Chương 45
Tam Thiên Phong Tuyết
2024-08-18 10:10:49
"Tiền Đường? Cách nơi này chắc hẳn rất xa, xin hỏi Hà viên ngoại, cụ thể là ở nơi nào của Tiền Đường?"
Hà viên ngoại : "Vị trí cụ thể là ở hạ lưu sông, một nơi rất tốt. Nơi đó có một hồ nước rất đặc biệt, vào mùa xuân mọi người đều thích đến đó du ngoạn. Vị bằng hữu kia của ta cũng đến từ nơi đó. Ngài có thể đến đó hỏi thăm một chút."
Nói xong, Hà viên ngoại lấy từ trong túi ra một ngọc bội: "Nếu tiên quân thực sự muốn đến Tiền Đường, ngài có thể mang miếng ngọc bội này đến Thư quán Tây Lĩnh tìm Trần tiên sinh. Bọn ta là bằng hữu, đến lúc đấy bằng hữu của ta sẽ thay ta chăm sóc cho hai vị tiên quân."
Nhàn Đăng nhận lấy miếng ngọc bội, vô cùng cảm kích.
Hai người ở lại Hà phủ ngủ một đêm, ngày hôm sau thì lên đường đi đến Giang Nam.Trước khi đi, Nhàn Đăng đã lấy đi con cừu đen nhỏ mà y đã mua, nó gặp đại nạn mà không chết, hiện tại đang được y thu thập để làm lương khô dự phòng.
Nhàn Đăng muốn đi đến bến đò để ngồi thuyền, ngự kiếm phi hành đến Giang Nam cũng không phải là không được, so với ngồi thuyền thì ngự kiếm phi hành sẽ nhanh hơn hai ngày. Nhưng Nhàn Đăng hiện tại không có kiếm, cho dù có kiếm, y cũng không muốn bay trên trời lâu như vậy.
So với việc đi đến bến đò ngồi thuyền, thì y càng muốn biết Lan Tuyết Hoài sẽ làm gì tiếp theo.
Sau chuyện của chồn, hai người tốt xấu gì cũng trở nên thân thiết hơn, trong lòng của Nhàn Đăng đã coi Lan Tuyết Hoài là bằng hữu, nhưng y không biết trong lòng Lan Tuyết Hoài mình chiếm được mấy phần, từ lời nói của hắn mà phán đoán, chắc là không chiếm được phần nào.
Vừa đi, y vừa nghĩ cách nói chuyện với Lan Tuyết Hoài.
Đi đến chỗ bến đò, tâm trạng của Nhàn Đăng càng trở nên buồn bã. Y thực sự muốn đi đến Giang Nam cùng với Lan Tuyết Hoài, nhưng y không thể yêu cầu người khác đi cùng mình, hơn nữa, Lan Tuyết Hoài có kiếm, nên có thể tự mình ngự kiếm phi hành, quan sát lời nói và hành động của hắn trong thời gian này, ai cũng có thể biết hắn là tiểu công tử của tiên môn, sao có thể ở bên cạnh y mọi lúc mọi nơi được chứ.
Nhàn Đăng thầm nghĩ: Có lẽ hắn còn có chuyện phải làm, tốt hơn hết là nên từ biệt ở đây.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nghĩ cả nửa canh giờ, mà y không thể thốt ra được một lời nào.
Mắt thấy bến đò sắp cho thuyền rời đi, Nhàn Đăng vẫn đang cúi đầu suy nghĩ đối sách.
Nhưng vào lúc này, Lan Tuyết Hoài đột nhiên từ phía sau lấy ra một thanh tiên kiếm, ném vào ngực Nhàn Đăng.
Nhàn Đăng không kịp đề phòng nên đã bị đập trúng, lui về sau hai bước, đưa mắt nhìn vào tiên kiếm trong lòng mình đúng là “Phong Vũ”.
Chẳng phải y đã đem thanh kiếm này đi cầm rồi sao?
Lan Tuyết Hoài nói: "Ngươi đang nhìn cái gì thế hả? Ngươi còn muốn phi hành trên cùng một thanh kiếm với ta sao? Ngươi đừng có mơ tưởng…"
Nhàn Đăng nghĩ thầm: Chẳng lẽ là hắn đã chuộc lại kiếm cho mình, lúc y đem cầm thanh tiên kiếm này đã lấy không ít bạc, hắn... hắn đúng là một người tốt!
Trong lúc nhất thời, Nhàn Đăng vô cùng cảm động, thành khẩn nói: "Đa tạ tiểu tiên quân!"
Lan Tuyết Hoài nói: "Đa tạ? Ngươi cảm thấy nói một tiếng “đa tạ” như thế là đủ rồi sao? Ta có nói là đưa thanh kiếm này cho ngươi sao?"
Nhàn Đăng: ???
Lan Tuyết Hoài lạnh lùng mà cao ngạo nói: "Tạm thời chỉ cho ngươi mượn dùng, đây là kiếm của ta, ngươi muốn nó sao? Được thôi, dùng tiền mua. Ta mua bốn ngàn lượng, ngươi cứ cân nhắc."
Cả người Nhàn Đăng cũng chỉ có năm mươi lượng bạc: ! ! !
Người bình thường chi tiêu một năm cũng không đến năm lượng bạc, Nhàn Đăng lấy năm mươi lượng bạc từ Hà viên ngoại đã tự cảm thấy mình có được một món hời lớn, chỉ ở một chỗ mà cũng trở nên giàu có. Y làm sao biết năm mươi lượng bạc cầm còn chưa ấm, hiện giờ sắp phải đưa cho Lan Tuyết Hoài.
Nhàn Đăng cũng không phải không cam lòng, từ trong lòng lấy ra một chiếc túi tiền tinh xảo, cung kính đặt vào tay Lan Tuyết Hoài: “Đây là tạ lễ của Hà viên ngoại cho ta, tổng cộng có năm mươi lượng…Ta trả cho ngươi một ít trước, sau này khi nào có tiền, ta sẽ từ từ trả hết cho ngươi."
Lan Tuyết Hoài cũng không thèm nhìn xem trong đó có bao nhiêu tiền, sau khi nhận lấy đã tiếp tục lạnh lùng nói: “Sau này muốn mua gì thì lấy tiền ở chỗ của ta, chi tiêu bình thường thì được, nhưng nếu ngươi sử dụng nó để làm những điều không thỏa đáng…"
Nhàn Đăng trong lòng mừng rỡ, lập tức nói: "Không dám, không dám!"
Y thầm nghĩ: Nếu làm như vậy, thì mình đã nợ hắn một số tiền rất lớn, vậy chẳng phải y vẫn sẽ ở bên cạnh Lan Tuyết Hoài sao? Đây cũng không hẳn là một chuyện xấu.
Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng, quay người lên thuyền, đuôi tóc bay giữa không trung như đang vẽ ra một đường cong sắc bén, dường như có hương thơm của u lan đang bay ra ngoài.
Hà viên ngoại : "Vị trí cụ thể là ở hạ lưu sông, một nơi rất tốt. Nơi đó có một hồ nước rất đặc biệt, vào mùa xuân mọi người đều thích đến đó du ngoạn. Vị bằng hữu kia của ta cũng đến từ nơi đó. Ngài có thể đến đó hỏi thăm một chút."
Nói xong, Hà viên ngoại lấy từ trong túi ra một ngọc bội: "Nếu tiên quân thực sự muốn đến Tiền Đường, ngài có thể mang miếng ngọc bội này đến Thư quán Tây Lĩnh tìm Trần tiên sinh. Bọn ta là bằng hữu, đến lúc đấy bằng hữu của ta sẽ thay ta chăm sóc cho hai vị tiên quân."
Nhàn Đăng nhận lấy miếng ngọc bội, vô cùng cảm kích.
Hai người ở lại Hà phủ ngủ một đêm, ngày hôm sau thì lên đường đi đến Giang Nam.Trước khi đi, Nhàn Đăng đã lấy đi con cừu đen nhỏ mà y đã mua, nó gặp đại nạn mà không chết, hiện tại đang được y thu thập để làm lương khô dự phòng.
Nhàn Đăng muốn đi đến bến đò để ngồi thuyền, ngự kiếm phi hành đến Giang Nam cũng không phải là không được, so với ngồi thuyền thì ngự kiếm phi hành sẽ nhanh hơn hai ngày. Nhưng Nhàn Đăng hiện tại không có kiếm, cho dù có kiếm, y cũng không muốn bay trên trời lâu như vậy.
So với việc đi đến bến đò ngồi thuyền, thì y càng muốn biết Lan Tuyết Hoài sẽ làm gì tiếp theo.
Sau chuyện của chồn, hai người tốt xấu gì cũng trở nên thân thiết hơn, trong lòng của Nhàn Đăng đã coi Lan Tuyết Hoài là bằng hữu, nhưng y không biết trong lòng Lan Tuyết Hoài mình chiếm được mấy phần, từ lời nói của hắn mà phán đoán, chắc là không chiếm được phần nào.
Vừa đi, y vừa nghĩ cách nói chuyện với Lan Tuyết Hoài.
Đi đến chỗ bến đò, tâm trạng của Nhàn Đăng càng trở nên buồn bã. Y thực sự muốn đi đến Giang Nam cùng với Lan Tuyết Hoài, nhưng y không thể yêu cầu người khác đi cùng mình, hơn nữa, Lan Tuyết Hoài có kiếm, nên có thể tự mình ngự kiếm phi hành, quan sát lời nói và hành động của hắn trong thời gian này, ai cũng có thể biết hắn là tiểu công tử của tiên môn, sao có thể ở bên cạnh y mọi lúc mọi nơi được chứ.
Nhàn Đăng thầm nghĩ: Có lẽ hắn còn có chuyện phải làm, tốt hơn hết là nên từ biệt ở đây.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nghĩ cả nửa canh giờ, mà y không thể thốt ra được một lời nào.
Mắt thấy bến đò sắp cho thuyền rời đi, Nhàn Đăng vẫn đang cúi đầu suy nghĩ đối sách.
Nhưng vào lúc này, Lan Tuyết Hoài đột nhiên từ phía sau lấy ra một thanh tiên kiếm, ném vào ngực Nhàn Đăng.
Nhàn Đăng không kịp đề phòng nên đã bị đập trúng, lui về sau hai bước, đưa mắt nhìn vào tiên kiếm trong lòng mình đúng là “Phong Vũ”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng phải y đã đem thanh kiếm này đi cầm rồi sao?
Lan Tuyết Hoài nói: "Ngươi đang nhìn cái gì thế hả? Ngươi còn muốn phi hành trên cùng một thanh kiếm với ta sao? Ngươi đừng có mơ tưởng…"
Nhàn Đăng nghĩ thầm: Chẳng lẽ là hắn đã chuộc lại kiếm cho mình, lúc y đem cầm thanh tiên kiếm này đã lấy không ít bạc, hắn... hắn đúng là một người tốt!
Trong lúc nhất thời, Nhàn Đăng vô cùng cảm động, thành khẩn nói: "Đa tạ tiểu tiên quân!"
Lan Tuyết Hoài nói: "Đa tạ? Ngươi cảm thấy nói một tiếng “đa tạ” như thế là đủ rồi sao? Ta có nói là đưa thanh kiếm này cho ngươi sao?"
Nhàn Đăng: ???
Lan Tuyết Hoài lạnh lùng mà cao ngạo nói: "Tạm thời chỉ cho ngươi mượn dùng, đây là kiếm của ta, ngươi muốn nó sao? Được thôi, dùng tiền mua. Ta mua bốn ngàn lượng, ngươi cứ cân nhắc."
Cả người Nhàn Đăng cũng chỉ có năm mươi lượng bạc: ! ! !
Người bình thường chi tiêu một năm cũng không đến năm lượng bạc, Nhàn Đăng lấy năm mươi lượng bạc từ Hà viên ngoại đã tự cảm thấy mình có được một món hời lớn, chỉ ở một chỗ mà cũng trở nên giàu có. Y làm sao biết năm mươi lượng bạc cầm còn chưa ấm, hiện giờ sắp phải đưa cho Lan Tuyết Hoài.
Nhàn Đăng cũng không phải không cam lòng, từ trong lòng lấy ra một chiếc túi tiền tinh xảo, cung kính đặt vào tay Lan Tuyết Hoài: “Đây là tạ lễ của Hà viên ngoại cho ta, tổng cộng có năm mươi lượng…Ta trả cho ngươi một ít trước, sau này khi nào có tiền, ta sẽ từ từ trả hết cho ngươi."
Lan Tuyết Hoài cũng không thèm nhìn xem trong đó có bao nhiêu tiền, sau khi nhận lấy đã tiếp tục lạnh lùng nói: “Sau này muốn mua gì thì lấy tiền ở chỗ của ta, chi tiêu bình thường thì được, nhưng nếu ngươi sử dụng nó để làm những điều không thỏa đáng…"
Nhàn Đăng trong lòng mừng rỡ, lập tức nói: "Không dám, không dám!"
Y thầm nghĩ: Nếu làm như vậy, thì mình đã nợ hắn một số tiền rất lớn, vậy chẳng phải y vẫn sẽ ở bên cạnh Lan Tuyết Hoài sao? Đây cũng không hẳn là một chuyện xấu.
Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng, quay người lên thuyền, đuôi tóc bay giữa không trung như đang vẽ ra một đường cong sắc bén, dường như có hương thơm của u lan đang bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro