Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 22
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Tống Hoài Châu đi vài bước phát hiện mình đi tay không bèn mượn cớ đi nhà khách thu dọn đồ trước định đi mua chút đồ.
Chu Thục Lan nghe vậy thấy Tống Hoài Châu còn xách theo một túi hành lý lớn liền nói với Lưu Tồn Chí: "Vậy Tồn Chí đi cùng Hoài Châu một chuyến. Lần đầu tiên Hoài Châu đến đây, đừng đi lạc.”
Lưu Tồn Chí còn chưa lên tiếng, Đường Thiệu Uẩn đã xông tới: "Bà nội, để con dẫn đường cho đại anh hùng.”
Đường Thiệu Uẩn là con trai của anh cả Đường Trạch của Đường Tâm, năm nay tám tuổi, học ở trường tiểu học trong nhà mày.
Bởi vì kém Đường Tâm chừng mười tuổi, cũng coi như là cùng nhau lớn lên, cho nên rất quan tâm cô nhỏ Đường Tâm.
Cậu bé biết được Tống Hoài Châu là người cứu cô mình nên muốn tự mình cảm ơn đại anh hùng này.
Thế là hôm nay tan học cậu thấy bà nội và cô út nhà mình từ xa, đứng bên cạnh họ chính là đại anh hùng mà cậu bé nhớ kia.
Cậu vừa chạy tới thì nghe thấy cần dẫn đường cho đại anh hùng thì lập tức xông lên xung phong nhận việc muốn dẫn đường.
Chu Thục Lan nhìn thoáng qua Tống Hoài Châu, anh nhìn Đường Thiệu Uẩn tỏ ra sùng bái nhìn mình thì nói:
"Vậy để cậu bé dẫn đường cho con đi.”
“Được rồi! Thiệu Uẩn, đừng nghịch ngợm gây sự dọc đường nhé." Chu Thục Lan dặn dò cháu trai nhà mình.
Đường Thiệu Uẩn giơ tay lên chào quân đội, đứng thẳng nói: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Hành động này chọc cho tất cả mọi người bật cười, mà Đường Tâm cười vui vẻ nhất.
Tống Hoài Châu nhìn thấy cô gái bên cạnh cười tươi khiến mắt miệng cong cong như trăng lưỡi liềm. Cô nghiêng mặt về phía anh, tóc đen dày tết thành một bím buông ra sau đầu, trước trán còn lại một ít tóc mai, tóc tơ mềm mại khiến cô càng trở nên dịu dàng hơn.
Đôi mắt đen nhánh của cô long lanh sáng ngời, nhìn cái gì cũng rất tập trung, trong veo.
Ai được cô nhìn cũng sẽ có ảo giác như thể họ được cô thích vậy.
Đường Tâm chú ý tới ánh mắt Tống Hoài Châu theo bản năng nhìn thoáng qua anh.
Tống Hoài Châu cảm giác rõ ràng rằng tim mình đập hụt một cái, lập tức nhìn sang chỗ khác.
Đường Tâm cũng không để ý, cô nhớ rõ trong sách Tống Hoài Châu tương đối khó tiếp cận cho nên cũng không nghĩ nhiều, quay đầu lại.
Cô gái thản nhiên rời mắt khỏi mình khiến bỗng nhiên Tống Hoài Châu cảm thấy được cô thích hẳn là một chuyện rất hạnh phúc và may mắn đi.
Sao có thể có người không trân trọng cô chứ?
Chu Thục Lan phải vội về nhà nấu cơm, cũng không lãng phí thời gian nữa, bảo Đường Thiệu Uẩn dẫn Tống Hoài Châu rời đi, bà lại đi mua chút đồ ăn mới về nhà.
Trên đường về tòa nhà công nhân viên chức, mọi người nhìn thấy thịt và thức ăn trong tay Chu Thục Lan hỏi: "Thục Lan, hôm nay mua nhiều thức ăn thế? Đãi khách sao?"
“Đúng vậy, hôm nay nhà tôi có khách.”
Tống Hoài Châu đi vài bước phát hiện mình đi tay không bèn mượn cớ đi nhà khách thu dọn đồ trước định đi mua chút đồ.
Chu Thục Lan nghe vậy thấy Tống Hoài Châu còn xách theo một túi hành lý lớn liền nói với Lưu Tồn Chí: "Vậy Tồn Chí đi cùng Hoài Châu một chuyến. Lần đầu tiên Hoài Châu đến đây, đừng đi lạc.”
Lưu Tồn Chí còn chưa lên tiếng, Đường Thiệu Uẩn đã xông tới: "Bà nội, để con dẫn đường cho đại anh hùng.”
Đường Thiệu Uẩn là con trai của anh cả Đường Trạch của Đường Tâm, năm nay tám tuổi, học ở trường tiểu học trong nhà mày.
Bởi vì kém Đường Tâm chừng mười tuổi, cũng coi như là cùng nhau lớn lên, cho nên rất quan tâm cô nhỏ Đường Tâm.
Cậu bé biết được Tống Hoài Châu là người cứu cô mình nên muốn tự mình cảm ơn đại anh hùng này.
Thế là hôm nay tan học cậu thấy bà nội và cô út nhà mình từ xa, đứng bên cạnh họ chính là đại anh hùng mà cậu bé nhớ kia.
Cậu vừa chạy tới thì nghe thấy cần dẫn đường cho đại anh hùng thì lập tức xông lên xung phong nhận việc muốn dẫn đường.
Chu Thục Lan nhìn thoáng qua Tống Hoài Châu, anh nhìn Đường Thiệu Uẩn tỏ ra sùng bái nhìn mình thì nói:
"Vậy để cậu bé dẫn đường cho con đi.”
“Được rồi! Thiệu Uẩn, đừng nghịch ngợm gây sự dọc đường nhé." Chu Thục Lan dặn dò cháu trai nhà mình.
Đường Thiệu Uẩn giơ tay lên chào quân đội, đứng thẳng nói: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hành động này chọc cho tất cả mọi người bật cười, mà Đường Tâm cười vui vẻ nhất.
Tống Hoài Châu nhìn thấy cô gái bên cạnh cười tươi khiến mắt miệng cong cong như trăng lưỡi liềm. Cô nghiêng mặt về phía anh, tóc đen dày tết thành một bím buông ra sau đầu, trước trán còn lại một ít tóc mai, tóc tơ mềm mại khiến cô càng trở nên dịu dàng hơn.
Đôi mắt đen nhánh của cô long lanh sáng ngời, nhìn cái gì cũng rất tập trung, trong veo.
Ai được cô nhìn cũng sẽ có ảo giác như thể họ được cô thích vậy.
Đường Tâm chú ý tới ánh mắt Tống Hoài Châu theo bản năng nhìn thoáng qua anh.
Tống Hoài Châu cảm giác rõ ràng rằng tim mình đập hụt một cái, lập tức nhìn sang chỗ khác.
Đường Tâm cũng không để ý, cô nhớ rõ trong sách Tống Hoài Châu tương đối khó tiếp cận cho nên cũng không nghĩ nhiều, quay đầu lại.
Cô gái thản nhiên rời mắt khỏi mình khiến bỗng nhiên Tống Hoài Châu cảm thấy được cô thích hẳn là một chuyện rất hạnh phúc và may mắn đi.
Sao có thể có người không trân trọng cô chứ?
Chu Thục Lan phải vội về nhà nấu cơm, cũng không lãng phí thời gian nữa, bảo Đường Thiệu Uẩn dẫn Tống Hoài Châu rời đi, bà lại đi mua chút đồ ăn mới về nhà.
Trên đường về tòa nhà công nhân viên chức, mọi người nhìn thấy thịt và thức ăn trong tay Chu Thục Lan hỏi: "Thục Lan, hôm nay mua nhiều thức ăn thế? Đãi khách sao?"
“Đúng vậy, hôm nay nhà tôi có khách.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro