Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 20
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Hôm nay là ngày đầu tiên Đường Tâm đi làm sau khi bình phục, Chu Thục Lan nghe người mà chị Triệu nhờ đến nói với mình rằng buổi trưa Trịnh Hướng Đông đến tìm Đường Tâm đã bị cô ấy ngăn cản, không cho anh ta gặp người. Vì vậy vừa tan tầm bà lập tức đi thẳng đến trạm phát thanh, định đón con gái về cùng.
Lúc Chu Thục Lan đến thì trạm phát thanh đang bận rộn, nên bà chờ ở phòng làm việc của chị Triệu. Thấy con gái cẩn thận xem lại bản thảo cùng Tôn Miêu trong phòng phát thanh, bà cảm thấy vô cùng vui mừng khi con có thể hoàn thành công việc một mình.
Chị Triệu cũng nhìn vào bên trong nói: "Dì Chu, dì yên tâm đi! Tâm Tâm làm việc ở đây rất xuất sắc.”
Trong mắt Chu Thục Lan đương nhiên con gái rất tốt, nhưng cũng khiêm tốn một chút: "Dì vẫn rất cảm ơn mọi người bao dung và giúp đỡ Tâm Tâm.”
Lời này làm cho người ta cảm thấy thoải mái, chị Triệu cười ha hả khoát tay tỏ vẻ Đường Tâm là người ưu tú.
Hai người cứ khách sáo qua lại một lúc thì Đường Tâm cũng làm việc xong. Cô thu dọn đồ đạc đi ra ngoài nhìn thấy Chu Thục Lan, mắt cô lập tức sáng lên, bước nhanh đi tới trước mặt mẹ hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
“Mẹ tới đón con.”
Đường Tâm không ngờ mẹ lại đến đón cô tan làm du đều ở cùng một khu vực nhà máy. Trước kia lúc đi học mỗi khi tan học, cha mẹ bạn học đều tới đón họ, lúc ấy Đường Tâm rất hâm mộ. Không ngờ có một ngày mẹ cũng tới đón mình, lập tức kéo cánh tay mẹ vừa cọ vừa làm nũng: "Mẹ thật tốt.”
Chu Thục Lan không chịu nổi sự nũng nịu của con gái như vậy, một khi cô làm nũng thì bà lại không thể chịu được, trìu mến cười nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng thế? Cẩn thận người khác chê cười con.”
Đường Tâm nói: "Không đâu.”
“Bao lớn cũng là bảo bối của mẹ mà."
Chị Triệu ở bên cạnh nói: "Cháu cũng muốn về nhà làm nũng với mẹ, nhưng mà không biết về đâu đây.”
Đường Tâm gật đầu với mẹ, vô cùng đồng ý lời của chị Triệu. Chu Thục Lan thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Rốt cục Đường Tâm cũng hiểu được lợi thế của một kẻ ngốc: Đó là dù bạn có làm gì thì người khác cũng không cảm thấy có vấn đề gì, vậy thân phận bây giờ cũng coi như là khá tốt rồi.
Hai mẹ con ra khỏi trạm phát thanh liền thấy trước cửa nhà máy có thôn dân đang bán đồ, Chu Thục Lan nhìn thoáng qua nói: "Tâm Tâm, chúng ta đi mua chút đồ đi.”
Năm 74 nền kinh tế kế hoạch hóa đã không quản lý nghiêm ngặt nữa. Dù thôn dân vẫn bị hạn chế số lượng gà vịt nuôi nhưng vì mỗi gia đình đã có một thửa đất riêng trước nhà nên họ cũng trồng một số loại rau và để dành trứng gà để bán.
Chỉ cần bán đồ không vượt quá quy định là được. Từ sau khi nhà máy số 73 xây dựng ở đây, thôn dân địa phương rất thích bán đồ ở đây.
Hôm nay là ngày đầu tiên Đường Tâm đi làm sau khi bình phục, Chu Thục Lan nghe người mà chị Triệu nhờ đến nói với mình rằng buổi trưa Trịnh Hướng Đông đến tìm Đường Tâm đã bị cô ấy ngăn cản, không cho anh ta gặp người. Vì vậy vừa tan tầm bà lập tức đi thẳng đến trạm phát thanh, định đón con gái về cùng.
Lúc Chu Thục Lan đến thì trạm phát thanh đang bận rộn, nên bà chờ ở phòng làm việc của chị Triệu. Thấy con gái cẩn thận xem lại bản thảo cùng Tôn Miêu trong phòng phát thanh, bà cảm thấy vô cùng vui mừng khi con có thể hoàn thành công việc một mình.
Chị Triệu cũng nhìn vào bên trong nói: "Dì Chu, dì yên tâm đi! Tâm Tâm làm việc ở đây rất xuất sắc.”
Trong mắt Chu Thục Lan đương nhiên con gái rất tốt, nhưng cũng khiêm tốn một chút: "Dì vẫn rất cảm ơn mọi người bao dung và giúp đỡ Tâm Tâm.”
Lời này làm cho người ta cảm thấy thoải mái, chị Triệu cười ha hả khoát tay tỏ vẻ Đường Tâm là người ưu tú.
Hai người cứ khách sáo qua lại một lúc thì Đường Tâm cũng làm việc xong. Cô thu dọn đồ đạc đi ra ngoài nhìn thấy Chu Thục Lan, mắt cô lập tức sáng lên, bước nhanh đi tới trước mặt mẹ hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
“Mẹ tới đón con.”
Đường Tâm không ngờ mẹ lại đến đón cô tan làm du đều ở cùng một khu vực nhà máy. Trước kia lúc đi học mỗi khi tan học, cha mẹ bạn học đều tới đón họ, lúc ấy Đường Tâm rất hâm mộ. Không ngờ có một ngày mẹ cũng tới đón mình, lập tức kéo cánh tay mẹ vừa cọ vừa làm nũng: "Mẹ thật tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thục Lan không chịu nổi sự nũng nịu của con gái như vậy, một khi cô làm nũng thì bà lại không thể chịu được, trìu mến cười nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng thế? Cẩn thận người khác chê cười con.”
Đường Tâm nói: "Không đâu.”
“Bao lớn cũng là bảo bối của mẹ mà."
Chị Triệu ở bên cạnh nói: "Cháu cũng muốn về nhà làm nũng với mẹ, nhưng mà không biết về đâu đây.”
Đường Tâm gật đầu với mẹ, vô cùng đồng ý lời của chị Triệu. Chu Thục Lan thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Rốt cục Đường Tâm cũng hiểu được lợi thế của một kẻ ngốc: Đó là dù bạn có làm gì thì người khác cũng không cảm thấy có vấn đề gì, vậy thân phận bây giờ cũng coi như là khá tốt rồi.
Hai mẹ con ra khỏi trạm phát thanh liền thấy trước cửa nhà máy có thôn dân đang bán đồ, Chu Thục Lan nhìn thoáng qua nói: "Tâm Tâm, chúng ta đi mua chút đồ đi.”
Năm 74 nền kinh tế kế hoạch hóa đã không quản lý nghiêm ngặt nữa. Dù thôn dân vẫn bị hạn chế số lượng gà vịt nuôi nhưng vì mỗi gia đình đã có một thửa đất riêng trước nhà nên họ cũng trồng một số loại rau và để dành trứng gà để bán.
Chỉ cần bán đồ không vượt quá quy định là được. Từ sau khi nhà máy số 73 xây dựng ở đây, thôn dân địa phương rất thích bán đồ ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro