nhân à?”

“Dì, dì Chu…”

Thấy dì Chu, những người vừa bàn tán lập tức tái mặt, hoảng sợ.

“Nhà họ Phó không giữ những kẻ lắm mồm, về thu dọn đồ đạc, tôi sẽ bảo người tiễn các người ra ngoài.”

Nói xong, dì Chu không để họ có cơ hội giải thích, liền bê trà đi thẳng vào phòng khách.

Trong phòng khách.

“Lão gia,”

Chú Dương bước vào trước, vừa nhìn thấy bóng dáng yêu kiều bên cạnh ông cụ liền khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

“Cô Giang.”

Vừa nói, ông ấy vừa quay sang nhìn ông cụ Phó.

“Thiếu phu nhân đã đến.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp

Số ký tự: 0