Sau Khi Tu Kiếm Được 8 Năm: Liền Trở Thành Người Cầm Kiếm Đi Khắp Thiên Hạ Bình Định Chúng Sinh
Chương 3
Ma Mị Hồng Trần
2024-06-25 22:31:15
Rõ ràng đôi mắt đó không thể nhìn thấy, nhưng hắn ta lại cảm thấy đối phương đang nhìn mình.
Một cảm giác ớn lạnh dâng lên từ đáy lòng Triệu Khánh, hắn ta lại quay đầu nhìn cô gái bị kiệt sức đến chết.
Rốt cuộc Triệu Khánh cũng buông nắm đấm đang giơ lên xuống, lấy số tiền còn lại trong tay áo ra nhét vào trong tay cậu bé.
“Trả cho ngươi cả đấy, con mẹ nó thật là xui xẻo!”
Lý Quan Kỳ buông tay ra, tê dại đếm số tiền trong tay.
Rầm!
Cửa phủ đóng lại, bên trong vang lên một giọng nói có chút trẻ con.
“Tiểu Khánh, làm gì đấy! Còn không mau đi cho chim của bổn thiếu gia ăn?”
“Nguyên Lân thiếu gia, tiểu nhân đi ngay đây, đi ngay đây.”
“Vừa rồi ngươi đã đi đâu?”
“…”
“Không phải chỉ là một nha hoàn chết thôi sao? Chuyện lớn rắm gì, mau bảo thằng mù chết tiệt kia cút xa một chút!”
...........................
Lý Quan Kỳ đờ đẫn nhìn lên bầu trời, cầm tiền ngồi rất lâu rất lâu trên bậc thềm của Triệu phủ.
Đi xuống bậc thềm, cậu khó nhọc vác thi thể đã cứng đờ kia lên, quay người rời đi.
Lạch bạch… lạch bạch…
Đó là tiếng bước chân Lý Quan Kỳ dẫm lên tuyết, hơi chậm nhưng rất kiên định.
Tất cả những điều này đều được ông lão ở tửu lầu cách đó mười trượng nhìn thấy.
Ông lão mặc áo choàng trơn màu xám, râu tóc bạc phơ.
Sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng nhưng không hề hà khắc chút nào.
Thậm chí không hề có chút mất tinh thần nào giữa hai hàng lông mày, trái lại đôi mắt vô cùng trong suốt.
Trên bàn bày một vài món ăn và một bình rượu ấm.
Nhìn cậu bé dò dẫm theo bức tường đi về phía trước, tay đang cầm ly rượu đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Đôi mắt ông lão nhìn về phía cậu bé lóe lên một tia sáng không thể hiểu được, thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ phôi thai tìm kiếm mấy trăm năm lại là một tiểu tử mù…”
“Thôi thôi, đây có thể là ý trời.”
Sau đó ông lão chậm rãi đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu nhị, tính tiền!”
Mùa đông giá rét, đây chính là thời điểm gió bấc rét thấu xương.
Đối với cậu bé Lý Quan Kỳ thì những cơn gió lạnh giống như một mũi dao sắc nhọn đâm vào cậu.
Một cảm giác ớn lạnh dâng lên từ đáy lòng Triệu Khánh, hắn ta lại quay đầu nhìn cô gái bị kiệt sức đến chết.
Rốt cuộc Triệu Khánh cũng buông nắm đấm đang giơ lên xuống, lấy số tiền còn lại trong tay áo ra nhét vào trong tay cậu bé.
“Trả cho ngươi cả đấy, con mẹ nó thật là xui xẻo!”
Lý Quan Kỳ buông tay ra, tê dại đếm số tiền trong tay.
Rầm!
Cửa phủ đóng lại, bên trong vang lên một giọng nói có chút trẻ con.
“Tiểu Khánh, làm gì đấy! Còn không mau đi cho chim của bổn thiếu gia ăn?”
“Nguyên Lân thiếu gia, tiểu nhân đi ngay đây, đi ngay đây.”
“Vừa rồi ngươi đã đi đâu?”
“…”
“Không phải chỉ là một nha hoàn chết thôi sao? Chuyện lớn rắm gì, mau bảo thằng mù chết tiệt kia cút xa một chút!”
...........................
Lý Quan Kỳ đờ đẫn nhìn lên bầu trời, cầm tiền ngồi rất lâu rất lâu trên bậc thềm của Triệu phủ.
Đi xuống bậc thềm, cậu khó nhọc vác thi thể đã cứng đờ kia lên, quay người rời đi.
Lạch bạch… lạch bạch…
Đó là tiếng bước chân Lý Quan Kỳ dẫm lên tuyết, hơi chậm nhưng rất kiên định.
Tất cả những điều này đều được ông lão ở tửu lầu cách đó mười trượng nhìn thấy.
Ông lão mặc áo choàng trơn màu xám, râu tóc bạc phơ.
Sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng nhưng không hề hà khắc chút nào.
Thậm chí không hề có chút mất tinh thần nào giữa hai hàng lông mày, trái lại đôi mắt vô cùng trong suốt.
Trên bàn bày một vài món ăn và một bình rượu ấm.
Nhìn cậu bé dò dẫm theo bức tường đi về phía trước, tay đang cầm ly rượu đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Đôi mắt ông lão nhìn về phía cậu bé lóe lên một tia sáng không thể hiểu được, thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ phôi thai tìm kiếm mấy trăm năm lại là một tiểu tử mù…”
“Thôi thôi, đây có thể là ý trời.”
Sau đó ông lão chậm rãi đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu nhị, tính tiền!”
Mùa đông giá rét, đây chính là thời điểm gió bấc rét thấu xương.
Đối với cậu bé Lý Quan Kỳ thì những cơn gió lạnh giống như một mũi dao sắc nhọn đâm vào cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro