Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Đặc Biệt Dẫn Người Đến Ra Mắt
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Sau khi Tuyên Mạt ra khỏi biệt thự nhà họ Tuyên, bao nhiêu ấm ức trong lòng bấy lâu nay coi như được đã được trút bỏ rồi.
Đây chỉ mới bắt đầu mà thôi. Nợ mà bọn họ phải trả cứ từ từ tính sổ.
Cô nhất định sẽ khiến cho từng người một phải trả giá, khiến tất cả bọn họ phải hối hận với những việc mà trước đây họ đã làm với cô.
Đi tới Phong Đầu Hành, Tuyên Mạt nhận ra so với ngày hôm qua, những người còn tỏ ra không thân quen với cô thì nay thấy cô còn mỉm cười chào hỏi.
Cô vừa mới đến văn phòng thì Hà Tuyết Nhi đã đi vào thông báo: "Chị Mạt, Vinh tổng dặn nếu chị đến thì bảo chị đi lên phòng làm việc của anh ấy."
"Anh ấy có nói là chuyện gì không?"
"Em cũng không biết nữa.”
Tuyên Mạt đành phải một mình đi lên văn phòng của Vinh Kinh, sau khi gõ cửa bước vào phòng, thấy trên người Vinh Kinh mặc chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt, không khỏi khiến cô cay mắt.
"Tuyên tiểu thư, cô đến rồi à?” Vinh Kinh xoay người đứng dậy.
"Vinh thiếu tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Đi theo tôi.” Vinh Kinh vừa mới lướt qua cô, thoắt một cái đã ra khỏi phòng, Tuyên Mạt không hiểu chuyện gì tò mò đi theo.
Xuống đến tầng hầm, Vinh Kinh lái xe, suốt quãng đường đi Tuyên Mạt vô cùng hiếu kì, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến nơi, đích đến là Vân Thượng Cung.
Khi dừng xe lại, Vinh Kinh mới hỏi cô: "Cô thấy nơi này có quen không?"
"Mỗi lần thành phố có đấu giá cơ bản đều được tổ chức ở đây.”
"Ừ, Phong Đầu Hành định ba buổi đấu giá tiếp theo sẽ giao cho cô chủ trì, cho nên hôm nay đến Vân Thượng Cung chính là để cô làm quen địa điểm trước.”
Tuyên Mạt bước xuống xe, nói một cách khiêm tốn: "Vinh thiếu, từ trước đến nay tôi luôn làm việc ở nước ngoài, tình hình trong nước vẫn chưa hiểu rõ lắm."
"Từ Bắc Chỉ đã nói khả năng ứng biến và thích ứng của cô rất tốt, còn nữa, khả năng ghi nhớ của cô cũng rất đáng kinh ngạc. Tuyên tiểu thư, lúc này cô nói với tôi những lời này, tôi có thể coi là cô đang ra vẻ* không?"
(*) : Nguyên gốc: 凡尔赛-versailles là một từ thông dụng trực tuyến, bày tỏ sự không hài lòng hoặc vô tình thể hiện sự vượt trội qua cách nói uyển chuyển, như kiểu giả danh khiêm tốn nhưng khoe mẽ.
Tuyên Mạt nghe xong khá bất ngờ.
"Sư huynh nói Phong Đầu Hành có người muốn mời tôi về, lẽ nào là Vinh tổng?"
"Ấy, không phải là tôi mà là ông chủ thật sự của Phong Đầu Hành. Tôi chỉ là người đại diện mà thôi."
Tuyên Mạt mím môi nhìn theo bóng lưng của Vinh Kinh, càng tò mò hơn về ông chủ đứng sau Phong Đầu Hành rốt cuộc là ai.
Vân Thượng Cung giống như tên gọi của nó, cấu trúc và sắp xếp bên trong đều rất nguy nga và lộng lẫy. Khu vực này chia làm hai phần bao gồm đại sảnh và phòng riêng. Hơn nữa nơi đây không chỉ dùng để tổ chức đấu giá mà còn là nơi để tổ chức các buổi ăn chơi. Tuyên Mạt đi cùng với Vinh Kinh thì vô tình phát hiện Vân Thượng Cung không chỉ kinh doanh phát đạt vào ban đêm mà ban ngày cũng vô cũng đông khách.
"Tôi đoán lúc này ông chủ của Vân Thượng Cung vẫn còn đang bận, chi bằng tôi để người phụ trách ở đây dẫn cô đi tham quan hội trường để làm quen một chút trước nhé?"
“Không thành vấn đề.”
"Đợi một lát nữa tôi sẽ gọi cô đi lên nhé."
“Được.”
Ngay sau đó, Tuyên Mạt cùng với quản lí của Vân Thượng Cung đi về phía hội trường. Còn Vinh Kinh thì bước vào thang máy đi lên tầng năm, đẩy cửa bước vào vừa vặn thấy bên trong có hai người đang đánh bi-a.
Khi Cố Duy Quân ngẩng lên nhìn thấy anh ta thì không ngừng nháy mắt hỏi: "Đã dẫn người đến chưa?"
"Anh tư chú làm việc còn cần lo lắng sao?"
Vừa nói xong, thì Hoắc Vân Chính cũng đánh xong trận bi-a, anh đi đến trước mặt anh ta: "Chú muốn bàn giao gì với anh không?"
"Khụ khụ khụ, anh ba đừng căng thẳng như vậy. Chị dâu là đấu giá viên, sau này sẽ phải tổ chức đấu giá ở đây, em đưa chị ấy đến đây làm quen với hiện trường một chút, có gì sai sao?"
Vinh Kinh vẫn còn ở đó nói chuyện luyên thuyên. Anh ta hoàn toàn là vì tư lợi cá nhân, muốn đưa Tuyên Mạt đến cho lão ngũ nhận thức.
"Vinh Kinh, nếu bị cô ấy phát hiện ra điều gì, dù cậu có cho anh bất kì lí do nào đều vô nghĩa cả thôi." Hoắc Vân Chính cuối cùng vẫn không hề tức giận.
Cố Duy Quân cười hề hề nói: "Anh ba, trước đây từng nghe anh nói sẽ tìm một người kết hôn chỉ để đối phó với An gia và Hoắc gia, nhưng để mà nói thì tìm chị dâu này thì không phải là quá tùy ý rồi không?"
"Tùy ý? Cậu thì hiểu cái gì? Báu vật này do anh đây là đặc biệt đoạt được từ tay của lão cáo già Từ Bắc Chỉ đấy."
Cố Duy Quân càng thêm tò mò, anh ta nhìn Hoắc Vân Chính hỏi: "Anh ba, vậy chị dâu có thân phận gì?"
Hoắc Vân Chính đánh một quả bóng khác vào lỗ rồi chầm chậm nói: "Mẹ của Tuyên Mạt có lẽ có liên quan đến người ở Đế đô."
"Người Đế đô?" Vinh Kinh bước đến bên cạnh anh, biểu lộ ra nét mặt hết sức nghiêm trọng, "Anh chắc chứ?"
"Vẫn còn đang điều tra."
"Nếu thật sự có liên quan, sau khi bị chị dâu phát hiện ra, sẽ không nghi ngờ hai người kết hôn với nhau là có mục đích khác chứ?" Vinh Kinh hỏi. Vẻ mặt của Hoắc Vân Chính hờ hững, đi vòng sang phía bên kia đáp: "Cậu cảm thấy anh sẽ làm những chuyện mà mình chưa nắm chắc phần thắng sao?"
"Được, quả thật mọi thứ anh làm đều rất chắc ăn.”
Hoắc Vân Chính đột nhiên nói: "Từ Bắc Chỉ đã cử người điều tra chuyện của mẹ Tuyên Mạt, bằng mọi cách không được để anh ta moi được bất cứ thông tin gì."
Quản lí đã giới thiệu rất chi tiết cấu tạo đại sảnh của Vân Thượng Cung cho Tuyên Mạt.
Tuyên Mạt cũng chỉ hiểu một cách đơn giản để chắc chắn trước buổi chủ trì đấu giá sẽ không xảy ra sai sót gì mà thôi. Hiện trường đấu giá tại đại sảnh của Vân Thượng Cung khá tương đồng với bên nước ngoài, cơ bản đều được tổ chức theo hình thức tiệc rượu, do đó về phương diện này Tuyên Mạt cần bỏ ra một chút năng lực. Sau khi xem xong, Tuyên Mạt cùng với quản lí đi ra khỏi khu vực đại sảnh, đi lên tầng 5.
Thịch.
Tuyên Mạt đột nhiên bị một tên say rượu đâm sầm vào người.
"Tuyên tiểu thư, cô không sao chứ.”
Quản lí kịp thời đỡ lấy Tuyên Mạt.
Người đàn ông say xỉn kia khi nghe đến chữ "Tuyên" liền vịn vào vách tường, ngẩng đầu lên nhìn Tuyên Mạt: "Ôi chao, Học bá* Tuyên Mạt đấy à!"
(*) Học bá: 学霸 những người chăm chỉ học tập đạt thành tích cao. Học giỏi
Đây chỉ mới bắt đầu mà thôi. Nợ mà bọn họ phải trả cứ từ từ tính sổ.
Cô nhất định sẽ khiến cho từng người một phải trả giá, khiến tất cả bọn họ phải hối hận với những việc mà trước đây họ đã làm với cô.
Đi tới Phong Đầu Hành, Tuyên Mạt nhận ra so với ngày hôm qua, những người còn tỏ ra không thân quen với cô thì nay thấy cô còn mỉm cười chào hỏi.
Cô vừa mới đến văn phòng thì Hà Tuyết Nhi đã đi vào thông báo: "Chị Mạt, Vinh tổng dặn nếu chị đến thì bảo chị đi lên phòng làm việc của anh ấy."
"Anh ấy có nói là chuyện gì không?"
"Em cũng không biết nữa.”
Tuyên Mạt đành phải một mình đi lên văn phòng của Vinh Kinh, sau khi gõ cửa bước vào phòng, thấy trên người Vinh Kinh mặc chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt, không khỏi khiến cô cay mắt.
"Tuyên tiểu thư, cô đến rồi à?” Vinh Kinh xoay người đứng dậy.
"Vinh thiếu tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Đi theo tôi.” Vinh Kinh vừa mới lướt qua cô, thoắt một cái đã ra khỏi phòng, Tuyên Mạt không hiểu chuyện gì tò mò đi theo.
Xuống đến tầng hầm, Vinh Kinh lái xe, suốt quãng đường đi Tuyên Mạt vô cùng hiếu kì, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến nơi, đích đến là Vân Thượng Cung.
Khi dừng xe lại, Vinh Kinh mới hỏi cô: "Cô thấy nơi này có quen không?"
"Mỗi lần thành phố có đấu giá cơ bản đều được tổ chức ở đây.”
"Ừ, Phong Đầu Hành định ba buổi đấu giá tiếp theo sẽ giao cho cô chủ trì, cho nên hôm nay đến Vân Thượng Cung chính là để cô làm quen địa điểm trước.”
Tuyên Mạt bước xuống xe, nói một cách khiêm tốn: "Vinh thiếu, từ trước đến nay tôi luôn làm việc ở nước ngoài, tình hình trong nước vẫn chưa hiểu rõ lắm."
"Từ Bắc Chỉ đã nói khả năng ứng biến và thích ứng của cô rất tốt, còn nữa, khả năng ghi nhớ của cô cũng rất đáng kinh ngạc. Tuyên tiểu thư, lúc này cô nói với tôi những lời này, tôi có thể coi là cô đang ra vẻ* không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(*) : Nguyên gốc: 凡尔赛-versailles là một từ thông dụng trực tuyến, bày tỏ sự không hài lòng hoặc vô tình thể hiện sự vượt trội qua cách nói uyển chuyển, như kiểu giả danh khiêm tốn nhưng khoe mẽ.
Tuyên Mạt nghe xong khá bất ngờ.
"Sư huynh nói Phong Đầu Hành có người muốn mời tôi về, lẽ nào là Vinh tổng?"
"Ấy, không phải là tôi mà là ông chủ thật sự của Phong Đầu Hành. Tôi chỉ là người đại diện mà thôi."
Tuyên Mạt mím môi nhìn theo bóng lưng của Vinh Kinh, càng tò mò hơn về ông chủ đứng sau Phong Đầu Hành rốt cuộc là ai.
Vân Thượng Cung giống như tên gọi của nó, cấu trúc và sắp xếp bên trong đều rất nguy nga và lộng lẫy. Khu vực này chia làm hai phần bao gồm đại sảnh và phòng riêng. Hơn nữa nơi đây không chỉ dùng để tổ chức đấu giá mà còn là nơi để tổ chức các buổi ăn chơi. Tuyên Mạt đi cùng với Vinh Kinh thì vô tình phát hiện Vân Thượng Cung không chỉ kinh doanh phát đạt vào ban đêm mà ban ngày cũng vô cũng đông khách.
"Tôi đoán lúc này ông chủ của Vân Thượng Cung vẫn còn đang bận, chi bằng tôi để người phụ trách ở đây dẫn cô đi tham quan hội trường để làm quen một chút trước nhé?"
“Không thành vấn đề.”
"Đợi một lát nữa tôi sẽ gọi cô đi lên nhé."
“Được.”
Ngay sau đó, Tuyên Mạt cùng với quản lí của Vân Thượng Cung đi về phía hội trường. Còn Vinh Kinh thì bước vào thang máy đi lên tầng năm, đẩy cửa bước vào vừa vặn thấy bên trong có hai người đang đánh bi-a.
Khi Cố Duy Quân ngẩng lên nhìn thấy anh ta thì không ngừng nháy mắt hỏi: "Đã dẫn người đến chưa?"
"Anh tư chú làm việc còn cần lo lắng sao?"
Vừa nói xong, thì Hoắc Vân Chính cũng đánh xong trận bi-a, anh đi đến trước mặt anh ta: "Chú muốn bàn giao gì với anh không?"
"Khụ khụ khụ, anh ba đừng căng thẳng như vậy. Chị dâu là đấu giá viên, sau này sẽ phải tổ chức đấu giá ở đây, em đưa chị ấy đến đây làm quen với hiện trường một chút, có gì sai sao?"
Vinh Kinh vẫn còn ở đó nói chuyện luyên thuyên. Anh ta hoàn toàn là vì tư lợi cá nhân, muốn đưa Tuyên Mạt đến cho lão ngũ nhận thức.
"Vinh Kinh, nếu bị cô ấy phát hiện ra điều gì, dù cậu có cho anh bất kì lí do nào đều vô nghĩa cả thôi." Hoắc Vân Chính cuối cùng vẫn không hề tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Duy Quân cười hề hề nói: "Anh ba, trước đây từng nghe anh nói sẽ tìm một người kết hôn chỉ để đối phó với An gia và Hoắc gia, nhưng để mà nói thì tìm chị dâu này thì không phải là quá tùy ý rồi không?"
"Tùy ý? Cậu thì hiểu cái gì? Báu vật này do anh đây là đặc biệt đoạt được từ tay của lão cáo già Từ Bắc Chỉ đấy."
Cố Duy Quân càng thêm tò mò, anh ta nhìn Hoắc Vân Chính hỏi: "Anh ba, vậy chị dâu có thân phận gì?"
Hoắc Vân Chính đánh một quả bóng khác vào lỗ rồi chầm chậm nói: "Mẹ của Tuyên Mạt có lẽ có liên quan đến người ở Đế đô."
"Người Đế đô?" Vinh Kinh bước đến bên cạnh anh, biểu lộ ra nét mặt hết sức nghiêm trọng, "Anh chắc chứ?"
"Vẫn còn đang điều tra."
"Nếu thật sự có liên quan, sau khi bị chị dâu phát hiện ra, sẽ không nghi ngờ hai người kết hôn với nhau là có mục đích khác chứ?" Vinh Kinh hỏi. Vẻ mặt của Hoắc Vân Chính hờ hững, đi vòng sang phía bên kia đáp: "Cậu cảm thấy anh sẽ làm những chuyện mà mình chưa nắm chắc phần thắng sao?"
"Được, quả thật mọi thứ anh làm đều rất chắc ăn.”
Hoắc Vân Chính đột nhiên nói: "Từ Bắc Chỉ đã cử người điều tra chuyện của mẹ Tuyên Mạt, bằng mọi cách không được để anh ta moi được bất cứ thông tin gì."
Quản lí đã giới thiệu rất chi tiết cấu tạo đại sảnh của Vân Thượng Cung cho Tuyên Mạt.
Tuyên Mạt cũng chỉ hiểu một cách đơn giản để chắc chắn trước buổi chủ trì đấu giá sẽ không xảy ra sai sót gì mà thôi. Hiện trường đấu giá tại đại sảnh của Vân Thượng Cung khá tương đồng với bên nước ngoài, cơ bản đều được tổ chức theo hình thức tiệc rượu, do đó về phương diện này Tuyên Mạt cần bỏ ra một chút năng lực. Sau khi xem xong, Tuyên Mạt cùng với quản lí đi ra khỏi khu vực đại sảnh, đi lên tầng 5.
Thịch.
Tuyên Mạt đột nhiên bị một tên say rượu đâm sầm vào người.
"Tuyên tiểu thư, cô không sao chứ.”
Quản lí kịp thời đỡ lấy Tuyên Mạt.
Người đàn ông say xỉn kia khi nghe đến chữ "Tuyên" liền vịn vào vách tường, ngẩng đầu lên nhìn Tuyên Mạt: "Ôi chao, Học bá* Tuyên Mạt đấy à!"
(*) Học bá: 学霸 những người chăm chỉ học tập đạt thành tích cao. Học giỏi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro