Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 34
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Điều ba mẹ như họ có thể làm là đề xuất cho cô gợi ý, làm chỗ dựa cho cô, còn sự lựa chọn cuối cùng vẫn phải do cô tự quyết định, dù sao cuộc đời dài đằng đẵng như vậy, bọn họ cũng không thể ở bên cô mãi được.
Sau khi nhận được tin tức này, Lưu Tồn Chí liền nhanh chóng đi tìm Tống Hoài Châu, thế nhưng vừa nhìn thấy người đã bị dọa cho nhảy dựng: "Lão Tống, đừng nói là cậu thức trắng cả đêm đấy nhé?"
Giờ phút này làm gì còn đoàn trưởng Tống khí thế bừng bừng như lúc trước nữa, chỉ thấy trong mắt anh toàn là tơ máu, vừa nhìn đã biết là cả đêm không ngủ.
Tống Hoài Châu giải thích: "Lạ chỗ, ngủ không ngon."
Lưu Tồn Chí chỉ cười không nói lời nào, chuyện này đối với một quân nhân thường xuyên đi làm nhiệm vụ dài hạn như bọn họ mà nói chính là không có một chút sức thuyết phục nào, thế nhưng anh ấy cũng không vạch trần Tống Hoài Châu, chỉ tốt bụng nói cho anh biết kết quả của cuộc thảo luận sáng hôm nay.
"Chuyện này còn phải xem ý của Tâm Tâm."
Nói đến Đường Tâm, mặt mày Tống Hoài Châu đột nhiên trở nên dịu dàng hơn hẳn, ánh mắt cũng không sắc bén như bình thường nữa, anh nhìn về phía Lưu Tồn Chí, hỏi: "Đường Tâm... Cô ấy thích người như thế nào?"
Vốn dĩ phải vui vẻ vì biết được Đường gia chấp nhận mình, nhưng giờ phút này anh chỉ cảm thấy vô cùng thấp thỏm, cô có tất cả những gì anh thích, nhưng không biết liệu cô có thích anh như vậy không?
Lưu Tồn Chí: "Chuyện này... Làm sao mà tôi biết được?"
Trịnh Hướng Đông hạ quyết tâm không dây dưa với Tô Uyển Ninh một chút nào nữa, dự định chờ Đường gia hết giận sẽ nhờ ba mẹ ra mặt lại đến đó một chuyến, anh ta thật sự không muốn từ hôn với Đường Tâm, nghĩ tới chuyện về sau cô sẽ gả cho người khác, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cho nên mấy ngày nay ngoại trừ khu vực nhà máy thì anh ta chỉ ở nhà, không đi đâu cả, lúc tan tầm có đồng nghiệp mời anh ta cùng đi xem phim: "Hướng Đông, tối nay ở căn tin có chiếu phim, cùng đi đi, vợ tôi có rang đậu phộng, đến lúc đó tôi sẽ mang đến."
"Không đi."
"Sao cậu về sớm thế? Dù sao bây giờ cậu cũng không cần chăm sóc Đường Tâm nữa, cứ thoải mái mà chơi đi."
Bây giờ đã là cuối năm rồi, sang năm trong văn phòng sẽ bầu một phó giám đốc, trong tay Trịnh Hướng Đông có một phiếu, tất cả mọi người đều muốn lôi kéo quan hệ với anh ta.
Trịnh Hướng Đông nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: "Ai nói tôi không cần chăm sóc?"
Nói xong thì đẩy cửa rời đi.
Mấy người liếc nhìn nhau: "Có chuyện gì vậy? Chẳng phải nói là đã từ hôn sao?"
"Từ hôn rồi còn chăm sóc cái gì nữa?" Đám người nhìn bóng lưng Trịnh Hướng Đông rời đi, cảm thấy khó hiểu.
Điều ba mẹ như họ có thể làm là đề xuất cho cô gợi ý, làm chỗ dựa cho cô, còn sự lựa chọn cuối cùng vẫn phải do cô tự quyết định, dù sao cuộc đời dài đằng đẵng như vậy, bọn họ cũng không thể ở bên cô mãi được.
Sau khi nhận được tin tức này, Lưu Tồn Chí liền nhanh chóng đi tìm Tống Hoài Châu, thế nhưng vừa nhìn thấy người đã bị dọa cho nhảy dựng: "Lão Tống, đừng nói là cậu thức trắng cả đêm đấy nhé?"
Giờ phút này làm gì còn đoàn trưởng Tống khí thế bừng bừng như lúc trước nữa, chỉ thấy trong mắt anh toàn là tơ máu, vừa nhìn đã biết là cả đêm không ngủ.
Tống Hoài Châu giải thích: "Lạ chỗ, ngủ không ngon."
Lưu Tồn Chí chỉ cười không nói lời nào, chuyện này đối với một quân nhân thường xuyên đi làm nhiệm vụ dài hạn như bọn họ mà nói chính là không có một chút sức thuyết phục nào, thế nhưng anh ấy cũng không vạch trần Tống Hoài Châu, chỉ tốt bụng nói cho anh biết kết quả của cuộc thảo luận sáng hôm nay.
"Chuyện này còn phải xem ý của Tâm Tâm."
Nói đến Đường Tâm, mặt mày Tống Hoài Châu đột nhiên trở nên dịu dàng hơn hẳn, ánh mắt cũng không sắc bén như bình thường nữa, anh nhìn về phía Lưu Tồn Chí, hỏi: "Đường Tâm... Cô ấy thích người như thế nào?"
Vốn dĩ phải vui vẻ vì biết được Đường gia chấp nhận mình, nhưng giờ phút này anh chỉ cảm thấy vô cùng thấp thỏm, cô có tất cả những gì anh thích, nhưng không biết liệu cô có thích anh như vậy không?
Lưu Tồn Chí: "Chuyện này... Làm sao mà tôi biết được?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Hướng Đông hạ quyết tâm không dây dưa với Tô Uyển Ninh một chút nào nữa, dự định chờ Đường gia hết giận sẽ nhờ ba mẹ ra mặt lại đến đó một chuyến, anh ta thật sự không muốn từ hôn với Đường Tâm, nghĩ tới chuyện về sau cô sẽ gả cho người khác, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cho nên mấy ngày nay ngoại trừ khu vực nhà máy thì anh ta chỉ ở nhà, không đi đâu cả, lúc tan tầm có đồng nghiệp mời anh ta cùng đi xem phim: "Hướng Đông, tối nay ở căn tin có chiếu phim, cùng đi đi, vợ tôi có rang đậu phộng, đến lúc đó tôi sẽ mang đến."
"Không đi."
"Sao cậu về sớm thế? Dù sao bây giờ cậu cũng không cần chăm sóc Đường Tâm nữa, cứ thoải mái mà chơi đi."
Bây giờ đã là cuối năm rồi, sang năm trong văn phòng sẽ bầu một phó giám đốc, trong tay Trịnh Hướng Đông có một phiếu, tất cả mọi người đều muốn lôi kéo quan hệ với anh ta.
Trịnh Hướng Đông nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: "Ai nói tôi không cần chăm sóc?"
Nói xong thì đẩy cửa rời đi.
Mấy người liếc nhìn nhau: "Có chuyện gì vậy? Chẳng phải nói là đã từ hôn sao?"
"Từ hôn rồi còn chăm sóc cái gì nữa?" Đám người nhìn bóng lưng Trịnh Hướng Đông rời đi, cảm thấy khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro