Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 24
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Tống Hoài Châu nhìn cậu bé vẻ mặt sùng bái hỏi: "Vì sao?”
Đường Thiệu Uẩn dù sao cũng là trẻ con hoàn toàn không giấu được tâm tư: "Chú không chỉ cứu cô út cháu, còn mua cho cô nhiều đồ như vậy.”
Tống Hoài Châu nghe vậy nhịn không được cười một tiếng: "Vậy là tốt rồi sao?”
Đường Thiệu Uẩn gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."
Dù sao so với người bắt nạt cô út của cậu bé tốt hơn.
Suy nghĩ của trẻ con vô cùng đơn giản, chỉ cần cậu bé nhận định Tống Hoài Châu tốt thì đó chính là thật sự tốt.
Vì thế trên đường về chỉ cần gặp người quen gọi cậu một tiếng thì cậu lập tức giới thiệu Tống Hoài Châu với họ.
“Đường Thiệu Uẩn tan học rồi à? Đây là ai vậy?”
Đường Thiệu Uẩn cười nói với người gọi mình: "Thím Quế Hoa, đây là đại anh hùng đã cứu cô út nhà cháu.”
“À, đây chính là vị khách hôm nay nhà cháu mời à."
Vừa rồi chợt nghe có người nói Đường gia mời khách, hiện tại lại nghe Đường Thiệu Uẩn nói như vậy tất nhiên cũng biết đây là khách của Đường gia.
Đường Thiệu Uẩn gật gật đầu: "Đúng.”
Tào Quế Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Hoài Châu, một bộ quân trang thẳng tắp, mặt mày anh tuấn.
Bà không kìm được khen một câu: "Chàng trai rất đẹp, có người yêu chưa? Nếu không có thím giới thiệu cho cháu.”
Tống Hoài Châu lạnh lùng cũng không khỏi vội vàng từ chối: "Cám ơn thím, chúng cháu đi trước.”
Nói xong vội vàng nắm lấy Đường Thiệu Uẩn chạy về nhà.
Tào Quế Hoa nhịn không được vội la lên: "Chàng trai đừng chỉ cám ơn thế. Cháu có người yêu chưa?"
Lúc này có người đến gần nói: "Chị Quế Hoa đừng gọi nữa.”
“Sao vậy?”
“Chị không biết cậu ấy đến nhà ai sao?”
Tào Quế Hoa nói: "Đường gia.”
Lập tức nghĩ đến chuyện gì đó.
Đường gia đã từ hôn với Trịnh gia, chẳng lẽ chàng trai này là đối tượng xem mắt của Đường Tâm?
Lúc này có người nói: "Tôi thấy chàng trai này lịch sự, trông cũng là nhân tài, còn mặc quân trang nên không thể là đối tượng xem mắt của Đường Tâm được nhỉ?"
Tuy rằng Đường gia nói là ân nhân cứu mạng, nhưng ngày đó rất nhiều người hỗ trợ tìm Đường Tâm. Dù gì cũng phải tính đi, sao lại mời một người chứ?
"Không thể nào.
Tuy Đường Tâm xinh đẹp, nhưng đồng chí nam này cũng không kém, còn là quân nhân nên khả năng cao sẽ chướng mắt Đường Tâm.
Dù sao ai cưới vợ cũng phải cưới người có thể sống qua ngày đúng không?"
Cô ấy không tin.
"Chị Lệ Trân, lời chị nói không có ý nghĩa gì cả. Sao Tâm Tâm lại không phải là người có thể sống qua ngày?
Tốt xấu gì người ta còn học xong trung học cơ sở rồi có công việc ở trạm phát thanh. Chẳng lẽ không bằng đứa con chưa thể tốt nghiệp cấp hai của chị sao ?"
Tống Hoài Châu nhìn cậu bé vẻ mặt sùng bái hỏi: "Vì sao?”
Đường Thiệu Uẩn dù sao cũng là trẻ con hoàn toàn không giấu được tâm tư: "Chú không chỉ cứu cô út cháu, còn mua cho cô nhiều đồ như vậy.”
Tống Hoài Châu nghe vậy nhịn không được cười một tiếng: "Vậy là tốt rồi sao?”
Đường Thiệu Uẩn gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."
Dù sao so với người bắt nạt cô út của cậu bé tốt hơn.
Suy nghĩ của trẻ con vô cùng đơn giản, chỉ cần cậu bé nhận định Tống Hoài Châu tốt thì đó chính là thật sự tốt.
Vì thế trên đường về chỉ cần gặp người quen gọi cậu một tiếng thì cậu lập tức giới thiệu Tống Hoài Châu với họ.
“Đường Thiệu Uẩn tan học rồi à? Đây là ai vậy?”
Đường Thiệu Uẩn cười nói với người gọi mình: "Thím Quế Hoa, đây là đại anh hùng đã cứu cô út nhà cháu.”
“À, đây chính là vị khách hôm nay nhà cháu mời à."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi chợt nghe có người nói Đường gia mời khách, hiện tại lại nghe Đường Thiệu Uẩn nói như vậy tất nhiên cũng biết đây là khách của Đường gia.
Đường Thiệu Uẩn gật gật đầu: "Đúng.”
Tào Quế Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Hoài Châu, một bộ quân trang thẳng tắp, mặt mày anh tuấn.
Bà không kìm được khen một câu: "Chàng trai rất đẹp, có người yêu chưa? Nếu không có thím giới thiệu cho cháu.”
Tống Hoài Châu lạnh lùng cũng không khỏi vội vàng từ chối: "Cám ơn thím, chúng cháu đi trước.”
Nói xong vội vàng nắm lấy Đường Thiệu Uẩn chạy về nhà.
Tào Quế Hoa nhịn không được vội la lên: "Chàng trai đừng chỉ cám ơn thế. Cháu có người yêu chưa?"
Lúc này có người đến gần nói: "Chị Quế Hoa đừng gọi nữa.”
“Sao vậy?”
“Chị không biết cậu ấy đến nhà ai sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào Quế Hoa nói: "Đường gia.”
Lập tức nghĩ đến chuyện gì đó.
Đường gia đã từ hôn với Trịnh gia, chẳng lẽ chàng trai này là đối tượng xem mắt của Đường Tâm?
Lúc này có người nói: "Tôi thấy chàng trai này lịch sự, trông cũng là nhân tài, còn mặc quân trang nên không thể là đối tượng xem mắt của Đường Tâm được nhỉ?"
Tuy rằng Đường gia nói là ân nhân cứu mạng, nhưng ngày đó rất nhiều người hỗ trợ tìm Đường Tâm. Dù gì cũng phải tính đi, sao lại mời một người chứ?
"Không thể nào.
Tuy Đường Tâm xinh đẹp, nhưng đồng chí nam này cũng không kém, còn là quân nhân nên khả năng cao sẽ chướng mắt Đường Tâm.
Dù sao ai cưới vợ cũng phải cưới người có thể sống qua ngày đúng không?"
Cô ấy không tin.
"Chị Lệ Trân, lời chị nói không có ý nghĩa gì cả. Sao Tâm Tâm lại không phải là người có thể sống qua ngày?
Tốt xấu gì người ta còn học xong trung học cơ sở rồi có công việc ở trạm phát thanh. Chẳng lẽ không bằng đứa con chưa thể tốt nghiệp cấp hai của chị sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro