Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 8
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
(chương trước mình nhầm Đường Ninh là nam, phải là nữ mới đúng nha)
Đường Tâm tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều, sau khi truyền dịch cơn sốt cũng giảm bớt, toàn thân cũng thoải mái hơn, mở mắt cô nhìn thấy người ngồi cạnh giường đang ngây dại ra.
Đường Ninh nhìn dáng vẻ ngơ ngác của em gái, cười hỏi.
“Không biết chị hai à?”
Đường Ninh lớn hơn Đường Tâm năm tuổi, sau khi kết hôn liền theo chồng, mấy năm nay hai chị em cũng chưa từng gặp lại nhau, tình cảm vẫn rất tốt, ngày cô ấy và chồng về nhà còn chưa bỏ đồ đạc xuống lại biết tin em gái mất tích, cô ấy đã lo lắng ra ngoài cùng cả nhà đi tìm em gái, lúc em gái hôn mê cô ấy cũng đã nghe nói chuyện của Trịnh Hướng Đông và Tô Uyển Ninh, vô cùng đau lòng cho em gái ngốc nhà mình.
Thấy em gái tỉnh lại cô ấy đi đến ngồi trên giường bệnh, vươn tay sửa lại mái tóc dán hai bên má Đường Tâm, đau lòng hỏi.
“Tâm Tâm nhớ chị sao?”
Đường Tâm gật đầu, hơi ngạc nhiên hỏi:
“Chị hai, chị về nhà khi nào vậy?”
“Về hôm qua, Tâm Tâm còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Đường Ninh vừa nói vừa đưa tay sờ trán Đường Tâm, lại thu về.
Đường Tâm lắc đầu nói: “Không có.”
Lúc này Chu Thục Lan cũng từ ngoài đi vào, thấy con gái đã tỉnh lại thì bỏ mũ và khăn quàng cổ, run run để sang một bên, hỏi: “Tâm Tâm có hạ sốt không?”
Đường Ninh thấy mẹ vào cửa liền đứng dậy cầm lấy túi trong tay mẹ: “Đã hạ sốt rồi ạ.”
Chu Thục Lan biết con gái đã hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm, bà lấy túi vải đặt trên ngăn tủ bên cạnh mở ra, lấy từ trong ra một hộp sữa lúa mạch.
Bà vừa pha sữa lúa mạch cho con gái vừa dịu dàng hỏi.
“Buổi tối Tâm Tâm muốn ăn gì? Quay về mẹ làm cho con.”
Kiếp trước Đường Tâm lớn lên trong cô nhi viện, lúc ba tuổi được mẹ của viện trưởng cô nhi viện nhặt về, từ đó cô ở lại và lớn lên tại cô nhi viện, mặc dù mẹ của viện trưởng rất tốt với các cô, nhưng ở đó có trên cả trăm đứa trẻ, đương nhiên sẽ không dành nhiều tình thương cho mình.
Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Đường Tâm cảm nhận được sự quan tâm và trân quý từ người thân, cảm giác ấm áp đã lâu không có này làm lòng cô vừa ấm vừa mềm, nghe mẹ hỏi như vậy, cô ngẩng đầu lên thành thật nói.
“Món mẹ làm con đều thích.”
Còn nhân tiện khen một câu.
“Cơm mẹ nấu là ngon nhất.”
Đồ mẹ nấu có mùi vị gia đình, từ giờ trở đi cô cũng có ba mẹ, là người có gia đình, đây là điều mà Đường Tâm luôn mơ ước muốn có.
Đường Tâm năm nay đã 20 tuổi, ở thời đại này còn chưa kết hôn đều sẽ bị người ta gọi là gái lỡ thì, nhưng lí do là vì thân thể cô nên Chu Thục Lan có ý định để cô lớn hơn chút nữa.
Nhưng vì cô lớn lên vô cùng xinh đẹp, làn da trắng ngần, từ nhỏ đến lớn mắt cô đã sáng, con ngươi đen tuyền ẩm ướt, thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thật.
(chương trước mình nhầm Đường Ninh là nam, phải là nữ mới đúng nha)
Đường Tâm tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều, sau khi truyền dịch cơn sốt cũng giảm bớt, toàn thân cũng thoải mái hơn, mở mắt cô nhìn thấy người ngồi cạnh giường đang ngây dại ra.
Đường Ninh nhìn dáng vẻ ngơ ngác của em gái, cười hỏi.
“Không biết chị hai à?”
Đường Ninh lớn hơn Đường Tâm năm tuổi, sau khi kết hôn liền theo chồng, mấy năm nay hai chị em cũng chưa từng gặp lại nhau, tình cảm vẫn rất tốt, ngày cô ấy và chồng về nhà còn chưa bỏ đồ đạc xuống lại biết tin em gái mất tích, cô ấy đã lo lắng ra ngoài cùng cả nhà đi tìm em gái, lúc em gái hôn mê cô ấy cũng đã nghe nói chuyện của Trịnh Hướng Đông và Tô Uyển Ninh, vô cùng đau lòng cho em gái ngốc nhà mình.
Thấy em gái tỉnh lại cô ấy đi đến ngồi trên giường bệnh, vươn tay sửa lại mái tóc dán hai bên má Đường Tâm, đau lòng hỏi.
“Tâm Tâm nhớ chị sao?”
Đường Tâm gật đầu, hơi ngạc nhiên hỏi:
“Chị hai, chị về nhà khi nào vậy?”
“Về hôm qua, Tâm Tâm còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Đường Ninh vừa nói vừa đưa tay sờ trán Đường Tâm, lại thu về.
Đường Tâm lắc đầu nói: “Không có.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Chu Thục Lan cũng từ ngoài đi vào, thấy con gái đã tỉnh lại thì bỏ mũ và khăn quàng cổ, run run để sang một bên, hỏi: “Tâm Tâm có hạ sốt không?”
Đường Ninh thấy mẹ vào cửa liền đứng dậy cầm lấy túi trong tay mẹ: “Đã hạ sốt rồi ạ.”
Chu Thục Lan biết con gái đã hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm, bà lấy túi vải đặt trên ngăn tủ bên cạnh mở ra, lấy từ trong ra một hộp sữa lúa mạch.
Bà vừa pha sữa lúa mạch cho con gái vừa dịu dàng hỏi.
“Buổi tối Tâm Tâm muốn ăn gì? Quay về mẹ làm cho con.”
Kiếp trước Đường Tâm lớn lên trong cô nhi viện, lúc ba tuổi được mẹ của viện trưởng cô nhi viện nhặt về, từ đó cô ở lại và lớn lên tại cô nhi viện, mặc dù mẹ của viện trưởng rất tốt với các cô, nhưng ở đó có trên cả trăm đứa trẻ, đương nhiên sẽ không dành nhiều tình thương cho mình.
Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Đường Tâm cảm nhận được sự quan tâm và trân quý từ người thân, cảm giác ấm áp đã lâu không có này làm lòng cô vừa ấm vừa mềm, nghe mẹ hỏi như vậy, cô ngẩng đầu lên thành thật nói.
“Món mẹ làm con đều thích.”
Còn nhân tiện khen một câu.
“Cơm mẹ nấu là ngon nhất.”
Đồ mẹ nấu có mùi vị gia đình, từ giờ trở đi cô cũng có ba mẹ, là người có gia đình, đây là điều mà Đường Tâm luôn mơ ước muốn có.
Đường Tâm năm nay đã 20 tuổi, ở thời đại này còn chưa kết hôn đều sẽ bị người ta gọi là gái lỡ thì, nhưng lí do là vì thân thể cô nên Chu Thục Lan có ý định để cô lớn hơn chút nữa.
Nhưng vì cô lớn lên vô cùng xinh đẹp, làn da trắng ngần, từ nhỏ đến lớn mắt cô đã sáng, con ngươi đen tuyền ẩm ướt, thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro