Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Baidu Có Thông Tin Của Tôi
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
*Baidu là một công cụ tìm kiếm thông dụng bên Trung, tương tự như google.
Lộ Nam đã sợ đến mức nhũn cả chân, hắn biết mình không thể đắc tội Hoắc Vân Chính, lập tức quay sang lấy lòng Tuyên Mạt.
“Tuyên Mạt, tôi thật sự là bạn học của cậu mà, tôi chỉ muốn cùng với cậu ôn chuyện xưa mà thôi. Vừa nãy tôi có hơi kích động, nhưng tôi không hề có ác ý với cậu. Xin cậu có thể nể tình chúng ta từng là bạn bè mà khuyên Tam thiếu tha thứ cho tôi lần này được không?”
Lộ Nam cảm thấy rất bức bối. Nếu sớm biết Tuyên Mạt là người của Hoắc Vân Chính, hắn tuyệt đối sẽ không làm càn như vậy.
Đây đồng thời cũng là lỗi của Lâm Tư Tư, đang yên đang lành cô ta loan truyền chuyện của Tuyên Mạt làm gì chứ.
Tuyên Mạt nhíu mày, cảm xúc của cô đã ổn định hơn rồi. Nhìn bộ dạng xin lỗi của Lộ Nam càng cảm thấy vô cùng chán ghét.
Cô đi đến trước mặt của Lộ Nam, hỏi: “Tôi muốn biết Lâm Tư Tư đã loan truyền những gì về tôi mấy hôm nay.”
Lộ Nam đương nhiên đem kể hết toàn bộ câu chuyện cho Tuyên Mạt nghe. Tuyên Mạt nghe xong không có phản ứng gì, nhưng Lộ Nam càng nói càng nhỏ tiếng như sợ rằng Tuyên Mạt sẽ vì chuyện này mà giận cá chém thớt liên lụy đến bản thân hắn. Đợi cho đến khi đã kể xong, hắn ta lại vội vàng giải thích: “Tuyên Mạt, những lời này không phải là tôi muốn nói ra, là do cô muốn tôi kể ra mà thôi.”
Tuyên Mạt không nói không rằng móc điện thoại ra áp bên tai.
“Hừ, dù chuyện này không liên quan tới cậu, nhưng cậu vẫn phải trả giá cho những gì cậu đã làm với tôi lúc nãy. Con người tôi thật sự không biết cách tha thứ cho những kẻ có lỗi với mình.”
Lộ Nam không dám đưa tay ra chặn lại, bởi vì Hoắc Vân Chính giống như một pho tượng to lớn trấn giữ tại đó. Đợi cho Tuyên Mạt gọi điện thọai xong, Lộ Nam thất thần ngồi thụp xuống sàn.
Cả quá trình Hoắc Vân Chính không hề quấy rầy Tuyên Mạt xử lí việc cá nhân. Vinh Kinh và Cố Duy Quân lại nhìn nhau, hai người đã tăng thêm vài phần hứng thú với cô gái này.
Lộ Nam rất nhanh đã bị đưa đi, Cố Duy Quân dặn dò quản lí phối hợp với bên cảnh sát, đem video giám sát vừa nãy ra làm bằng chứng.
“E hèm.” Vinh Kinh lúc này ho lên hai tiếng như để khẳng định sự tồn tại của bản thân, “Thật sự không ngờ tới đấu giá viên của Phong Đầu Hành chúng tôi cũng quen biết với Hoắc thiếu đấy.”
Hoắc Vân Chính liếc anh ta một cái rồi nói “Trùng hợp mà thôi.”
Nhưng đây chắc chắn là lời giải thích hợp lí nhất rồi. Tuyên Mạt không hề nghĩ ngợi nhiều, Thâm Thành rộng lớn như vậy, mối quan hệ xung quanh cũng nhiều như vậy, bọn họ quen biết nhau cũng không phải là chuyện quá kì lạ.
Do đó Tuyên Mạt không hề mảy may nghi ngờ chuyện Vinh Kinh và Hoắc Vân Chính quen biết nhau.
Nhưng cô ấy vẫn muốn giải thích: “Tôi cùng với ngài Hoắc đây cũng mới gặp nhau hai lần.”
Lần này Hoắc Vân Chính nheo mắt im lặng nhìn cô. Tuyên Mạt có hơi chột dạ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.
Vinh Kinh như bừng tỉnh: “Ô, hóa ra là lần thứ hai gặp mặt à. Vậy vừa hay, không bằng chúng ta đổi chỗ ngồi xuống cùng nhau nói chuyện nhỉ.”
Tuyên Mạt đương nhiên không thể thoái mái ngồi nói chuyện cùng với Hoắc Vân Chính được, liền viện cớ: “Vinh tổng, địa điểm tôi cũng đã tìm hiểu khá ổn rồi, tôi có thể quay lại công ty trước không?”
Vừa dứt lời, Hoắc Vân Chính đã xoay người bỏ đi, nhân tiện nói với Vinh Kinh “Vinh tổng, giải quyết mọi việc ổn thỏa rồi tôi sẽ lại ghé qua chỗ cậu.”
Vinh Kinh thấy vậy cũng không có ý ép Tuyên Mạt ở lại nữa.
“Vậy được rồi, cô tự lái xe quay về công ty nhé, tới nơi nhớ nhắn tin cho tôi biết.”
“Được, Vinh tổng đi thong thả.”
Buổi tối, khi Tuyên Mạt đang dùng bữa tối tại Đường Cung, ít nhiều cảm thấy đã quen thuộc với dì Trần hơn thì lúc này vừa vặn nghe thấy tiếng mở cửa, “Hôm nay cậu về sớm thế.”
Trong câu nói của dì Trần chứ đầy vẻ vui mừng. Trên người Hoắc Vân Chính thoang thoảng mùi rượu nồng, không biết có phải là vì bên ngoài trời quá rét hay không mà Tuyên Mạt cảm thấy sắc mặt của anh càng tái nhợt hơn.
“Anh Hoắc.”
“Dì Trần, làm cho tôi bát mì.”
“Vâng, vẫn như cũ chứ?”
“Vâng.”
Tuyên Mạt vẫn chưa ăn xong, nếu đứng lên rời đi vào lúc này thì thật là khó coi, nên cô đành phải tiếp tục ngồi đó ăn. Căn biệt thự được trang bị một hệ thống sưởi vô cùng ấm, Hoắc Vân Chính vừa ngồi xuống đã cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài.
“Chuyện phiền phức của cô không chỉ có chuyện của Tuyên gia thôi đâu.”
“Việc liên quan tới tên bạn học kia chỉ là ngoài ý muốn.” Cô cũng không hi vọng đang yên đang lành lại đi mắc ân oán với những người bạn học cũ này.
“Tuyên tiểu thư này.” Nghe thấy Hoắc Vân Chính đột nhiên gọi mình như vậy, Tuyên Mạt liền ngồi thẳng lưng.
“Dạ.”
“Trong hợp đồng tôi có viết rằng phải giữ kín mối quan hệ vợ chồng của chúng ta không?”
“Không.”
“Vậy tại sao hôm nay cô lại phải giấu giếm mối quan hệ của chúng ta với người khác làm gì?”
"Trên hợp đồng không viết, nhưng anh cũng đâu có nói với tôi là có thể tự ý công khai.” Tuyên Mạt mạch lạc phản bác.
Hoắc Vân Chính cụp mắt xuống dò xét, “Hóa ra là do tôi giải thích chưa rõ, cho nên mới khiến cô phải làm như vậy à? Vậy lần sau tôi sẽ chú ý hơn.” Hoắc Vân Chính nhìn cô với dáng vẻ nhận lỗi như cô học sinh tiểu học tinh nghịch, khịt khịt mũi khó chịu, dường như vẫn chưa tin vào câu trả lời này của cô cho lắm.
“Ngày mai đi trung tâm thương mại với tôi.”
“Hả?”
Cô chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Vân Chính đã nhanh chóng đổi chủ đề: “Kể ra thì hình như cô chưa từng kể với tôi về công việc của cô.”
Tuyên Mạt cảm thấy rất vô tội, liền quay ra phản bác: “Không phải Hoắc tiên sinh cũng chưa từng nói cho tôi biết về thân phận của anh sao?”
Trên gương mặt khó coi của Hoắc Vân Chính đột nhiên lộ ra vẻ hứng thú.
“Vậy là từ trước đến nay cô chưa từng điều tra về tôi sao?”
“Tôi tự dưng điều tra anh làm gì?”
“Tôi chỉ là muốn nói với cô rằng trên Baidu có thông tin của tôi đó.”
Cô phát hiện anh chỉ đang ra vẻ mà thôi, nhưng lại không có bằng chứng.
Lộ Nam đã sợ đến mức nhũn cả chân, hắn biết mình không thể đắc tội Hoắc Vân Chính, lập tức quay sang lấy lòng Tuyên Mạt.
“Tuyên Mạt, tôi thật sự là bạn học của cậu mà, tôi chỉ muốn cùng với cậu ôn chuyện xưa mà thôi. Vừa nãy tôi có hơi kích động, nhưng tôi không hề có ác ý với cậu. Xin cậu có thể nể tình chúng ta từng là bạn bè mà khuyên Tam thiếu tha thứ cho tôi lần này được không?”
Lộ Nam cảm thấy rất bức bối. Nếu sớm biết Tuyên Mạt là người của Hoắc Vân Chính, hắn tuyệt đối sẽ không làm càn như vậy.
Đây đồng thời cũng là lỗi của Lâm Tư Tư, đang yên đang lành cô ta loan truyền chuyện của Tuyên Mạt làm gì chứ.
Tuyên Mạt nhíu mày, cảm xúc của cô đã ổn định hơn rồi. Nhìn bộ dạng xin lỗi của Lộ Nam càng cảm thấy vô cùng chán ghét.
Cô đi đến trước mặt của Lộ Nam, hỏi: “Tôi muốn biết Lâm Tư Tư đã loan truyền những gì về tôi mấy hôm nay.”
Lộ Nam đương nhiên đem kể hết toàn bộ câu chuyện cho Tuyên Mạt nghe. Tuyên Mạt nghe xong không có phản ứng gì, nhưng Lộ Nam càng nói càng nhỏ tiếng như sợ rằng Tuyên Mạt sẽ vì chuyện này mà giận cá chém thớt liên lụy đến bản thân hắn. Đợi cho đến khi đã kể xong, hắn ta lại vội vàng giải thích: “Tuyên Mạt, những lời này không phải là tôi muốn nói ra, là do cô muốn tôi kể ra mà thôi.”
Tuyên Mạt không nói không rằng móc điện thoại ra áp bên tai.
“Hừ, dù chuyện này không liên quan tới cậu, nhưng cậu vẫn phải trả giá cho những gì cậu đã làm với tôi lúc nãy. Con người tôi thật sự không biết cách tha thứ cho những kẻ có lỗi với mình.”
Lộ Nam không dám đưa tay ra chặn lại, bởi vì Hoắc Vân Chính giống như một pho tượng to lớn trấn giữ tại đó. Đợi cho Tuyên Mạt gọi điện thọai xong, Lộ Nam thất thần ngồi thụp xuống sàn.
Cả quá trình Hoắc Vân Chính không hề quấy rầy Tuyên Mạt xử lí việc cá nhân. Vinh Kinh và Cố Duy Quân lại nhìn nhau, hai người đã tăng thêm vài phần hứng thú với cô gái này.
Lộ Nam rất nhanh đã bị đưa đi, Cố Duy Quân dặn dò quản lí phối hợp với bên cảnh sát, đem video giám sát vừa nãy ra làm bằng chứng.
“E hèm.” Vinh Kinh lúc này ho lên hai tiếng như để khẳng định sự tồn tại của bản thân, “Thật sự không ngờ tới đấu giá viên của Phong Đầu Hành chúng tôi cũng quen biết với Hoắc thiếu đấy.”
Hoắc Vân Chính liếc anh ta một cái rồi nói “Trùng hợp mà thôi.”
Nhưng đây chắc chắn là lời giải thích hợp lí nhất rồi. Tuyên Mạt không hề nghĩ ngợi nhiều, Thâm Thành rộng lớn như vậy, mối quan hệ xung quanh cũng nhiều như vậy, bọn họ quen biết nhau cũng không phải là chuyện quá kì lạ.
Do đó Tuyên Mạt không hề mảy may nghi ngờ chuyện Vinh Kinh và Hoắc Vân Chính quen biết nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô ấy vẫn muốn giải thích: “Tôi cùng với ngài Hoắc đây cũng mới gặp nhau hai lần.”
Lần này Hoắc Vân Chính nheo mắt im lặng nhìn cô. Tuyên Mạt có hơi chột dạ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.
Vinh Kinh như bừng tỉnh: “Ô, hóa ra là lần thứ hai gặp mặt à. Vậy vừa hay, không bằng chúng ta đổi chỗ ngồi xuống cùng nhau nói chuyện nhỉ.”
Tuyên Mạt đương nhiên không thể thoái mái ngồi nói chuyện cùng với Hoắc Vân Chính được, liền viện cớ: “Vinh tổng, địa điểm tôi cũng đã tìm hiểu khá ổn rồi, tôi có thể quay lại công ty trước không?”
Vừa dứt lời, Hoắc Vân Chính đã xoay người bỏ đi, nhân tiện nói với Vinh Kinh “Vinh tổng, giải quyết mọi việc ổn thỏa rồi tôi sẽ lại ghé qua chỗ cậu.”
Vinh Kinh thấy vậy cũng không có ý ép Tuyên Mạt ở lại nữa.
“Vậy được rồi, cô tự lái xe quay về công ty nhé, tới nơi nhớ nhắn tin cho tôi biết.”
“Được, Vinh tổng đi thong thả.”
Buổi tối, khi Tuyên Mạt đang dùng bữa tối tại Đường Cung, ít nhiều cảm thấy đã quen thuộc với dì Trần hơn thì lúc này vừa vặn nghe thấy tiếng mở cửa, “Hôm nay cậu về sớm thế.”
Trong câu nói của dì Trần chứ đầy vẻ vui mừng. Trên người Hoắc Vân Chính thoang thoảng mùi rượu nồng, không biết có phải là vì bên ngoài trời quá rét hay không mà Tuyên Mạt cảm thấy sắc mặt của anh càng tái nhợt hơn.
“Anh Hoắc.”
“Dì Trần, làm cho tôi bát mì.”
“Vâng, vẫn như cũ chứ?”
“Vâng.”
Tuyên Mạt vẫn chưa ăn xong, nếu đứng lên rời đi vào lúc này thì thật là khó coi, nên cô đành phải tiếp tục ngồi đó ăn. Căn biệt thự được trang bị một hệ thống sưởi vô cùng ấm, Hoắc Vân Chính vừa ngồi xuống đã cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài.
“Chuyện phiền phức của cô không chỉ có chuyện của Tuyên gia thôi đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Việc liên quan tới tên bạn học kia chỉ là ngoài ý muốn.” Cô cũng không hi vọng đang yên đang lành lại đi mắc ân oán với những người bạn học cũ này.
“Tuyên tiểu thư này.” Nghe thấy Hoắc Vân Chính đột nhiên gọi mình như vậy, Tuyên Mạt liền ngồi thẳng lưng.
“Dạ.”
“Trong hợp đồng tôi có viết rằng phải giữ kín mối quan hệ vợ chồng của chúng ta không?”
“Không.”
“Vậy tại sao hôm nay cô lại phải giấu giếm mối quan hệ của chúng ta với người khác làm gì?”
"Trên hợp đồng không viết, nhưng anh cũng đâu có nói với tôi là có thể tự ý công khai.” Tuyên Mạt mạch lạc phản bác.
Hoắc Vân Chính cụp mắt xuống dò xét, “Hóa ra là do tôi giải thích chưa rõ, cho nên mới khiến cô phải làm như vậy à? Vậy lần sau tôi sẽ chú ý hơn.” Hoắc Vân Chính nhìn cô với dáng vẻ nhận lỗi như cô học sinh tiểu học tinh nghịch, khịt khịt mũi khó chịu, dường như vẫn chưa tin vào câu trả lời này của cô cho lắm.
“Ngày mai đi trung tâm thương mại với tôi.”
“Hả?”
Cô chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Vân Chính đã nhanh chóng đổi chủ đề: “Kể ra thì hình như cô chưa từng kể với tôi về công việc của cô.”
Tuyên Mạt cảm thấy rất vô tội, liền quay ra phản bác: “Không phải Hoắc tiên sinh cũng chưa từng nói cho tôi biết về thân phận của anh sao?”
Trên gương mặt khó coi của Hoắc Vân Chính đột nhiên lộ ra vẻ hứng thú.
“Vậy là từ trước đến nay cô chưa từng điều tra về tôi sao?”
“Tôi tự dưng điều tra anh làm gì?”
“Tôi chỉ là muốn nói với cô rằng trên Baidu có thông tin của tôi đó.”
Cô phát hiện anh chỉ đang ra vẻ mà thôi, nhưng lại không có bằng chứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro