Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Kết Hôn Có Vi Phạm Pháp Luật Không ?
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Việc nhận chức ở Phong Đầu Hành tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng cụ thể thì vẫn còn cần phải đi làm chính thức mới có thể nói được.
Ra khỏi công ty, Tuyên Mạt bất ngờ nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Vừa nhìn thấy, cô ngạc nhiên phát hiện ra đây là số của Hoắc Vân Chính.
“Hoắc tiên sinh.”
“Đang ở đâu?”
Tuyên Mạt nghĩ thầm, hai người chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, còn về những chuyện khác đều không liên quan gì đến nhau.
Nếu là như thế, thì công việc của mình cũng không nhất thiết phải giải thích cho anh.
“Ở bên ngoài.”
“Địa chỉ ở đâu, tôi đi đón cô.”
Tuyên Mạt được quan tâm mà lo, còn chưa kịp nói tiếp thì đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của anh: “Đừng lãng phí thời gian, bây giờ cô phải cùng tôi đi đến nhà tổ họ Hoắc.”
Tuyên Mạt chấn kinh rồi, cô biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với các thành viên của nhà họ Hoắc, nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy chứ.
Tỏ vẻ rất bình tĩnh, cô lập tức nói cho anh địa chỉ.
Mười phút sau cô lên xe, Hoắc Vân Chính đưa cho cô một danh sách các thành viên của nhà họ Hoắc.
“Trước khi đến đó, phải nhớ kỹ toàn bộ.” Trí nhớ của Tuyên Mạt vô cùng tốt, dường như đã gặp qua là sẽ không quên được, cái này không làm khó được cô.
“Sau khi tôi tới đó, thì nên cần nói gì không? Hơn nữa đi tay không có thích hợp không?”
“Cô cảm thấy nhà họ Hoắc sẽ thiếu thứ gì?”
“...”
Cũng đúng, nhà họ Hoắc là đệ nhất hào môn của Thâm Thành, có thể thiếu cái gì chứ. Kể cả những đồ vật tốt nhất đều gặp qua, thì sao lại có thể coi trọng đồ cô mua. Cô thức thời gạt bỏ đi suy nghĩ của mình. Hoắc Vân Chính bắt chéo hai chân, đặt khuỷu tay phải ở bên cửa sổ xe, và chống đầu. Rồi chậm rãi nói: “Sau khi đi vào, chỉ cần chào hỏi, cái khác không cần làm.”
“Ừ.”
“Có chịu được áp lực không?”
Tuyên Mạt sửng sốt một chút rồi gật đầu: “Công việc trước đây của tôi cũng tương đối chịu áp lực.”
Hoắc Vân Chính liếc mắt nhìn cô một cái, nhớ tới năm trước ở nước Z trong một cuộc đấu giá, lúc ấy người bán đấu giá chính là Tuyên Mạt, lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Người phụ nữ này ứng phó rất tự nhiên, đúng là khiến người ta lau mắt mà nhìn. Thu hồi suy nghĩ, Hoắc Vân Chính hơi nhíu mày, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà cũ họ Hoắc.
Tuyên Mạt ít nhiều cũng có chút khẩn trương, dù sao cũng mang danh nghĩa con dâu lần đầu tiên ra mắt cha mẹ chồng, huống chi cô với Hoắc Vân Chính là kết hôn giả, cảm giác chột dạ này lại càng thêm rõ ràng.
“Lại đây.”
Giọng nói khàn khàn có vài phần mỏi mệt, lại rất có cảm giác nghiêm khắc.
Tuyên Mạt nghe lời bước đến, giây tiếp theo, Hoắc Vân Chính liền nắm tay cô. Cô có chút hơi sửng sốt, muốn rút tay về, nhưng người đàn ông này càng nắm chặt hơn.
“Ngẫm lại hậu quả của việc không tuân thủ hợp đồng.”
Lời nhắc nhở này giống như một chậu nước lạnh, khiến Tuyên Mạt lạnh thấu tâm can.
Cô đành mặc kệ cho Hoắc Vân Chính nắm, coi như bị một con gấu dắt đi là được. Sau khi vào nhà, Tuyên Mạt còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng ai với ai, thì bên tai đã truyền đến một giọng nói chói tai.
“Ai da, đúng là khách quý đến, cũng biết về nhà à? Còn dám đưa người phụ nữ này về cùng ư?”
Giọng nói dần dần trở nên âm trầm, ngay sau đó chính là khiếp sợ, “Hoắc Vân Chính, bây giờ cậu mang về một người phụ nữ là có ý gì?”
“Mạt Mạt, chào hỏi đi.”
Lúc Tuyên Mạt nghe được Hoắc Vân Chính xưng hô với mình như vậy, cô vô cùng sửng sốt, cái cách xưng hô này đã bao lâu rồi chưa được nghe nhỉ.
Cô gạt bỏ suy nghĩ khác thường, trấn định cảm xúc hơi cúi đầu lịch sự nói: “Bác dâu.”
Ngay lập tức khuôn mặt của Vương Như Lan trở nên vặn vẹo.
“Hoắc Vân Chính! Cậu định làm gì vậy?”
“Kết hôn có vi phạm pháp luật không?”
Hoắc Vân Chính cười cười nói giọng giễu cợt, lạnh băng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên ở trước mặt đang có cảm xúc muốn phát điên. Đây là vợ của bác cả anh.
“Hoắc Vân Chính! Cậu kết hôn với một người phụ nữ không rõ lai lịch, cậu nói xem chúng ta phải giải thích với nhà họ An thế nào?”
"Đơn giản thôi, chẳng phải bác dâu có hai đứa con trai sao?”
“Cậu! Được được được, cậu được lắm!”
Vương Như Lan không biết nên nói như thế nào, tức đến mức mặt mày xanh mét, vội vàng xoay người đi tìm chồng bà ta.
Vẻ mặt của Hoắc Vân Chính vẫn thong dong, trước con mắt của bao người làm đưa theo Tuyên Mạt đi thẳng lên lầu.
Tuyên Mạt nuốt nuốt nước miếng, từ cuộc đối thoại ngắn gọn vừa rồi cô như biết được một tin tức quan trọng. Tình huống của Hoắc Vân Chính và cô rất giống nhau, cũng đều bị thao túng sắp đặt sẵn trong cuộc sống.
Cho nên đây là nguyên nhân mà Hoắc Vân Chính tự dưng muốn kết hôn với cô, để cô trợ giúp xử lý những rắc rồi bên nhà họ Hoắc?
“Sau khi vào bên trong thì nói ít lại.”
Dứt lời, Tuyên Mạt đã bị đưa vào một gian phòng ngủ chính.
Có một mùi thuốc nồng nặc ập tới.Vừa vào bên trong cô đã nhìn thấy một ông cụ tóc bạc trắng ngồi ở đầu giường, và bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc một bộ quần áo cắt may thủ công cao cấp.
“Ông nội.”
Hoắc Vân Chính cụp mắt xuống chào hỏi. Hoắc lão ngừng ăn, ánh mắt của ông dừng ở trên người Tuyên Mạt, hơi nhíu mày, hiển nhiên là đang tò mò. Tuyên Mạt nhận ra Hoắc lão đồng thời cũng nhận ra người phụ nữ bên cạnh.
Cô ruột của Hoắc Vân Chính, Hoắc Thi Hoa.
Cạch.
Mặt mũi của Hoắc Thi Hoa âm trầm đặt mạnh chén trà lên bàn, “Hoắc Vân Chính, cháu mang người phụ nữ xa lạ này về nhà là có ý gì?”
“Ông nội, đây là Tuyên Mạt người vợ hợp pháp của cháu. Hôm nay đưa về đây, để ra mắt ông.”
Nghe giọng điệu nói chuyện này, giống như đang thực hiện công vụ.
Tuyên Mạt hơi khom người cúi đầu nói: “Ông nội, cháu tên là Tuyên Mạt, là vợ của Vân Chính.”
“Vợ? Cháu kết hôn từ khi nào? Cháu kết hôn thì cô gái nhà họ An kia phải làm sao bây giờ? Hoắc Vân Chính, cháu cảm thấy anh hai với chị dâu không còn nữa, nên cháu có thể vô pháp vô thiên như vậy à! Cháu có biết vì chuyện cưới xin của cháu, mà bác cả đã phải bận đến như thế nào không? Cháu định chọc tức chết ông nội với bác cả của cháu đấy à?”
“Có phải cô cảm thấy cha mẹ chồng cháu không còn nữa, là có thể khống chế cuộc đời của chồng cháu có phải không? Anh ấy là con rối? Hay là người máy?”
Tuyên Mạt cau mày, lập tức phản bác lại. Hoắc Vân Chính cụp mắt nhìn cô.
Ra khỏi công ty, Tuyên Mạt bất ngờ nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Vừa nhìn thấy, cô ngạc nhiên phát hiện ra đây là số của Hoắc Vân Chính.
“Hoắc tiên sinh.”
“Đang ở đâu?”
Tuyên Mạt nghĩ thầm, hai người chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, còn về những chuyện khác đều không liên quan gì đến nhau.
Nếu là như thế, thì công việc của mình cũng không nhất thiết phải giải thích cho anh.
“Ở bên ngoài.”
“Địa chỉ ở đâu, tôi đi đón cô.”
Tuyên Mạt được quan tâm mà lo, còn chưa kịp nói tiếp thì đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của anh: “Đừng lãng phí thời gian, bây giờ cô phải cùng tôi đi đến nhà tổ họ Hoắc.”
Tuyên Mạt chấn kinh rồi, cô biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với các thành viên của nhà họ Hoắc, nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy chứ.
Tỏ vẻ rất bình tĩnh, cô lập tức nói cho anh địa chỉ.
Mười phút sau cô lên xe, Hoắc Vân Chính đưa cho cô một danh sách các thành viên của nhà họ Hoắc.
“Trước khi đến đó, phải nhớ kỹ toàn bộ.” Trí nhớ của Tuyên Mạt vô cùng tốt, dường như đã gặp qua là sẽ không quên được, cái này không làm khó được cô.
“Sau khi tôi tới đó, thì nên cần nói gì không? Hơn nữa đi tay không có thích hợp không?”
“Cô cảm thấy nhà họ Hoắc sẽ thiếu thứ gì?”
“...”
Cũng đúng, nhà họ Hoắc là đệ nhất hào môn của Thâm Thành, có thể thiếu cái gì chứ. Kể cả những đồ vật tốt nhất đều gặp qua, thì sao lại có thể coi trọng đồ cô mua. Cô thức thời gạt bỏ đi suy nghĩ của mình. Hoắc Vân Chính bắt chéo hai chân, đặt khuỷu tay phải ở bên cửa sổ xe, và chống đầu. Rồi chậm rãi nói: “Sau khi đi vào, chỉ cần chào hỏi, cái khác không cần làm.”
“Ừ.”
“Có chịu được áp lực không?”
Tuyên Mạt sửng sốt một chút rồi gật đầu: “Công việc trước đây của tôi cũng tương đối chịu áp lực.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Vân Chính liếc mắt nhìn cô một cái, nhớ tới năm trước ở nước Z trong một cuộc đấu giá, lúc ấy người bán đấu giá chính là Tuyên Mạt, lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Người phụ nữ này ứng phó rất tự nhiên, đúng là khiến người ta lau mắt mà nhìn. Thu hồi suy nghĩ, Hoắc Vân Chính hơi nhíu mày, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà cũ họ Hoắc.
Tuyên Mạt ít nhiều cũng có chút khẩn trương, dù sao cũng mang danh nghĩa con dâu lần đầu tiên ra mắt cha mẹ chồng, huống chi cô với Hoắc Vân Chính là kết hôn giả, cảm giác chột dạ này lại càng thêm rõ ràng.
“Lại đây.”
Giọng nói khàn khàn có vài phần mỏi mệt, lại rất có cảm giác nghiêm khắc.
Tuyên Mạt nghe lời bước đến, giây tiếp theo, Hoắc Vân Chính liền nắm tay cô. Cô có chút hơi sửng sốt, muốn rút tay về, nhưng người đàn ông này càng nắm chặt hơn.
“Ngẫm lại hậu quả của việc không tuân thủ hợp đồng.”
Lời nhắc nhở này giống như một chậu nước lạnh, khiến Tuyên Mạt lạnh thấu tâm can.
Cô đành mặc kệ cho Hoắc Vân Chính nắm, coi như bị một con gấu dắt đi là được. Sau khi vào nhà, Tuyên Mạt còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng ai với ai, thì bên tai đã truyền đến một giọng nói chói tai.
“Ai da, đúng là khách quý đến, cũng biết về nhà à? Còn dám đưa người phụ nữ này về cùng ư?”
Giọng nói dần dần trở nên âm trầm, ngay sau đó chính là khiếp sợ, “Hoắc Vân Chính, bây giờ cậu mang về một người phụ nữ là có ý gì?”
“Mạt Mạt, chào hỏi đi.”
Lúc Tuyên Mạt nghe được Hoắc Vân Chính xưng hô với mình như vậy, cô vô cùng sửng sốt, cái cách xưng hô này đã bao lâu rồi chưa được nghe nhỉ.
Cô gạt bỏ suy nghĩ khác thường, trấn định cảm xúc hơi cúi đầu lịch sự nói: “Bác dâu.”
Ngay lập tức khuôn mặt của Vương Như Lan trở nên vặn vẹo.
“Hoắc Vân Chính! Cậu định làm gì vậy?”
“Kết hôn có vi phạm pháp luật không?”
Hoắc Vân Chính cười cười nói giọng giễu cợt, lạnh băng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên ở trước mặt đang có cảm xúc muốn phát điên. Đây là vợ của bác cả anh.
“Hoắc Vân Chính! Cậu kết hôn với một người phụ nữ không rõ lai lịch, cậu nói xem chúng ta phải giải thích với nhà họ An thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đơn giản thôi, chẳng phải bác dâu có hai đứa con trai sao?”
“Cậu! Được được được, cậu được lắm!”
Vương Như Lan không biết nên nói như thế nào, tức đến mức mặt mày xanh mét, vội vàng xoay người đi tìm chồng bà ta.
Vẻ mặt của Hoắc Vân Chính vẫn thong dong, trước con mắt của bao người làm đưa theo Tuyên Mạt đi thẳng lên lầu.
Tuyên Mạt nuốt nuốt nước miếng, từ cuộc đối thoại ngắn gọn vừa rồi cô như biết được một tin tức quan trọng. Tình huống của Hoắc Vân Chính và cô rất giống nhau, cũng đều bị thao túng sắp đặt sẵn trong cuộc sống.
Cho nên đây là nguyên nhân mà Hoắc Vân Chính tự dưng muốn kết hôn với cô, để cô trợ giúp xử lý những rắc rồi bên nhà họ Hoắc?
“Sau khi vào bên trong thì nói ít lại.”
Dứt lời, Tuyên Mạt đã bị đưa vào một gian phòng ngủ chính.
Có một mùi thuốc nồng nặc ập tới.Vừa vào bên trong cô đã nhìn thấy một ông cụ tóc bạc trắng ngồi ở đầu giường, và bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc một bộ quần áo cắt may thủ công cao cấp.
“Ông nội.”
Hoắc Vân Chính cụp mắt xuống chào hỏi. Hoắc lão ngừng ăn, ánh mắt của ông dừng ở trên người Tuyên Mạt, hơi nhíu mày, hiển nhiên là đang tò mò. Tuyên Mạt nhận ra Hoắc lão đồng thời cũng nhận ra người phụ nữ bên cạnh.
Cô ruột của Hoắc Vân Chính, Hoắc Thi Hoa.
Cạch.
Mặt mũi của Hoắc Thi Hoa âm trầm đặt mạnh chén trà lên bàn, “Hoắc Vân Chính, cháu mang người phụ nữ xa lạ này về nhà là có ý gì?”
“Ông nội, đây là Tuyên Mạt người vợ hợp pháp của cháu. Hôm nay đưa về đây, để ra mắt ông.”
Nghe giọng điệu nói chuyện này, giống như đang thực hiện công vụ.
Tuyên Mạt hơi khom người cúi đầu nói: “Ông nội, cháu tên là Tuyên Mạt, là vợ của Vân Chính.”
“Vợ? Cháu kết hôn từ khi nào? Cháu kết hôn thì cô gái nhà họ An kia phải làm sao bây giờ? Hoắc Vân Chính, cháu cảm thấy anh hai với chị dâu không còn nữa, nên cháu có thể vô pháp vô thiên như vậy à! Cháu có biết vì chuyện cưới xin của cháu, mà bác cả đã phải bận đến như thế nào không? Cháu định chọc tức chết ông nội với bác cả của cháu đấy à?”
“Có phải cô cảm thấy cha mẹ chồng cháu không còn nữa, là có thể khống chế cuộc đời của chồng cháu có phải không? Anh ấy là con rối? Hay là người máy?”
Tuyên Mạt cau mày, lập tức phản bác lại. Hoắc Vân Chính cụp mắt nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro