Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Lúc Này Mới Vừa Bắt Đầu Thôi

Ngư Bất Tưởng Tiếu

2024-08-15 14:59:45

“Tuyên Mạt!”

Tuyên Dao đứng lên, nhìn cô bằng ánh mắt ngoan lệ: “Em mới về nước, mọi người sợ em không có chỗ nào ở nên mới tốt bụng gọi em về thôi. Nhà họ Tuyên không phải là nhà của em hay sao?”

“Cần tôi cám ơn chị không?”

Tuyên Dao ẩn nhẫn, nói tiếp: “Ba với bà nội không có ác ý gì đâu. Bọn họ chỉ muốn bảo em về nhà thôi mà.”

Sao Tuyên Mạt lại có thể tin những lời bịa đặt này cơ chứ. Cô cầm bình hoa lên, lúc này cuối cùng Tô Tương cũng không nhịn được nữa: “Tuyên Mạt! Tôi cho cô biết, cái bình hoa này năm triệu đấy! Cho dù bán cô đi cũng không đền nổi đâu!”

Tuyên Mạt hứng thú nhìn chằm chằm vào Tuyên Dao. Tuyên Dao cắn môi, dường như là không thể giả vờ tiếp được nữa.

“Được rồi. Thật ra hôm nay ba có chuyện muốn nói với em.”

“Tôi sắp hết kiên nhẫn rồi đấy. Các người vẫn muốn nói dối tôi à?”

Tuyên Mạt đang kích thích bọn họ. Tô Tương đau lòng nhìn bình hoa, Tuyên lão thái thái cũng như thế.

“A Viễn, nói đi!”

Tuyên Viễn bị tức đến mức mặt tái xanh. Ông ta âm trầm hỏi: “Quan hệ giữa mày với Tam thiếu nhà họ Hoắc là như thế nào?”

“À, hóa ra là muốn hỏi thăm về Hoắc tam thiếu thật.”

“Tuyên Mạt, mày đừng quên mày là thân phận gì. Mày tưởng người ngoài không biết mày là con gái riêng của nhà họ Tuyên hay sao? Lấy thân phận của mày thì còn lâu mới với tới nhà họ Hoắc! Bây giờ tao cho mày một cơ hội làm người mới. Chỉ cần mày làm trung gian giới thiệu Dao nhi, để con bé gả vào nhà họ Hoắc, thì tao sẽ cân nhắc nhận mày làm cháu gái.”

Tuyên lão thái thái tỏ vẻ như đang nhượng bộ, bà ta đang ám chỉ rằng mình đã cho Tuyên Mạt một vinh hạnh quá đặc biệt.

Tuyên Dao cao ngạo như một con thiên nga trắng, trên người đang mặc một chiếc váy trắng, cho dù đứng trước mặt Tuyên Mạt cũng không mất vẻ tao nhã: “Tuyên Mạt, đây là việc mà cả nhà đã thống nhất. Không phải là em luôn muốn dung nhập vào nhà chúng ta hay sao? Bây giờ chính là cơ hội đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xoảng!

Bình hoa rơi xuống đất. Tiếng thét chói tai của Tô Tương lập tức phát ra: “Con đĩ! Mày dám ném bình hoa của tao!”

“Thật là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Tuyên Kỳ vỗ bàn, lập tức đứng lên. Tuyên Dao không muốn để việc hôm nay phá hỏng cơ hội gả vào nhà họ Hoắc của mình nên cô ta không ngăn Tuyên Kỳ lại. Nhưng cũng là Tuyên Kỳ đánh không tới. Anh ta mới đứng ở trước mặt Tuyên Mạt, đưa tay muốn đánh, Tuyên Mạt đã dùng đầu gối thúc vào bụng anh ta .

“Áaaaaaa!” Tuyên Kỳ đau đến mức ôm chặt bụng, ngã lăn ra sàn.

“A Kỳ! Con tôi!” Tô Tương thấy con của mình bị đứa con gái này đánh thì khỏi phải nói tức giận đến mức nào.

Tuyên Dao cũng tức không kém: “Tuyên Mạt, mày muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tuyên đấy à?”

“Các người tưởng tôi thích vào nhà họ Tuyên lắm hay sao?” Tuyên Mạt lạnh nhạt nhìn lướt qua.

“Biết tôi với chị khác nhau ở chỗ nào không?” Tuyên Dao nhíu mày.

“Tôi biết Hoắc Tam thiếu, mà chị thì ngay cả quản gia nhà họ Hoắc cũng không nhận thức.”

“Tuyên Mạt!” Tuyên Dao cũng mất bình tĩnh, cô ta tức giận tiến lên, bại lộ nguyên hình.

Bốp!

Tuyên Mạt lập tức ra tay trước, giáng cho cô ta một cái tát. Sau đó thì phòng khách bắt đầu hỗn loạn. Tuyên Dao vì cái tát này mà cứ choáng váng tại chỗ, mặt thì đau rát.

“Đừng cảm thấy mình hơn người một bậc. Ở Thâm Thành, nhà họ Tuyên của mấy người là cái thá gì? Hôm nay tôi tới cũng là thông báo cho các người. Mấy năm nay, các người chưa từng cho tôi một đồng nào, vậy thì cũng đừng hòng lấy của tôi bất cứ đồng nào. Sau này gặp mặt chính là người xa lạ. Đương nhiên, thứ thuộc về tôi, mối thù tổn thương mẹ tôi, tôi đều sẽ từ từ trả lại cho các người!”

“Điên rồi! Thật sự điên rồi! Điên rồi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuyên lão thái thái vỗ bàn, cử chỉ của Tuyên Mạt khiến bà ta tức đến nỗi suýt chút nữa thì đứt hơi.

“Tuyên Mạt!” Lúc Tuyên Viễn đứng lên, Tuyên Mạt đã cách xa ông ta vài bước. Trong tay cô vẫn cầm lấy món đồ trang trí đắt nhất trong phòng khách.

“Có muốn tôi biến cái nhà này thành không có gì cả không? À đúng rồi, tôi còn dự tính thời gian, nếu trong mười lăm phút mà tôi chưa đi ra ngoài thì phóng viên bên ngoài sẽ đi vào. Có cần lát nữa tôi nói với phóng viên rằng các người muốn đạp tôi xuống để trèo lên nhà họ Hoắc không?”

Sắc mặt người nhà họ Tuyên biến sắc. Tuyên Dao run lên, cô ta không thể để phóng viên biết chuyện này.

“Tuyên mạt, mày sẽ hối hận!”

Tuyên Mạt bình tĩnh cười lạnh: “Có phải là lạ lắm không? Vì sao bây giờ tôi lại thành ra thế này?”

Đúng vậy, bọn họ đều vô cùng nghi ngờ. Lúc trước Tuyên Mạt chỉ là một cái cô gái hướng nội hèn nhát mà thôi.

“Đây mới là chính tôi!”

Nói xong, Tuyên Mạt tiếp tục quăng đồ.

“A a a a! Dừng tay! Dừng tay! Tuyên Viễn, anh bảo con điên này dừng tay lại đi! Đây đều là đồ rất đắt, nhanh lên đi!”

Tô Tương sắp điên rồi. Những thứ Tuyên Mạt vừa đập đã gần năm mươi triệu rồi. Đương nhiên Tuyên Viễn cũng toát mồ hôi lạnh. Nhưng hết lần này tới lần khác, ông ta không thể lại gần Tuyên Mạt được. Tuyên Mạt vừa đập vừa đi về phía cửa lớn. Thấy Tuyên Viễn muốn đuổi theo, cô tiện tay ném vật trên tay xuống chân của ông ta.

“Cùng đi ra cũng không sao, vậy thì phóng viên bên ngoài cũng không cần vào trong nữa.”

Bây giờ Tuyên Viễn như bị đè một cục tức trong lồng ngực, không thể nào phát tiết ra bên ngoài.

“Ông Tuyên, giờ mới chỉ bắt đầu thôi. Cảm ơn ông đã mời.”

Nói rồi, cô quay người, ung dung đi ra biệt thự nhà họ Tuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Số ký tự: 0