Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 43
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Lưu Tồn Chí ngủ dậy muộn, tự nhiên thấy Tống Hoài Châu vào bếp phụ việc, hắn cảm thấy cả người không ổn, so với con rể mới thì có vẻ hắn lười biếng hơn thì phải, thằng Tống này sao chân chó như thế chứ, chỉ là kết hôn thôi, có cần phải liều mạng thế không.
Nhìn bộ dáng này thì có vẻ khi hắn qua cửa Đường gia thì hắn sẽ chung chỗ đứng với mình, ganh đua với con rể mới không dễ đâu à, hắn thấy không chen vào được phòng bếp nên nhanh trí cầm chổi quét nhà, rồi lau bàn lau ghế.
Đường Đại Quân thấy trong nhà có hai người đang dọn dẹp, chính ông cũng muốn thể hiện trước mặt lão bà nhưng hết cơ hội, hai thằng thỏ con này thật là…
Bữa sáng của người phương Nam rất đơn giản, bình thường nấu cháo ăn với đồ ăn sáng, nấu cháo ít nên bỏ thêm nhiều khoai lang, gia đình ai có điều kiện thì nấu thêm hai bánh nướng.
Đường gia có điều kiện không tệ, trong nhà mỗi người đều có việc làm, hơn nữa Chu Thục Lan không phải là người keo kiệt trong chuyện ăn uống, đối với bà thân thể rất quan trọng, nên buổi sáng của Đường gia lúc nào cũng phong phú.
Tối hôm qua đã nấu chút mì rồi, Tống Hoài Châu có lẽ chưa ăn sáng được bao nhiêu, nên bây giờ bà nướng thêm mấy cái bánh rau hẹ, cầm thêm mấy quả trứng gà nữa định đi luộc lên.
Lúc đến phòng bếp, bà thấy Tống hoài Châu đang cầm mấy cái bánh nhân thịt gói kĩ càng cho vào nồi sắt có mỡ heo đã bị đun chảy, bỏ hết vào rồi đem nắp vung gỗ đậy lại cho chín.
Sau đó anh chỉnh lại nồi, đẩy củi vào cho lửa to hơn.
Chu Thục Lan hỏi: “Hoài Châu, con còn biết nướng bánh nữa à?’’
Tống Hoài Châu nghe thế ngượng ngùng cười: “Dì à, con biết làm sơ sơ thôi, không ngon bằng dì nấu đâu, lát nữa mọi người đừng ghét bỏ là được.’’
Lời này Chu Thục Lan nghe xuôi tai, đối với Tống Hoài Châu thì Chu Thục Lan rất hài lòng, nhưng vẫn không quên khen con gái mình:
“Tâm Tâm cũng biết nấu cơm đó. Sau này gia đình con không phải chỉ có một người biết còn người kia không biết gì đâu.’’
Tông Hoài Châu không để ý lắm việc Đường Tâm có biết nấu cơm hay không, anh thích cô, vì thích nên mới muốn cưới, muốn bên cô trọn đời, nên không cần để ý đến việc cô biết gì hay không biết gì, nhưng mẹ vợ tương lai đã nói thế, anh thuận theo khen một câu.
Bình thường anh không lén lút qua lại với người không cần thiết, nhưng đã được giáo dục từ nhỏ về đối nhân xử thế.
Đương nhiên anh không nói anh không coi trọng việc này, nói như thế người lớn sẽ hiểu nhầm ý anh, cho rằng anh không ổn trọng, lo lắng có nên gả con gái cho anh hay không.
Chu Thục Lan nói chuyện cùng Tống Hoài Châu, nói một hồi thì biết tuy anh ít nói, nhưng tính cách không tệ, bà rất hài lòng, đúng với câu nói mẹ vợ thương con rể hơn con gái.
Lưu Tồn Chí ngủ dậy muộn, tự nhiên thấy Tống Hoài Châu vào bếp phụ việc, hắn cảm thấy cả người không ổn, so với con rể mới thì có vẻ hắn lười biếng hơn thì phải, thằng Tống này sao chân chó như thế chứ, chỉ là kết hôn thôi, có cần phải liều mạng thế không.
Nhìn bộ dáng này thì có vẻ khi hắn qua cửa Đường gia thì hắn sẽ chung chỗ đứng với mình, ganh đua với con rể mới không dễ đâu à, hắn thấy không chen vào được phòng bếp nên nhanh trí cầm chổi quét nhà, rồi lau bàn lau ghế.
Đường Đại Quân thấy trong nhà có hai người đang dọn dẹp, chính ông cũng muốn thể hiện trước mặt lão bà nhưng hết cơ hội, hai thằng thỏ con này thật là…
Bữa sáng của người phương Nam rất đơn giản, bình thường nấu cháo ăn với đồ ăn sáng, nấu cháo ít nên bỏ thêm nhiều khoai lang, gia đình ai có điều kiện thì nấu thêm hai bánh nướng.
Đường gia có điều kiện không tệ, trong nhà mỗi người đều có việc làm, hơn nữa Chu Thục Lan không phải là người keo kiệt trong chuyện ăn uống, đối với bà thân thể rất quan trọng, nên buổi sáng của Đường gia lúc nào cũng phong phú.
Tối hôm qua đã nấu chút mì rồi, Tống Hoài Châu có lẽ chưa ăn sáng được bao nhiêu, nên bây giờ bà nướng thêm mấy cái bánh rau hẹ, cầm thêm mấy quả trứng gà nữa định đi luộc lên.
Lúc đến phòng bếp, bà thấy Tống hoài Châu đang cầm mấy cái bánh nhân thịt gói kĩ càng cho vào nồi sắt có mỡ heo đã bị đun chảy, bỏ hết vào rồi đem nắp vung gỗ đậy lại cho chín.
Sau đó anh chỉnh lại nồi, đẩy củi vào cho lửa to hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thục Lan hỏi: “Hoài Châu, con còn biết nướng bánh nữa à?’’
Tống Hoài Châu nghe thế ngượng ngùng cười: “Dì à, con biết làm sơ sơ thôi, không ngon bằng dì nấu đâu, lát nữa mọi người đừng ghét bỏ là được.’’
Lời này Chu Thục Lan nghe xuôi tai, đối với Tống Hoài Châu thì Chu Thục Lan rất hài lòng, nhưng vẫn không quên khen con gái mình:
“Tâm Tâm cũng biết nấu cơm đó. Sau này gia đình con không phải chỉ có một người biết còn người kia không biết gì đâu.’’
Tông Hoài Châu không để ý lắm việc Đường Tâm có biết nấu cơm hay không, anh thích cô, vì thích nên mới muốn cưới, muốn bên cô trọn đời, nên không cần để ý đến việc cô biết gì hay không biết gì, nhưng mẹ vợ tương lai đã nói thế, anh thuận theo khen một câu.
Bình thường anh không lén lút qua lại với người không cần thiết, nhưng đã được giáo dục từ nhỏ về đối nhân xử thế.
Đương nhiên anh không nói anh không coi trọng việc này, nói như thế người lớn sẽ hiểu nhầm ý anh, cho rằng anh không ổn trọng, lo lắng có nên gả con gái cho anh hay không.
Chu Thục Lan nói chuyện cùng Tống Hoài Châu, nói một hồi thì biết tuy anh ít nói, nhưng tính cách không tệ, bà rất hài lòng, đúng với câu nói mẹ vợ thương con rể hơn con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro