Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Giấy Kết Hôn Cũng Có Thể Làm Giả
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Đến trưa ngày hôm sau, Tuyên Mạt vẫn không biết rốt cuộc Hoắc Vân Chính muốn đưa cô đến trung tâm thương mại để làm gì, cũng không có thời gian hẹn cụ thể, do đó cô đã đặc biệt xin nghỉ ba tiếng ở công ty.
Hai người từ tầng hầm đỗ xe vào thang máy đi thẳng tới tầng bốn của trung tâm thương mại, ở đây có rất nhiều quầy bán trang sức cao cấp nổi tiếng.
Tuyên Mạt lờ mờ đoán ra được bọn họ đến đây để làm gì rồi.
“Còn ngây người ở đó làm gì.”
Hoắc Vân Chính đang đứng cách cô chỉ vài bước chân, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Tuyên Mạt bước đến nhắc nhở: “Anh Hoắc, những việc cần làm chúng ta đã làm đủ cả rồi mà?”
“Đừng nói đến từ ‘đủ’ ở đây, giấy kết hôn đều có thể làm giả.”
Điều mà Hoắc Vân Chính thích nhất đó chính là dùng lí lẽ vô cùng hợp lí của bản thân để khiến Tuyên Mạt hết đường chối cãi. Ở đây, có biết bao con người đang nhìn. Không phải chỉ một cặp nhẫn cưới là đủ để có thể thu hút sự chú ý của họ, hơn nữa cũng không cần thiết lãng phí sức lực để chứng minh mối quan hệ giữa hai người họ. Cho nên đây chính là lí do Hoắc Vân Chính lựa chọn dẫn Tuyên Mạt đi đến trung tâm thương mại mua nhẫn cưới. Hai người nhanh chóng bước vào một quầy bán trang sức, quản lí trực tiếp ra mặt tiếp đón.
“Tam thiếu, cậu muốn mua gì ạ?”
“Đem hết tất cả nhẫn đôi ra đây, nhưng phải là năm ca-ra trở lên.”
Người quản lí vô thức đưa mắt nhìn sang Tuyên Mạt, lập tức cho người đi chuẩn bị. Giờ Tuyên Mạt mới biết, trung tâm thương mại này cũng là của Hoắc gia. Rất nhanh, quản lí đã mang tất cả những cặp nhẫn đôi trên năm ca-ra có trong cửa hàng ra, bất kể là về màu sắc hay hình dáng đều xuất sắc. Cảnh tượng này đối với Tuyên Mạt mà nói cũng khá bình thường. Dẫu sao thì cô là người bán đấu giá nên ngọc ngà châu báu thế nào cô đều đã thấy qua. Sau khi Hoắc Vân Chính xem qua một cách kĩ lưỡng, chọn mẫu số ba, đưa đến trước mặt Tuyên Mạt.
“Tôi cảm thấy mẫu này rất phù hợp với cô, cô có muốn tự mình chọn không?”
Tuyên Mạt định thần lại, nhìn chăm chú. Trong tất cả số nhẫn này thì ca-ra của mẫu số ba này là lớn nhất, hóa ra vị Thiếu gia đây đang chọn kim cương, không phải là chọn hình dáng hay màu sắc mà là chọn trọng lượng. "Nhưng thật ra anh chọn mẫu số ba này cũng rất đẹp.”
“Gói lại cho tôi.”
Tuyên Mạt lén lút nắm lấy vạt áo của Hoắc Vân Chính, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên. Nhìn thấy tên người gọi, đôi mắt của Hoắc Vân Chính dường như tối sầm lại, khóe miệng cong lên.
Anh dịu dàng nói với Tuyên Mạt: “Có gì không thích có thể chọn lại, tôi đi nghe điện thoại một lát nhé.”
Hoắc Vân Chính nhẹ nhàng lướt qua, thấy anh đã bước ra ngoài nghe điện thoại.
Tuyên Mạt chợt mím môi, vẻ mặt căng thẳng, cô không ngờ Hoắc Vân Chính lại nghiêm túc như vậy. Cô đúng là không hiểu. Cứ cho là thực sự mượn cô để đối phó với chuyện cưới hỏi của Hoắc gia, nhưng cũng không cần tốn sức đến vậy chứ. Cho dù nói trước đây có biết hoàn cảnh của Hoắc Vân Chính ở Hoắc gia, nhưng mà…
“Cô là Tuyên Mạt?”
Một giọng nói sắc bén lại mang chút châm biếm đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tuyên Mạt. Cô ngước lên nhìn thì thấy một cô gái dáng dấp xinh xắn, bên ngoài khoác một chiếc áo len đắt tiền đang đứng trước mặt mình. Điệu bộ, khí thế hừng hực như này rõ ràng là đến để kiếm chuyện đây mà. Nhưng cô không hề quen biết người phụ nữ này.
“Cho hỏi cô là ai vậy?”
“À, tao là ai à? Thứ dơ bẩn như mày, làm gì không làm sao cứ thích đi vào vết xe đổ của mẹ mày làm kẻ thứ ba chứ! Chính là mày đã khiến cho Vân Chính say mê như điếu đổ, dám cướp người của tao cơ đấy! Dám cướp đàn ông của tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết tao là ai.”
Người phụ nữ vứt chiếc túi trên tay xuống, mang theo bộ móng tay sắc dài hướng về phía cô. Tuyên Mạt nghe xong liền hiểu ra vấn đề. Đây chính là Anna, người vốn dĩ Hoắc Vân Chính phải đính hôn cùng. May mà Tuyên Mạt phản ứng nhanh nhẹn, trực tiếp cầm lấy chiếc gối dài trên sô pha ném vào giữa mặt cô ta. Anna không tránh kịp, cả người ngã sõng soài trên sô pha, Tuyên Mạt lập tức đứng dậy, Anna cũng không chịu thua kém, chĩa móng tay sắc nhọn nhào tới, miệng còn không ngừng chửi mắng những câu vô cùng khó nghe. Cả cửa hàng lúc này loạn cả lên, trông chẳng khác gì một trận hỗn chiến.
“Đồ gái điếm! Còn dám để Vân Chính đưa mày đến đây mua nhẫn kim cương cơ đấy! Để tao xem mày hôm nay còn mạng để đeo không!” Anna cư xử như thể là một người vợ thực sự, hoàn toàn không còn quan tâm tới tình hình xung quanh nữa.
Cô ta cố ý muốn làm lớn chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều biết Tuyên Mạt là tiểu tam. Nhưng Tuyên Mạt không để cho cô ta đạt được ý nguyện. Trong lúc hỗn loạn, cô ấy rất nhanh đã nắm được cổ tay phải của Anna, sau đó lại nhanh chóng đập vỡ chiếc cốc thủy tinh ở bên cạnh, nhặt lên một mảnh thủy tinh vỡ trên bàn rồi ấn lên chiếc cổ tay trắng tinh của cô ta.
“Xem ra cô từng điều tra qua gia cảnh của tôi, thế thì cô cũng nên biết rằng động đến tôi thì không phải là lựa chọn sáng suốt đâu.”
Lời của cô lạnh băng như một chậu nước lạnh, khi Anna nhìn thấy mảnh thủy tinh, cả người lập tức cứng đờ.
“Đồ hèn hạ nhà mày!”
“Thử chửi thêm một câu nữa xem?”
Anna bị dọa cho sợ chết khiếp, nhưng vẫn không cam tâm, càng vênh váo hơn.
“Hừ, Mày không biết tao là ai à? Hôm nay mày dám làm tao bị thương xem, cho dù là nhà Hoắc gia hay là An gia đều sẽ không tha cho mày đâu, mày cho rằng một mình Hoắc Vân Chính có thể bảo vệ được mày sao?”
“Tôi không quan tâm việc của sau này, tôi chỉ quan tâm những việc trước mắt.”
Tuyên Mạt lạnh lùng đặt miếng thủy tinh lên cổ tay cô ta. Anna lúc này hét toáng lên, ánh mắt hiện rõ vẻ sợ hãi.
"Mày thử xem."
“Xin lỗi đi!”
“Dựa vào cái gì chứ!”
“Xem cho rõ bây giờ ai mới là người chiếm được ưu thế!”
Anna rõ ràng đã cảm nhận được đau đớn, lập tức buột miệng nói: “Xin lỗi!”
Tuyên Mạt vẫn chưa chịu buông tay, dửng dưng nhìn cô ta: “Nếu đã xin lỗi xong rồi, vậy thì giải thích việc cô vu khống tôi là tiểu tam đi.”
Hai người từ tầng hầm đỗ xe vào thang máy đi thẳng tới tầng bốn của trung tâm thương mại, ở đây có rất nhiều quầy bán trang sức cao cấp nổi tiếng.
Tuyên Mạt lờ mờ đoán ra được bọn họ đến đây để làm gì rồi.
“Còn ngây người ở đó làm gì.”
Hoắc Vân Chính đang đứng cách cô chỉ vài bước chân, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Tuyên Mạt bước đến nhắc nhở: “Anh Hoắc, những việc cần làm chúng ta đã làm đủ cả rồi mà?”
“Đừng nói đến từ ‘đủ’ ở đây, giấy kết hôn đều có thể làm giả.”
Điều mà Hoắc Vân Chính thích nhất đó chính là dùng lí lẽ vô cùng hợp lí của bản thân để khiến Tuyên Mạt hết đường chối cãi. Ở đây, có biết bao con người đang nhìn. Không phải chỉ một cặp nhẫn cưới là đủ để có thể thu hút sự chú ý của họ, hơn nữa cũng không cần thiết lãng phí sức lực để chứng minh mối quan hệ giữa hai người họ. Cho nên đây chính là lí do Hoắc Vân Chính lựa chọn dẫn Tuyên Mạt đi đến trung tâm thương mại mua nhẫn cưới. Hai người nhanh chóng bước vào một quầy bán trang sức, quản lí trực tiếp ra mặt tiếp đón.
“Tam thiếu, cậu muốn mua gì ạ?”
“Đem hết tất cả nhẫn đôi ra đây, nhưng phải là năm ca-ra trở lên.”
Người quản lí vô thức đưa mắt nhìn sang Tuyên Mạt, lập tức cho người đi chuẩn bị. Giờ Tuyên Mạt mới biết, trung tâm thương mại này cũng là của Hoắc gia. Rất nhanh, quản lí đã mang tất cả những cặp nhẫn đôi trên năm ca-ra có trong cửa hàng ra, bất kể là về màu sắc hay hình dáng đều xuất sắc. Cảnh tượng này đối với Tuyên Mạt mà nói cũng khá bình thường. Dẫu sao thì cô là người bán đấu giá nên ngọc ngà châu báu thế nào cô đều đã thấy qua. Sau khi Hoắc Vân Chính xem qua một cách kĩ lưỡng, chọn mẫu số ba, đưa đến trước mặt Tuyên Mạt.
“Tôi cảm thấy mẫu này rất phù hợp với cô, cô có muốn tự mình chọn không?”
Tuyên Mạt định thần lại, nhìn chăm chú. Trong tất cả số nhẫn này thì ca-ra của mẫu số ba này là lớn nhất, hóa ra vị Thiếu gia đây đang chọn kim cương, không phải là chọn hình dáng hay màu sắc mà là chọn trọng lượng. "Nhưng thật ra anh chọn mẫu số ba này cũng rất đẹp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gói lại cho tôi.”
Tuyên Mạt lén lút nắm lấy vạt áo của Hoắc Vân Chính, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên. Nhìn thấy tên người gọi, đôi mắt của Hoắc Vân Chính dường như tối sầm lại, khóe miệng cong lên.
Anh dịu dàng nói với Tuyên Mạt: “Có gì không thích có thể chọn lại, tôi đi nghe điện thoại một lát nhé.”
Hoắc Vân Chính nhẹ nhàng lướt qua, thấy anh đã bước ra ngoài nghe điện thoại.
Tuyên Mạt chợt mím môi, vẻ mặt căng thẳng, cô không ngờ Hoắc Vân Chính lại nghiêm túc như vậy. Cô đúng là không hiểu. Cứ cho là thực sự mượn cô để đối phó với chuyện cưới hỏi của Hoắc gia, nhưng cũng không cần tốn sức đến vậy chứ. Cho dù nói trước đây có biết hoàn cảnh của Hoắc Vân Chính ở Hoắc gia, nhưng mà…
“Cô là Tuyên Mạt?”
Một giọng nói sắc bén lại mang chút châm biếm đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tuyên Mạt. Cô ngước lên nhìn thì thấy một cô gái dáng dấp xinh xắn, bên ngoài khoác một chiếc áo len đắt tiền đang đứng trước mặt mình. Điệu bộ, khí thế hừng hực như này rõ ràng là đến để kiếm chuyện đây mà. Nhưng cô không hề quen biết người phụ nữ này.
“Cho hỏi cô là ai vậy?”
“À, tao là ai à? Thứ dơ bẩn như mày, làm gì không làm sao cứ thích đi vào vết xe đổ của mẹ mày làm kẻ thứ ba chứ! Chính là mày đã khiến cho Vân Chính say mê như điếu đổ, dám cướp người của tao cơ đấy! Dám cướp đàn ông của tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết tao là ai.”
Người phụ nữ vứt chiếc túi trên tay xuống, mang theo bộ móng tay sắc dài hướng về phía cô. Tuyên Mạt nghe xong liền hiểu ra vấn đề. Đây chính là Anna, người vốn dĩ Hoắc Vân Chính phải đính hôn cùng. May mà Tuyên Mạt phản ứng nhanh nhẹn, trực tiếp cầm lấy chiếc gối dài trên sô pha ném vào giữa mặt cô ta. Anna không tránh kịp, cả người ngã sõng soài trên sô pha, Tuyên Mạt lập tức đứng dậy, Anna cũng không chịu thua kém, chĩa móng tay sắc nhọn nhào tới, miệng còn không ngừng chửi mắng những câu vô cùng khó nghe. Cả cửa hàng lúc này loạn cả lên, trông chẳng khác gì một trận hỗn chiến.
“Đồ gái điếm! Còn dám để Vân Chính đưa mày đến đây mua nhẫn kim cương cơ đấy! Để tao xem mày hôm nay còn mạng để đeo không!” Anna cư xử như thể là một người vợ thực sự, hoàn toàn không còn quan tâm tới tình hình xung quanh nữa.
Cô ta cố ý muốn làm lớn chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều biết Tuyên Mạt là tiểu tam. Nhưng Tuyên Mạt không để cho cô ta đạt được ý nguyện. Trong lúc hỗn loạn, cô ấy rất nhanh đã nắm được cổ tay phải của Anna, sau đó lại nhanh chóng đập vỡ chiếc cốc thủy tinh ở bên cạnh, nhặt lên một mảnh thủy tinh vỡ trên bàn rồi ấn lên chiếc cổ tay trắng tinh của cô ta.
“Xem ra cô từng điều tra qua gia cảnh của tôi, thế thì cô cũng nên biết rằng động đến tôi thì không phải là lựa chọn sáng suốt đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời của cô lạnh băng như một chậu nước lạnh, khi Anna nhìn thấy mảnh thủy tinh, cả người lập tức cứng đờ.
“Đồ hèn hạ nhà mày!”
“Thử chửi thêm một câu nữa xem?”
Anna bị dọa cho sợ chết khiếp, nhưng vẫn không cam tâm, càng vênh váo hơn.
“Hừ, Mày không biết tao là ai à? Hôm nay mày dám làm tao bị thương xem, cho dù là nhà Hoắc gia hay là An gia đều sẽ không tha cho mày đâu, mày cho rằng một mình Hoắc Vân Chính có thể bảo vệ được mày sao?”
“Tôi không quan tâm việc của sau này, tôi chỉ quan tâm những việc trước mắt.”
Tuyên Mạt lạnh lùng đặt miếng thủy tinh lên cổ tay cô ta. Anna lúc này hét toáng lên, ánh mắt hiện rõ vẻ sợ hãi.
"Mày thử xem."
“Xin lỗi đi!”
“Dựa vào cái gì chứ!”
“Xem cho rõ bây giờ ai mới là người chiếm được ưu thế!”
Anna rõ ràng đã cảm nhận được đau đớn, lập tức buột miệng nói: “Xin lỗi!”
Tuyên Mạt vẫn chưa chịu buông tay, dửng dưng nhìn cô ta: “Nếu đã xin lỗi xong rồi, vậy thì giải thích việc cô vu khống tôi là tiểu tam đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro