Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 7
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Trịnh Khôn thấy thái độ kiên quyết của Đường Đại Quân và Chu Thục Lan, biết nói nhiều vô ích, bà vợ không có đầu óc nhà mình lại nói lung tung một trận nên đành phải lấy ra hai mươi lăm tờ tiền đã sớm chuẩn bị nhét vào trong tay Đường Đại Quân rồi nói.
"Tâm Tâm chịu khổ, tôi và Xảo Phân định đi thăm nó, hiện giờ cũng không có mặt mũi nào, tiền này coi như tiền khám bệnh cho Tâm Tâm và mua chút thực phẩm bồi bổ thân thể.
Nhà chúng tôi không có duyên với Tâm Tâm, sau này hai đứa nhỏ nam hôn nữ gả không liên quan gì nữa, hai nhà chúng ta không làm thông gia thì vẫn là bạn bè, vẫn coi Tâm Tâm như con nhà mình mà đối đãi."
Mặc kệ như thế nào, phần quan hệ hữu hảo này vẫn phải tiếp tục duy trì.
Đường Đại Quân cũng không có ý duy trì quan hệ hữu hảo với Trịnh Khôn nhưng tiền tới không cần từ chối, đây vốn là tiền mà Trịnh gia nên đưa, năm đó mạng chó của tên này không nhiều hơn hai trăm sao?
Tuy rằng Đại Quân ông cứu người không cần báo đáp nhưng nghĩ tới nhà này ghê tởm như vậy, ông cảm thấy còn không bằng cứu một con chó.
Con gái mình vô duyên vô cớ chịu khổ, chút tiền thế này tính là cái rắm.
Bạn bè sao? Sau này không cần bạn kiểu này.
"Đừng, chúng tôi còn khỏe mạnh, Tâm Tâm chưa tới nước nhận người ngoài làm cha làm mẹ."
Lúc này người hai nhà hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.
Đừng tưởng rằng Đường Đại Quân không biết Trịnh Khôn có ý định gì, không phải muốn dùng danh nghĩa bạn bè làm người ta thấy ghê tởm sao?
Hy vọng ông niệm tình nghĩa mà thả Trịnh Hướng Đông một con ngựa? Tuyệt đối không có khả năng, chờ Trịnh Hướng Đông trở về ông sẽ hung hăng thu thập thằng ranh không biết xấu hổ kia.
Đường Đại Quân không nói nhiều với bọn nữa, sau khi từ hôn thành công liền kéo vợ rời đi.
Chờ Đường Đại Quân cùng Chu Thục Lan rời khỏi, Trịnh Khôn tức giận vỗ bàn quát.
"Bà nhìn xem chuyện tốt bà làm? Nói hươu nói vượn cho lắm? Chăm sóc chị dâu? Ở đâu ra mặt mũi nói mấy lời như vậy?
Năm anh chị em của Trần Bính không chăm được em không chăm được cháu sao? Cần một người em khác họ đi hầu? Rõ ràng là nó..."
Trần Xảo Phân vốn muốn thay con trai mình giải vây, không nghĩ tới nói vội quá thành ra vậy, thấy chồng nổi giận cũng cảm thấy ủy khuất.
"Tôi cũng không có nói sai, đúng là Hướng Đông phải gọi Uyển Ninh một tiếng chị dâu."
Bà ta vẫn cảm thấy con trai giúp góa phụ kia một tay chẳng phải chuyện to tát gì.
Trần gia có nhiều người gọi Tô Uyển Ninh là chị dâu, sao cô ta không tìm anh em của Trần Bính, có việc cứ gọi con của bà, bà nghĩ cho rõ đi, con hư tại mẹ!"
Trịnh Khôn cả đời tích đức làm việc thiện sao lại gặp phải hai con người phá sản này.
"Ý ông là Tô Uyển Ninh muốn tái giá đến nhà chúng ta sao?"
Trần Xảo Phân bỗng tỉnh táo.
Trịnh Khôn nghe vợ nói mà tức giận.
"Nếu Hướng Đông không đính hôn thì chính là tái giá, nhưng Hướng Đông có hôn ước thì khác, nếu bị người ta tố cáo sẽ làm quan hệ nam nữ bất chính, một khi bị chụp cái mũ này lên đầu, tiền đồ gì đó tan tành hết .
"Cái gì?"
Trần Xảo Phân muốn ngất xỉu, chỉ giúp đỡ thôi mà sao lại nghiêm trọng như vậy?
Trịnh Khôn thấy thái độ kiên quyết của Đường Đại Quân và Chu Thục Lan, biết nói nhiều vô ích, bà vợ không có đầu óc nhà mình lại nói lung tung một trận nên đành phải lấy ra hai mươi lăm tờ tiền đã sớm chuẩn bị nhét vào trong tay Đường Đại Quân rồi nói.
"Tâm Tâm chịu khổ, tôi và Xảo Phân định đi thăm nó, hiện giờ cũng không có mặt mũi nào, tiền này coi như tiền khám bệnh cho Tâm Tâm và mua chút thực phẩm bồi bổ thân thể.
Nhà chúng tôi không có duyên với Tâm Tâm, sau này hai đứa nhỏ nam hôn nữ gả không liên quan gì nữa, hai nhà chúng ta không làm thông gia thì vẫn là bạn bè, vẫn coi Tâm Tâm như con nhà mình mà đối đãi."
Mặc kệ như thế nào, phần quan hệ hữu hảo này vẫn phải tiếp tục duy trì.
Đường Đại Quân cũng không có ý duy trì quan hệ hữu hảo với Trịnh Khôn nhưng tiền tới không cần từ chối, đây vốn là tiền mà Trịnh gia nên đưa, năm đó mạng chó của tên này không nhiều hơn hai trăm sao?
Tuy rằng Đại Quân ông cứu người không cần báo đáp nhưng nghĩ tới nhà này ghê tởm như vậy, ông cảm thấy còn không bằng cứu một con chó.
Con gái mình vô duyên vô cớ chịu khổ, chút tiền thế này tính là cái rắm.
Bạn bè sao? Sau này không cần bạn kiểu này.
"Đừng, chúng tôi còn khỏe mạnh, Tâm Tâm chưa tới nước nhận người ngoài làm cha làm mẹ."
Lúc này người hai nhà hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.
Đừng tưởng rằng Đường Đại Quân không biết Trịnh Khôn có ý định gì, không phải muốn dùng danh nghĩa bạn bè làm người ta thấy ghê tởm sao?
Hy vọng ông niệm tình nghĩa mà thả Trịnh Hướng Đông một con ngựa? Tuyệt đối không có khả năng, chờ Trịnh Hướng Đông trở về ông sẽ hung hăng thu thập thằng ranh không biết xấu hổ kia.
Đường Đại Quân không nói nhiều với bọn nữa, sau khi từ hôn thành công liền kéo vợ rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ Đường Đại Quân cùng Chu Thục Lan rời khỏi, Trịnh Khôn tức giận vỗ bàn quát.
"Bà nhìn xem chuyện tốt bà làm? Nói hươu nói vượn cho lắm? Chăm sóc chị dâu? Ở đâu ra mặt mũi nói mấy lời như vậy?
Năm anh chị em của Trần Bính không chăm được em không chăm được cháu sao? Cần một người em khác họ đi hầu? Rõ ràng là nó..."
Trần Xảo Phân vốn muốn thay con trai mình giải vây, không nghĩ tới nói vội quá thành ra vậy, thấy chồng nổi giận cũng cảm thấy ủy khuất.
"Tôi cũng không có nói sai, đúng là Hướng Đông phải gọi Uyển Ninh một tiếng chị dâu."
Bà ta vẫn cảm thấy con trai giúp góa phụ kia một tay chẳng phải chuyện to tát gì.
Trần gia có nhiều người gọi Tô Uyển Ninh là chị dâu, sao cô ta không tìm anh em của Trần Bính, có việc cứ gọi con của bà, bà nghĩ cho rõ đi, con hư tại mẹ!"
Trịnh Khôn cả đời tích đức làm việc thiện sao lại gặp phải hai con người phá sản này.
"Ý ông là Tô Uyển Ninh muốn tái giá đến nhà chúng ta sao?"
Trần Xảo Phân bỗng tỉnh táo.
Trịnh Khôn nghe vợ nói mà tức giận.
"Nếu Hướng Đông không đính hôn thì chính là tái giá, nhưng Hướng Đông có hôn ước thì khác, nếu bị người ta tố cáo sẽ làm quan hệ nam nữ bất chính, một khi bị chụp cái mũ này lên đầu, tiền đồ gì đó tan tành hết .
"Cái gì?"
Trần Xảo Phân muốn ngất xỉu, chỉ giúp đỡ thôi mà sao lại nghiêm trọng như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro