Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 9
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Giọng nói chân thành kết hợp với dáng vẻ đơn thuần trong sáng của cô lần nào cũng làm Chu Thục Lan cảm động, đứa trẻ ngoan như vậy lại hết lần này đến lần khác phải chịu nhiều khốn khổ như vậy, nhiều lúc Chu Thục Lan hận không thể chịu khổ thay con gái, nếu như năm đó trận bệnh kia không xảy đến trên người bà, sao con gái bà có thể bị người ta ức hiếp như vậy.
Bà đưa sữa lúa mạch đến bên miệng con gái rồi nhẹ nhàng nói.
“Tâm Tâm của chúng ta trưởng thành rồi, toàn nói những lời làm mẹ vui.”
Thành thật mà nói, Chu Thục Lan vẫn nhận thức được trình độ nấu ăn của mình, không hẳn là ngon, nhưng cả nhà Đường Tâm thích nhất.
Đường Tâm nghe thấy giọng điệu có chút bất lực như dỗ trẻ con của mẹ, trong ký ức cô chưa từng được người ta đối xử như trẻ con, như này có hơi không được tự nhiên.
Nhưng khi nghĩ đến chỉ số IQ bản thân nguyên tác trong sách vẫn ‘độ tuổi chưa lớn đã hết ấu thơ’ cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng đã có dự tính, dẫu sao đầu óc thông minh cũng không che giấu được, để tránh cho mọi người giật mình vì sự thông minh bất ngờ sau này, cô phải làm cho gia đình dần dần chấp nhận sự thật việc cô đã khỏi bệnh.
“Con đang nói thật.” Đường Tâm cố hết sức để thể hiện mình như người bình thường.
Kết quả này như đang thể hiện càng như muốn chứng tỏ bản thân, Chu Thục Lan đưa tay sờ đầu con gái mình, cũng nói nghiêm túc.
“Ừ, Tâm Tâm của chúng ta sẽ không nói dối.”
Kể cả Đường Ninh bên cạnh cũng bị dáng vẻ nóng lòng muốn chứng tỏ của em gái mình làm buồn cười.
Đường Tâm. “…” Haiz!
Chu Thục Lan lại lấy từ trong túi ra một con búp bê vải nhét vào tay con gái, “Tâm Tâm, em nhìn này, anh cả đã mang cái này từ Hải Thành lúc đi công tác về cho em đấy, em có thích không?”
Anh cả Đường Tâm là Đường Trạch làm việc ở Cục Cảnh sát thành phố, năm đó bố mẹ từ Ninh Thành đến hỗ trợ xây dựng ba tuyến, anh ấy cũng đến đây, nhưng vì thời đại này cảnh sát thiếu nhân lực, rất nhiều lần anh ấy phải đi khắp cả nước, rất hiếm khi ở nhà.
Dù ít khi về nhà, chỉ cần nhìn thấy đồ chơi hiếm lạ anh ấy đều sẽ mang về cho Đường Tâm, con búp bê vải này là con anh ấy gửi về hôm qua, sau khi tìm em gái sáng nay lại chạy đến đơn vị.
Đường Tâm cầm con búp bê vải muốn khóc không ra nước mắt, tuy vẫn có sự khác biệt giữa búp bê vải ngày nay và búp bê đời sau, loại này được may bằng vải vụn, bên trong không có vải bông mà là vụn vải bố, vì vậy bóp vào rất cứng, rất có cảm giác.
Giọng nói chân thành kết hợp với dáng vẻ đơn thuần trong sáng của cô lần nào cũng làm Chu Thục Lan cảm động, đứa trẻ ngoan như vậy lại hết lần này đến lần khác phải chịu nhiều khốn khổ như vậy, nhiều lúc Chu Thục Lan hận không thể chịu khổ thay con gái, nếu như năm đó trận bệnh kia không xảy đến trên người bà, sao con gái bà có thể bị người ta ức hiếp như vậy.
Bà đưa sữa lúa mạch đến bên miệng con gái rồi nhẹ nhàng nói.
“Tâm Tâm của chúng ta trưởng thành rồi, toàn nói những lời làm mẹ vui.”
Thành thật mà nói, Chu Thục Lan vẫn nhận thức được trình độ nấu ăn của mình, không hẳn là ngon, nhưng cả nhà Đường Tâm thích nhất.
Đường Tâm nghe thấy giọng điệu có chút bất lực như dỗ trẻ con của mẹ, trong ký ức cô chưa từng được người ta đối xử như trẻ con, như này có hơi không được tự nhiên.
Nhưng khi nghĩ đến chỉ số IQ bản thân nguyên tác trong sách vẫn ‘độ tuổi chưa lớn đã hết ấu thơ’ cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng đã có dự tính, dẫu sao đầu óc thông minh cũng không che giấu được, để tránh cho mọi người giật mình vì sự thông minh bất ngờ sau này, cô phải làm cho gia đình dần dần chấp nhận sự thật việc cô đã khỏi bệnh.
“Con đang nói thật.” Đường Tâm cố hết sức để thể hiện mình như người bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả này như đang thể hiện càng như muốn chứng tỏ bản thân, Chu Thục Lan đưa tay sờ đầu con gái mình, cũng nói nghiêm túc.
“Ừ, Tâm Tâm của chúng ta sẽ không nói dối.”
Kể cả Đường Ninh bên cạnh cũng bị dáng vẻ nóng lòng muốn chứng tỏ của em gái mình làm buồn cười.
Đường Tâm. “…” Haiz!
Chu Thục Lan lại lấy từ trong túi ra một con búp bê vải nhét vào tay con gái, “Tâm Tâm, em nhìn này, anh cả đã mang cái này từ Hải Thành lúc đi công tác về cho em đấy, em có thích không?”
Anh cả Đường Tâm là Đường Trạch làm việc ở Cục Cảnh sát thành phố, năm đó bố mẹ từ Ninh Thành đến hỗ trợ xây dựng ba tuyến, anh ấy cũng đến đây, nhưng vì thời đại này cảnh sát thiếu nhân lực, rất nhiều lần anh ấy phải đi khắp cả nước, rất hiếm khi ở nhà.
Dù ít khi về nhà, chỉ cần nhìn thấy đồ chơi hiếm lạ anh ấy đều sẽ mang về cho Đường Tâm, con búp bê vải này là con anh ấy gửi về hôm qua, sau khi tìm em gái sáng nay lại chạy đến đơn vị.
Đường Tâm cầm con búp bê vải muốn khóc không ra nước mắt, tuy vẫn có sự khác biệt giữa búp bê vải ngày nay và búp bê đời sau, loại này được may bằng vải vụn, bên trong không có vải bông mà là vụn vải bố, vì vậy bóp vào rất cứng, rất có cảm giác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro