Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Vừa Rồi Làm Rất Tốt

Ngư Bất Tưởng Tiếu

2024-08-15 14:59:45

An Na trào phúng cười phá lên: “Sao? Cô còn muốn thanh minh gì nữa? Phủ định mình không phải là tiểu tam à? Cô cảm thấy cô tẩy sạch được chắc?”

Ánh mắt của Tuyên Mạt dần lạnh xuống. Hai chữ tiểu tam là ranh giới cuối cùng của cô.

“Tôi hỏi cô, trước khi tôi và Vân Chính kết hôn, anh ấy đang hẹn hò với cô à?”

“Không, nhưng mà hai nhà chúng tôi …”

“Không phải cũng đúng thôi, dù sao chồng tôi trước giờ đều giữ mình trong sạch, không dây dưa với mấy người phụ nữ vớ vẩn. Đây chính là lý do tôi kết hôn với anh ấy.”

Tuyên Mạt ngắt lời cô ta, linh động biến hóa câu nói của cô ta thành lời nói dối. Những nhân viên xung quanh nghe vậy thì cũng thở phào. Vợ của Hoắc Tam thiếu đương nhiên không phải là tiểu tam.

“Cô đang nói bậy bạ gì đó! Cô tự luyến thật đấy! Hai nhà chúng tôi đã chuẩn bị kết làm thông gia rồi. Nếu không có cô thì tôi đã kết hôn với Hoắc Vân Chính từ lâu rồi!”

“Yêu đương và kết hôn là tự do cá nhân. Hai nhà đã kết làm thông gia, nhưng cô có hiểu gì về Vân Chính không? Cô không hiểu, nhưng tôi hiểu, bởi vì chúng tôi yêu nhau nên mới đăng ký kết hôn. An tiểu thư, cô có biết hành vi hiện tại của cô là gì không? Phá hư quan hệ vợ chồng của chúng tôi, còn muốn chen chân vào gia đình tôi, đây không phải là tiểu tam thì còn là gì nữa?”

Tuyên Mạt lộ ra một nụ cười lễ phép, nhanh mồm nhanh miệng, xoay hướng gió về phía An Na. Ngay lập tức, những người xung quanh bắt đầu nghị luận.

“Hào môn kết thông gia với nhau là chuyện thường xảy ra, nhưng thường thì hai bên không quen biết nhau, cũng chẳng hiểu nhau. Nhưng bây giờ đã là thời đại gì rồi? Không thể kết hôn với người mình thích hay sao? Vừa nãy tôi thấy Tam thiếu yêu thương Tam thiếu phu nhân lắm. Bọn học yêu nhau thật lòng còn gì!”

“Đúng vậy. Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên tôi thấy Tam thiếu dịu dàng đến vậy đấy.”

“Cho dù là thiên kim hào môn thì cũng không nên ngang ngược như vậy. Còn đến đây giọng khách át giọng chủ, lại còn muốn đánh vợ người ta nữa chứ.”

Tiếng nghị luận dần dần trở nên khó nghe. An Na không nghe lọt tai được, tức giận đến đỏ cả mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tuyên Mạt! Cô bôi nhọ tôi! Rõ ràng Hoắc Vân Chính là của tôi mà!”

“Vậy thì lấy chứng cứ ra các người đã từng hẹn hò ra đi. Chắc là cô không có đâu, nhưng tôi có đấy.”

Tuyên Mạt tiếp tục mỉm cười nói. An Na nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.

“Mau tránh ra! Mau tránh ra! Hoắc đại thiếu tới! Hoắc đại thiếu tới!”

Trong đám người, không biết ai lớn tiếng hô như vậy. Tất cả các ánh mắt lập tức nhìn lại. An Na cũng nhân cơ hội đẩy Tuyên Mạt một cái rồi rút tay về, xoay người chạy đến chỗ kia.

Tuyên Mạt vịn tủ kính, suýt nữa thì ngã xuống, vòng eo của cô nhanh chóng có người ôm lấy. Giọng nói ấy thì thầm bên tai: “Vừa rồi làm rất tốt.”

Tuyên Mạt biết là Hoắc Vân Chính, cảm thấy hơi ngại. Người đàn ông này đứng xem kịch nãy giờ. Mang tai cô đỏ lên, cô tự bắt mình bình tĩnh lại. Cô đổi tư thế, nhưng Hoắc Vân Chính vẫn vững vàng đỡ cô vào lòng.

“Đứng vững.”

An Na đã chạy đến trước mặt Hoắc Vân Thừa kể lể. Dáng vẻ của cô ta như hận không thể bịa cho Tuyên Mạt thành một người đàn bà ác độc vậy.

Hoắc Vân Thừa lạnh mặt chậm rãi đi về hướng bên này.

Anh ta nhìn khá giống Hoắc Vân Chính, nhưng khí chất có vẻ quá âm u, ánh mắt đầu tiên đã khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Ít nhất là Tuyên Mạt không thích. Nếu so về nhan sắc, Hoắc Vân Chính vẫn hơn anh ta một bậc.

“Anh cả.” Hoắc Vân Chính gọi một tiếng. Hoắc Vân Thừa liếc nhìn Tuyên Mạt một cái rồi vẫy tay, bảo mọi người giải tán đi làm việc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có người nói em cùng vợ mới cưới đến đây chọn nhẫn cưới nên anh cũng đến xem cho biết.”

“Đã chọn xong rồi.”

An Na thấy Hoắc Vân Chính thân mật với Tuyên Mạt như vậy thì trong lòng bắt đầu khó chịu. Tuy cô ta không thích Hoắc Vân Chính nhưng trong đầu của cô ta nghiễm nhiên coi Hoắc Vân Chính đã là người đàn ông của mình rồi. Thấy người đàn ông của mình ôm người phụ nữ khác, đương nhiên là cô ta thấy khó chịu rồi.

“Hoắc Vân Chính, anh có ý gì vậy? Anh không coi nhà họ An ra gì đúng không?”

“Tôi kết hôn với chuyện tôi không để nhà họ An vào mắt thì liên quan gì?”

Khi Hoắc Vân Chính độc miệng không phân biệt ai với ai. Anh cũng không cho An Na có cơ hội trả lời, nhìn như đang muốn làm chủ cho vợ mình: “Vừa rồi tôi nghe quản lý nói cô vừa đi vào đã ra tay với vợ tôi. Có phải cô không để nhà họ Hoắc vào mắt không?”

“Em! Rõ ràng là cô ta cướp anh ra khỏi em!”

“Tôi với cô có quan hệ gì?”

Hoắc Vân Chính lạnh lùng nhìn cô ta, không có chút vẻ dịu dàng nào. An Na bị lời nói của Hoắc Vân Chính làm nghẹn họng, không biết nên nói gì.

Hoắc Vân Thừa chỉ đứng nhìn. Lúc trước anh ta không được tận mắt nhìn thấy Tuyên Mạt, chỉ biết qua lời bố mẹ. Hôm nay nhìn thấy thật không ngờ rằng Hoắc Vân Chính lại che chở vợ như thế.

"Được rồi, bớt tranh cãi đi.” Hoắc Vân Thừa đột nhiên mở miệng.

“Hoắc đại ca.”

Hoắc Vân Thừa liếc cô ta một cái rồi nhìn về phía Tuyên Mạt: “Tôi vừa nghe An Na nói cô đập vỡ ly thủy tinh rồi làm em ấy bị thương đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Số ký tự: 0