Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Cô Định Lật Lọng ?
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Tuyên Mạt vừa dứt lời, thì tên đàn ông truy đuổi qua đây cũng bị đánh gục.
Thậm chí hắn còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông đứng bên cạnh Tuyên Mạt là ai.
Nhưng Tuyên Mạt nhìn thấy thế liền không nhịn được lo lắng: "Không phải anh nói Tống gia rất lợi hại sao? Giờ anh đánh hắn, há chẳng phải lại chọc ra phiền toái à?“
“Ai nói với cô, ở Thâm thành này chỉ có nhà họ Tống mới có năng lực?”
Tuyên Mạt nhấp miệng, chỉ thấy tên khốn kia mặt mũi bị đánh bầm dập rồi được đẩy đến trước mặt người đàn ông, hắn ta định chửi ầm lên, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, liền bị dọa ngây ngẩn cả người.
“Tam, tam thiếu!"
Hắn ta làm thế nào cũng không ngờ ở mộ viên sẽ gặp tam thiếu của Hoắc gia, Hoắc Vân Chính .
Đây là giẫm phải vận cứt chó gì chứ, thấy tên khốn sợ hãi thành như vậy, Tuyên Mạt tin tưởng lời nói của người đàn ông bên cạnh mình.
“Tam thiếu, tôi đúng là có mắt không tròng, không biết cậu sẽ ở trong này. Người phụ nữ này là con dâu chưa qua cửa của tôi, vừa nãy cãi nhau mấy câu, cậu đừng hiểu lầm."
Gã vừa dứt lời liền bị người đàn ông túm lấy, thúc thẳng đầu gối vào bụng khiến hắn đau đớn tới mức khụy gối xuống .
“Người của tao mà mày cũng dám động?”
“Cái gì? Cô ta là người của Tam thiếu. Không thể nào, cô ta mới về nước, Tuyên gia cùng Hoắc gia kết thông gia lúc nào? Không lẽ.”
Tuyên Mạt là người của Tam thiếu? Mặt gã trắng bệch. Trong lòng thầm mắng Tuyên Viễn vạn lần, lão già kia cố ý hãm hại hắn.
“Tam thiếu, tôi thật sự không biết cô ấy là người phụ nữ của cậu” .
Hắn đã mất đi cảm giác ưu việt, nhà họ Tống có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể diễu võ dương oai trước mặt Hoắc gia. Giống hệt như là con cáo mượn oai hùm gặp được sư tử hàng thật giá thật, lập tức sợ hãi.
Đã thế ngay lúc này, lại có người từ phía trên chạy xuống. “Tam thiếu, những đồ vật trước bia mộ của phu nhân và ông chủ đều bị phá hủy cả rồi, hơn nữa ảnh chụp bên trên cũng bị cháy mất một bộ phận, phía dưới vẫn còn nửa điếu thuốc bị rơi xuống.”
Lời vừa nói ra, Tuyên Mạt lập tức nhớ tới là ai. Toàn thân người đàn ông nằm trên mặt đất chấn động, sợ tới mức toàn thân đều phát run.
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Vân Chính chú ý tới bộ dáng chột dạ của gã ta, cụp mắt xuống lạnh lẽo hỏi: “Anh đang sợ gì vậy?”
“Không, không.”
“Là anh làm?”
Hoắc Vân Chính dùng giọng điệu gần như chắc chắn để hỏi.
“Không, không phải.”
Hoắc Vân Chính nghiêng đầu sang hỏi Tuyên Mạt: “Cô nói đi, có phải anh ta làm hay không?”
“Là hắn!”
Người đàn ông ngay lập tức bắt đầu dập đầu nhận sai, “Tam thiếu, tôi không biết đó là bia mộ của cha mẹ cậu, thật sự không biết, cầu xin Tam thiếu bỏ qua cho tôi một lần này.”
“Thu thập xong rồi đưa về nhà họ Tống, để nhà họ Tống cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”
Hoắc Vân Chính nhẹ nhàng ném xuống một câu, người đàn ông kia tự biết hắn xong rồi. Đắc tội nhà họ Hoắc, cho dù là cả nhà họ Tống bọn họ cũng không đủ để đền tội.
Bên trong xe.
Tuyên Mạt nín thở ngưng thần, dù những chuyện vừa nãy xảy ra một cách đột ngột như thế, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn còn nghĩ ra chuyện mình bị Hoắc Vân Chính dắt mũi kéo đi.
Tuy cô không quen thuộc với giới hào môn của Thâm Thành. Nhưng cũng đã từng nghe qua không ít về nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Chính lợi hại đến thế, cần gì phải dùng đến biện pháp như vậy để cô phải kết hôn với anh?
Có chút hoang đường. Cô nghĩ không thông.
“Sổ hộ khẩu đâu?”
“Trong túi.”
Lúc ấy tuy cô vào ở nhà họ Tuyên, nhưng sổ hộ khẩu lại vẫn còn độc lập, những đồ vật quan trọng như thế, khi đi xa nhà cô cũng sẽ mang ở trên người. Để phòng ngừa lỡ như có chuyện gì.
Chỉ là không thể tưởng tượng được.
“Đi Cục Dân Chính.”
Tuyên Mạt còn nghĩ rằng Hoắc Vân Chính sẽ không làm thật, nhưng khi nghe đến lời này, cô bị dọa sợ.
Cô khẩn trương nhìn sang Hoắc Vân Chính, “Tam thiếu, anh vẫn còn chưa hiểu rõ tôi, mà đã qua loa kết hôn như vậy, có phải là không ổn cho lắm hay không?”
“Cô cho rằng tôi vừa gặp đã yêu cô, cho nên mới muốn cô gả cho tôi?”
Tuyên Mạt đối diện với đôi mắt hoàn toàn không đoán ra được kia, cách hắn nói chuyện lịch sự văn nhã, nhưng mang theo cảm giác lạnh nhạt rõ ràng.
“Vì cái gì?”
“Bởi vì hoàn cảnh của cô, đúng lúc tôi cũng có thể mang lại lợi ích cho cô, cho nên quan hệ của chúng ta là đôi bên cùng có lợi, hiểu chưa?”
Hoắc Vân Chính bắt chéo hai chân lên nhau, chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một.
Ở trong miệng hắn, kết hôn cứ như thể chỉ là một cuộc giao dịch, cũng không phải là chuyện gì quan trọng yêu cầu phải suy xét một cách cẩn thận.
“Cô muốn lật lọng?” Giọng của Hoắc Vân Chính dần dần trở nên lạnh lẽo hơn.
Tuyên Mạt lắc đầu, “Không có.”
“Ừ.” Hoắc Vân Chính nhàn nhạt đáp lại một tiếng. Bên trong xe liền khôi phục lại sự an tĩnh.
Cho đến khi đến Cục Dân Chính, hai người trước sau cũng chỉ tốn khoảng 5 phút, liền cầm được cuốn sổ hồng ra ngoài. Tuyên Mạt siết chặt lấy nó, lại nhìn thấy Hoắc Vân Chính cũng không thèm nhìn một cái mà đã ném cuốn sổ hồng kia của mình cho tài xế.
Cô mím môi lại, xem ra Hoắc Vân Chính nói không sai.
Anh muốn kết hôn với cô, chính là vì cô đúng lúc gặp nạn, và anh cũng có phiền toái, anh giúp cô, cô trả ơn lại, đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Chỉ là tờ giấy màu đỏ chói có chút làm cô có chút lóa mắt. Thật sự không nghĩ tới bản thân cô chỉ là trở về một chuyến để xử lý chuyện của nhà họ Tuyên, bây giờ lại không thể hiểu được mà kết hôn rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nếu như để nhà họ Tuyên biết được cô trở thành con dâu của nhà họ Hoắc, thì sẽ thấy như thế nào nhỉ?
Tại Đường cung.
Trang viên tư nhân của Hoắc Vân Chính.
Tuyên Mạt cũng không cảm thấy hứng thú với vẻ ngoài xa hoa của căn nhà này, cho đến bây giờ cô cũng vẫn còn cảm thấy đầu óc mơ màng hồ đồ.
Cho đến khi đi theo Hoắc Vân Chính vào nhà, ngoài ý muốn bị một bức tranh nổi tiếng treo ở gần cửa phòng khách hấp dẫn.
Cô có ấn tượng cũng đúng thôi. Ở nước ngoài cô là một đấu giá viên đạt cấp găng tây trắng, mà bức tranh này lại đúng là thứ mà cô đã gõ búa bán đấu giá. Lúc ấy định giá là mười lăm tỷ.
Một người giấu tên mua được. Lại không nghĩ tới người kia chính là Hoắc Vân Chính!
Thậm chí hắn còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông đứng bên cạnh Tuyên Mạt là ai.
Nhưng Tuyên Mạt nhìn thấy thế liền không nhịn được lo lắng: "Không phải anh nói Tống gia rất lợi hại sao? Giờ anh đánh hắn, há chẳng phải lại chọc ra phiền toái à?“
“Ai nói với cô, ở Thâm thành này chỉ có nhà họ Tống mới có năng lực?”
Tuyên Mạt nhấp miệng, chỉ thấy tên khốn kia mặt mũi bị đánh bầm dập rồi được đẩy đến trước mặt người đàn ông, hắn ta định chửi ầm lên, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, liền bị dọa ngây ngẩn cả người.
“Tam, tam thiếu!"
Hắn ta làm thế nào cũng không ngờ ở mộ viên sẽ gặp tam thiếu của Hoắc gia, Hoắc Vân Chính .
Đây là giẫm phải vận cứt chó gì chứ, thấy tên khốn sợ hãi thành như vậy, Tuyên Mạt tin tưởng lời nói của người đàn ông bên cạnh mình.
“Tam thiếu, tôi đúng là có mắt không tròng, không biết cậu sẽ ở trong này. Người phụ nữ này là con dâu chưa qua cửa của tôi, vừa nãy cãi nhau mấy câu, cậu đừng hiểu lầm."
Gã vừa dứt lời liền bị người đàn ông túm lấy, thúc thẳng đầu gối vào bụng khiến hắn đau đớn tới mức khụy gối xuống .
“Người của tao mà mày cũng dám động?”
“Cái gì? Cô ta là người của Tam thiếu. Không thể nào, cô ta mới về nước, Tuyên gia cùng Hoắc gia kết thông gia lúc nào? Không lẽ.”
Tuyên Mạt là người của Tam thiếu? Mặt gã trắng bệch. Trong lòng thầm mắng Tuyên Viễn vạn lần, lão già kia cố ý hãm hại hắn.
“Tam thiếu, tôi thật sự không biết cô ấy là người phụ nữ của cậu” .
Hắn đã mất đi cảm giác ưu việt, nhà họ Tống có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể diễu võ dương oai trước mặt Hoắc gia. Giống hệt như là con cáo mượn oai hùm gặp được sư tử hàng thật giá thật, lập tức sợ hãi.
Đã thế ngay lúc này, lại có người từ phía trên chạy xuống. “Tam thiếu, những đồ vật trước bia mộ của phu nhân và ông chủ đều bị phá hủy cả rồi, hơn nữa ảnh chụp bên trên cũng bị cháy mất một bộ phận, phía dưới vẫn còn nửa điếu thuốc bị rơi xuống.”
Lời vừa nói ra, Tuyên Mạt lập tức nhớ tới là ai. Toàn thân người đàn ông nằm trên mặt đất chấn động, sợ tới mức toàn thân đều phát run.
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Vân Chính chú ý tới bộ dáng chột dạ của gã ta, cụp mắt xuống lạnh lẽo hỏi: “Anh đang sợ gì vậy?”
“Không, không.”
“Là anh làm?”
Hoắc Vân Chính dùng giọng điệu gần như chắc chắn để hỏi.
“Không, không phải.”
Hoắc Vân Chính nghiêng đầu sang hỏi Tuyên Mạt: “Cô nói đi, có phải anh ta làm hay không?”
“Là hắn!”
Người đàn ông ngay lập tức bắt đầu dập đầu nhận sai, “Tam thiếu, tôi không biết đó là bia mộ của cha mẹ cậu, thật sự không biết, cầu xin Tam thiếu bỏ qua cho tôi một lần này.”
“Thu thập xong rồi đưa về nhà họ Tống, để nhà họ Tống cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”
Hoắc Vân Chính nhẹ nhàng ném xuống một câu, người đàn ông kia tự biết hắn xong rồi. Đắc tội nhà họ Hoắc, cho dù là cả nhà họ Tống bọn họ cũng không đủ để đền tội.
Bên trong xe.
Tuyên Mạt nín thở ngưng thần, dù những chuyện vừa nãy xảy ra một cách đột ngột như thế, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn còn nghĩ ra chuyện mình bị Hoắc Vân Chính dắt mũi kéo đi.
Tuy cô không quen thuộc với giới hào môn của Thâm Thành. Nhưng cũng đã từng nghe qua không ít về nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Chính lợi hại đến thế, cần gì phải dùng đến biện pháp như vậy để cô phải kết hôn với anh?
Có chút hoang đường. Cô nghĩ không thông.
“Sổ hộ khẩu đâu?”
“Trong túi.”
Lúc ấy tuy cô vào ở nhà họ Tuyên, nhưng sổ hộ khẩu lại vẫn còn độc lập, những đồ vật quan trọng như thế, khi đi xa nhà cô cũng sẽ mang ở trên người. Để phòng ngừa lỡ như có chuyện gì.
Chỉ là không thể tưởng tượng được.
“Đi Cục Dân Chính.”
Tuyên Mạt còn nghĩ rằng Hoắc Vân Chính sẽ không làm thật, nhưng khi nghe đến lời này, cô bị dọa sợ.
Cô khẩn trương nhìn sang Hoắc Vân Chính, “Tam thiếu, anh vẫn còn chưa hiểu rõ tôi, mà đã qua loa kết hôn như vậy, có phải là không ổn cho lắm hay không?”
“Cô cho rằng tôi vừa gặp đã yêu cô, cho nên mới muốn cô gả cho tôi?”
Tuyên Mạt đối diện với đôi mắt hoàn toàn không đoán ra được kia, cách hắn nói chuyện lịch sự văn nhã, nhưng mang theo cảm giác lạnh nhạt rõ ràng.
“Vì cái gì?”
“Bởi vì hoàn cảnh của cô, đúng lúc tôi cũng có thể mang lại lợi ích cho cô, cho nên quan hệ của chúng ta là đôi bên cùng có lợi, hiểu chưa?”
Hoắc Vân Chính bắt chéo hai chân lên nhau, chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một.
Ở trong miệng hắn, kết hôn cứ như thể chỉ là một cuộc giao dịch, cũng không phải là chuyện gì quan trọng yêu cầu phải suy xét một cách cẩn thận.
“Cô muốn lật lọng?” Giọng của Hoắc Vân Chính dần dần trở nên lạnh lẽo hơn.
Tuyên Mạt lắc đầu, “Không có.”
“Ừ.” Hoắc Vân Chính nhàn nhạt đáp lại một tiếng. Bên trong xe liền khôi phục lại sự an tĩnh.
Cho đến khi đến Cục Dân Chính, hai người trước sau cũng chỉ tốn khoảng 5 phút, liền cầm được cuốn sổ hồng ra ngoài. Tuyên Mạt siết chặt lấy nó, lại nhìn thấy Hoắc Vân Chính cũng không thèm nhìn một cái mà đã ném cuốn sổ hồng kia của mình cho tài xế.
Cô mím môi lại, xem ra Hoắc Vân Chính nói không sai.
Anh muốn kết hôn với cô, chính là vì cô đúng lúc gặp nạn, và anh cũng có phiền toái, anh giúp cô, cô trả ơn lại, đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Chỉ là tờ giấy màu đỏ chói có chút làm cô có chút lóa mắt. Thật sự không nghĩ tới bản thân cô chỉ là trở về một chuyến để xử lý chuyện của nhà họ Tuyên, bây giờ lại không thể hiểu được mà kết hôn rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nếu như để nhà họ Tuyên biết được cô trở thành con dâu của nhà họ Hoắc, thì sẽ thấy như thế nào nhỉ?
Tại Đường cung.
Trang viên tư nhân của Hoắc Vân Chính.
Tuyên Mạt cũng không cảm thấy hứng thú với vẻ ngoài xa hoa của căn nhà này, cho đến bây giờ cô cũng vẫn còn cảm thấy đầu óc mơ màng hồ đồ.
Cho đến khi đi theo Hoắc Vân Chính vào nhà, ngoài ý muốn bị một bức tranh nổi tiếng treo ở gần cửa phòng khách hấp dẫn.
Cô có ấn tượng cũng đúng thôi. Ở nước ngoài cô là một đấu giá viên đạt cấp găng tây trắng, mà bức tranh này lại đúng là thứ mà cô đã gõ búa bán đấu giá. Lúc ấy định giá là mười lăm tỷ.
Một người giấu tên mua được. Lại không nghĩ tới người kia chính là Hoắc Vân Chính!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro