Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 18
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Mọi người vội vàng nhận kẹo bằng hai tay nói: "Tâm Tâm, em khách sáo quá. Chúng ta đều là đồng nghiệp nên giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm.”
"Đúng đúng, cũng vì nhân dân phục vụ!"
Tôn Miêu sang sảng ôm vai Đường Tâm nói: "Tâm Tâm, em yên tâm! Mấy ngày này em phụ trách biên soạn tin tức còn lại để chị phát là được. Em chăm sóc họng của em cho tốt là được.”
Tiền Thắng bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng, giọng Tâm Tâm hay. Đừng làm việc quá sức, chúng ta chia ra làm phần việc của cô ấy là được.”
Từ khi Đường Tâm vào trạm phát thanh tới nay, vợ chồng Đường Đại Quân cũng rất tốt với người của trạm phát thanh. Thỉnh thoảng họ cũng mua chút đồ đến chiêu đãi mọi người. Thật ra mọi người cũng biết Đường gia mong họ giúp đỡ Đường Tâm nhiều hơn.
Nhưng trong mắt họ thì Đường gia vừa biết điều vừa chân thành. Dù sao Đường Tâm dù đầu óc hơi đơn giản nhưng làm việc cũng không kém, lần nào cũng hoàn thành rất tốt phần việc của mình.
Việc mà họ có thể giúp đỡ cô cùng lắm chỉ là giúp đỡ khi cô tạm thời không thể làm được. Quả thực chỉ là tiện tay mà thôi.
Cho dù người Đường gia không mua đồ thì họ cũng sẽ hỗ trợ, nhưng người Đường gia lại suy nghĩ chu đáo.
Như vậy mọi người đều có cảm giác được coi trọng, và cũng không phản cảm với Đường Tâm.
——————
Sau khi Đường Tâm bắt đầu đi làm, cuộc sống của Đường gia cũng khôi phục bình thường. Người đi làm, người ở nhà, Lưu Tồn Chí ngồi không ở nhà một ngày cũng đi tỉnh thành.
Tình cờ gặp Tống Hoài Châu ở quân khu tỉnh lị: "Lão Tống, tôi đang tìm cậu đó.”
Mặc dù Tống Hoài Châu và Lưu Tồn Chí cùng thuộc một sư đoàn nhưng khác đoàn, bình thường họ cũng chỉ tiếp xúc trong công việc, cũng không thân thiết mấy.
Nhưng Lưu Tồn Chí lại biết rất rõ về Tống Hoài Châu, dù sao Tống Hoài Châu rất nổi danh ở sư đoàn. Anh không chỉ có điều kiện gia đình tốt mà còn rất giỏi. Anh đã có hai lần giành được giải hạng nhất rồi.
Lần này vốn hai người cùng nhau đến Dung Thành hoàn thành nhiệm vụ. Vì hành lý của anh ấy và Đường Ninh nhiều nên Tống Hoài Châu liền hỗ trợ đưa về một chuyến. Dù sao huyện Bành cũng rất gần thành phố, nhân tiện cầm đơn xin ngồi xe bộ đội vào nhà máy. Ai ngờ còn chưa kịp để đồ đạc xuống đã nghe tin Đường Tâm mất tích.
Tống Hoài Châu thấy cả nhà vô cùng lo lắng, thấy địa hình phức tạp, thời tiết xấu, dù sao sáng hôm sau cũng phải báo cáo sớm nên cũng không nghĩ nhiều mà gia nhập đội tìm người.
Đây coi như là lần đầu tiên hai người có giao tình riêng.
Cho nên khi đối mặt với sự nhiệt tình của Lưu Tồn Chí, Tống Hoài Châu cũng không có phản ứng nhiều. Lưu Tồn Chí cũng không để ý, dù sao cả sư đoàn đều biết Tống Hoài Châu lạnh lùng với tất cả mọi người.
Mọi người vội vàng nhận kẹo bằng hai tay nói: "Tâm Tâm, em khách sáo quá. Chúng ta đều là đồng nghiệp nên giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm.”
"Đúng đúng, cũng vì nhân dân phục vụ!"
Tôn Miêu sang sảng ôm vai Đường Tâm nói: "Tâm Tâm, em yên tâm! Mấy ngày này em phụ trách biên soạn tin tức còn lại để chị phát là được. Em chăm sóc họng của em cho tốt là được.”
Tiền Thắng bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng, giọng Tâm Tâm hay. Đừng làm việc quá sức, chúng ta chia ra làm phần việc của cô ấy là được.”
Từ khi Đường Tâm vào trạm phát thanh tới nay, vợ chồng Đường Đại Quân cũng rất tốt với người của trạm phát thanh. Thỉnh thoảng họ cũng mua chút đồ đến chiêu đãi mọi người. Thật ra mọi người cũng biết Đường gia mong họ giúp đỡ Đường Tâm nhiều hơn.
Nhưng trong mắt họ thì Đường gia vừa biết điều vừa chân thành. Dù sao Đường Tâm dù đầu óc hơi đơn giản nhưng làm việc cũng không kém, lần nào cũng hoàn thành rất tốt phần việc của mình.
Việc mà họ có thể giúp đỡ cô cùng lắm chỉ là giúp đỡ khi cô tạm thời không thể làm được. Quả thực chỉ là tiện tay mà thôi.
Cho dù người Đường gia không mua đồ thì họ cũng sẽ hỗ trợ, nhưng người Đường gia lại suy nghĩ chu đáo.
Như vậy mọi người đều có cảm giác được coi trọng, và cũng không phản cảm với Đường Tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
——————
Sau khi Đường Tâm bắt đầu đi làm, cuộc sống của Đường gia cũng khôi phục bình thường. Người đi làm, người ở nhà, Lưu Tồn Chí ngồi không ở nhà một ngày cũng đi tỉnh thành.
Tình cờ gặp Tống Hoài Châu ở quân khu tỉnh lị: "Lão Tống, tôi đang tìm cậu đó.”
Mặc dù Tống Hoài Châu và Lưu Tồn Chí cùng thuộc một sư đoàn nhưng khác đoàn, bình thường họ cũng chỉ tiếp xúc trong công việc, cũng không thân thiết mấy.
Nhưng Lưu Tồn Chí lại biết rất rõ về Tống Hoài Châu, dù sao Tống Hoài Châu rất nổi danh ở sư đoàn. Anh không chỉ có điều kiện gia đình tốt mà còn rất giỏi. Anh đã có hai lần giành được giải hạng nhất rồi.
Lần này vốn hai người cùng nhau đến Dung Thành hoàn thành nhiệm vụ. Vì hành lý của anh ấy và Đường Ninh nhiều nên Tống Hoài Châu liền hỗ trợ đưa về một chuyến. Dù sao huyện Bành cũng rất gần thành phố, nhân tiện cầm đơn xin ngồi xe bộ đội vào nhà máy. Ai ngờ còn chưa kịp để đồ đạc xuống đã nghe tin Đường Tâm mất tích.
Tống Hoài Châu thấy cả nhà vô cùng lo lắng, thấy địa hình phức tạp, thời tiết xấu, dù sao sáng hôm sau cũng phải báo cáo sớm nên cũng không nghĩ nhiều mà gia nhập đội tìm người.
Đây coi như là lần đầu tiên hai người có giao tình riêng.
Cho nên khi đối mặt với sự nhiệt tình của Lưu Tồn Chí, Tống Hoài Châu cũng không có phản ứng nhiều. Lưu Tồn Chí cũng không để ý, dù sao cả sư đoàn đều biết Tống Hoài Châu lạnh lùng với tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro