Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 19
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
“Về chuyện em gái nhà tôi, ba mẹ vợ tôi muốn cảm ơn cậu. Nên tôi muốn hỏi xem cậu có thời gian rảnh không vì họ muốn đích thân tới cảm ơn.”
Tống Hoài Châu không cần nghĩ đã từ chối: "Không cần đâu. Cũng chỉ tiện tay mà thôi. Huống hồ bây giờ chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ, không nên lãng phí quá nhiều thời gian.”
Lưu Tồn Chí gãi đầu, nghĩ thầm người này thật đúng là trước sau như một lạnh lùng. Khó trách trông cũng đẹp trai mà không cưới được vợ.
Nhưng đối với sự lạnh lùng của Tống Hoài Châu anh ấy cũng không thấy khó chịu chút nào, dù sao đàn ông vốn khô khan, với anh ấy cũng biết anh vốn là người như vậy.
Tự nhiên ngày nào đó mà anh trở nên nhiệt tình thì mới là đáng sợ.
“Được."
Lưu Tồn Chí dứt lời lại nói: "Vậy lúc khác tôi mang trả cái áo khoác cho cậu.”
Tống Hoài Châu gật đầu rồi đến văn phòng tham mưu trưởng với Lưu Tồn Chí, bỗng hỏi một câu: "Em gái anh khỏi bệnh chưa?”
“Ổn rồi, cũng khỏi lâu rồi. Hiện tại đang rất vui vẻ.”
Còn sống sao? Nghe Lưu Tồn Chí miêu tả, Tống Hoài Châu lập tức nghĩ tới hình ảnh trong đêm tuyết rơi kia.
Lúc ấy cô bị quần áo bọc lấy trông rất đáng thương, không hề vui vẻ xíu nào. Còn tưởng rằng là một cô gái đáng thương, nếu không sao lại bị vị hôn phu đối xử như vậy.
Hai người không ngừng bước chân, Tống Hoài Châu nhìn Lưu Tồn Chí: "Nhà anh không đánh người đàn ông kia một trận sao?”
Lưu Tồn Chí bất đắc dĩ lắc đầu: "Ba mẹ vợ tôi không cho. Không chỉ một bộ đội như tôi mà ngay cả cậu tôi ở cục công an cũng bị ba mẹ vợ tôi ngăn không cho đánh người.
Họ nói chúng tôi đánh người thì sẽ cho đám người kia lý do gây chuyện, không thể vì chuyện này mà cả nhà bị ảnh hưởng được.
Nhưng mẹ vợ tôi lại đánh cậu ta một trận rồi từ hôn, từ nay về sau hai nhà cũng không còn quan hệ gì nữa.”
Anh ấy và cậu mình còn bàn nhau khi nào cậu về sẽ trùm bao tải đánh cho cậu ta một trận. Nếu không thể đánh công khai thì còn rất nhiều cách đánh lén. Nhưng anh ấy cũng không thể nói với Tống Hoài Châu chuyện này.
Từ hôn sao? Lúc này hai người đã đi tới trước văn phòng tham mưu trưởng. Tống Hoài Châu biết một chút tình huống của Đường Tâm, anh tưởng rằng cô sẽ không từ hôn.
Tuy nhiên anh cũng không nói gì thêm mà gõ cửa đi vào.
Lần này hai người đi đến tận chạng vạng mới đi ra.
Sau khi đi ra sắc mặt hai người đều không tốt lắm, cũng không ngờ nhiệm vụ lần này gian khổ như thế. Lưu Tồn Chí nghĩ tới sự sắp xếp của cấp trên, quay đầu nói với Tống Hoài Châu: "Cậu cũng phải đến xưởng số 73, vậy lúc về tôi sẽ đem quần áo đưa cho cậu.”
Tống Hoài Châu không từ chối.
“Về chuyện em gái nhà tôi, ba mẹ vợ tôi muốn cảm ơn cậu. Nên tôi muốn hỏi xem cậu có thời gian rảnh không vì họ muốn đích thân tới cảm ơn.”
Tống Hoài Châu không cần nghĩ đã từ chối: "Không cần đâu. Cũng chỉ tiện tay mà thôi. Huống hồ bây giờ chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ, không nên lãng phí quá nhiều thời gian.”
Lưu Tồn Chí gãi đầu, nghĩ thầm người này thật đúng là trước sau như một lạnh lùng. Khó trách trông cũng đẹp trai mà không cưới được vợ.
Nhưng đối với sự lạnh lùng của Tống Hoài Châu anh ấy cũng không thấy khó chịu chút nào, dù sao đàn ông vốn khô khan, với anh ấy cũng biết anh vốn là người như vậy.
Tự nhiên ngày nào đó mà anh trở nên nhiệt tình thì mới là đáng sợ.
“Được."
Lưu Tồn Chí dứt lời lại nói: "Vậy lúc khác tôi mang trả cái áo khoác cho cậu.”
Tống Hoài Châu gật đầu rồi đến văn phòng tham mưu trưởng với Lưu Tồn Chí, bỗng hỏi một câu: "Em gái anh khỏi bệnh chưa?”
“Ổn rồi, cũng khỏi lâu rồi. Hiện tại đang rất vui vẻ.”
Còn sống sao? Nghe Lưu Tồn Chí miêu tả, Tống Hoài Châu lập tức nghĩ tới hình ảnh trong đêm tuyết rơi kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc ấy cô bị quần áo bọc lấy trông rất đáng thương, không hề vui vẻ xíu nào. Còn tưởng rằng là một cô gái đáng thương, nếu không sao lại bị vị hôn phu đối xử như vậy.
Hai người không ngừng bước chân, Tống Hoài Châu nhìn Lưu Tồn Chí: "Nhà anh không đánh người đàn ông kia một trận sao?”
Lưu Tồn Chí bất đắc dĩ lắc đầu: "Ba mẹ vợ tôi không cho. Không chỉ một bộ đội như tôi mà ngay cả cậu tôi ở cục công an cũng bị ba mẹ vợ tôi ngăn không cho đánh người.
Họ nói chúng tôi đánh người thì sẽ cho đám người kia lý do gây chuyện, không thể vì chuyện này mà cả nhà bị ảnh hưởng được.
Nhưng mẹ vợ tôi lại đánh cậu ta một trận rồi từ hôn, từ nay về sau hai nhà cũng không còn quan hệ gì nữa.”
Anh ấy và cậu mình còn bàn nhau khi nào cậu về sẽ trùm bao tải đánh cho cậu ta một trận. Nếu không thể đánh công khai thì còn rất nhiều cách đánh lén. Nhưng anh ấy cũng không thể nói với Tống Hoài Châu chuyện này.
Từ hôn sao? Lúc này hai người đã đi tới trước văn phòng tham mưu trưởng. Tống Hoài Châu biết một chút tình huống của Đường Tâm, anh tưởng rằng cô sẽ không từ hôn.
Tuy nhiên anh cũng không nói gì thêm mà gõ cửa đi vào.
Lần này hai người đi đến tận chạng vạng mới đi ra.
Sau khi đi ra sắc mặt hai người đều không tốt lắm, cũng không ngờ nhiệm vụ lần này gian khổ như thế. Lưu Tồn Chí nghĩ tới sự sắp xếp của cấp trên, quay đầu nói với Tống Hoài Châu: "Cậu cũng phải đến xưởng số 73, vậy lúc về tôi sẽ đem quần áo đưa cho cậu.”
Tống Hoài Châu không từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro