Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Cô Không Muốn?

Ngư Bất Tưởng Tiếu

2024-08-15 14:59:45

Tuyên Mạt cảnh giác nhìn sang bên trái, thì thấy có ba gã đàn ông đang đứng đó. Cầm đầu là tên mặc áo sơ mi hoa, miệng còn ngậm điếu thuốc, cả người từ trên xuống dưới mang hơi thở của bọn lưu manh. Vừa nhìn liền biết không phải là người lương thiện.

Nhưng nơi này là nghĩa địa, ai lại rảnh rỗi không có việc gì đến nơi này săn lùng người đẹp .

“Anh là ai?”. Vừa nói tay Tuyên Mạt đã thò vào trong túi nắm chặt bình xịt hơi cay, cô híp mắt nhìn chằm chằm bọn hắn.

“Chồng của em” Gã đàn ông cười đểu nói , tiện tay nhét điếu thuốc lên trên bia mô bên cạnh.

Thấy vậy, Tuyên Mạt trừng mắt nhìn anh ta đầy phẫn nộ.

Mặc dù cô không biết ngôi mộ bên cạnh mẹ mình là ai, nhưng làm như vậy là không tôn trọng người đã mất.

“Tôi mặc kệ anh là ai, nơi này là chỗ yên nghỉ của người đã khuất, mời anh tôn trọng họ, lấy điếu thuốc xuống!”. Tuyên Mạt mắng.

Vậy mà, tên kia đứng cười hăng hắc, “Đây còn chưa bước vào cửa đã muốn quản chồng rồi, em nói xem nếu như anh ăn em ở trong này, có lẽ mẹ em sẽ rất vui vì cuối cùng con gái bà cũng có người muốn nhỉ."

Nghe những lời châm trọc này, Tuyên Mạt vô cùng tức giận.

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Ôi, lão già Tuyên Viễn kia còn chưa nói cho em à?”

Gì cơ? Tuyên Mạt lập tức nhớ tới sự việc phát sinh ở bênh viện, lại nhìn đến tên đàn ông lưu manh trước mắt, tức khắc hiểu ra.

Anh ta vuốt cằm, biểu cảm khuôn mặt đáng khinh đến cực điểm.

Tuyên Mạt bừng tỉnh, là Tuyên Viễn nói cho anh ta biết cô đang ở đây. Cho nên anh ta mới có thể xuất hiện tại nơi này.

Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, thật không ngờ Tuyên Viễn lại có thể tàn nhẫn đến mức này! Tuyên Mạt vĩnh viễn nhớ kĩ mối hận này.

“Ngoan, để cho chồng yêu thương em thật tốt nào, đây chính là nơi người mất yên nghỉ, chúng ta không nên ầm ĩ đâu”. Vừa dứt lời thì tên kia giống như sói đói bổ nhào vào cô, Tuyên Mạt kịp thời cầm ra bình xịt hơi cay, phun thẳng vào mặt anh ta.

“A, a , a!” Tên kia đau đớn ngồi quỳ trên mặt đất, ôm kín mặt gào lên.

“Thiếu gia, thiếu gia “



“Bắt lấy con điếm này, bắt lấy nó, hôm nay ông đây không làm được nó, ông đây giết chúng mày.”

Mặt Tuyên Mạt trắng bệch, xoay người bỏ chạy. Hai gã vệ sĩ vội vàng đuổi theo, Tuyên Mạt hoảng loạn cực độ, cô hiểu lúc này mình phải thật bình tĩnh, nơi này tuy là nghĩa địa nhưng sẽ có nhân viên trông coi, cô chỉ cần an toàn chạy xuống dưới tìm được người thì tốt rồi.

Đúng!

Tìm người!

Thịch!

Tuyên Mạt không chú ý, xô thẳng vào ngực một người.

Chân cô còn chưa chạm đất, đầu óc trở nên trì trệ, cô cho rằng bản thân chắc chắn sẽ ngã sấp mặt, lại không ngờ đối phương đã kịp ôm eo cô, ổn định đứng vững lại.

“Tam thiếu!”

“Không có việc gì!”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe cứ thế lọt vào tai Tuyên Mạt.

Ngay sau đó, người đó buông Tuyên Mạt ra, cô lập tức hoàn hồn, liếc đằng sau thấy vệ sĩ của gã kia đang đuổi tới, cô theo bản năng nắm lấy tay của người đàn ông,

”Tiên sinh, xin anh hãy cứu tôi, chỉ cần anh đồng ý cứu tôi, tôi sẽ báo đáp anh!”

“Ê, đừng có mà ở đây ngáng chân, mau giao đứa con gái kia ra đây!”.

Tuyên Mạt vội trốn ở sau lưng người đàn ông, trên người hắn mang mùi hương gỗ dễ chịu, khiến cô ổn định lại tinh thần.

Cô cũng không biết gọi ai tới cứu mình, bạn bè cô đều ở nước ngoài, tại Thâm thành này cô không quen ai cả.

“Cô thật sự sẽ báo đáp tôi?”

Giọng nói của anh ta mang theo ma lực mê hoặc, tim Tuyên Mạt bỗng nhiên đập thình thịch, cô ngẩng lên nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt rất đẹp trai. Đôi mắt trong trẻo pha chút lạnh lùng, hoàn mỹ đến nỗi không giống thế gian nên có.

Anh mặc đồ vét đi giày da, cao gần mét chín, làn da trắng quá mức, giống như quanh năm không ra nắng bao giờ. Dù vậy vẫn không thể nào giấu đi tia nguy hiểm, tà tính cùng bá đạo của anh ấy. Có giây lát lại cảm thấy người này giống như một người tri thức yếu ớt.

Hoảng hốt qua đi, Tuyên Mạt tỉnh táo lại: ”Đúng thế, tôi sẽ trả ơn anh.”



Chỉ cần không bị Tuyên Viễn nắm trong tay hay bị mấy tên côn đồ giở trò đồi bại thì cái gì cô cũng có thể trả giá.

“Xử lí sạch sẽ!" Lời nói của người đàn ông mang theo tia uy hiếp. Người đứng đằng sau anh đã phân chia xử lí xong hai gã vệ sĩ.

Lúc này Tuyên Mạt mới dám thở mạnh, đúng là cô gặp “mưa” đúng lúc, mặc dù cũng biết người này không phải người bình thường, nhưng anh ta có thể ra tay cứu giúp, đã là vô cùng may mắn.

“Con điếm, tao xem mày chạy đi đâu." Là giọng nói của tên đàn ông kia.

Tuyên Mạt kéo căng cơ thể, anh lên tiếng hỏi cô: ”Có ân oán gì?”

Tuyên Mạt cắn răng trả lời: "Em trai cùng cha khác mẹ gây chuyện, ba muốn gả tôi qua đó để dàn xếp chuyện”.

“Cô không muốn?”

“Không muốn."

“Vừa nãy giúp cô là một chuyện, nhưng bây giờ giúp cô là chuyện thứ hai, điều kiện của cô dùng hết rồi." Anh chậm chạp nói.

Tuyên Mạt sủng sốt trong mấy giây. Đây là ý gì? Cứu người còn muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của?

“Ý gì cơ?” Tuyên Mạt nhận thức rõ hoàn cảnh nguy hiểm của mình lúc này, người đàn ông này dù bắt bí, nhưng cô cũng không biết làm sao. Cô đây là vừa thoát ra ổ sói lại nhảy vào hang cọp.

“Gả cho tôi, tôi đương nhiên sẽ thay cô xử lí phiền phức."

Không phải giúp, mà là thay.

Tuyên Mạt cắn răng, cảm thấy người đàn ông này hoang đường đến cực điểm.

Vậy mà dám đòi hỏi như thế!

Nào ngờ người này lại thản nhiên nói tiếp: "Địa vị của Tống gia ở Thâm Thành không nhỏ, đắc tội Tống gia, kết cục đích xác rất thảm”.

Tuyên Mạt nhắm mắt lại, cô cũng biết có thể khiến Tuyên Viễn sợ hãi, phải cấp bách làm như vậy, nhất định là chọc phải người khó chơi.

Cô cắn răng trả lời: "Được, tôi đồng ý!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Số ký tự: 0