Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 42
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Chị nhân viên nói xong cũng rất hài lòng, dù sao chuyện Trịnh Hướng Đông và quả phụ cãi nhau rất lớn, cô gái nào biết cũng sẽ thấy rất phiền phức, bây giờ thì tốt rồi, con rể mới của Đường gia so với Trịnh Hướng Đông thì chỉ có hơn, điều này khiến người ta rất vui.
Hơn nữa cũng làm cho người phụ nữ khác thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nhà máy này lớn như thế, nhà ai cũng có mấy chuyện tương tự như thế thôi.
Mọi việc đều là phụ nữ nhẫn nhịn, vì mọi người sống ở thời đại này quen rồi, chỉ riêng Đường Tâm không nói không rằng bỏ Trịnh Hướng Đông, quay đi còn tìm một người ưu tú như thế, ai gặp cũng phải vỗ tay khen hay thôi, về sau có chuyện giống vậy thì mọi người có đường xoay sở.
...
Hôm nay là chủ nhật, mặc dù trong xưởng thay phiên nhau làm, nhưng chủ nhật là ngày nghỉ quốc dân nên ngoại trừ phân xưởng thì nhiều người nghỉ như bình thường.
Vốn dĩ Chu Thục Lan lo lắng trong nhà có nhiều người thì hai đứa xấu hổ, còn mấy ngày nữa là đến năm mới, ở Dung thành hay làm chút thịt khô để ăn, mỗi năm Chu Thục Lan đều làm vậy, cố ý cho Đường Ninh và con rể đi lên công ty ở thị trấn mua thịt heo về.
Vậy mà bà chưa kịp đi ăn sáng, thì Tống Hoài Châu đã mang đồ đến rồi.
Dường như đến nơi anh mới biết là mình tới hơi sớm, không dám gõ cửa.
Chu Thục Lan vừa mở cửa đã hết hồn, không trách bà được, là ai thì cũng bất ngờ trước đống đồ đặt ở cửa như bà thôi.
Bà càng bất ngờ hơn khi thấy Tống Hoài Châu đứng ngay bên cạnh: “Hoài Châu, con…con đến lúc nào thế? Mau vào nhà ngồi.’’
Chu Thục Lan vội kêu.
Tống Hoài Châu khom lưng xuống, mang hết đồ đạc vào: “Dạ dì, con vừa đến thôi.’’
Lúc này, bước chân của anh bất giác khẩn trương hơn, cơ bắp cả người trở nên căng thẳng, bất quá bộ dáng đoan chính che bớt được phần nào.
Chu Thục Lan nghe vậy, cảm thấy cậu này không khỏi quá thành thật, bà cảm nhận được anh mang theo khí lạnh vào, không biết anh đứng bên ngoài đợi bao lâu rồi, sao có thể mới đến được?
Lời nói đó làm Chu Thục Lan có thiện cảm nhiều hơn, nhưng vẫn cảm khái một câu đến quá sớm.
“Hoài Châu con đã ăn sáng chưa?’’
Chu Thục Lan đưa nước nóng cho anh.
Tống Hoài Châu vội đưa hai tay nhận lấy: “Dạ con ăn rồi.’’
Chu Thục Lan tiếp lời: “Vậy con ngồi nghỉ ngơi chút, dì đi làm đồ ăn sáng trước.’’
Tống Hoài Châu nhất thời chán nản, anh đến sớm quá, trong nhà trừ Đường Đại Quân và Chu Thục Lan thì không thấy ai ra cả.
“Dì à, để con giúp dì một tay.’’
“Không sao đâu, không sao đâu, con mau ngồi nghỉ ngơi đi, dì làm là được rồi. Ai lại để đối tượng xem mắt của con bé làm việc bao giờ.’’
Tống Hoài Châu không để ý, thay vì ngồi không thì anh muốn làm việc hơn, anh cởi áo khoác, rồi xắn tay áo lên theo Chu Thục Lan.
Chu Thục Lan dở khóc dở cười, nhưng khuyên anh không nghe nên thôi mặc anh làm.
Chị nhân viên nói xong cũng rất hài lòng, dù sao chuyện Trịnh Hướng Đông và quả phụ cãi nhau rất lớn, cô gái nào biết cũng sẽ thấy rất phiền phức, bây giờ thì tốt rồi, con rể mới của Đường gia so với Trịnh Hướng Đông thì chỉ có hơn, điều này khiến người ta rất vui.
Hơn nữa cũng làm cho người phụ nữ khác thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nhà máy này lớn như thế, nhà ai cũng có mấy chuyện tương tự như thế thôi.
Mọi việc đều là phụ nữ nhẫn nhịn, vì mọi người sống ở thời đại này quen rồi, chỉ riêng Đường Tâm không nói không rằng bỏ Trịnh Hướng Đông, quay đi còn tìm một người ưu tú như thế, ai gặp cũng phải vỗ tay khen hay thôi, về sau có chuyện giống vậy thì mọi người có đường xoay sở.
...
Hôm nay là chủ nhật, mặc dù trong xưởng thay phiên nhau làm, nhưng chủ nhật là ngày nghỉ quốc dân nên ngoại trừ phân xưởng thì nhiều người nghỉ như bình thường.
Vốn dĩ Chu Thục Lan lo lắng trong nhà có nhiều người thì hai đứa xấu hổ, còn mấy ngày nữa là đến năm mới, ở Dung thành hay làm chút thịt khô để ăn, mỗi năm Chu Thục Lan đều làm vậy, cố ý cho Đường Ninh và con rể đi lên công ty ở thị trấn mua thịt heo về.
Vậy mà bà chưa kịp đi ăn sáng, thì Tống Hoài Châu đã mang đồ đến rồi.
Dường như đến nơi anh mới biết là mình tới hơi sớm, không dám gõ cửa.
Chu Thục Lan vừa mở cửa đã hết hồn, không trách bà được, là ai thì cũng bất ngờ trước đống đồ đặt ở cửa như bà thôi.
Bà càng bất ngờ hơn khi thấy Tống Hoài Châu đứng ngay bên cạnh: “Hoài Châu, con…con đến lúc nào thế? Mau vào nhà ngồi.’’
Chu Thục Lan vội kêu.
Tống Hoài Châu khom lưng xuống, mang hết đồ đạc vào: “Dạ dì, con vừa đến thôi.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, bước chân của anh bất giác khẩn trương hơn, cơ bắp cả người trở nên căng thẳng, bất quá bộ dáng đoan chính che bớt được phần nào.
Chu Thục Lan nghe vậy, cảm thấy cậu này không khỏi quá thành thật, bà cảm nhận được anh mang theo khí lạnh vào, không biết anh đứng bên ngoài đợi bao lâu rồi, sao có thể mới đến được?
Lời nói đó làm Chu Thục Lan có thiện cảm nhiều hơn, nhưng vẫn cảm khái một câu đến quá sớm.
“Hoài Châu con đã ăn sáng chưa?’’
Chu Thục Lan đưa nước nóng cho anh.
Tống Hoài Châu vội đưa hai tay nhận lấy: “Dạ con ăn rồi.’’
Chu Thục Lan tiếp lời: “Vậy con ngồi nghỉ ngơi chút, dì đi làm đồ ăn sáng trước.’’
Tống Hoài Châu nhất thời chán nản, anh đến sớm quá, trong nhà trừ Đường Đại Quân và Chu Thục Lan thì không thấy ai ra cả.
“Dì à, để con giúp dì một tay.’’
“Không sao đâu, không sao đâu, con mau ngồi nghỉ ngơi đi, dì làm là được rồi. Ai lại để đối tượng xem mắt của con bé làm việc bao giờ.’’
Tống Hoài Châu không để ý, thay vì ngồi không thì anh muốn làm việc hơn, anh cởi áo khoác, rồi xắn tay áo lên theo Chu Thục Lan.
Chu Thục Lan dở khóc dở cười, nhưng khuyên anh không nghe nên thôi mặc anh làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro