Sau Khi Trưởng Công Chúa Bị Mất Trí Nhớ
Chương 1
2024-08-27 12:12:48
Làm đại công chúa cũng có rất nhiều lợi ích, mấy ngày nay Ngọc Hi thật sự đã cảm nhận được điều đó, chưa nói đồ ăn thức uống đều là sơn hào hải vị, trang phục xa hoa, lộng lẫy, mà quan trọng nhất là nàng có thể ngủ một giấc đến lúc nào muốn tỉnh thì tỉnh.
Không ai dám thúc giục nàng phải thức dậy khi nào, cũng không cần phải đi học, học thuộc lòng những quyển sách dài đằng đẵng, càng không có người dám đánh phạt vào lòng bàn tay nàng, giờ đây Ngọc Hi có thể làm bất cứ điều gì, thật thoải mái.
Lúc nàng tỉnh lại thì đã gần trưa, ánh nắng chiếu xuống thật chói chang nhưng khí trời lại rất tốt.
Bây giờ đang là mùa hoa cúc nở rộ, chính vì vậy nên tiệm hoa sai người dâng lên những bông cúc xanh quý giá và những bông cúc vàng rực rỡ, đặt ở trong viện thêm cảnh đẹp ý vui.
Đức Thuận đang quan sát từ bên ngoài, còn nàng thì đang được hầu hạ bởi Đông Linh và Xuân Hồng, các nàng là hai người đã đi theo Ngọc Hi từ nhỏ, lớn hơn nàng ba tuổi, hành động, cử chỉ so với nàng cũng chững chạc hơn.
Như lúc này, bất quá mới uống hai bát rượu nếp, liền nhắc nàng uống ít một chút, tránh để lát nữa bụng lại không thoải mái.
Ngọc Hi đáp qua loa lấy lệ, uống cạn bát rượu thì mới đặt nó xuống, lau khoé miệng, rồi chuẩn bị đi tìm Tống Minh Âm, đem chuyện ngày hôm qua, hỏi lại hắn một chút.
Nhưng lúc này, đến cả giờ nghỉ trưa hắn cũng không có.
Ngọc Hi vén làn váy đi ra ngoài, vừa quay đầu lại thì trông thấy Đức Thuận đang quở trách cung nhân, lần này hắn đã thu liễm tính khí chút nhưng vẫn nhìn ra là hắn đang tức giận, bàn tay nắm chặt lại có chút run rẩy.
“Đức Thuận”
Hắn quay người lại nhìn nàng, vội vàng nói rõ tình huống: “tiểu nha đầu này đi không vững nên bị ngã.”
Mặt sân sạch sẽ bây giờ lại trông có vẻ hơi bẩn, đất rải rác khắp nơi, rất nhiều cánh hoa cúc rơi ra và nát bươm
Ngọc Hi nhìn gương mặt đang run rẩy sợ hãi của cung nữ, liền nhận ra nàng ta chính là người buổi sáng vô tình làm vỡ bình hoa. Trong vòng một ngày đã phạm hai lỗi sai, làm việc qua loa, không được tích sự gì.
Lời này là phụ hoàng nói cho nàng biết, Ngọc Hi nhớ rất rõ. Sau đó nàng lạnh nhạt nói.
“Phạt tiền một tháng”
Nàng vừa dứt lời, Đức Thuận thở phào một hơi, cứ ngỡ rằng lần này Ngọc Hi sẽ lại cho qua, nếu cứ tiếp tục như vậy, cung nhân sẽ ngày càng lười biếng, may mắn thay, mặc dù công chúa mất trí nhớ nhưng vẫn còn lý trí.
“Có nghe thấy không, lần sau hãy cẩn thận.” Đức Thuận nhắc nhở nàng ta.
Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất gật đầu, nơm nớp lo sợ nói nhớ kỹ, nàng ta vụng trộm thở một hơi, thầm cảm thán chính mình có vận khí tốt. Trước khi công chúa mất trí nhớ thì vẫn luôn nói, nếu như cung nữ làm sai thì sẽ bị trừng phạt theo quy củ của triều đình, đưa đến hoán áo cục mà bị đánh đập. Giờ đây công chúa đã mất trí nhớ, có thể nói là đã thay đổi tính cách, không còn quá nghiêm khắc, nàng nên cảm thấy may mắn.
Đức Thuận cùng Đông Linh đi theo sau Ngọc Hi, nhỏ giọng thì thầm.
“Khi nào công chúa sẽ nhớ lại?”
Đông Linh lắc đầu, nàng thật sự không biết, “ta không biết, thái y nói không thể chắc chắn, nhưng sức khoẻ của công chúa rất tốt, nên cũng không cần vội vàng.”
Đức Thuận nghĩ đến những ngày nay công chúa đã thay đổi như thế nào, giờ đây nàng tinh thần phóng khoáng, tâm tư đơn thuần, không có chút phiền não, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, đây đều là chuyện tốt.
“Đúng vậy, công chúa bây giờ vui vẻ hơn nhiều rồi, suốt ngày cười tươi, cũng thân cận với chúng ta hơn.”
Đông Linh đi theo Ngọc Hi từ nhỏ, hiểu rất rõ tính tình của chủ tử, nàng lại cảm thấy bây giờ công chúa giống hồi nhỏ, vô ưu vô lự, xinh xắn đáng yêu.
Đông Lăng và Đức Thuận nhìn nhau, vẻ mặt hiểu ý, không nói gì thêm.
Cung Càn Thanh được canh gác nghiêm ngặt, có vệ binh cả trong lẫn ngoài, muốn đến gần không phải chuyện dễ dàng, nhưng đối với Ngọc Hi mà nói, nàng giống như là về cung điện của chính mình, nên không cần phải truyền tin.
Tống Minh Âm hiếm khi thấy thanh nhàn, đang chậm rãi uống trà, nhìn thấy Ngọc Hi đi vào, hắn hất cằm ra hiệu cho cung nhân đi xuống.
Ngọc Hi nhìn một vòng, nhìn thấy người đều đã đi ra, liền hỏi: “Đã tìm thấy con ngựa mà ta đã cưỡi chưa.”
Sở dĩ nàng quan tâm đến con ngựa đó là bởi vì Tống Minh Âm đã nói chuyện này không đơn giản. Nàng đã nuôi con ngựa đó bảy, tám năm, đã rất gần gũi với nó rồi, sao có thể đột nhiên phát điên được.
Chắc chắn phải có thứ gì mờ ám trong đó.
Mà sau khi nàng ngã xuống, con ngựa lập tức bỏ chạy, mặc dù đã phái người đi tìm kiếm suốt một ngày nhưng cũng không tìm thấy. Sự việc tính đến bây giờ đã qua mười ngày, cũng không biết tìm được hay chưa.
“Tìm được rồi.” Tống Minh Âm đặt ly trà trong tay xuống, sắc mặt không dễ nhìn: “Rơi xuống vách núi mà chết.”
Hắn đã kiểm tra tất cả người của trang trại ngựa đó, nhưng cũng không phát hiện được gì.
Ngọc Hi cúi đầu đáp một tiếng, trong lòng nhất thời thất vọng, lúc ngẩng đầu lại ngọt ngào cười nói: “Thôi được rồi, tìm được thì nói cho ta một tiếng.”
Tống Minh Âm gật đầu, căn dặn nàng khi ra ngoài phải mang theo ám vệ để bảo vệ an toàn cho nàng.
Nàng đáp một tiếng, ở lại một hồi liền muốn rời đi. Trước khi rời khỏi cung Càn Thanh, nàng nhỏ giọng hỏi Vương Lệ Hải: “Hôm qua Lâm Học An đại nhân đến đây sao.”
Vương Lệ Hải là thái giám riêng của Tống Minh Âm, cũng là tổng quản thái giám, nên hắn là người biết rõ nhất.
Nàng sợ Đức Thuận đã nhìn lầm nên nhân cơ hội này xác nhận lại một chút.
Vương Lệ Hải không biết vì sao lại nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu cung kính đáp: “ Hôm qua bệ hạ triệu kiến tới.”
Nói như vậy chính là đã tới. Đức Thuận không có nhìn lầm.
Nàng cố nén cười, đôi mắt cong cong, không dám để lộ ra quá rõ ràng, sợ bị người ta nhìn thấy. Chú ý đến ánh mắt của Vương Lễ Hải, nàng lập tức thu liễm lại, trấn tĩnh nói: “ Ta có chuyện muốn thỉnh giáo hắn”
Vương Lễ Hải gật đầu phụ hoạ theo, đương nhiên sẽ không hỏi nàng, nhìn bóng lưng của người rời đi, hắn lắc đầu cười, thầm thở dài, trưởng công chúa đã thay đổi, dễ gần hơn rất nhiều.
Ngọc Hi có chút hưng phấn, dạo qua một vòng rồi mới trở về Cảnh Hoa cung, sau khi trở về, nàng uống mấy ly nước, ăn một chút điểm tâm, mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đáng tiếc Tần Thiên giám thị phái người tới, nói là ngày tốt để đi dâng hương ở chùa Chương Hoá chưa định, nên tới để cáo tri nàng.
Sau khi Ngọc Hi mất trí nhớ, nàng nhớ đến phụ hoàng, mẫu phi, muốn dâng hương cầu phúc cho hai người, thuận tiện cũng cầu phúc cho chính mình. Lần này nàng bị thương, may là không nguy hiểm đến tính mạng, cũng coi như là được trời chiếu cố.
Đi đến chùa Chương Hoá, nhiều lắm là thêm chút tiền nhang đèn.
“Ngày hai mươi tháng mười một, đại cát, nghi xuất hành.”
“Cứ làm như thế.”
Ngọc Hi quyết định, sau đó ra lệnh cho Đức Thuận phái hết cung nhân ra ngoài, còn nàng thì ngồi ngả người về phía sau, biếng nhác ngồi, có chút không đúng quy củ.
Đông Linh thấy nàng bất cần, bèn nhắc nhở: “ Công chúa, mấy ngày nữa là sinh nhật Lý phi, nô tì đã chuẩn bị xong lễ vật, người xem qua một chút.”
Nàng không nói thì Ngọc Hi thật sự đã quên béng đi mất, sinh nhật của Lý phi vừa vặn chính là trước hôm đi một ngày, thật trùng hợp.
Ngọc Hi chỉ gặp Lý phi một lần, đương nhiên không quá để tâm đến chuyện này, nhưng vẫn nên có lễ nghĩa đàng hoàng, đây là điều mà nàng đã được dạy từ lúc nhỏ.
“Chuẩn bị gì.”
“Một đôi ngọc như ý.”
Đông Linh đưa tới cho nàng, nàng nhìn qua một cái, liền gật đầu: “ Ừm, đưa cái này.”
Ngọc Hi ngáp một cái, vươn vai, mệt mỏi đi vào trong.
Thời tiết càng ngày càng trở lạnh, sáng sớm trên mặt đất đã xuất hiện một lớp sương mỏng trắng xoá.
Ngọc Hi uống trà nóng để xua đi cái lạnh, dần dần đã quen với thân phận đại công chúa, mặc dù tính tình phóng khoáng, không quan tâm đến chuyện gì, cũng không làm khó người khác, nhưng khi cung nhân phạm sai lầm, nàng cũng có mấy phần uy nghiêm.
Đông Linh trước đây lo lắng nàng sẽ quá hiền từ, mất đi uy nghiêm của một công chúa, nhưng hiện tại nàng đã có thể yên tâm.
————————
Hôm nay là sinh nhật của Lý phi, Chế Y cục dâng lên một bộ trang phục mới. Một chiếc váy dài chấm đất, điểm hàng trăm bông hoa, cổ tay áo được viền chỉ vàng, khiến nàng trông rất quý phái và ưu nhã.
Ngọc Hi đứng trước gương, mặc cho Đông Linh và Xuân Hoa muốn làm gì thì làm, nàng dang hai cánh tay, ánh mắt ngưng trệ, có chút choáng váng.
Đêm nay có yến hội, không biết Lâm Học An có đến hay không nữa.
Nghĩ đến bóng dáng đó, nàng không khỏi cong khóe miệng, lông mày tràn đầy vui mừng.
Sau một khắc, nàng cau mày, hơi hé môi: “A, Đông Linh, Đông Linh, đừng chặt quá, ta không thở được.”
Đông Lăng thấy nàng đỏ mặt dị thường, lập tức thả lỏng ra một chút, nàng cho rằng công chúa thích thắt lưng chặt như trước.
“Như này được không.”
Nàng hít một hơi thật sâu, gật đầu nói ừm, buổi tối còn muốn ăn uống, siết chặt sẽ rất khó chịu, nàng không thích.
Ngọc Hi buông tay, rũ mắt nhìn xuống: “Tối nay có ai tới.”
Đông Linh vừa giúp nàng chọn trâm cài, vừa trả lời: “Người tới rất nhiều, quan viên ngũ phẩm trở lên trong triều, quan viên tam phẩm trở lên còn có thể mang theo nữ quyến, kể cả có bận rộn thì cũng nhất định phải đến. Hơn nữa lần này nam nữ không chung chiếu, nữ quyến ở trong Lộc Minh đài, còn triều thần ở Cửu Hoa đài. Bệ hạ còn sai người thả hoa đăng xuống hồ, còn có thuyền trên đó, trên thuyền đánh đàn tấu khúc, xa xa cũng có thể nghe thấy.”
“Nếu công chúa có thời gian rảnh, còn có thể thả đèn Khổng Minh, hoặc nghe bất kỳ khúc nhạc đàn tấu nào.”
Nghe hay thật, Tống Minh Âm đã sắp đặt đủ xa hoa cho Lý phi. Trước đó, phụ hoàng chuẩn bị thọ yến cho các phi tử trong hậu cung cũng như vậy, không biết buổi tối có bắn pháo hoa không.
Nếu có thì nàng rất muốn xem.
Ngọc Hi hít sâu một hơi, bị Đông Linh cùng Xuân Hoa sửa soạn nửa canh giờ, cuối cùng nàng cũng thay xong y phục, nhưng đầu có chút nặng nề, bước đi không vững.
“Nếu không phải quan ngũ phẩm trở lên thì không thể tới sao.”
Không biết Lâm Học An là quan cấp bậc bao nhiêu, nói không chừng là sẽ không đến được.
Đông Linh không biết được tâm tư của nàng, cho rằng nàng thuận miệng hỏi một chút, liền cười đáp: “Đương nhiên không phải, quan viên được bệ hạ quý trọng cũng có thể tới.”
Ngọc Hi ngữ khí nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó nhìn bầu trời đang dần chìm xuống, yến tiệc sắp bắt đầu rồi.
Cửa cung mở rộng, đèn đuốc sáng trưng, đường đi trong cung nhộn nhịp hơn trước, tiếng bước chân cùng tiếng bánh xe vang vọng liên tục trong hoàng thành nguy nga không ngừng.
Ngay cả khi yến tiệc chưa bắt đầu thì Lộc Minh đài cùng Cửu Hoa đài đều đã náo nhiệt, mọi người tụ họp chung chỗ, hàn huyên với nhau, bầu không khí rất hoà hợp.
Ngọc Hi nhìn thời gian, rồi đi tới Lộc Minh đài, váy của nàng nhẹ đung đưa, tư thái tao nhã, trên khuôn mặt kiều diễm mang theo nụ cười nhạt nhoà, khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, phảng phất ra khí chất cao quý.
Nàng vừa xuất hiện, tiếng cười đùa náo nhiệt bỗng im bặt, mọi người cùng cúi người thỉnh an.
Ngọc Hi nuốt khan, trong lòng có chút khẩn trương, “đứng lên đi.”
Nàng ngồi xuống ghế, khẽ cử động cơ thể, cảm thấy không thoải mái.
“Tạ trưởng công chúa.”
Đám người ngồi xuống, Ngọc Hi liền hướng sang Đông Linh, ra hiệu cho nàng đem quà lên.
Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mọi người kể từ khi bị thương, các nữ nhân đều chăm chú nhìn, nghe nói trưởng công chúa bị mất trí nhớ, các nàng không biết thực hư ra sao, liền để đêm nay nghiệm chứng.
Lý phi cảnh giác nhìn nàng một cái, luôn cảm thấy khắc sau nàng sẽ trở lại thành công chúa Ngọc Hi uy nghiêm trước kia, nhìn một chút cũng cảm thấy phát run.
“Còn tốt, hết thảy như thường.”
”Tạ công chúa.”
Ngọc Hi mỉm cười, quét mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc nhưng không nhớ ra họ là ai, vì vậy nàng cụp mắt xuống, không nhìn nữa.
Làm nhân vật chính của đêm nay, Lý phi lúc này trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý nói: “Nghe nói công chúa thích bánh hoa quế, ta đã tốn cả buổi chiều để làm món này. Công chúa, người có thích không?”
Ngọc Hi nhìn chiếc bàn nhỏ trước mặt quả nhiên có mấy món điểm tâm. Nàng cầm chiếc bánh hoa quế thơm ngọt mà Lý phi nhắc tới, do dự có nên ăn hay không.
Nếu thấy khó chịu mà nhổ ra, sợ là làm Lý phi xấu mặt nên nàng chỉ cắn một miếng nhỏ, cẩn thận nếm thử, vị ngọt vừa phải, không tệ.
Vì thế nàng liền cầm miếng bánh trong tay ăn hết.
Đông Lăng rót rượu cho nàng, nhỏ giọng nói: “Đây là rượu hoa quả, công chúa có thể uống một chút.”
Cô ậm ừ, nghĩ rằng không khí tối nay rất tốt, nên đợi bữa tiệc kết thúc rồi hẵn quay trở về.
Ai ngờ vừa an tĩnh chưa được bao lâu, Thục phi ngồi bên trái lại lên tiếng: “ bánh hoa quế vừa ngọt vừa béo, sợ là công chúa chán ăn, uống chút nước mận chua để giải ngán a.”
Vừa nói, nàng ta vừa giơ tay ra lệnh cho cung nữ bên cạnh mang tới.
Ngọc Hi nhìn nàng không nói lời nào, Tống Minh Âm có ba vị phi tử, phi vị không phân biệt lớn nhỏ, Thục phi lúc này lên tiếng, không hề sợ đắc tội với Lý phi chút nào. Các vị phu nhân nhìn cảnh này, sắc mặt khác nhau, không nói gì.
“Ha ha.” Một tiếng cười yêu kiều vang lên, ánh mắt mọi người đều hướng về người bên cạnh Thục phi, chính là Lệ phi.
Vừa nói, cung nhân vừa bưng một chiếc bình lên, rót rượu ra từng chiếc ly một.
Ngọc Hi nghe ba người nói chuyện, nhận thấy có gì đó không bình thường, đây chẳng phải là hậu cung công khai tranh giành sủng ái sao.
Nhưng bọn họ lại tranh không đúng chỗ, hoàng đệ của nàng không có ở đây.
Lúc này cô tình cờ nhìn sang thì thấy rượu hoa quả, rượu lê và nước mận nằm cạnh nhau ở trước mắt.
Ba người vẫn nói không ngừng, may thay có vũ nương đi đến, bầu không khí mới thoáng yên tĩnh chút.
Sau chuyện vừa xảy ra, mọi người ở đây đều có suy nghĩ của riêng mình.
Ngọc Hi suy nghĩ, sau khi màn múa này kết thúc, nàng sẽ rời đi, không thể tiếp tục ở đây được nữa.
Mà bây giờ, các vị phu nhân đều đã chắc chắn một điều, ba vị nương nương minh tranh ám đấu, trưởng công chúa thế mà không quản đến một chút, xem ra kỳ thực là mất trí nhớ.
Tiếng đàn ngân nga trầm bổng từ trên thuyền truyền đến, du dương êm tai.
Ngọc Hi mượn cớ say rượu, đi ra ngoài hít thở không khí, đi một đoạn đường dài, nàng cũng bình tĩnh lại một chút.
“Các nàng nói thật nhiều, suốt đêm cũng không ngừng.” Người bên ngoài muốn nói vào cũng khó.
Đông Lăng mỉm cười, quay đầu lại giải thích: “Bọn họ muốn lấy lòng công chúa.”
Nàng là trưởng công chúa, nhưng các nàng cũng là phi tử, không đến mức phí hết tâm tư lấy lòng như vậy chứ, Ngọc Hi có chút không hiểu.
Đông Linh nhìn bộ dạng ngơ ngác của nàng, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ còn chưa lập hoàng hậu, nếu được công chúa sủng ái, cơ hội lên hậu vị sẽ lớn hơn.”
Nghe vậy, Ngọc Hi hiểu ra, ba người các nàng gia thế không khác biệt lắm, tài mạo mỗi người mỗi vẻ, thật sự rất khó để lựa chọn nếu muốn lập hoàng hậu.
Nhưng suy cho cùng, những chuyện này vẫn là hoàng đệ làm chủ, hồi nhỏ hắn cũng đã từng nói muốn chọn nữ tử mình thích làm thê.
Ngọc Hi đi vòng quanh hồ, mắt nhìn về phía Cửu Hoa đài, vô thức đi về phía đó, Đông Linh và Đức Thuận không để ý, tưởng rằng nàng chỉ tùy tiện đi lại nên đi theo.
Qua ba lần nâng chén rượu, Cửu Hoa đài so với Lộc Minh đài càng náo nhiệt, quân thần nâng chén nói chuyện vui vẻ, bầu không khí hoà hợp.
Nàng rướn cổ lên tìm kiếm bóng dáng đó, bỗng nhiên, hai mắt nàng sáng lên, chăm chú nhìn về một hướng.
Ánh trăng mông lung, bóng cây lắc lư, nam nhân thân mặc trường bào xanh nhạt đứng hoà mình trong đám người, thân hình cao lớn, so với người bên cạnh còn cao hơn nửa cái đầu, dáng người trác tuyệt, trong đám người đặc biệt nổi bật.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ nheo lại, miệng thì mỉm cười nhưng đáy mắt lại lạnh nhạt. Hắn ngửa đầu, uống cạn chén rượu cuối cùng, hầu kết chuyển động, mặt trăng chiếu ánh bạc khiến cho hắn càng thêm lạnh lùng hơn mấy phần.
Tựa như trích tiên*, đây lần đầu tiên nàng gặp được một nam nhân anh tuấn phong thần như vậy.
*tiên bị đày xuống trần gian.
Ngọc Hi lặng lẽ đỏ mặt, vẫy tay với Đức Thuận: “ Đi gọi Lâm Học An tới đây, ta có việc thỉnh giáo hắn.”
Đức Thuận đáp một tiếng, kiễng chân lên, quả nhiên nhìn thấy Lâm Học An. Hắn ta bối rối một lúc, nhưng vẫn nghe lời nàng mà vui vẻ đi.
Ngọc Hi trong lòng tràn đầy vui mừng, đem mấy người Đông Linh đẩy ra xa: “Ngươi nói cho Đức Thuận là ta ở trong rừng đợi.”
Ngọc Hi tràn ngập cao hứng đi về hướng rừng cây, trong lòng suy nghĩ, đợi lát nữa người đến thì nói gì cho phải.
Cửu Hoa đài, Phó An Niên bị các vị đại nhân vây quanh, thịnh tình không thể chối từ vậy nên bị rót không ít rượu, hơi thở cũng trở nên nóng bừng.
Hắn cười ứng phó, vừa định rời đi, liền bị Lý thị lang say rượu kéo lấy, hắn là phụ thân của Lý phi, là một nhân vật rất có mặt mũi.
“Phó đại nhân, tại sao trưởng công chúa không đến?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền yên tĩnh. Cả kinh thành đều biết chuyện của Phó An Niên và trưởng công chúa. Hiện giờ Lý thị lang đã uống quá nhiều, hắn không chút cố kỵ về lời nói của mình, cũng không biết mình đang nói về cái gì.
Phó An Niên khóe miệng cứng đờ, sau đó lại trở nên bình tĩnh như trước: “Trưởng công chúa đang ở Lâm Minh đài.”
Ngữ khí bình thường, nghe không ra hỉ nộ.
Người bên cạnh chỉ sợ Lý thị lang nói năng lỗ mãng, vội vàng kéo hắn đi: “Lý đại nhân, đi đi, ở đây có rượu.”
“Vết thương của trưởng công chúa đang dần tốt hơn.”
Phó An Niên nghe Lý thị lang say rượu nói, vẻ mặt cũng không thay đổi, nhân cơ hội này rời khỏi Cửu Hoa đài, đi về phía hồ.
Bên hồ có những chiếc đèn lồng, ánh đèn điểm sáng, phản chiếu xuống mặt hồ tĩnh lặng, tâm cũng theo đó mà yên tĩnh.
Hắn bước đi chậm rãi, chậm rãi, hướng về phía khu rừng trong vô thức.
Không ai dám thúc giục nàng phải thức dậy khi nào, cũng không cần phải đi học, học thuộc lòng những quyển sách dài đằng đẵng, càng không có người dám đánh phạt vào lòng bàn tay nàng, giờ đây Ngọc Hi có thể làm bất cứ điều gì, thật thoải mái.
Lúc nàng tỉnh lại thì đã gần trưa, ánh nắng chiếu xuống thật chói chang nhưng khí trời lại rất tốt.
Bây giờ đang là mùa hoa cúc nở rộ, chính vì vậy nên tiệm hoa sai người dâng lên những bông cúc xanh quý giá và những bông cúc vàng rực rỡ, đặt ở trong viện thêm cảnh đẹp ý vui.
Đức Thuận đang quan sát từ bên ngoài, còn nàng thì đang được hầu hạ bởi Đông Linh và Xuân Hồng, các nàng là hai người đã đi theo Ngọc Hi từ nhỏ, lớn hơn nàng ba tuổi, hành động, cử chỉ so với nàng cũng chững chạc hơn.
Như lúc này, bất quá mới uống hai bát rượu nếp, liền nhắc nàng uống ít một chút, tránh để lát nữa bụng lại không thoải mái.
Ngọc Hi đáp qua loa lấy lệ, uống cạn bát rượu thì mới đặt nó xuống, lau khoé miệng, rồi chuẩn bị đi tìm Tống Minh Âm, đem chuyện ngày hôm qua, hỏi lại hắn một chút.
Nhưng lúc này, đến cả giờ nghỉ trưa hắn cũng không có.
Ngọc Hi vén làn váy đi ra ngoài, vừa quay đầu lại thì trông thấy Đức Thuận đang quở trách cung nhân, lần này hắn đã thu liễm tính khí chút nhưng vẫn nhìn ra là hắn đang tức giận, bàn tay nắm chặt lại có chút run rẩy.
“Đức Thuận”
Hắn quay người lại nhìn nàng, vội vàng nói rõ tình huống: “tiểu nha đầu này đi không vững nên bị ngã.”
Mặt sân sạch sẽ bây giờ lại trông có vẻ hơi bẩn, đất rải rác khắp nơi, rất nhiều cánh hoa cúc rơi ra và nát bươm
Ngọc Hi nhìn gương mặt đang run rẩy sợ hãi của cung nữ, liền nhận ra nàng ta chính là người buổi sáng vô tình làm vỡ bình hoa. Trong vòng một ngày đã phạm hai lỗi sai, làm việc qua loa, không được tích sự gì.
Lời này là phụ hoàng nói cho nàng biết, Ngọc Hi nhớ rất rõ. Sau đó nàng lạnh nhạt nói.
“Phạt tiền một tháng”
Nàng vừa dứt lời, Đức Thuận thở phào một hơi, cứ ngỡ rằng lần này Ngọc Hi sẽ lại cho qua, nếu cứ tiếp tục như vậy, cung nhân sẽ ngày càng lười biếng, may mắn thay, mặc dù công chúa mất trí nhớ nhưng vẫn còn lý trí.
“Có nghe thấy không, lần sau hãy cẩn thận.” Đức Thuận nhắc nhở nàng ta.
Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất gật đầu, nơm nớp lo sợ nói nhớ kỹ, nàng ta vụng trộm thở một hơi, thầm cảm thán chính mình có vận khí tốt. Trước khi công chúa mất trí nhớ thì vẫn luôn nói, nếu như cung nữ làm sai thì sẽ bị trừng phạt theo quy củ của triều đình, đưa đến hoán áo cục mà bị đánh đập. Giờ đây công chúa đã mất trí nhớ, có thể nói là đã thay đổi tính cách, không còn quá nghiêm khắc, nàng nên cảm thấy may mắn.
Đức Thuận cùng Đông Linh đi theo sau Ngọc Hi, nhỏ giọng thì thầm.
“Khi nào công chúa sẽ nhớ lại?”
Đông Linh lắc đầu, nàng thật sự không biết, “ta không biết, thái y nói không thể chắc chắn, nhưng sức khoẻ của công chúa rất tốt, nên cũng không cần vội vàng.”
Đức Thuận nghĩ đến những ngày nay công chúa đã thay đổi như thế nào, giờ đây nàng tinh thần phóng khoáng, tâm tư đơn thuần, không có chút phiền não, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, đây đều là chuyện tốt.
“Đúng vậy, công chúa bây giờ vui vẻ hơn nhiều rồi, suốt ngày cười tươi, cũng thân cận với chúng ta hơn.”
Đông Linh đi theo Ngọc Hi từ nhỏ, hiểu rất rõ tính tình của chủ tử, nàng lại cảm thấy bây giờ công chúa giống hồi nhỏ, vô ưu vô lự, xinh xắn đáng yêu.
Đông Lăng và Đức Thuận nhìn nhau, vẻ mặt hiểu ý, không nói gì thêm.
Cung Càn Thanh được canh gác nghiêm ngặt, có vệ binh cả trong lẫn ngoài, muốn đến gần không phải chuyện dễ dàng, nhưng đối với Ngọc Hi mà nói, nàng giống như là về cung điện của chính mình, nên không cần phải truyền tin.
Tống Minh Âm hiếm khi thấy thanh nhàn, đang chậm rãi uống trà, nhìn thấy Ngọc Hi đi vào, hắn hất cằm ra hiệu cho cung nhân đi xuống.
Ngọc Hi nhìn một vòng, nhìn thấy người đều đã đi ra, liền hỏi: “Đã tìm thấy con ngựa mà ta đã cưỡi chưa.”
Sở dĩ nàng quan tâm đến con ngựa đó là bởi vì Tống Minh Âm đã nói chuyện này không đơn giản. Nàng đã nuôi con ngựa đó bảy, tám năm, đã rất gần gũi với nó rồi, sao có thể đột nhiên phát điên được.
Chắc chắn phải có thứ gì mờ ám trong đó.
Mà sau khi nàng ngã xuống, con ngựa lập tức bỏ chạy, mặc dù đã phái người đi tìm kiếm suốt một ngày nhưng cũng không tìm thấy. Sự việc tính đến bây giờ đã qua mười ngày, cũng không biết tìm được hay chưa.
“Tìm được rồi.” Tống Minh Âm đặt ly trà trong tay xuống, sắc mặt không dễ nhìn: “Rơi xuống vách núi mà chết.”
Hắn đã kiểm tra tất cả người của trang trại ngựa đó, nhưng cũng không phát hiện được gì.
Ngọc Hi cúi đầu đáp một tiếng, trong lòng nhất thời thất vọng, lúc ngẩng đầu lại ngọt ngào cười nói: “Thôi được rồi, tìm được thì nói cho ta một tiếng.”
Tống Minh Âm gật đầu, căn dặn nàng khi ra ngoài phải mang theo ám vệ để bảo vệ an toàn cho nàng.
Nàng đáp một tiếng, ở lại một hồi liền muốn rời đi. Trước khi rời khỏi cung Càn Thanh, nàng nhỏ giọng hỏi Vương Lệ Hải: “Hôm qua Lâm Học An đại nhân đến đây sao.”
Vương Lệ Hải là thái giám riêng của Tống Minh Âm, cũng là tổng quản thái giám, nên hắn là người biết rõ nhất.
Nàng sợ Đức Thuận đã nhìn lầm nên nhân cơ hội này xác nhận lại một chút.
Vương Lệ Hải không biết vì sao lại nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu cung kính đáp: “ Hôm qua bệ hạ triệu kiến tới.”
Nói như vậy chính là đã tới. Đức Thuận không có nhìn lầm.
Nàng cố nén cười, đôi mắt cong cong, không dám để lộ ra quá rõ ràng, sợ bị người ta nhìn thấy. Chú ý đến ánh mắt của Vương Lễ Hải, nàng lập tức thu liễm lại, trấn tĩnh nói: “ Ta có chuyện muốn thỉnh giáo hắn”
Vương Lễ Hải gật đầu phụ hoạ theo, đương nhiên sẽ không hỏi nàng, nhìn bóng lưng của người rời đi, hắn lắc đầu cười, thầm thở dài, trưởng công chúa đã thay đổi, dễ gần hơn rất nhiều.
Ngọc Hi có chút hưng phấn, dạo qua một vòng rồi mới trở về Cảnh Hoa cung, sau khi trở về, nàng uống mấy ly nước, ăn một chút điểm tâm, mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đáng tiếc Tần Thiên giám thị phái người tới, nói là ngày tốt để đi dâng hương ở chùa Chương Hoá chưa định, nên tới để cáo tri nàng.
Sau khi Ngọc Hi mất trí nhớ, nàng nhớ đến phụ hoàng, mẫu phi, muốn dâng hương cầu phúc cho hai người, thuận tiện cũng cầu phúc cho chính mình. Lần này nàng bị thương, may là không nguy hiểm đến tính mạng, cũng coi như là được trời chiếu cố.
Đi đến chùa Chương Hoá, nhiều lắm là thêm chút tiền nhang đèn.
“Ngày hai mươi tháng mười một, đại cát, nghi xuất hành.”
“Cứ làm như thế.”
Ngọc Hi quyết định, sau đó ra lệnh cho Đức Thuận phái hết cung nhân ra ngoài, còn nàng thì ngồi ngả người về phía sau, biếng nhác ngồi, có chút không đúng quy củ.
Đông Linh thấy nàng bất cần, bèn nhắc nhở: “ Công chúa, mấy ngày nữa là sinh nhật Lý phi, nô tì đã chuẩn bị xong lễ vật, người xem qua một chút.”
Nàng không nói thì Ngọc Hi thật sự đã quên béng đi mất, sinh nhật của Lý phi vừa vặn chính là trước hôm đi một ngày, thật trùng hợp.
Ngọc Hi chỉ gặp Lý phi một lần, đương nhiên không quá để tâm đến chuyện này, nhưng vẫn nên có lễ nghĩa đàng hoàng, đây là điều mà nàng đã được dạy từ lúc nhỏ.
“Chuẩn bị gì.”
“Một đôi ngọc như ý.”
Đông Linh đưa tới cho nàng, nàng nhìn qua một cái, liền gật đầu: “ Ừm, đưa cái này.”
Ngọc Hi ngáp một cái, vươn vai, mệt mỏi đi vào trong.
Thời tiết càng ngày càng trở lạnh, sáng sớm trên mặt đất đã xuất hiện một lớp sương mỏng trắng xoá.
Ngọc Hi uống trà nóng để xua đi cái lạnh, dần dần đã quen với thân phận đại công chúa, mặc dù tính tình phóng khoáng, không quan tâm đến chuyện gì, cũng không làm khó người khác, nhưng khi cung nhân phạm sai lầm, nàng cũng có mấy phần uy nghiêm.
Đông Linh trước đây lo lắng nàng sẽ quá hiền từ, mất đi uy nghiêm của một công chúa, nhưng hiện tại nàng đã có thể yên tâm.
————————
Hôm nay là sinh nhật của Lý phi, Chế Y cục dâng lên một bộ trang phục mới. Một chiếc váy dài chấm đất, điểm hàng trăm bông hoa, cổ tay áo được viền chỉ vàng, khiến nàng trông rất quý phái và ưu nhã.
Ngọc Hi đứng trước gương, mặc cho Đông Linh và Xuân Hoa muốn làm gì thì làm, nàng dang hai cánh tay, ánh mắt ngưng trệ, có chút choáng váng.
Đêm nay có yến hội, không biết Lâm Học An có đến hay không nữa.
Nghĩ đến bóng dáng đó, nàng không khỏi cong khóe miệng, lông mày tràn đầy vui mừng.
Sau một khắc, nàng cau mày, hơi hé môi: “A, Đông Linh, Đông Linh, đừng chặt quá, ta không thở được.”
Đông Lăng thấy nàng đỏ mặt dị thường, lập tức thả lỏng ra một chút, nàng cho rằng công chúa thích thắt lưng chặt như trước.
“Như này được không.”
Nàng hít một hơi thật sâu, gật đầu nói ừm, buổi tối còn muốn ăn uống, siết chặt sẽ rất khó chịu, nàng không thích.
Ngọc Hi buông tay, rũ mắt nhìn xuống: “Tối nay có ai tới.”
Đông Linh vừa giúp nàng chọn trâm cài, vừa trả lời: “Người tới rất nhiều, quan viên ngũ phẩm trở lên trong triều, quan viên tam phẩm trở lên còn có thể mang theo nữ quyến, kể cả có bận rộn thì cũng nhất định phải đến. Hơn nữa lần này nam nữ không chung chiếu, nữ quyến ở trong Lộc Minh đài, còn triều thần ở Cửu Hoa đài. Bệ hạ còn sai người thả hoa đăng xuống hồ, còn có thuyền trên đó, trên thuyền đánh đàn tấu khúc, xa xa cũng có thể nghe thấy.”
“Nếu công chúa có thời gian rảnh, còn có thể thả đèn Khổng Minh, hoặc nghe bất kỳ khúc nhạc đàn tấu nào.”
Nghe hay thật, Tống Minh Âm đã sắp đặt đủ xa hoa cho Lý phi. Trước đó, phụ hoàng chuẩn bị thọ yến cho các phi tử trong hậu cung cũng như vậy, không biết buổi tối có bắn pháo hoa không.
Nếu có thì nàng rất muốn xem.
Ngọc Hi hít sâu một hơi, bị Đông Linh cùng Xuân Hoa sửa soạn nửa canh giờ, cuối cùng nàng cũng thay xong y phục, nhưng đầu có chút nặng nề, bước đi không vững.
“Nếu không phải quan ngũ phẩm trở lên thì không thể tới sao.”
Không biết Lâm Học An là quan cấp bậc bao nhiêu, nói không chừng là sẽ không đến được.
Đông Linh không biết được tâm tư của nàng, cho rằng nàng thuận miệng hỏi một chút, liền cười đáp: “Đương nhiên không phải, quan viên được bệ hạ quý trọng cũng có thể tới.”
Ngọc Hi ngữ khí nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó nhìn bầu trời đang dần chìm xuống, yến tiệc sắp bắt đầu rồi.
Cửa cung mở rộng, đèn đuốc sáng trưng, đường đi trong cung nhộn nhịp hơn trước, tiếng bước chân cùng tiếng bánh xe vang vọng liên tục trong hoàng thành nguy nga không ngừng.
Ngay cả khi yến tiệc chưa bắt đầu thì Lộc Minh đài cùng Cửu Hoa đài đều đã náo nhiệt, mọi người tụ họp chung chỗ, hàn huyên với nhau, bầu không khí rất hoà hợp.
Ngọc Hi nhìn thời gian, rồi đi tới Lộc Minh đài, váy của nàng nhẹ đung đưa, tư thái tao nhã, trên khuôn mặt kiều diễm mang theo nụ cười nhạt nhoà, khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, phảng phất ra khí chất cao quý.
Nàng vừa xuất hiện, tiếng cười đùa náo nhiệt bỗng im bặt, mọi người cùng cúi người thỉnh an.
Ngọc Hi nuốt khan, trong lòng có chút khẩn trương, “đứng lên đi.”
Nàng ngồi xuống ghế, khẽ cử động cơ thể, cảm thấy không thoải mái.
“Tạ trưởng công chúa.”
Đám người ngồi xuống, Ngọc Hi liền hướng sang Đông Linh, ra hiệu cho nàng đem quà lên.
Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mọi người kể từ khi bị thương, các nữ nhân đều chăm chú nhìn, nghe nói trưởng công chúa bị mất trí nhớ, các nàng không biết thực hư ra sao, liền để đêm nay nghiệm chứng.
Lý phi cảnh giác nhìn nàng một cái, luôn cảm thấy khắc sau nàng sẽ trở lại thành công chúa Ngọc Hi uy nghiêm trước kia, nhìn một chút cũng cảm thấy phát run.
“Còn tốt, hết thảy như thường.”
”Tạ công chúa.”
Ngọc Hi mỉm cười, quét mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc nhưng không nhớ ra họ là ai, vì vậy nàng cụp mắt xuống, không nhìn nữa.
Làm nhân vật chính của đêm nay, Lý phi lúc này trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý nói: “Nghe nói công chúa thích bánh hoa quế, ta đã tốn cả buổi chiều để làm món này. Công chúa, người có thích không?”
Ngọc Hi nhìn chiếc bàn nhỏ trước mặt quả nhiên có mấy món điểm tâm. Nàng cầm chiếc bánh hoa quế thơm ngọt mà Lý phi nhắc tới, do dự có nên ăn hay không.
Nếu thấy khó chịu mà nhổ ra, sợ là làm Lý phi xấu mặt nên nàng chỉ cắn một miếng nhỏ, cẩn thận nếm thử, vị ngọt vừa phải, không tệ.
Vì thế nàng liền cầm miếng bánh trong tay ăn hết.
Đông Lăng rót rượu cho nàng, nhỏ giọng nói: “Đây là rượu hoa quả, công chúa có thể uống một chút.”
Cô ậm ừ, nghĩ rằng không khí tối nay rất tốt, nên đợi bữa tiệc kết thúc rồi hẵn quay trở về.
Ai ngờ vừa an tĩnh chưa được bao lâu, Thục phi ngồi bên trái lại lên tiếng: “ bánh hoa quế vừa ngọt vừa béo, sợ là công chúa chán ăn, uống chút nước mận chua để giải ngán a.”
Vừa nói, nàng ta vừa giơ tay ra lệnh cho cung nữ bên cạnh mang tới.
Ngọc Hi nhìn nàng không nói lời nào, Tống Minh Âm có ba vị phi tử, phi vị không phân biệt lớn nhỏ, Thục phi lúc này lên tiếng, không hề sợ đắc tội với Lý phi chút nào. Các vị phu nhân nhìn cảnh này, sắc mặt khác nhau, không nói gì.
“Ha ha.” Một tiếng cười yêu kiều vang lên, ánh mắt mọi người đều hướng về người bên cạnh Thục phi, chính là Lệ phi.
Vừa nói, cung nhân vừa bưng một chiếc bình lên, rót rượu ra từng chiếc ly một.
Ngọc Hi nghe ba người nói chuyện, nhận thấy có gì đó không bình thường, đây chẳng phải là hậu cung công khai tranh giành sủng ái sao.
Nhưng bọn họ lại tranh không đúng chỗ, hoàng đệ của nàng không có ở đây.
Lúc này cô tình cờ nhìn sang thì thấy rượu hoa quả, rượu lê và nước mận nằm cạnh nhau ở trước mắt.
Ba người vẫn nói không ngừng, may thay có vũ nương đi đến, bầu không khí mới thoáng yên tĩnh chút.
Sau chuyện vừa xảy ra, mọi người ở đây đều có suy nghĩ của riêng mình.
Ngọc Hi suy nghĩ, sau khi màn múa này kết thúc, nàng sẽ rời đi, không thể tiếp tục ở đây được nữa.
Mà bây giờ, các vị phu nhân đều đã chắc chắn một điều, ba vị nương nương minh tranh ám đấu, trưởng công chúa thế mà không quản đến một chút, xem ra kỳ thực là mất trí nhớ.
Tiếng đàn ngân nga trầm bổng từ trên thuyền truyền đến, du dương êm tai.
Ngọc Hi mượn cớ say rượu, đi ra ngoài hít thở không khí, đi một đoạn đường dài, nàng cũng bình tĩnh lại một chút.
“Các nàng nói thật nhiều, suốt đêm cũng không ngừng.” Người bên ngoài muốn nói vào cũng khó.
Đông Lăng mỉm cười, quay đầu lại giải thích: “Bọn họ muốn lấy lòng công chúa.”
Nàng là trưởng công chúa, nhưng các nàng cũng là phi tử, không đến mức phí hết tâm tư lấy lòng như vậy chứ, Ngọc Hi có chút không hiểu.
Đông Linh nhìn bộ dạng ngơ ngác của nàng, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ còn chưa lập hoàng hậu, nếu được công chúa sủng ái, cơ hội lên hậu vị sẽ lớn hơn.”
Nghe vậy, Ngọc Hi hiểu ra, ba người các nàng gia thế không khác biệt lắm, tài mạo mỗi người mỗi vẻ, thật sự rất khó để lựa chọn nếu muốn lập hoàng hậu.
Nhưng suy cho cùng, những chuyện này vẫn là hoàng đệ làm chủ, hồi nhỏ hắn cũng đã từng nói muốn chọn nữ tử mình thích làm thê.
Ngọc Hi đi vòng quanh hồ, mắt nhìn về phía Cửu Hoa đài, vô thức đi về phía đó, Đông Linh và Đức Thuận không để ý, tưởng rằng nàng chỉ tùy tiện đi lại nên đi theo.
Qua ba lần nâng chén rượu, Cửu Hoa đài so với Lộc Minh đài càng náo nhiệt, quân thần nâng chén nói chuyện vui vẻ, bầu không khí hoà hợp.
Nàng rướn cổ lên tìm kiếm bóng dáng đó, bỗng nhiên, hai mắt nàng sáng lên, chăm chú nhìn về một hướng.
Ánh trăng mông lung, bóng cây lắc lư, nam nhân thân mặc trường bào xanh nhạt đứng hoà mình trong đám người, thân hình cao lớn, so với người bên cạnh còn cao hơn nửa cái đầu, dáng người trác tuyệt, trong đám người đặc biệt nổi bật.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ nheo lại, miệng thì mỉm cười nhưng đáy mắt lại lạnh nhạt. Hắn ngửa đầu, uống cạn chén rượu cuối cùng, hầu kết chuyển động, mặt trăng chiếu ánh bạc khiến cho hắn càng thêm lạnh lùng hơn mấy phần.
Tựa như trích tiên*, đây lần đầu tiên nàng gặp được một nam nhân anh tuấn phong thần như vậy.
*tiên bị đày xuống trần gian.
Ngọc Hi lặng lẽ đỏ mặt, vẫy tay với Đức Thuận: “ Đi gọi Lâm Học An tới đây, ta có việc thỉnh giáo hắn.”
Đức Thuận đáp một tiếng, kiễng chân lên, quả nhiên nhìn thấy Lâm Học An. Hắn ta bối rối một lúc, nhưng vẫn nghe lời nàng mà vui vẻ đi.
Ngọc Hi trong lòng tràn đầy vui mừng, đem mấy người Đông Linh đẩy ra xa: “Ngươi nói cho Đức Thuận là ta ở trong rừng đợi.”
Ngọc Hi tràn ngập cao hứng đi về hướng rừng cây, trong lòng suy nghĩ, đợi lát nữa người đến thì nói gì cho phải.
Cửu Hoa đài, Phó An Niên bị các vị đại nhân vây quanh, thịnh tình không thể chối từ vậy nên bị rót không ít rượu, hơi thở cũng trở nên nóng bừng.
Hắn cười ứng phó, vừa định rời đi, liền bị Lý thị lang say rượu kéo lấy, hắn là phụ thân của Lý phi, là một nhân vật rất có mặt mũi.
“Phó đại nhân, tại sao trưởng công chúa không đến?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền yên tĩnh. Cả kinh thành đều biết chuyện của Phó An Niên và trưởng công chúa. Hiện giờ Lý thị lang đã uống quá nhiều, hắn không chút cố kỵ về lời nói của mình, cũng không biết mình đang nói về cái gì.
Phó An Niên khóe miệng cứng đờ, sau đó lại trở nên bình tĩnh như trước: “Trưởng công chúa đang ở Lâm Minh đài.”
Ngữ khí bình thường, nghe không ra hỉ nộ.
Người bên cạnh chỉ sợ Lý thị lang nói năng lỗ mãng, vội vàng kéo hắn đi: “Lý đại nhân, đi đi, ở đây có rượu.”
“Vết thương của trưởng công chúa đang dần tốt hơn.”
Phó An Niên nghe Lý thị lang say rượu nói, vẻ mặt cũng không thay đổi, nhân cơ hội này rời khỏi Cửu Hoa đài, đi về phía hồ.
Bên hồ có những chiếc đèn lồng, ánh đèn điểm sáng, phản chiếu xuống mặt hồ tĩnh lặng, tâm cũng theo đó mà yên tĩnh.
Hắn bước đi chậm rãi, chậm rãi, hướng về phía khu rừng trong vô thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro