Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 41
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Đường Tâm đồng ý, Tống Hoài Châu là người vui vẻ nhất sau khi biết Lưu Tồn Chí báo cho anh.
Hôm nay là ngày xem mắt, năm giờ sáng anh đã dậy rồi.
Ở nơi đóng quân dậy như thế là hơi sớm, nhưng anh không ngủ được. Trước một ngày, anh đã chuẩn bị xong giấy bút và đồ đạc, còn cố ý gọi điện về kể cho mẹ nghe.
Mẹ Tống ở Bắc Kinh hay tin con trai chủ động đi xem mắt, hơn nữa là cô gái mà anh thích, nên rất vui vẻ, muốn từ Bắc Kinh bay đến Dung Thành nhưng không được, đành phải đem vốn liếng nói hết cho con trai.
Đợi đến bảy giờ sáng khi cửa hàng mở cửa, Tống Hoài Châu nghe lời mẹ nói mua một số thứ, anh muốn mua thêm kẹo sữa vì nghe Lưu Tồn Chí nói Đường Tâm thích ăn ngọt, hình như mỗi kẹo sữa thôi thì không đủ lắm nên anh mua hết nửa phần kẹo ngọt trong quẩy.
Chỉ có một tuần ngắn ngủi mà Tống Hoài Châu đã đến cửa hàng trong nhà máy mua đồ tận 2 lần, vẻ ngoài anh điển trai, nên dễ làm người khác nhớ rõ mặt.
Nhân viên bán hàng thấy hôm nay anh mua đồ nhiều hơn trước, chị cân đường xong thì hỏi: “Đồng chí giải phóng quân này, anh là chồng mới của nhân viên nào trong nhà máy à?’’
Tuy nhà máy lớn, nhưng mỗi ngày chị nhân viên gặp rất nhiều người, nhìn qua là không biết có phải là nhân viên nhà máy hay không, hoặc chồng của nhân viên nào đó mà chị chưa gặp qua bao giờ.
Tống Hoài Châu rất thích từ ‘chồng mới’ này của chị, anh cười rồi nói: “Đường gia đó, chị biết Đường Đại Quân không? Là nhà chú ấy.’’
Đương nhiên chị nhân viên biết, vì chồng của chị ở Ninh Thành thẳng thắn quá, bị vạ miệng nên suýt chút nữa đi cải tạo ở trại giáo dục rồi, đến việc làm cũng không còn, nếu không nhờ Đường Đại Quân nói ở tuyến ba đang cần người hỗ trợ, cả nhà chị đến làm mới khiến cuộc sống tốt hơn, chị nhớ kĩ ân tình này của Đường gia.
Lúc biết được Tống Hoài Châu là rể sắp vào cửa nhà họ Đường, chị cho thêm 2 viên kẹo, cười nói: “Bình thường Tâm Tâm thích ăn cái này lắm.’’
“Cảm ơn chị nhé.’’
“Ha ha, cảm ơn gì chứ, đến hôm cậu và Tâm tâm kết hôn, chị cũng được ăn kẹo mừng mà.’’
Tống Hoài Châu cười đáp lời.
Đợi khi anh xách đồ đi, một thím khác trong quầy mới lại gần nhỏ giọng hỏi: “Là con rể mới của Đường gia hả, tuấn tú thật đó.”
Thím nói lời này trong mắt toàn là hâm mộ, không bàn đến vẻ ngoài, nhìn cách đi mua đồ như thế thì không phải xuất thân từ gia đình bình thường đâu.
“Tôi cảm thấy người này có vẻ tốt hơn tên Trịnh Hướng Đông kia ấy chứ, một thân quân trang thẳng tắp kia, anh ta đẹp trai thật, mặt mũi thanh tú, ngọc thụ lâm phong, mặc bộ trang phục đó như dệt hoa trên gấm rồi, cực kì tôn dáng người nha.’’
“Đúng vậy đó, so với Trịnh gia kia thì anh ta tốt hơn thật.’’
Đường Tâm đồng ý, Tống Hoài Châu là người vui vẻ nhất sau khi biết Lưu Tồn Chí báo cho anh.
Hôm nay là ngày xem mắt, năm giờ sáng anh đã dậy rồi.
Ở nơi đóng quân dậy như thế là hơi sớm, nhưng anh không ngủ được. Trước một ngày, anh đã chuẩn bị xong giấy bút và đồ đạc, còn cố ý gọi điện về kể cho mẹ nghe.
Mẹ Tống ở Bắc Kinh hay tin con trai chủ động đi xem mắt, hơn nữa là cô gái mà anh thích, nên rất vui vẻ, muốn từ Bắc Kinh bay đến Dung Thành nhưng không được, đành phải đem vốn liếng nói hết cho con trai.
Đợi đến bảy giờ sáng khi cửa hàng mở cửa, Tống Hoài Châu nghe lời mẹ nói mua một số thứ, anh muốn mua thêm kẹo sữa vì nghe Lưu Tồn Chí nói Đường Tâm thích ăn ngọt, hình như mỗi kẹo sữa thôi thì không đủ lắm nên anh mua hết nửa phần kẹo ngọt trong quẩy.
Chỉ có một tuần ngắn ngủi mà Tống Hoài Châu đã đến cửa hàng trong nhà máy mua đồ tận 2 lần, vẻ ngoài anh điển trai, nên dễ làm người khác nhớ rõ mặt.
Nhân viên bán hàng thấy hôm nay anh mua đồ nhiều hơn trước, chị cân đường xong thì hỏi: “Đồng chí giải phóng quân này, anh là chồng mới của nhân viên nào trong nhà máy à?’’
Tuy nhà máy lớn, nhưng mỗi ngày chị nhân viên gặp rất nhiều người, nhìn qua là không biết có phải là nhân viên nhà máy hay không, hoặc chồng của nhân viên nào đó mà chị chưa gặp qua bao giờ.
Tống Hoài Châu rất thích từ ‘chồng mới’ này của chị, anh cười rồi nói: “Đường gia đó, chị biết Đường Đại Quân không? Là nhà chú ấy.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên chị nhân viên biết, vì chồng của chị ở Ninh Thành thẳng thắn quá, bị vạ miệng nên suýt chút nữa đi cải tạo ở trại giáo dục rồi, đến việc làm cũng không còn, nếu không nhờ Đường Đại Quân nói ở tuyến ba đang cần người hỗ trợ, cả nhà chị đến làm mới khiến cuộc sống tốt hơn, chị nhớ kĩ ân tình này của Đường gia.
Lúc biết được Tống Hoài Châu là rể sắp vào cửa nhà họ Đường, chị cho thêm 2 viên kẹo, cười nói: “Bình thường Tâm Tâm thích ăn cái này lắm.’’
“Cảm ơn chị nhé.’’
“Ha ha, cảm ơn gì chứ, đến hôm cậu và Tâm tâm kết hôn, chị cũng được ăn kẹo mừng mà.’’
Tống Hoài Châu cười đáp lời.
Đợi khi anh xách đồ đi, một thím khác trong quầy mới lại gần nhỏ giọng hỏi: “Là con rể mới của Đường gia hả, tuấn tú thật đó.”
Thím nói lời này trong mắt toàn là hâm mộ, không bàn đến vẻ ngoài, nhìn cách đi mua đồ như thế thì không phải xuất thân từ gia đình bình thường đâu.
“Tôi cảm thấy người này có vẻ tốt hơn tên Trịnh Hướng Đông kia ấy chứ, một thân quân trang thẳng tắp kia, anh ta đẹp trai thật, mặt mũi thanh tú, ngọc thụ lâm phong, mặc bộ trang phục đó như dệt hoa trên gấm rồi, cực kì tôn dáng người nha.’’
“Đúng vậy đó, so với Trịnh gia kia thì anh ta tốt hơn thật.’’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro