Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ

Chương 44

Tam Thiên Phong Tuyết

2024-08-18 10:10:49

Trong lòng Lan Tuyết Hoài bây giờ rất bất an.

Ba ngày, trong lòng hắn nghĩ, Nhàn Đăng đã ba ngày không nói chuyện với hắn.

Hắn hoàn toàn quên mất là do bản thân của hắn đã nổi giận trước, nên đối phương mới không dám tới tìm hắn, lúc này bắt đầu lật sổ sách, một, hai, ba, bốn dù sao đều là Nhàn Đăng sai.

"Tên đoạn tụ chết tiệt này." Hắn nghiến răng: "Ta còn tưởng rằng mối tình thâm của ngươi còn sâu hơn biển, rất kiên định, mới vừa mắng ngươi vài câu, mà ngươi đã bày ra bộ dáng như vậy! Dám không để ý đến ta ... Thật, thật là… "

Đồ bội bạc! Đồ háo sắc! Đồ khốn khiếp! Cái đồ… !

Vậy mà hắn còn muốn lấy thân báo đáp? Nếu sau này cưới về nhà, thì còn quá đáng đến mức nào nữa? Ba ngày không đánh lên dỡ luôn ngói nhà.*

(*) Ba ngày không đánh, lên dỡ luôn ngói nhà, đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không ăn đòn thì không trị được, cũng chỉ những lỗi lầm nếu không sớm sửa chữa thì càng ngày càng tích tụ.

Nghĩ xong, hắn tức giận không muốn ngồi nữa, khoanh tay trước ngực thầm nghĩ: Cưới ngươi? Đúng là si tâm vọng tưởng, đừng tưởng rằng suốt ngày quyến rũ ta là có thể thành công, cho dù ta có cưới cho một cây gậy cũng không cưới ngươi về nhà.

Cuối cùng vẫn chưa giải tỏa được cơn giận, trong lòng hắn lại nguyền rủa một lần nữa: Đoạn tụ chết tiệt!

Có đến hay không, có quan tâm hay không thì liên quan gì đến ta chứ.

Có gì đáng tức giận đâu chứ.

Sau nửa nén nhang…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị người bên trong đá văng ra ngoài, Lan Tuyết Hoài hùng hổ đi ra phía ngoài sân. Mấy nha đầu bên ngoài thấy hắn đang tức giận cũng không dám bắt chuyện với hắn, vội vàng cúi đầu đi vòng qua hắn.

Lan Tuyết Hoài trực tiếp đi đến nơi ở của Nhàn Đăng để bắt người, khi hắn vừa bước ra khỏi cửa, hắn đã nghe thấy tiếng gà bay chó sủa ầm ĩ ở hậu viện.

Giữa những tiếng kêu ồn ào đó, thì có tiếng kêu thảm thiết của Nhàn Đăng, cho dù trôi qua ba ngày vẫn còn dư âm. Lan Tuyết Hoài dừng lại, rẽ vào một phía và đi đến hậu viện.

Vừa bước vào sân đã thấy Nhàn Đăng đang ôm đầu né tránh đòn tấn công của ngỗng trắng, con ngỗng trắng to lớn bá đạo trên đầu dường như muốn nuốt chửng hắn, Nhàn Đăng chỉ đành bất lực mà chống trả lại.

Nhìn lại toàn thân Nhàn Đăng không biết đã lăn qua vũng bùn nào, mà trên người không có chỗ nào sạch sẽ, trên mặt còn có vết bùn do con ngỗng trắng đánh, rất đáng thương và rất xui xẻo.

Vừa chạy vừa tránh né, dư quang của Nhàn Đăng nhìn thấy Lan Tuyết Hoài đứng ở cửa hậu viện, thoạt nhìn còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhưng nhìn đi nhìn lại, y mừng rỡ khôn xiết, vội vàng đi tới chỗ Lan Tuyết Hoài, y mừng đến nổi sắp rơi nước mắt mà gào thét: "Tiểu Tiên Quân, cứu ta, cứu ta! Con ngỗng muốn giết người rồi!"

Lan Tuyết Hoài đưa tay ra, gọn gàng tóm lấy cổ con ngỗng trắng to lớn.

Khí thế của con ngỗng trắng đột ngột giảm đi, đôi cánh không thể động đậy được nữa, nó vươn cổ kêu một tiếng “cạc cạc”.

“Ngươi làm gì ở đây thế hả?” Lan Tuyết Hoài lạnh lùng nhìn hắn.

Nhàn Đăng thở không ra hơi, khi đã bình tĩnh lại, y nói: "Ta đang bắt ngỗng."

"Ta bị mù hay sao mà không thấy được? Ta muốn hỏi ngươi bắt ngỗng làm gì?"

Nhàn Đăng dừng một chút, xấu hổ sờ sờ mũi: "Ta bắt được thì đưa cho ngươi…"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong lời này, y rất tự tin, vội vàng nói thêm: "Ngươi không thích cũng không sao, tối nay ta định tự mình nấu cơm, nếu ngươi rảnh... hai chúng ta cũng có thể ăn cơm cùng nhau."

Lan Tuyết Hoài không nhúc nhích, trầm mặc một hồi: "Tùy ngươi."

Nhàn Đăng thầm nghĩ: Lan Tuyết Hoài không tức giận sao? Ngạc nhiên thật đấy, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây đấy à!

Con ngỗng trắng lớn bị nhét vào trong ngực của Nhàn Đăng, Nhàn Đăng làm theo phương pháp bắt con ngỗng của Lan Tuyết Hoài, bóp cổ con ngỗng trắng lớn khiến nó không thể cử động.

Trước khi Lan Tuyết Hoài đi trở về phòng, hắn dừng lại một chút, cực kỳ khó xử hỏi: "Khi nào thì ăn cơm?"

"Chuyện này phải xem ý của ngươi!" Nhàn Đăng theo bản năng nói: "Ta chuẩn bị xong sẽ tới tìm ngươi, hai chúng ta có thể ăn ở trong phòng của ngươi được không?"

Lan Tuyết Hoài khịt mũi, nói: "Ngươi muốn thế nào cũng được."

Lần này, hắn thực sự rời đi.

Nhàn Đăng ôm con ngỗng trắng lớn, đứng ở cửa nhếch mép cười một tiếng, tâm trạng u ám ba ngày trời đã tan biến hết, y vui vẻ đi làm thịt con ngỗng trắng.

Trên bàn là thịt ngỗng béo ngậy, vịt quay, sau khi ăn uống no nê thì Hà viên ngoại mang theo tin tức đến tìm Nhàn Đăng.

Ông ta cực kỳ nhanh nhẹn, không tốn bao nhiêu thời gian đã giúp Nhàn Đăng hỏi thăm về miếu Ngọc Tử Quan Âm.

Tin tức của Hà viên ngoại tương tự như những gì Nhàn Đăng nghe được trong quán trà ngày hôm đó, trong thành Tầm Dương cũng không có tin đồn nào về miếu Ngọc Tử Quan Âm, nhưng lại có tin đồn về "Ngọc Tử Quan Âm" này ở khu vực Tiền Đường của Giang Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0