Sau Khi Tu Kiếm Được 8 Năm: Liền Trở Thành Người Cầm Kiếm Đi Khắp Thiên Hạ Bình Định Chúng Sinh
Chương 2
Ma Mị Hồng Trần
2024-06-25 22:31:15
Mặc kệ tuyết lạnh cắt da cắt thịt, cậu bé lục lọi dưới đất và tìm ra bốn đồng xu.
Đột nhiên trong lòng cậu bé cảm thấy đau khổ.
Không ngờ ngay cả sau khi chết tỷ tỷ cũng không giữ được tôn nghiêm cuối cùng!
Tiền người chết, dễ lấy như vậy sao!!
Một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Khánh không khỏi siết chặt tay áo, nhìn cậu bé không nhịn được nói.
“Tỷ của ngươi... số khổ, cầm chút tiền này về đi.”
Cậu bé kéo tấm vải che mắt xuống, lộ ra đôi mắt ảm đạm.
Theo tiếng nói ngẩng đầu lên nhìn, chậm rãi chìa tay phải ra khẽ nói: “Đầy tớ chết oan, chủ nhân đền mười quan tiền!”
“Số tiền này… là tôn nghiêm cuối cùng của tỷ tỷ ta, ngươi không nên lấy!”
Hai tay Triệu Khánh gộp tay áo lại, vừa nghe đối phương đòi tiền thì lập tức thu lại vẻ thương hại trên mặt.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Thằng mù thối tha, chỉ có bốn đồng này thôi thích thì lấy không thì thôi! Cút xa một chút!”
Lý Quan Kỳ chỉ mới sáu tuổi, cơ thể gầy gò nhưng trên mặt lại toát ra vẻ dữ tợn!
Bước nhanh lên bậc thềm Triệu phủ, túm lấy tay của người đàn ông và hét lên: “Đưa số tiền còn lại ấy cho ta!”
Nhìn thấy đôi bàn tay đầy nứt nẻ của Lý Quan Kỳ đột nhiên túm lấy mình, Triệu Khánh nhíu chặt mày.
Trong mắt hắn ta lóe lên một tia lạnh lẽo, một tay túm tóc cậu bé ném cậu xuống bậc thềm.
Rầm!
Cơ thể gầy gò bị đập mạnh trong nền tuyết, dưới lớp tuyết dày đặc này đều là những phiến đá xanh.
Ngã ở phía trên cũng sẽ bầm tím chứ đừng nói là cậu bé bị ném ra xa nửa trượng.
Khuôn mặt Triệu Khánh lạnh lùng nhìn cậu bé ngã dưới đất, hung ác nói: “Thằng mù thối tha! Mang cái xác cút nhanh!”
“Nếu không phải ông thấy mày đáng thương, cũng sẽ không cho mày bốn quan tiền!”
“Hừ!”
Lúc Triệu Khánh quay người định đi vào thì góc áo phía sau lại bị túm lại.
Triệu Khánh quay đầu lại nhìn, không biết cậu bé đó đã đến phía sau hắn ta từ lúc nào, hai tay kéo chặt góc áo của hắn ta.
“Trả tiền cho ta!!”
“Đây là tiền mua mạng sống của tỷ tỷ ta!”
Triệu Khánh tức giận vô cùng, vừa định nổi giận thì cúi đầu nhìn thấy đôi mắt ảm đạm đó!
Đột nhiên trong lòng cậu bé cảm thấy đau khổ.
Không ngờ ngay cả sau khi chết tỷ tỷ cũng không giữ được tôn nghiêm cuối cùng!
Tiền người chết, dễ lấy như vậy sao!!
Một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Khánh không khỏi siết chặt tay áo, nhìn cậu bé không nhịn được nói.
“Tỷ của ngươi... số khổ, cầm chút tiền này về đi.”
Cậu bé kéo tấm vải che mắt xuống, lộ ra đôi mắt ảm đạm.
Theo tiếng nói ngẩng đầu lên nhìn, chậm rãi chìa tay phải ra khẽ nói: “Đầy tớ chết oan, chủ nhân đền mười quan tiền!”
“Số tiền này… là tôn nghiêm cuối cùng của tỷ tỷ ta, ngươi không nên lấy!”
Hai tay Triệu Khánh gộp tay áo lại, vừa nghe đối phương đòi tiền thì lập tức thu lại vẻ thương hại trên mặt.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Thằng mù thối tha, chỉ có bốn đồng này thôi thích thì lấy không thì thôi! Cút xa một chút!”
Lý Quan Kỳ chỉ mới sáu tuổi, cơ thể gầy gò nhưng trên mặt lại toát ra vẻ dữ tợn!
Bước nhanh lên bậc thềm Triệu phủ, túm lấy tay của người đàn ông và hét lên: “Đưa số tiền còn lại ấy cho ta!”
Nhìn thấy đôi bàn tay đầy nứt nẻ của Lý Quan Kỳ đột nhiên túm lấy mình, Triệu Khánh nhíu chặt mày.
Trong mắt hắn ta lóe lên một tia lạnh lẽo, một tay túm tóc cậu bé ném cậu xuống bậc thềm.
Rầm!
Cơ thể gầy gò bị đập mạnh trong nền tuyết, dưới lớp tuyết dày đặc này đều là những phiến đá xanh.
Ngã ở phía trên cũng sẽ bầm tím chứ đừng nói là cậu bé bị ném ra xa nửa trượng.
Khuôn mặt Triệu Khánh lạnh lùng nhìn cậu bé ngã dưới đất, hung ác nói: “Thằng mù thối tha! Mang cái xác cút nhanh!”
“Nếu không phải ông thấy mày đáng thương, cũng sẽ không cho mày bốn quan tiền!”
“Hừ!”
Lúc Triệu Khánh quay người định đi vào thì góc áo phía sau lại bị túm lại.
Triệu Khánh quay đầu lại nhìn, không biết cậu bé đó đã đến phía sau hắn ta từ lúc nào, hai tay kéo chặt góc áo của hắn ta.
“Trả tiền cho ta!!”
“Đây là tiền mua mạng sống của tỷ tỷ ta!”
Triệu Khánh tức giận vô cùng, vừa định nổi giận thì cúi đầu nhìn thấy đôi mắt ảm đạm đó!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro