Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 21
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Chu Thục Lan muốn bồi bổ thân thể cho con gái, vừa lúc nhìn thấy có một người đồng hương đang bán gà liền mặc cả xong mới mua. Họ vừa mới mua gà xong liền gặp Lưu Tồn Chí từ thành phố về.
“Mẹ." Lưu Tồn Chí bước lên đón lấy con gà trong tay mẹ vợ.
Chu Thục Lan "Ơi" một tiếng lập tức chú ý tới Tống Hoài Châu phía sau con rể, tưởng anh ấy mời người tới, lập tức nói: "Đồng chí Tống đến rồi à?"
Đường Tâm nghe thấy cũng nhìn sang chỗ bọn họ. Cô thấy anh rể thì vui vẻ kêu một tiếng: "Anh rể.”
Chu Thục Lan thấy ân nhân cứu mạng của con gái vội vàng nói với con gái:
"Tâm Tâm, đây là chiến hữu của anh rể con, cũng là người cứu con ngày hôm đó, đồng chí Tống Hoài Châu.”
Đường Tâm nhìn về phía Tống Hoài Châu cũng dựa theo thói quen hiện tại cười nói: "Cảm ơn đồng chí Tống.”
Tống Hoài Châu bị nụ cười của Đường Tâm làm lung lay tinh thần.
Thì ra thật sự cô không giống một kẻ đáng thương, không chỉ không đáng thương mà thật sự giống Lưu Tồn Chí nói, Hoạt bát tươi tắn, một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vì sợ lạnh nên chào hỏi xong lại trốn vào khăn quàng cổ dày, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời có thần sinh động giống như một con nai ngây thơ.
Nhận thấy mình nhìn chằm chằm một cô gái chưa lập gia đình cũng không tốt lắm, anh vội vàng chuyển ánh mắt sang Chu Thục Lan đang nhiệt tình mời mình đến nhà ăn cơm, đáp lại một câu:
"Không sao ạ, đều là tiện tay mà thôi.”
Lưu Tồn Chí biết Tống Hoài Châu đã quen lạnh lùng, sợ mẹ vợ nhiệt tình bị người ta giội nước lạnh, vội vàng nói:
"Mẹ, lão Tống không rảnh đi ăn cơm, cậu ấy......"
Kết quả còn chưa nói xong, Tống Hoài Châu đã cắt lời trực tiếp đáp lời:
"Được ạ, cám ơn dì."
Nói xong lại khiêm tốn nói: "Dì, dì gọi con là Hoài Châu là được.”
Chu Thục Lan biết chức vị Tống Hoài Châu còn cao hơn con rể một bậc, vừa tốt lại vừa khiêm tốn nên vui vẻ nói: “Được.”
Lưu Tồn Chí bị bỏ lại với vẻ mặt khó hiểu:???
Không phải chứ Tống Hoài Châu, ý cậu là sao? Vừa rồi mình mời người này qua ăn bữa cơm vì dù sao cũng tới rồi, kết quả không hề nghĩ ngợi mà từ chối, nói ở nhà khách nhà máy cũng có cơm tối.
Sao vậy lại nhận lời, chẳng nhẽ bây giờ nhà khách hết cơm rồi?
Lưu Tồn Chí suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu sao đột nhiên Tống Hoài Châu lại đồng ý cùng về nhà ăn cơm.
Cho đến khi cúi đầu nhìn thấy con gà trong tay mình bỗng nhiên liền hiểu, sau đó anh ấy nhanh chóng tiến đến trước mặt Tống Hoài Châu thì thầm: "Lão Tống, cậu lanh thật đấy?”
“Có chuyện gì vậy?”
Lưu Tồn Chí tỏ ra hiểu hết nhìn Tống Hoài Châu chằm chằm: "Cậu đã thấy con gà mà mẹ vợ tôi mua đúng không?"
Nhưng nói xong anh ấy lại thấy tò mò hỏi: "Nhưng sao cậu biết mẹ vợ tôi làm món gà xào cay ngon mà muốn ăn?"
Tống Hoài Châu nghe vậy cũng không biết nói gì, lông mày giật giật cuối cùng cũng không để ý tới tên ngốc Lưu Tồn Chí này mà lập tức đi về phía trước.
Chu Thục Lan muốn bồi bổ thân thể cho con gái, vừa lúc nhìn thấy có một người đồng hương đang bán gà liền mặc cả xong mới mua. Họ vừa mới mua gà xong liền gặp Lưu Tồn Chí từ thành phố về.
“Mẹ." Lưu Tồn Chí bước lên đón lấy con gà trong tay mẹ vợ.
Chu Thục Lan "Ơi" một tiếng lập tức chú ý tới Tống Hoài Châu phía sau con rể, tưởng anh ấy mời người tới, lập tức nói: "Đồng chí Tống đến rồi à?"
Đường Tâm nghe thấy cũng nhìn sang chỗ bọn họ. Cô thấy anh rể thì vui vẻ kêu một tiếng: "Anh rể.”
Chu Thục Lan thấy ân nhân cứu mạng của con gái vội vàng nói với con gái:
"Tâm Tâm, đây là chiến hữu của anh rể con, cũng là người cứu con ngày hôm đó, đồng chí Tống Hoài Châu.”
Đường Tâm nhìn về phía Tống Hoài Châu cũng dựa theo thói quen hiện tại cười nói: "Cảm ơn đồng chí Tống.”
Tống Hoài Châu bị nụ cười của Đường Tâm làm lung lay tinh thần.
Thì ra thật sự cô không giống một kẻ đáng thương, không chỉ không đáng thương mà thật sự giống Lưu Tồn Chí nói, Hoạt bát tươi tắn, một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vì sợ lạnh nên chào hỏi xong lại trốn vào khăn quàng cổ dày, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời có thần sinh động giống như một con nai ngây thơ.
Nhận thấy mình nhìn chằm chằm một cô gái chưa lập gia đình cũng không tốt lắm, anh vội vàng chuyển ánh mắt sang Chu Thục Lan đang nhiệt tình mời mình đến nhà ăn cơm, đáp lại một câu:
"Không sao ạ, đều là tiện tay mà thôi.”
Lưu Tồn Chí biết Tống Hoài Châu đã quen lạnh lùng, sợ mẹ vợ nhiệt tình bị người ta giội nước lạnh, vội vàng nói:
"Mẹ, lão Tống không rảnh đi ăn cơm, cậu ấy......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả còn chưa nói xong, Tống Hoài Châu đã cắt lời trực tiếp đáp lời:
"Được ạ, cám ơn dì."
Nói xong lại khiêm tốn nói: "Dì, dì gọi con là Hoài Châu là được.”
Chu Thục Lan biết chức vị Tống Hoài Châu còn cao hơn con rể một bậc, vừa tốt lại vừa khiêm tốn nên vui vẻ nói: “Được.”
Lưu Tồn Chí bị bỏ lại với vẻ mặt khó hiểu:???
Không phải chứ Tống Hoài Châu, ý cậu là sao? Vừa rồi mình mời người này qua ăn bữa cơm vì dù sao cũng tới rồi, kết quả không hề nghĩ ngợi mà từ chối, nói ở nhà khách nhà máy cũng có cơm tối.
Sao vậy lại nhận lời, chẳng nhẽ bây giờ nhà khách hết cơm rồi?
Lưu Tồn Chí suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu sao đột nhiên Tống Hoài Châu lại đồng ý cùng về nhà ăn cơm.
Cho đến khi cúi đầu nhìn thấy con gà trong tay mình bỗng nhiên liền hiểu, sau đó anh ấy nhanh chóng tiến đến trước mặt Tống Hoài Châu thì thầm: "Lão Tống, cậu lanh thật đấy?”
“Có chuyện gì vậy?”
Lưu Tồn Chí tỏ ra hiểu hết nhìn Tống Hoài Châu chằm chằm: "Cậu đã thấy con gà mà mẹ vợ tôi mua đúng không?"
Nhưng nói xong anh ấy lại thấy tò mò hỏi: "Nhưng sao cậu biết mẹ vợ tôi làm món gà xào cay ngon mà muốn ăn?"
Tống Hoài Châu nghe vậy cũng không biết nói gì, lông mày giật giật cuối cùng cũng không để ý tới tên ngốc Lưu Tồn Chí này mà lập tức đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro